Trong khi China và Việt Nam đang ngồi ăn sáng ngon lành thì bỗng dưng có một cuộc trò chuyện thành công thu hút sự chú ý của hai người.
"Chậc... Khổ cho chúng ta quá."_ Người dân nọ nói.
"Đúng vậy. Nhờ ơn con quái vật đó mà làng ta phải mất đi bao nhiêu thanh niên trai tráng."_ Người dân kia đáp lại.
"Haiz... Chưa kể còn phá hoại mùa màng khiến cho chúng ta không có gì để ăn."_ Người dân nọ thở dài nói.
China và Việt Nam im lặng ngồi nghe cuộc đối thoại đó rồi nhìn nhau.
"Ngươi thấy sao?"
"Tùy đội trưởng thôi. Việc chúng ta giúp họ hay không phụ thuộc vào quyết định của anh."
China nói vậy thôi chứ tôi thà biết Việt Nam sẽ dang rộng cánh tay và sẵn sàng lao vào nguy hiểm để giúp họ và giết con quái vật kia.
Nhân vật chính trong tiểu thuyết này mà lị. Nếu như không giúp thì chắc chắn người đang ngồi đối diện tôi đếch phải là Việt Nam.
"Vậy à? Nếu như ta đồng ý thì ngươi sẽ chiến đấu cùng ta chứ?"
"Tất nhiên rồi đội trưởng. Dù anh có chết thì tôi sẽ chết theo anh."
Yên tâm anh sẽ không chết đâu vì anh là nhân vật chính mà.
Với lại hình như cái hệ thống kia chuẩn bị đưa ra nhiệm vụ rồi.
Đúng rồi đó thưa kí chủ.
Biết ngay mà.
__________________
NHIỆM VỤ
Thời gian: Ba ngày.
Đối tượng thực hiện: China.
Nội dung nhiệm vụ:
-Thấu hiểu nỗi lòng của Akara.
-Giúp Akara siêu thoát.
Phần thưởng: Lời ban phước của thần rắn Akara.
Thất bại: ???
_____________
Nhìn cái nhiệm vụ mà China cảm thấy mệt mỏi. Mới có cái nhiệm vụ đầu tiên dính tới cái cốt truyện thôi mà sao tới hai việc vậy.
《Kẻ điên có điều muốn nói với bạn》
'Ngài cứ nói đi ngài Vô Luận.'
《Kẻ điên muốn bạn bật cái chế độ theo dõi giùm gã》
《Kẻ điên nói bạn đã cho hai vị thần kia vào lãng quên lâu rồi giờ họ đang quấy rầy gã.》
China nghe vậy liền nhanh chóng bật chế độ theo dõi liền. Tôi không nhờ mình có thể quên mất hai vị thần đã theo dõi tôi vào ngày đầu tiên khi xuyên qua.
Kí chủ đúng là não cá vàng.
Không phải là do tôi liên tục suy nghĩ và bị đau đầu thường xuyên à?
Thôi thôi. Kí chủ đừng ngụy biện. Đã sai phải nhận lỗi như vậy mới là bé ngoan.
Ngoan ngoan cái quần gì. China không phải là con nít. China là người già, trên một trăm tuổi rồi nên không còn trẻ. Nói đúng hơn tôi là cụ.
Tại sao kí chủ lại thích tự nhận mình già vậy?
Tại vì nó đúng sự thật. Và China không thể trẻ lại nếu như chối nó.
Nên tôi cứ thành thật số tuổi mình thì hơn.
Thiệt tình. Tôi hết nói nổi với kí chủ.
'Thì mày câm đi. Đâu ai cần mày nói.'
.... Kí chủ chuẩn bị ăn chửi đi kìa.
Hệ thống 117 vừa dứt lời thì hàng loạt dòng thông báo xuất hiện trước mắt tôi.
《Cục wifi di động cảm thấy tức giận khi bạn tắt chế độ theo dõi lâu đến vậy.》
《Như một đàn ông muốn đập bạn ra bã.》
..........
Và hàng loạt tin nhắn khác nữa khi cho China phải đau đầu.
"Là lỗi của tôi mong hai vị đừng spam thông báo nữa. Lần sau tôi hứa sẽ bật đàng hoàng và sẽ không cho hai vị ra đảo lần nữa."
