Cuối cùng, số phận nghiệt ngã của China đã đến. Rốt cuộc thì tôi vẫn sẽ đi cùng bốn người kia.
Đi trên một con đường trắc trở và sẽ bị chết lúc nào không hay.
Và trước khi rời khỏi căn biệt thự mà China mới nằm ngủ chưa đầy ba ngày thì tôi phải xoa đầu mỗi đứa em không chung máu mủ nhưng giống hình hài của tôi.
Tôi nói thật. Ba người đó nghiện cái xoa đầu của kí chủ rồi đó.
Ừ thì đúng vậy. Lúc China chuẩn bị lên xe ngựa cùng với mấy người kia thì Macau có nắm tay tôi lại như thể không muốn rời xa tôi vậy.
Còn Taiwan và HongKong thì chỉ đứng từ xa nhìn nhưng China chắc chắn rằng hai người đó cũng rất muốn tôi ở lại.
-
---------------
Đối với những người xuyên không khác thì khi ngồi cùng nhân vật chính sẽ có cảm giác lo lắng, sợ hãi hay vui vẻ, phấn khởi.
Nhưng China khác hoàn toàn với họ vì bây giờ tôi chỉ cảm thấy lưng mình đau thôi.
Thật luôn hả kí chủ?
Giọng điệu của nó như vậy là sao? Chế giễu tôi hay gì?
Tôi không chế giễu kí chủ nhưng tôi không hiểu sao kí chủ lại bị đau lưng ngay cái giây phút ngồi cạnh thần tượng của tôi.
Thần tượng cái mẹ gì chứ chỉ là một Việt Nam ở thế giới khác mà thôi. Đau lưng thì nói đau lưng chứ giờ chẳng lẽ nói đau nách.
《Kẻ điên cảm thấy buồn cười suy nghĩ của bạn》
China mặc kệ dòng thông báo đó. Vì tôi, một cường quốc nên tôi là kẻ có rất nhiều tiền và sẽ đi xe sịn, xe sang. Tôi sẽ ngồi vào chiếc ghế mềm mại, thoải mái của mình và lái xe khắp con đường.
Chứ đâu phải bây giờ ngồi trong xe ngựa và cái ghế thì lại chả êm cái mẹ gì cả. Cứ đi một chút thì vấp phải đá làm cho xe cứ nhấc lên nhấc xuống thì nói sao China tôi không đau lưng.
Kí chủ thật sự là công tử bột à?
Công tử bột cái gì. China đây là một cường quốc.
Thế tại sao chiến tranh kí chủ lại có thể ngủ ngoài trời và sống sót làm cường quốc trong điều kiện khắc nghiệt được?
Thật sự mà nói thì China chưa gặp cái hệ thống mắc dịch nào lại ngu như thế.
Bớt xúc phạm đi kí chủ. Và tôi ngu chỗ nào?
'Mày ngu ở chỗ mày không biết tao đã già.'
Một câu đó thôi đã hoàn toàn chặn đứng họng của hệ thống 117.
China vui trong lòng vì đã có thể yên tĩnh một lát nhưng sau đó thì không.
Vì có hai cặp mắt cứ dán chặt vào China thế kia làm sao mà tôi có thể thư giãn được.
Hai cặp mắt không ai khác chính là Lào và N.K. Hai người họ liên tục săm soi cũng như nhìn từng chỗ trên người tôi khiến cho tôi cực kì khó chịu.
"Có chuyện gì à?"_ China bèn lên tiếng hỏi.
"Cậu đã kí khế ước rồi à?"
"Đúng vậy. Có chuyện gì sao Lào?"
Chưa để Lào lên tiếng hỏi tiếp thì N.K nhanh miệng và hỏi.
"Vậy đó là vị thần ở cấp nào?"
Nếu như là cấp thì ngài Vô Luận lại ở cấp cao. Khi China định mở miệng trả lời lại thì có một bảng thông báo xuất hiện trước mặt tôi.
《Kẻ điên nói rằng hãy nói với họ ta là cấp trung.》
China hơi bất ngờ khi vị thần này lại muốn giấu cấp của mình. Nhưng tôi cũng đồng ý vì có chuyện gì đó khiến cho vị thần này không muốn tiết lộ và tôi cũng chả muốn hỏi đâu.
"Cấp trung."
