Bỗng Dưng Muốn Chết

Vừa online, Tô Liễu đã được Cố Phi kéo vào tổ đội.

Cố Phi: “Tô Tô, mình muốn luyện nick mới.”

Tô Liễu: “Vì sao?”

Cố Phi: “Vì trò này không cho phép hôn nhân đồng
tính!”

Tô Liễu: “Cậu đem lòng thương mến cô nào rồi ư?”

Cố Phi: “Mấy ngày nay lão gia rất phiền muộn! Chỉ vì
luyện nick Nhân Yêu, nên mấy dịp anh hung cứu mĩ nhân đều bị bỏ lỡ. Ví dụ như
hôm kia, đáng lí người đứng ra phải là lão gia mới phải. Còn nữa, muốn đoạt hôn
thì lại phải cướp chú rể… mẹ kiếp!”

Tô Liễu đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì.

Thực ra, hồi mới đi vào hoạt động, trò Anh
hùng có rất nhiều sáng tạo, ví dụ như cơ chế năm thê bảy
thiếp cho phép quốc vương, thừa tướng, ngự lâm quân được lấy nhiều vợ. Về sau
có ý kiến cho rằng như thế là mất quan điểm, là tư tưởng phong kiến, nên bị
đóng cửa.

Trong cơn tiếc nuối, nhiều game thủ tự bảo nhau, rằng
nếu không cấm, e rằng công ty còn phải sáng tạo thêm cơ chế kết hôn đồng giới
không chừng. Có điều, không cho phép kết hôn đồng giới song cũng có một tổ chức
gọi là Huynh Đệ hội. Những người này có quan hệ thân thiết và khả năng phối hợp
tấn công mạnh mẽ. Số lượng thành viên đông nhất lên tới năm người, híc.

Không còn cách nào an ủi, Tô Liễu đành lảng sang
chuyện khác. Cô hỏi: “Vì chuyện này mà cậu gọi mình lên à? Người ta đang đi
chơi với anh Thịnh Hoan!”

Ai ngờ, câu nói đó đã khiến ôr kiến lửa vỡ bung.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Lão gia tức điên lên mất! Cậu đi
hẹn hò đi, đi với tình yêu nhăng nhít của cậu đi. Cú sốc trong tròNgụy
Tấn vẫn còn chưa đủ sao? Cậu
đã nói sẽ không yêu qua mạng nữa kia mà!

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Mình đâu có quen anh
Thịnh Hoan qua mạng, bọn mình lớn lên cùng nhau mà. Tiểu Thích, cậu đâu phải
không biết điều này.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Nhưng cậu vì chơi game mà nay sinh
tình cảm với anh ta! Tức là yêu qua mạng!!! Không nói chuyện với cậu nữa. Dù gì
giờ cậu cũng đã có người che chở, chẳng cần lão gia đây đi theo mọi lúc mọi nơi
nữa. Thử xem, gần đây chúng ta chat với nhau được mấy lần.

Tô Liễu bị Cố Phi mắng cho tối tăm mặt mũi, chỉ biết
im lặng lắng nghe. Quả thật gần đât vì anh Thịnh Hoạn nên cô đã trở nên xao
lãng. Chơi game không nhiệt tình, thôi được rồi, cô nhận lỗi.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Gia tộc vì cậu mà nâng cấp thành
hành hội. Chị Minh Yểm và Lão Đại vốn không thích việc ngoại giao, cũng phải
tìm cách đi liên minh liên kết với các hành hội khác. Cậu thì sao, chỉ mải lo
việc yêu đương. Cậu thử tự hỏi lòng xem, là một nữ vương, cậu đã đóng góp gì
cho đất nước? Thế này mà cũng đòi đánh bại Yêu Tinh Áo Choàng? Cậu không biết
cô ta nội lực thâm hậu nhường nào sao? Một khi quốc chiến, ít nhất cũng có liên
minh ba nước Hàn - Triệu - Ngụy. Còn cậu thì có gì nào?