"Ngươi đang nói gì vậy?"_ Việt Nam hỏi.
"À thì do tôi tắt chế độ theo dõi quá lâu nên hai vị thần kia..."
China cười ngượng ngạo giải thích, Việt Nam nghe vậy chủ gật đầu và nói:
"Khi ăn xong chúng ta sẽ đi hỏi trưởng làng."
"Vậy à.... Tôi sẽ ăn thật nhanh."
"Ăn chậm thôi. Không cần gấp."
China nghe vậy liền nhún vai nhưng vẫn ăn nhanh. Vì tôi không muốn làm cho Việt Nam chờ đợi lâu vì anh ta là nhân vật chính.
Và đắc tội nhân vật chính là sự sai lầm lớn nhất bao gồm cả tôi và những nhân phụ trong tiểu thuyết.
Sau khi ăn xong thì chúng tôi tính tiền và bước ra khỏi quán. Trùng hợp hay lại gặp ba người kia.
"Đội trưởng ăn ở đây à?"
Lào tiến lại gần Việt Nam hỏi. Chỉ nhận lại cái gật đầu của anh. China thấy vậy mà nhíu mày.
Tại sao anh ta có thể lạnh nhạt với một thiếu nữ dễ thương như vậy cơ chứ?
Dù gì mai sau Lào cũng sẽ là vợ cả của anh đấy, người được sủng ái nhiều nhất trong dàn harem khủng của anh.
Nên tôi mong anh hãy quan tâm cô nàng này nhiều hơn vì cổ sẽ xông pha và chết vì anh bất cứ lúc nào.
Còn tôi thì nghĩ kí chủ thích Lào.
Ờ có một phần China thích Lào thiệt. Do lúc chưa xuyên thì cô nàng chính là em út trong đám anh em Cộng Sản của chúng tôi. Nên China có phần cưng chiều cô nàng nhiều.
"Vậy hai người ăn cùng nhau?"_ Lào hỏi.
Việt Nam vẫn tiếp tục gật đầu khiến cho China hắc tuyến.
"Đúng vậy đó Lào. Sau khi tập thể dục xong hai người bọn tôi liền đi ăn."
"Ồ. Tại sao đội trưởng không rủ em?"
"Do lúc đó em say giấc nồng nên anh không muốn đánh thức em."
"Vậy mà đánh thức China được à đội trưởng? Có phải anh thiên vị bọn tôi rồi không?"
N.K tức giận nói. Thú hận thì ngay cả hắn còn chưa được đi ăn riêng với đội trưởng và cũng như chưa từng tập thể dục.
Thế quái nào mà cái thành viên chưa chính thức yếu đuối kia lại được?
Thật sự không công bằng.
Khác với suy nghĩ của N.K thì China liền đau đầu khi nghe hai từ thiên vị từ miệng N.K
Nếu như N.K muốn như vậy thì China sẽ sẵn sàng giúp đỡ hắn có thời gian riêng tư với Việt Nam.
Kí chủ làm như ghét thần tượng của tôi lắm vậy?
'Mày đoán xem?'
Thật chất tôi không ghét Việt Nam nhưng tôi không muốn tiếp xúc nhiều.
Vì khi tiếp xúc nhiều khiến cho tôi phải lao đầu chốn nguy hiểm nhiều hơn và cuộc sống an nhàn càng xa vời với tôi hơn.
"Thật sự không phải như N.K ngh..."
Chưa để China nói hết thì Việt Nam liền xen vào.
"Không. Chỉ là trùng hợp gặp cậu ta trước cửa phòng thôi."
"Thật sao?"
"Ngươi không tin ta?"
N.K chỉ hừ một tiếng và không nói nữa cả.
"Mà ba người ăn sáng chưa?"
"Rồi. Mà sao sáng dậy sớm thế China?"
Cuba đáp lại rồi tiến lại gần China hỏi:
"Sao sáng cậu dậy sớm thế China?"
Bớt xáp xáp lại giùm tôi cái anh bạn. Bộ đứng cách xa nhau nói chuyện là không được à?
Biết đứng gần nhau là nó nóng lắm không hả?
"Chỉ là tại ngủ đủ giấc thôi."
