Thời gian dài đã trôi qua, nói đúng hơn là năm tiếng. Năm tiếng China phải lôi kéo người báo, phải châm chọc tên đó để tên đó tức điên lên mà rượt theo hắn mà không hoài nghi bốn người đồng đội khác của hắn ở đâu.
Sức lực của China có thể duy trì liên tục như vậy đều nhờ vào mấy chai thuốc bền bỉ mà lúc trước hắn lấy trong hang động của vùng đất Sara kia. Nếu không có mấy chai thuốc này có lẽ hắn bị tên kia giết rồi cũng nên.
Nhưng công nhận tên đó đẹp trai thiệt mà thua xa thần tượng của tôi.
Vâng thần tượng của mày là nhất. Nghĩ đi nghĩ lại China cảm thấy hơi tiếc cho đối phương vì sắp bị bọn họ giết. Nếu được hắn muốn nhốt tên đó vào một nơi, quản thúc tên đó và để lưu giữ nhan sắc đẹp trai này.
Sao kí chủ không lập ra hẳn một sở thú luôn đi?! Đẹp thì nhốt, xấu thì giết thôi.
Ý kiến của hệ thống 117 cũng không tồi, nhưng mà sao ngược đãi động vật xấu quá vậy?! Bộ nó không có lương tâm à.
Chính kí chủ mới là người không có lương tâm á.
'Tao có lương tâm đàng hoàng nha mày'
Hệ thống nghe thấy thế mà khinh thường China. Nếu kí chủ của nó mà có lương tâm thì chắc chắn một năm có ba trăm năm mươi bảy ngày.
Kí chủ bớt xạo đi. Kí chủ còn nhớ mình đã đồ sát bao nhiêu quái vật trong hang Luzuxu không vậy? Đa phần là quái vật xấu mới ghê.
'....'
Kí chủ đừng có chối, nếu mà kí chủ chối thì tôi sẽ kêu ngài Vô Luận và bố đường ra kể hết tội tình của kí chủ cho mà nghe.
Ờ thì... đúng là hắn có đồ sát những quái vật xấu trong hang Luzuxu nhưng ai biểu những con đó tấn công hắn và ba người kia trước chi?! Vì vậy hắn phải đồ sát nó thôi chứ hắn chả muốn.
Hở?! Cần tôi kêu ngài Vô Luận ra đối chứng với kí chủ không?
Được rồi, China chịu thua. Đúng là hắn gặp quái vật nào xấu xí, tởm lợm, ghê tởm, hôi hám thì liền động tay động chân giết con quái vật kia.
Mà nghĩ đi nghĩ lại thì China thấy bản thân hắn cũng ác dã man vì đã khiến nhiều quái vật lâm vào cảnh có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Hệ thống 117 nghe vậy mà muốn nở một nụ cười khinh vì bây giờ kí chủ của nó mới ngộ ra việc làm tàn ác của mình.
Nghĩ một lúc thì hắn liền nhớ ra một việc. Hắn phải giữ mạng sống của mình khỏi tên nửa người nửa báo kia.
"Nãy ngươi mới nghĩ gì?"
Người báo đang rượt ở phía sau lên tiếng hỏi. China nghe thấy liền không ngại ngần mà đáp lại, vì dù gì chuyện hắn nghĩ cũng chả liên quan gì đến tính mạng của hắn cả.
"Em đang suy nghĩ có nên nhốt anh vào sở thú luôn không? Vì em cảm thấy thấy mặt anh rất đẹp nên nếu bị giết thì uổng quá."
Điều này khiến cho người báo nghe thấy muốn tức ói máu, sự căm hận của gã dành cho China càng lúc càng tăng đến nổi gã muốn giết và băm xác hắn nhiều lần.
-------------
Bóng đèn sáng chói: @Chỉ mong một ngày được nghèo đâu rồi. Ra tài trợ tiền cho tên kia xây sở thú đi.
520 ngày f.a: nhưng xây sở thú mà nhốt một tên thì hơi phí. Đề nghị nhốt nhiều con và nhiều loài.
Bóng đèn sáng chói: cũng phải
Cát bờ biển: Thì chỉ cần bắt thêm vài tên quái vật nữa thôi.
Khác người: Ta đề nghị nhốt tên @Khỉ tăng động.
Khỉ tăng động: Tin ta đập ngươi không hả con quỷ kia.
Cần học lại chính tả: Tên chó nói đứng quà.
Cát bờ biển: Cảnh sát chính tả đâu rồi. Hiện hồn lên đi.
Cảnh sát chính tả: Tên đó nói đúng mà. Ta mệt mỏi quá rồi.
Khác người: Mi thấy chưa tên ngu chính tả còn đồng ý với ta nè.
Khỉ tăng động: NGƯƠI IM ĐI ĐỒ QUỶ CÁI.