Lúc đầu còn tử tế, càng về sau Cố Phi càng quá quắt,
Tô Liễu cũng nổi giận. Nhận được tin nhắn của cậu ta, cô không nói không rằng
lập tức chạy về online ngay. Còn về game, cô thừa nhận hai hôm nay vì chuyện
tình cả riêng mà lơ là đôi chút nhưng bình thường cô cũng dốc lòng dốc sức
chẳng kém ai. Năng lực mỗi người đều có hạn. Có thể người khác đánh giá thấp
những gì cô đã làm, nhưng thực sự cô đã cố gắng hết sức.

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Đúng, tôi không tiền,
không thế, cấp bậc lại không cao. Đúng, tôi nói sẽ cho Khâu Kiều Nhan một bài
học qua game là không biết tự lượng sức mình. Nhưng Tiểu Thích, cậu dựa vào đâu
mà dám bảo tôi không cố gắng? Tôi ít kèm cặp các tân thủ hay ít tham gia các
hoạt động tập thể? Hay thực hiện không tốt những việc chị Minh Yểm giao? Đúng
là tôi ít lo việc quốc gia, hành hội. Nhưng đó là vì không có năng lực, chứ
không phải là không muốn lo, không chịu lo.

Giọng điệu Tô Liễu chuyển sang ấm ức. Nhưng cô chưa
kịp nguôi giận, cậu bạn Cố Phi đã lằng lặng out mất. Tô Liễu đành nuốt cục
giận, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô hẹn mấy chị em trong gia tộc lên UT, rồi
ấm ức thuật lại những lời Cố Phi vừa nói. Cô hỏi các chị, rằng có phải mình gần
đây quá mải chơi và khiến mọi người thất vọng hay không?

Minh Yểm phì cười trả lời: “Không sao đâu. Em làm thế
đủ rồi. Mọi người đều rất cố gắng.”

Xuy Phong nói: “Tiểu Thích phải đối mặt với nguy cơ
lớn chưa từng thấy, nên mới mắng mỏ em thế đấy. Mối tình câm của cậu bé xem
chừng không có hy vọng gì rồi.”

“Mối tình câm?” Tô Liễu giật mình. Không phải chứ! Cố
Phi có tình cảm… với cô sao? Thật sự thì, cô không hề cảm nhận thấy điều đó.

“Theo chị, gần đây Tiểu Ngược đã lơ là Tiểu Thích,
khiến cậu ta hụt hẫng.” Sắc Như Xuân Hiểu phân tích gãy gọn: “Kể từ lúc chơi
trò Ngụy Tấn, hai em đã rất thân
thiết với nhau. Cố Phi đã dành trọn tâm huyết cho em. Mỗi lần Tiểu Ngược gặp
khó khăn, cậu ấy lo lắng còn hơn thể bản thân bị bắt nạt. Gần đây em ít đi cùng
Cố Phi, rồi lại lặng lặng làm đám cưới với Sở Thịnh Hoan, nên cậu ta có cảm
giác bị người khác đánh cắp mất em.”

Có vẻ như thế thật. Tô Liễu gật gật đầu, thầm nghĩ:
nếu như Cố Phi cưới một cô nàng nào đó trong game mà bỏ rơi mình, chắc mình
cũng sẽ rất buồn.

Nhưng mà… chỉ đi riêng với anh Thịnh Hoan có một lần,
và cũng không hề bỏ mặc Cố Phi. Phi Liễu lắc đầu, quyết định phải gửi tin nhắn
xin lỗi tới cậu bạn. Ai ngờ, không biết lần này Cố Phi ăn phải loại thuốc hỏa
nào mà không trả lời tin nhắn, gọi di động tát máy. Tô Liễu bực mình, cũng
không cố gắng liên lạc nữa.

Sáng Chủ Nhật, lớp tổ chức hoạt động ngoại khóa, Tô
Liễu đành hủy bó ý định qua chỗ anh Thịnh Hoan nhằm vun đắp tình cảm. Tranh thủ
lúc ăn trưa online, không thấy anh Thịnh Hoan. Chỉ có Cố Phi là available. Cô
vội gửi đi mấy tin nhắn, cậu ta cũng không hồi âm.