"Vậy à... Mai mốt có đi ăn sáng thì nhớ báo cho tôi biết nha thành viên mới."
China nghe vậy chỉ gật đầu cho có lệ chứ tôi sẽ không làm vậy đâu. Vì tôi ghét ở bên anh đấy anh bạn ạ.
"Chúng ta sẽ đi đến nhà của trưởng làng."
"Vì sao?"
"Trên đường đi ta sẽ giải thích rõ."
.
.
Và thế là năm người bọn họ đi đến nhà trưởng làng.
Đúng như China dự đoán. Muốn tìm nhà trưởng làng thì rất là đơn giản. Chỉ cần tìm căn nhà nào xây hai tầng và khác biệt nhất so với những nhà còn lại là được.
Hiện tại China đang ngồi trên ghế gỗ ở phòng khách, kế bên tôi chính là N.K, người nóng tính dù ở bên tôi hay bên đây đều nóng cả.
Trong khi đó Việt Nam và hai người kia đang ngồi nghe trưởng làng đang kể về sự tình ngôi làng này thì China đang suy ngẫm xem hôm nay mình sẽ chết theo kiểu nào.
Tôi thấy là kí chủ chết vào bốn giờ chiều đi. Có gì tối khỏi phải chết.
Cũng được nhưng có thể là trong khi China chết và đám kia tìm thấy xác thì phải làm sao?
Dễ gì tìm được kí chủ.
'Mày quên thần tượng của mày là ai rồi à?'
Hệ thống 117 nghe vậy liền im lặng. Nó đã quên mất thần tượng của mình không phải người thường mà là nhân vật chính.
Vậy giờ kí chủ muốn sao?
《Kẻ điên nói rằng tại sao không nhờ gã》
Việc này China xin kiếu. Qua lần trước đã khiến cho China cảm thấy ám ảnh rồi, thêm lần nữa chắc tôi chết quá.
《Kẻ điên nói rằng bạn không có sức chịu đựng như tên kia.》
Tên kia?
Là cái tên quái nào chịu được cái màn tra tấn đó vậy?
'Ai vậy ngài Vô Luận?'
《Kẻ điên nói rằng bạn không cần biết.》
China thấy vậy cũng không muốn tìm hiểu thêm vì linh cảm mách bảo tôi rằng không nên.
"Này."
"Cậu gọi tôi?"
China quay qua nhìn N.K. Thấy hắn ta đưa cho tôi một trái bom mini. Rồi sau đó hắng giọng nói:
"Mày là kẻ yếu nên mày cần phải có cái gì đó bảo vệ."
"Ồ. Vậy à... Cảm ơn nhé N.K"
China hơi bất ngờ và hạnh phúc khi được N.K quan tâm nhưng vài giây sau đó cái hạnh phúc liền bị tắt đi trong chớp mắt bởi một câu nói.
"Muốn cảm ơn thì chân sai vặt đi."
".... Trả lại nè. Không cần."
"Cứ việc giữ lấy đi. Khi nào xài thì lúc đó thành chân sai vặt của tao."
Ồ thế à?
Tôi, China, một cường quốc. Tôi xin thề là sẽ không động vào trái bom này thêm bất cứ lần nào nữa.
Nếu đụng vào tôi sẽ làm chó.
Lời thề được ghi nhận. Lúc đó kí chủ mà xài thì tôi sẽ bật cái này lên cho kí chủ sủa gâu ba lần.
Không có vụ đó đâu. Nên đừng mơ mộng hảo huyền như thế.
.
.
Sau khi trưởng làng kể xong thì Cuba suy ngẫm một hồi nói:
"Nếu như đúng là vậy thật thì gay go rồi đây."
"Đội trưởng anh nghĩ sao?"_ Lào quay qua nhìn Việt Nam hỏi.
"Việc đầu tiên chúng ta phải đi tìm hang ổ ả ta rồi tính tiếp."
"Nếu vậy thì tôi sẽ dẫn các vị đến chỗ ẩn náo của con quái vật đó."
Trưởng làng yếu ớt nói. Sau đó liền đứng lên, cầm gậy đi ra ngoài.
"Đi thôi."
"Vâng thưa đội trưởng."