Khác người: Sao ngươi biết ta là nữ hay vậy :))
Chỉ mong một ngày được nghèo: Thôi thôi dừng ở đây đi. Khi trò chơi kết thúc ta tặng tiền cho tên đó cho.
.........
------------------
China không hề hay biết sớm tới đây hắn có rất nhiều tiền để xây sở thú. Vì hắn không thể nhìn thấy những bình luận đó.
Còn bên Kasie khi nhìn thấy những dòng bình luận này liền lo lắng, lo sợ mình sẽ mất đi danh hiệu Sugar Daddy trong lòng China. Để rồi China sẽ không nhờ vả cậu nữa.
Một ngọn lửa bùng lên trong lòng Kasie, với ý chí quyết tâm là làm mọi cách để giữ vững vai trò sugar daddy này. Còn lâu cậu lới giao cho người khác.
Một lát sau tiếng thông báo vang lên. China nhanh chóng lấy điện thoại trong túi không gian ra và xem.
[America: Tụi tao chuẩn bị xong rồi. Dụ hắn qua đây.]
China đọc tin nhắn xong liền mở ứng dụng khác để xem vị trí của America đang ở đâu. Sau khi xem xong, hắn liền chuyển hướng sang chỗ khác. Để tên báo nghi ngờ điều gì, hắn liền lên tiếng nói:
"Anh trai à, bộ anh là đỉa hay sao mà bám em dai quá vậy hả?"
Không để thanh niên người báo kia cất tiếng trả lời thì China nhanh chóng nói trước:
"Ôi trời ơi, sao em dễ quên quá vậy?! Anh không phải là đỉa mà là một người báo sắp biến thành chó rồi."
Nói xong, China quay mặt lại nhìn thanh niên người báo rồi nở một cười trìu mến, nụ cười giống hệt của Cuba khiến cho Aneko đang xem liền rùng mình.
Người báo bây giờ như một con dã thú và không biết vì sao mà hai đồng tử người báo tử nâu trở nên màu đỏ như máu. Tốc độ của người nọ ngày càng nhanh, người báo nhảy lên và dùng móng quào về phía China.
Thấy thế China liền dùng trọng lực mà tác động lên người báo kia. Không quên hét lên một câu:
"NẶNG HAI TRĂM KÍ."
Ngay sau đó thanh niên người bị thứ gì đó nặng mà đè cơ thể của gã xuống sàn nhà, cơ thể in sâu tạo ra một vết lõm.
--------------
Bóng đèn sáng chói: Vậy tên đó dùng năng lực thay đổi trọng lượng à?
Cảnh sát chính tả: Có lẽ là vậy.
Đi đến đâu lửa cháy đến đó: sao ta lại linh cảm nó không phải sao ấy...
520 ngày f.a: sao ngươi lại nghĩ vậy?
Đi đến đâu lửa cháy đến đó: nếu dùng năng lực mà tên kia nói thì sao tên đó bay được?
Cát bờ biển: Có thể là do hắn có một năng lực nữa là gió hoặc là bay thôi.
Quyền rủa những kẻ f.a: Mà cú đó đau thật. Trên sàn có một vết lõm luôn kìa.
520 ngày f.a: Bọn ta biết rồi khỏi nói.
Quyền rủa những kẻ f.a: xem thằng f.a đang bình luận kìa :))
520 ngày f.a: NGƯƠI!!!
Bóng đèn sáng chói: Hai ngươi tự nhắn tin riêng mà cãi nhau đi. Đừng có mà cãi ở đây.
....
------------------
China thở phù một cái vì đã thoát nạn. Và may lúc đó hắn thông minh mà ngụy tạo năng lực của mình là thay đổi trọng lượng, nếu không mấy vị thần kia sẽ phát hiện ra hắn dùng trọng lực mất.
Kí chủ bớt thở phào mà lo chạy đi kìa.
Nhờ lời nhắc nhở của hệ thống 117 mà hắn mới thấy tên thanh niên người báo kia bắt đầu đứng dậy cho dù cơ thể gã có nhiều vết thương hay bầm tím đi nữa. Nhưng tên đó không lộ ra vẻ mặt đau đớn gì.
Ở đó ngắm cái quần gì nữa hả kí chủ? Lo chạy đi kìa.
China nhanh chóng bay lại chỗ bốn người kia sau lời thúc giục của của hệ thống 117 đang kí sinh trong đầu hắn.
Chỉ vài giây sau, thanh niên người báo liền tiếp tục công việc đuổi bắt China để giết. Nhưng khi sắp bắt lại được thì China lại sử dụng trọng lực lên tên đó. Khiến cho gã mãi mãi không bắt được hắn.
Dù là vậy nhưng sức lực hắn sắp cạn kiệt rồi, dù cho có uống mấy chai lọ thuốc kia để bù sức nhưng cũng sẽ gây ra một vết thương lớn cho cơ thể. Vì nếu sử dụng một lớn thuốc liên tục có thể sẽ bị phản lại và gây ra đau đớn.