"Đúng như tao nghĩ. Cấp trung rất hợp với mày."
Người ngoài nghe thấy câu nói này bình thường nhưng tôi chắc rằng cậu ta đang mỉa mai tôi vì độ yếu kém của mình.
Thực ra mà nói cấp trung là cấp không yếu nhưng nó chỉ là hơn một chút thôi. Vì trong thế giới này các vị thần được chia làm bảy cấp:
Cấp yếu.
Cấp trung.
Cấp trung 2.
Cấp khá.
Cấp khá 2.
Cấp cao.
Cấp cao 2.
Nên về việc N.K mỉa mai cũng không hoàn toàn sai. Vì cấp trung đối với trong đây rất giống cấp yếu. Có khi một người cho hai cấp này là một.
Và vị thần kí khế ước với N.K lại là cấp khá 2. Mà kệ đi China không quan tâm cấp bậc vì nó chả thể đánh giá năng lực thực sự bên trong mỗi vị thần.
《Kẻ điên đồng ý với ý kiến của bạn.》
Kí chủ nói hay quá.
Đừng nói hệ thống 117 giờ bị thiểu năng luôn rồi nha. China đang suy nghĩ chứ có nói cái mẹ gì đâu mà nó nói hay.
Kí chủ bớt bắt bẻ được rồi đó.
Không thể. Vì nó ăn sâu vào trong máu của China rồi. Từ khi gặp cái hệ thống vừa mắc dịch vừa mất dạy này đây thì cái tính cà khịa và bắt bẻ mọi thứ liền nổi lên và ngày càng lớn mạnh hơn.
Ơ đậu.....
"Này China."
China nghe thấy ai đó gọi tên mình liền quay qua hỏi:
"Sao vậy Lào?"
"Cậu có thể bật chức năng theo dõi được không? Tại vì vị thần kí khế ước với tôi muốn vậy."
Nếu như vậy đừng nói là vị thần có cái biệt danh như một đàn ông kia đã kí khế ước cô nàng rồi đó nha?
"Em kí khế ước hồi nào vậy?"
Việt Nam, người đàn ông im lặng nãy giờ lên tiếng hỏi.
"Dạ hồi tối qua ạ."
"Kể chi tiết cho anh nghe đi."
"Dạ vâng thưa đội trưởng."
Trong khi Lào đang kể chuyện thì China cảm thấy mình thật bất hạnh. Và mong rằng vị thần đó không phải là người quen của tôi.
Vì tôi chả muốn dính một chút quan hệ nào với bốn nhân vật chính này hết.
Tôi không nghĩ vậy đâu kí chủ. Để chắc chắn tôi sẽ cho kí chủ xem cái này.
Hệ thống vừa nói xong liền có một bảng xuất hiện trước mặt China
----------------
BẢNG SỐ LIỆU LÀO
●
Tên:Lào Tuổi:16
Vai trò: Pháp sư, trợ thủ.
Ma thuật:
-Trị thương (lv9) , Tăng thể lực (lv6).
-Kháng độc (lv4) , Thiên nhiên (lv7).
Thể chất:
Sức mạnh (+60), Tốc độ (+62)
Dẻo dai (+80)
Sức bền (+75)
Sắc đẹp: 93
Quá khứ: Cô nàng chăm chỉ.
Khế ước:
Vị thần của sự mạnh mẽ (Cấp khá 2)
Phe thiện
----------------
Á đù. Theo như China biết thì vị thần của sự mạnh mẽ có biệt danh chính là như một đàn ông.
Ôi thôi cái cuộc đời của China sẽ đi về đâu đây. Khi tôi chả muốn dính líu gì với đám nhân vật chính thì tự nhiên giờ.... Haiz.
《Kẻ điên nói rằng bạn càng tránh thì càng có》
'Ngài im giùm tôi luôn đi.'
《Kẻ điên nói rằng bạn thật đáng thương.》
[Kẻ điên đã tài trợ cho bạn 500 xu]
'Anh đang thương hại cho số phận nghiệt ngã của tôi đó à?'
Chắc vậy rồi kí chủ.
Việt Nam ngồi kế bên thấy China đang rơi vào trầm tư liền lên tiếng gọi:
"China."
"....."
"China."
"....."
"China."
"...."
Sau ba lần kêu không thấy đối phương đáp lại liền nhíu mày. Anh tự hỏi rằng cái người kế bên anh đây đang suy nghĩ cái quái gì mà gọi ba lần không nghe vậy.