Và thế là năm người bọn họ và trưởng làng đi ra khỏi làng và đến một khu rừng u ám. Trưởng làng run tay chỉ về phía khu rừng đó nói:
"Đây là lãnh địa của ả. Mong các vị sẽ tìm ra cách để giết được ả ta. Mang lại bình yên cho dân làng."
"Trưởng làng yên tâm. Tụi con sẽ giết được ả ta."
Lào cười tươi sau câu nói đó. Khiến China thoáng chốc đỏ mặt. Trong đầu tôi chỉ có hai từ.
Dễ thương.
Đúng vậy, giờ Lào cực kì dễ thương khiến cho China muốn bao bọc cô và nâng niu cô như một bảo vật.
Kí chủ cuồng Lào đó hả?!
Không cuồng mới lạ. Em út mà nên tôi sẽ chăm sóc em ấy như em ruột của mình vậy.
Chian quay qua nhìn Việt Nam chỉ thấy anh mặt lạnh chứ không có một màu hồng nào trên mặt anh.
Bộ ổng không rung động với nụ cười đó của Lào à?
Tại sao kí chủ lại nghĩ vậy?
Vì theo nguyên tác đó là Việt Nam sẽ cưng chiều Lào. Và chỉ có mình Lào lên giường với Việt Nam thôi.
Nên vì vậy trong tiểu thuyết thì Lào là nhân vật nữ duy nhất cảm nhận được sự khoái cảm mà Việt Nam dành cho cô.
Và chỉ mình cô được Việt Nam dành cho lời nhẹ nhàng, ngọt ngào.
Có thể tình yêu của họ thật đẹp.
Kí chủ định làm thuyền trưởng để tác hợp hai người họ à?
'Ừ. Tao sẽ làm thuyền trưởng, tên nào giành chức thuyền trưởng thì tao chặt chân đứa đó.'
Ôi vãi.
"Đi thôi mọi người."
Lào tiên phong đi trước phía sau là bọn họ nhưng người đi phía sau cùng lại là China.
Không phải vì China sợ mà là do phải tập trung suy nghĩ nên tốc độ càng ngày chậm dần.
Theo như cốt truyện thì bọn họ đối đầu với nữ thần rắn Akara.
Một nhân vật có thể hóa đá bất kì đàn ông nào nếu họ nhìn vào mắt cô.
Giống như nữ rắn Medusa ở Hi Lạp. Đều có thể cướp mạng sống của đối thủ chỉ với một ánh nhìn.
Nhưng Akara có điểm khác với Medusa là cô không có mái tóc rắn. Mà cô có mái tóc màu xanh lam đẹp đẽ dài đến tận gót chân.
Bản chất của Akara là người lương thiện nhưng vì bị điều gì đó biến thành quái vật.
《Kẻ điên nói rằng đó là do các vị thần đã dồn ép cô và đường cùng.》
'Ngài biết cổ.'
......
"Đúng là ta biết. Nhưng ta không ninh oan cho cô ta."
Thay vì gửi các tin nhắn gián tiếp thì Vô Luận chọn cách trực tiếp nói trong đầu China.
'Tôi có thể hỏi lý do không?'
"Đơn giản vì ta khác phe cổ.''
Ở thế giới này có hai phe, một là phe quỷ, hai là phe thần. Hai phe này đối nghịch nhau và căm ghét lẫn nhau. Không ai chịu nhường ai.
Và hai phe đã từng thề sẽ không xen vào chuyện của nhau nếu như chưa được vị thần tối cao cho phép.
'Vậy ngài ở phe quỷ?'
"Ngươi đang nói điều nực cười gì thế hả?"
Không phải à?
Vì ngài ấy không ở phe thiện nên có thể là phe quỷ. Mà giờ ngài ấy lại nói nực cười là sao?
"Ta không ở hai phe đó. Ta ở phe trung lập. Vừa quỷ vừa thần."
Ngài ấy cùng phe với thần Xuyên Không và thần Thời gian.
Điều này China mới biết và ngạc nhiên khi biết được có phe trung lập.
"Này tên đần độn kia?"
China liền giật mình ngước nhìn thấy N.K đang cau có đứng trước mặt tôi.
"Suy nghĩ cái quái gì kêu chục lần không nghe thế hả?"
"Xin lỗi. Tôi chỉ hơi sợ thôi."
"Yếu đuối."