'Mình không thể uống thêm nữa. Nếu không cơ thể của mình sẽ bị....'
Chưa nghĩ hết thì một tiếng hét vang lên.
"TRÁNH SANG MỘT BÊN."
Vừa dứt lời một quả tên lửa cỡ nhỏ liền phóng về phía China, hắn không kịp nghĩ gì mà tránh sang một bên. Cứ nghĩ tên báo rượt phía sau hứng trọn quả tên lửa đó nhưng không, tên đó liền nhảy sang một bên mà tránh.
"Chậc."_ China tặc lưỡi.
"BẮT LẤY NÀY."
Tiếng hét lại lần nữa vang lên, chủ nhân của tiếng hét chính là America. Thứ mà cô quăng cho hắn chính là ván bay, thứ mà cô và Cuba đã cùng nhau chế tạo và chỉnh sửa.
"Thay vì lướt sóng thì mày lướt trên không khí. Điều khiển cái ván này y như đang lướt sóng ấy. Chỉ duy nhất là mày phải ấn nút trước mới lướt được."
Lời ít hiểu nhiều. China nhanh chóng để ván bay dưới chân mình và ấn nút, ngay lập tức chiếc ván bay liền hoạt động. China liền tắt đi năng lực của mình mà cưỡi chiếc ván bay này.
Lúc đầu thì đứng có hơi loạng choạng vì hắn chưa bao giờ cưỡi ván bay bao giờ cả. Nhưng chỉ mấy vài giây thì hắn mới có thể điều khiển được.
Nhìn xuống mũi ván thì hắn phát hiện ra ngoài nút khởi động thì có hai nút xanh và đỏ. Theo như phán đoán của hắn thì nút xanh có thể là tăng tốc.
Mũi chân hắn vừa mới đạp nút màu xanh thì chiếc ván liền phóng nhanh về phía trước. Điều này làm China theo quán tính mà phải ngã người về phía sau, nằm dài trên ván. Hai tay hắn nắm chặt hai bên ván để không bị ngã khỏi ván.
"Á CỨU BỐ."
"Sao mày lại đạp cái nút đó vậy hả?"
America cũng đang lướt ván bay mà lớn tiếng nói.
"AI BIẾT ĐÂU!!"
"Hổng biết thì đừng ấn bậy. Mau dừng lại đi."
"DỪNG KHÔNG ĐƯỢC."
"Không được cũng phải được."
"Ụ Á BỐ KHÔNG BIẾT CÁCH DỪNG."
Nghe được điều này, America ngộ ra bản thân cô chưa chỉ cho China cách dừng nên hèn gì tên đó không biết dừng cũng phải.
"Sorry. Tao quên mày chưa biết cách dừng."
"MAU CHỈ ĐI MÁ."
"Thì dùng chân ấn nút màu đỏ đi."
China nghe lời America mà dùng một lực mạnh ở chân liền ấn vào nút đỏ. Chiếc ván đang bay ở tốc độ nhanh liền đột ngột dừng lại. Và cũng theo quán tính cơ thể hắn liền phóng về trước, ra khỏi ván. Dù có hai tay nắm hai bên bán nhưng cũng không thể chống lại lực quán tính được.
"Sao mày không thả nút xanh ra rồi mới ấn nút đỏ hả? Bộ lúc trước mày chưa lái xe? Có ai mà đang ở tốc độ cao mà thắng gấp như mày hả thằng ngu kia?!''
America nhanh chóng bay lại chỗ China đang phi kia. Khi gần đến bức tường, hắn cứ tưởng là nguyên cơ thể hắn sẽ được ôm lấy bước tường nhưng không. Antarctica đã nhanh chóng tạo ra một dốc tuyết lớn để đỡ China.
Nhờ vậy mà nguyên cơ thể China liền phi vào đống tuyết ấy và tạo ra một hố hình cơ thể hắn trên tuyết.
"Tao nghĩ mày nên thi để lấy bằng lái xe lại đi."
"I i F a." (Im đi F à.)
"Nói tiếng người đi."
Finland lên con dốc tuyết kia và lôi China ra khỏi đống tuyết kia. Anh chỉ thấy bản mặt bơ phờ của China và cơ thể của hắn mềm nhũn ra sau những gì hắn trải qua.
Finland nhanh chóng lôi China xuống chỗ Italy để chữa trị theo đúng nghĩa đen. Anh nắm lấy cổ tay hắn mà lôi từ chỗ cao xuống chỗ thấp, để mặt China áp vào đống tuyết và bị kéo đáng thương.
"Ộ ày ho ể éo ao ình ược à?"
(Bộ mày không thể kéo tao bình thường được à?)
Giống như lần trước China không thể nói rõ câu vì không biết vì sao mà cổ hắn đang đau rát.
"Không."_ Finland lạnh lùng đáp lại.
Số kí chủ xui ghê.