Tô Liễu di chuyển nhân vật tới vườn hoa phía sau hoàng
cung rồi cầm hộp cơm từ từ ăn. Vừa ăn được hai miếng, thấy có người gào trên
kênh quốc gia.

“Có đại nhân nào ở đó không? Ở vùng ngoại vi Khai
Phong có game thủ nước khác đang tàn sát dân mình!”

Tô Liễu nhìn lên bảng nhân vật quốc gia. Có lẽ vì đang
giờ ăn trưa, nên ít người online. Trong số đó có các cao thủ, nhưng khả năng
đang tạm đi ra ngoài, nên không ai đáp lại lời kêu gọi đó. Tô Liễu nghĩ ngợi
rồi viết: “Đợi chút, ăn xong cơm sẽ qua ngay.”

Level của Tiểu Ngược hiện vào tầm trung, nhưng một cây
làm chẳng nên non. Tô Liễu vốn tính chơ khi cô ăn xong hộp cơm, người online
cũng sẽ nhiều hơn và mọi người cùng tập hợp thành một tổ đội rồi đi. Kết quả,
chưa đầy năm phút sau, đã có người chửi rủa trên kênh quốc gia.

“Đợi cái shit ấy, lão gia bị giết đỏ nick rồi, ngươi
còn ở đấy mà ăn cơm?”

“Bọn cầm đầu các người chết cả rồi sao? Để cho người
ta tới tận nơi ăn hiếp!”

Người này… rõ ràng là muốn gây chuyện! Tô Liễu không
thèm để tâm. Thì ra trong game lại có loại người coi việc người khác giúp đỡ
mình là nghĩa vụ! Người chơi cấp thấp rất nhiều, hệ thống cũng không cưỡng chế
quy định quốc vương phải có trách nhiệm về sự sống chết của con dân nước mình!
Cô có rat ay giúp đỡ thì cũng vì nghĩa mà hành đạo chứ hoàn toàn không phải vì trách
nhiệm.

Hơn nữa, giọng điệu như ra lệnh, chẳng lịch sự chút
nào. Cô hiểu hắn ta sốt ruột vì bị giết, nhưng hắn ta hoàn toàn không hiểu ý

nghĩa của vài phút mà cô đang cố kéo dài thêm.

Không
có tiếng nói chung, mặc kệ hắn thôi! Tô Liễu tiếp tục cắm cúi ăn cơm, nghĩ bụng
người kia léo xéo mấy câu thì thôi. Ai ngờ gặp phải cao thủ!

Cũng có
thể một số người đang chơi biện minh cho cô, chửi gã kia ngốc nghếch. Vì vậy
hắn ta chạy lên thế giới rồi vạch áo cho người xem lung. Đáng tiếc cho Tô Liễu vừa
rồi đã tiếp lời hắn nên giờ hắn chỉ trực chĩa mũi dùi vào cô.

[Thế
giới] Ta Yêu Đại Bột Bột: Bỗng Dưng Muốn Chết kia, nhà ngươi thật là hèn. Không
dám ra tay cứu giúp con dân nước mình!

[Thế
giới] Ta Yêu Mễ Mễ: Suốt ngày chỉ biết dùng mánh lới, thử hỏi ngoài việc lấy
chồng ra, ngươi có làm được việc gì có ý nghĩa không? Đám tốt đen chúng ta
không luyện được cấp, ngươi cũng mặc kệ!

Thường
những lúc thế này, Cố Phi sẽ nhanh có mặt. Cô và cậu ta, một người rủa xả, một
người lạnh lùng chế giễu, kẻ tung người hứng khiến đối phương
phải tức điên lên. Nhưng giờ cậu ta không lên tiếng, nên cô cũng thấy mất hứng.

[Thế giới] Hồng Trần Kỵ Phi Tử Tiếu: Bột Bột, Mễ Mễ,
hai người không biết nữ vương Đại Tần là chuyên
gia “anh hùng núp” sao? Lần trước đánh cướp tiêu xa tổ đội, cô ta cũng có dám
ra mặt đâu.