Việt Nam cảm thấy khó chịu khi đây là lần đâu tiên trong cuộc đời anh có một người phớt lờ anh như vậy.
"Này..."
"TRỜI ƠI SỐ TÔI KHỔ QUÁ MÀ."
China tự nhiên la lên khiến cho người đang ngồi cùng liền giật mình. Cuba ở phía trước cũng hết hồn và cậu ta không biết bên trong xảy ra chuyện gì nữa.
"Hay mình nên chết quách đi để khỏi phải khổ."
Một câu nói của China khiến cho ba người kia phải nhíu mày nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ.
"Chút nữa mình phải uống thuốc độc để tự tử mới được."
China nói xong liền vui vẻ hẳn lên. Tôi sẽ chết hai lần để chấm dứt cái sự khốn nạn này. Cái nhanh nhất để thoát khỏi cái thế giới này chính là chết.
Này kí chủ.
Sao thế?
Kí chủ có nhất thiết phải nói thành lời không?
Thành lời....
Không lẽ nãy giờ tôi nói ra suy nghĩ mình sao? Ôi mẹ ơi, tại sao tôi lại bất cẩn như thế này được chứ.
China ngước mặt lên nhìn những người kia thì thấy gương mặt ai cũng căng thẳng đặc biệt là Việt Nam.
"Ta cấm ngươi chết."
"???!"
"Ngươi đã là đồng đội của ta rồi thì đừng nghĩ đến việc chết và cũng đừng hòng nghĩ đến việc tự tử."
Việt Nam ghét nhất chính là việc tự tử. Ông trời đã ban cho ta một cuộc sống tươi đẹp thì chúng ta phải biết trân trọng và sống hết mình chứ không phải là phí phạm một cuộc đời như vậy.
Chưa kể đây là đồng đội mới của anh. Nên anh nhất quyết sẽ không tên này tự tử cho dù cậu gặp chuyện gì khó khăn hay phiền não đi nữa.
Nếu như China có thể đọc được suy nghĩ của Việt Nam thì sẽ phủ định lại những điều đó.
Vì China có một cuộc sống không tươi đẹp cho lắm. Và đã không đẹp rồi mà giờ còn khổ thêm.
Việc China phiền não chính là phải đồng hành đám nhân vật chính cũng tức là Việt Nam cũng như ba người đồng đội của anh.
Cùng lúc đó có hai dòng thông báo xuất hiện trước mặt China. Khiến cho tôi giật mình lùi lại phía sau.
《Như một đàn ông không muốn bạn chết.》
《Như một đàn ông sẽ giúp đỡ bạn nếu bạn cần sự giúp đỡ của cô ấy.》
《Cục wifi di động nói rằng bạn không được chết.》
《Cục wifi di động nói rằng bạn đừng có mà tự kỉ về vụ cưỡng hiếp lần trước.》
Ôi thần Kasie ơi. Thần đi xa quá xa rồi. Chuyện đã qua nhắc lại làm chi vậy trời. Giờ ngài hãy nhìn đi tất cả mọi người đang nhìn tôi với ánh mắt kì cục kia kìa.
《Kẻ điên nói rằng số bạn nhọ ghê.》
Ngài im mẹ giùm tôi luôn đi.
Kí chủ không sợ ngài ấy giết kí chủ à?
Một gợi ý không tồi. Có thể China tôi đây sẽ chết nếu như xúc phạm ngài Vô Luận tiếp.
Ôi vãi nồi. Kí chủ chơi vậy luôn à?
'Chứ ngươi muốn sao?'
Nhưng tôi thông báo một tin buồn với kí chủ là ngài Vô Luận có thể khiến kí chủ sống lại.
Thôi dẹp mẹ luôn đi.
"Chuyện này là sao China?"_ Việt Nam gằn giọng hỏi.
"Ừ thì do tôi đã bị một tên béo đánh ngất và sau kéo vào một con hẻm..."
China càng nói về sau thì giọng càng nhỏ lại vì chuyện đó cực kì xấu hổ. Và người da mặt mỏng như tôi đây lại không chịu được việc đó.