Tô Liễu tra cứu thông tin nhân vật, thấy mình chỉ thua
Phi Tử Tiếu một cấp, lập tức mua luôn một lệnh bài khiêu chiến gửi đi. Hệ thống
bật ra một thông báo màu vàng: Người chơi Bỗng Dưng Muốn Chết
phát lệnh khiêu chiến với người chơi Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu.

Kỹ thuật PK của Tô Liễu do vị sư phụ đầu tiên trong Ngụy
Tấn Phong Lưu truyền dạy. Sau khi bị bỏ rơi, cô mới phát hiện ra đây
là nick phụ của một vị đại thần. Tuy chỉ mới đơn thuần học lí thuyết, nhưng do
cô chịu khó rèn luyện kĩ năng thao tác bàn phím, nên trình độ tương đối khá.
Hồi còn ở nước Tề, không ít game thủ cấp cao đã khen ngợi cô, kể như cô cũng có
chút tiếng tăm.

Phi Tử Tiếu do dự chừng chừng
hai mươi giây, vẫn chưa dám quyết.

[Thế giới] Nguy Hại Tứ Phương: Cô em Hồng Trần không
dám đấu với “Anh hung núp” của chúng tôi sao? Sợ đấu không lại ư?

[Thế giới] Mĩ Diễm Ngưu Ngưu: Nguy Hại Tứ Phương sao
lại nói thẳng ra như thế, tiểu cô nương người ta chẳng qua ngại mất mặt đó mà!
Lẽ đời vốn thế, chỉ biết cao giọng chê người khác chứ đã bao giờ thử soi gương
xem lại mình thuộc hạng gì.

Tô Liễu hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ hai nhân vật này
lại đứng về phía mình.

Bị khiêu khích, Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu nhanh
chóng chọn Đồng ý. Sau đó, hai người được chuyển tới đấu trường.

Quá trình quyết đấu kể ra thì không có gì đặc biệt,
người tấn ta tiến, người trốn ta đánh, người chạy ta đuổi.

Phi Tử Tiếu là cung thủ, thật ra chỉ giỏi phóng lãnh
tiễn, còn khả năng giáp lá cà thua xa chiến binh. Chưa kể Tô Liễu cùng một
trường phái với Sở Thịnh Hoan, chuyên về thế trận Cuồng Bạo Kì Đào có công lực
sát thương cao. Có điều, Sở Thịnh Hoan ở đẳng cấp cao, nên có nhiều điểm và trí
lực, cộng thêm kĩ năng thêm máu trị thương bổ trợ. Phi Tử Tiếu chỉ gắng gượng được
một phút rưỡi, trước khi chết bởi Lôi Đình Trảm của Tiểu Ngược.

Cô ta lặng lẽ offline, biến mất tăm trong những tiếng
cười chế nhạo của cả thế giới. Tô Liễu cũng không nhiều lời. Cô lẳng lặng tìm
mấy người chơi có cấp bậc cao và phù hợp với mình bên Thế giới lần lượt PK. Nào
ngờ, chủ đề câu chuyện đột ngột xoay chuyển 180 độ.

[Thế giới] Bối Bối Sơn: Híc, nick Tiểu Ngược này
chuyển cho Thịnh Thế đại nhân sử dụng hay sao mà mạnh thế!

….

Ngay cả Bảo Khí Giang Hồ cũng gửi tin nhắn riêng cho
Tô Liễu hỏi: “Thịnh Hoan à?”

“Tôi tên Tô Liễu.” Cô đau khổ trả lời.

Bên kia gửi lại một chuỗi dấu chấm lửng: “Kĩ năng PK
của cô nương thật đỉnh.”

“Cảm ơn, là trước kia nhờ sư phụ tôi tận tâm.”

Hai người nói dăm ba lời trái phải, người bạn tốt tiếp
tục lên đường. Cùng lúc, trên màn hình xuất hiện hai hàng chữ đỏ.