《Cục wifi di động nói rằng tiếp đó tên béo xé quần áo của China cùng lúc đó China tỉnh dậy và chuẩn bị trao cho hắn một nụ hôn thì cậu ta liền dùng một lực mạnh đánh và gáy của gã.》
"Thôi ngài im giùm tôi đi. Tôi không có tự kỉ vụ đó nhưng do ngài nói khiến cho tôi có động lực để chết hơn rồi."
China nói rồi im lặng. Và tự hỏi lòng mình rằng mình đã tạo cái nghiệp gì mà phải vướng vào cái tình huống này vậy trời.
Do kí chủ cà khịa hệ thống đó.
Đếch phải nhé.
Ai biết được kí chủ. Lỡ như đúng thì sao?
Thật mà nói thì gặp cái hệ thống mắc dịch này đã là cái nghiệp đến với China rồi.
Thôi nào kí chủ.
'Im miệng đi.'
Nhưng tôi không miệng để im.
Má!!!
"Tao không ngờ tên béo đó bị mù mới chọn mày đó China. Nhìn mày rất xấu xí và tệ hại."
N.K vừa nói vừa cảm thán vì hắn không hiểu vì sao một tên xấu xí như thế này lại bị người khác thèm muốn cơ đây. Gặp hắn là hắn tránh xa cái tên phế vật này rồi.
"Tôi cũng chả biết vì sao luôn nè. Nhìn tôi cũng đâu đẹp lắm đâu mà sao lại đè tôi cơ chứ."
Hay vì tức giận thì China lại đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh trong khi đang xoa cằm mình.
"Mày không giận à?"
"Tại sao phải giận trong khi tôi biết rằng mình rất xấu."
"Tao thích mày rồi đó."
"Tôi cũng thích tôi. Xin cảm ơn."
N.K hạn hán lời với người này vì cậu ta khiến cho hắn phải tò mò không biết trong đầu tên này đang nghĩ cái gì mà tự tử.
"Thế ngươi muốn tự tử vì cái gì?"
"Chuyện này khó nói lắm xin phép giữ kín trong lòng."
Việt Nam nghe vậy liền nhíu mày. Nhưng sau đó liền nói một câu khiến China quay qua nhìn anh với ánh mắt không thiện cảm gì.
"Ta sẽ giám sát ngươi."
"Ai mượn anh làm vậy hả?"
"Ta thích thì ta làm."
"Thế anh tự giám sát mình đi. Giám sát tôi là gì?."
"Vì ngươi là đồng đội của ta."
"Thế thì sao?"
"Ta sẽ không để ngươi chết."
"Tôi sẽ không chết."
"Nhưng ta không tin ngươi."
Đúng là thành viên mới có khác. Làm cho đội trưởng nhà cô nói nhiều hơn. Lúc trước nói chuyện với đội trưởng giống như nói với một cục đá vậy.
Khiến cho Lào phải khó khăn khi nói chuyện với anh. Giờ thì nhìn đi. Thành viên mới có thể khiến cho đội trưởng nói nhiều hơn thay vì nói từ có hay không.
Cuba một bên lái xe nghe cuộc trò chuyện bên trong liền nhếch miệng cười. Anh không ngờ rằng thành viên mới lại như vậy. Có vẻ như sắp tới đây sẽ có nhiều chuyện thú vị rồi đây.
----------------
Bọn họ đi được một đoạn đến một ngôi làng nọ. Vừa thay mặt trời cũng sắp lặn mất.
China bước xuống xe ngựa và đi vào một quán trọ nào đó cùng N.K, Lào và Việt Nam. Còn Cuba phải đi gửi cái xe ngựa kia rồi.
Khi chuẩn bị thuê phòng thì Việt Nam lên tiếng:
"Sẽ có một người ở chung phòng với China."
"What the f*ck. Why?! Why do you do that?"*
(*Dịch nghĩa: Cái đéo gì. Tại sao?! Sao bạn làm thế?")
"Mày đang nói ngôn ngữ gì thế?"
Chết cha. Bị liệu tiếng của America khi chửi lộn nên lỡ nói rồi.
"Đừng quan tâm và...Tại sao anh lại làm thế?"
"Vì ta không muốn ngươi tự tử."
"Nhưng tôi đã nói tôi sẽ không chết mà."
"Ta không tin ngươi."
MÁ!!!!
"Ai cũng được trừ con nhóc Lào ra. Vì nó là gái."
"Nếu vậy thì....."
----------------