[Loa] Yêu Tinh Áo Choàng: Chiêu mộ tân thủ, chiêu mộ
gia tộc, chiêu mộ hành hội! Yêu cầu level 60+, đảm bảo luyện cho tới cấp 100 và
không bị truy sát.

Tin nhắn rất bình thường, thế giới thường xuyên có
kiểu hô hào như thế, đa phần nhằm kêu gọi các game thủ cấp cao. Mặc dù, thống
lãnh của đại đa số các quốc gia đều có khuynh hướng chiêu mộ người để sử dụng
được ngay, không cần phải bỏ thời gian và công sức ra để bồi dưỡng, nhưng cũng
không phải không có trường hợp chiêu mộ các game thủ cấp thấp để luyện lên cấp
cao. Khâu Kiều Nhan thuộc dạng này.

Đáng chú ý là, cô ta cố ý gửi tin nhắn ngay sau khi Tô
Liễu bị các game thủ cấp thấp của nước Tần lên án. Và cho dù Yêu Tinh không nói
gì thêm, thì những người chơi khác trên kênh thế giới cũng bắt đầu tiếp lời cô
ta.

[Thế giới] Ta Yêu Đại Bột Bột: Haixzzz, cũng là nữ
vương mà một trời một vực!

[Thế giới] Tạc Dạ Tiểu Thần: Khỏi phải so sánh, làm ô
danh Yêu Yêu của ta.

[Thế giới] Bối Bối Son: Hô Hô, cuộc đua Nguyên Bảo bắt
đầu. Luyện tới cấp 100, lại đảm bảo không bị bắt nạt. Vậy là phải bỏ tiền để
lập đội bảo vệ nhóm đen tối này rồi.

[Thế giới] Sinh Niên Bất Mãn Bách: Chỉ e là nói trước
bước không qua thì ê mặt!

Tô Liễu không sợ bị mang tiếng, cũng không ngại bị
chửi. Dù gì cô cũng sẽ nghĩ cách trả miếng. Có điều, để đối phó với cung cách
dùng tiền để áp đảo người khác của Khấu Kiều Nhan, tạm thời im lặng là vàng.

Con nhà nghèo mà! Với tình cảnh hiện thực xã hội đen
tối và u ám… Cô bĩu môi, nuốt cơn giận vào trong.

Chưa kịp dời mắt khỏi góc dưới màn hình, đã lại có
tiếp hai thông tin chữ đỏ.




[Loa] Doanh Vũ: Tập đoàn sát nhân kiêm chức tuyển
người!! Yêu cầu cấp 140 trở lên, liên tục tìm giết bọn nick phụ nước Hàn, kinh
phí hoạt động một trăm Nguyên Bảo/một lần/một người, không hạn chế số lượng.
Tập đoàn sát nhân kiêm chức tuyển người! Yêu cầu cấp 140 trở lên, liên tục tìm
giết bọn nick phụ nước Hàn, kinh phí hoạt động một trăm Nguyên Bảo/một lần/một
người, không hạn chế số lượng.

“Tiểu Thích hết giận mình rồi sao?” Tô Liễu mặt mày
rạng rỡ vội vàng gửi tin nhắn riêng. Nhanh chóng quên ngay những lời nói khiến
cô muộn phiền trên kênh thu phí.

“Cậu đi mà hẹn hò với ông anh của cậu đi, kệ tôi.” Cố
Phi nhanh chóng trả lời.


Tô Liễu: “Cậu đừng đọ tài lực với bà cô Yêu Tinh, vô
nghĩa lắm.”

Cố Phi: “Ai khiến cậu phải lo, lão gia đây tiền nhiều
như nước!”

Tô Liễu: “Ừ, như vậy cậu cứ từ từ chơi, mình đi hẹn hò
với anh trai đây, bibi.”

Tạm biệt xong, cô quay ra rửa hộp đựng cơm. Ba phút
sau quay lại, giật mình trước màn hình vàng khè các tin nhắn riêng.

“Tô Tô, ngươi là đồ nghịch tử mất nhân tính! Lão gia
đối tốt với ngươi như vậy mà ngươi còn đi hẹn hò nữa!!!”

“Hẹn cái con khỉ ấy, mấy cái trò đi ăn uống xem phim
có hay bằng đi giết quái với lão gia không?”

Tức chết mất, tức chết mất, tức chết mất!”

“Cậu đi thật rồi à? Sao không trả lời mình?”

“…”

Tô Liễu khóc dở mếu dở: “Mình vừa đi rửa hộp đựng
cơm.” Cô nói: “Tiểu Thích, việc mình thích anh Thịnh Hoan và việc bọn mình cùng
giết quái có mâu thuẫn gì đâu. Người ta đâu có nói là từ nay sẽ không sinh hoạt
nhóm nữa. Ngoài ra, bọn mình cũng chưa gọi là yêu nhau, mặc dù mình rất muốn
như thế. Anh Thịnh Hoan hiện vẫn coi mình là em gái thôi. Cậu đừng công kích
mình, cẩn thận mình nổi điên lên đấy.”

Cố Phi: “Cầu trời Thịnh Thế Hoan Đằng mãi mãi coi cậu
là em gái.”

Tô Liễu: “Cậu thật độc ác.”

Cố Phi: “Còn hơn cậu, đồ vô lương tâm.”

Hai thiếu niên đã lớn nhưng chưa trưởng thành nhanh
chóng lấy lại tình bạn khi xưa và bắt đầu cãi nhau kịch liệt, mặc kệ thông tin
bà cô Yêu Tinh đang dùng tiền thu nạp nhân sĩ bên ngoài thế giới.

Ngày chủ nhật trôi qua rất nhanh, học xong ba tiết dài
đằng đẵng, buổi tối thứ hai đã tới rồi đây.

Tô Liễu đăng nhập trò chơi từ rất sớm. Khoác lên mình
bộ giáp có khả năng sát thương, lau thanh Bôn Lôi kiếm cho tới khi sáng loáng,
cô sung sướng chạy lên UT tám chuyện với mấy người quen có, lạ có.

Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cô đứng
trong hàng ngũ chiến đấu của anh Thịnh Hoan.

Hồi quốc chiến nước Tề không tính, vì anh Thịnh Hoan
là Chủ Thủ Quan phải đứng ở ngoài thành, còn cô đi trinh sát ở tuyến sau, không
phải nhìn cảnh đầu rơi máu chảy. Nhưng lần này thì khác.

Tấn công thành trung lập không quy mô như quốc chiến.
Hai bên công thành và thủ thành chỉ việc tới Hiên Viên Đàu hỗn chiến.

Phía trên đài có thanh thời gian gồm sáu vạch, lấy mốc
ở chính giữa. Một trong hai bên bị tiêu diệt hết, kim sẽ nhích sang phía bên
thắng một vạch, cư như thế cho tới hết. Hỗn chiến không yêu cầu kĩ thuật cao,
song phải rất mưu trí.

Có nghĩa là, khi trước mặt có rất nhiều quân địch,
phải phán đoán xem giết kẻ nào có lợi nhất. Ví dụ như một pháp sư có năng lực
quần thương cao nhưng máu còn ít, nên hạ thủ luôn để tiết kiệm thời gian cho
đồng đội.

Trước lúc công thành, Tiểu Bố hỉ hả yêu cầu Tô Liễu
cho một bài diễn văn máu lửa.

Anh ta gọi cô là em dâu, khiến Tô Liễu sung sướng
không dám từ chối. Cô thẹn thùng cười: “Mọi lời cổ vũ đều như nhau cả, nên kì
thực rất khó nói. Đối mặt với kẻ thù, chúng ta phải bình thản như gió thu quét
lá rơi. Mọi người cùng cố gắng và đừng quên, bạn không phải đang chiến đấu một
mình.”

Ha ha ha. Cũng may mà mọi người trong gia tộc đã quen
với việc cười nói ầm ĩ mỗi khi hoạt động tập thể. Phát biểu nhí nhố một chút
cũng không vấn đề gì.

Tô Liễu nghĩ về những lời mình vừa nói, tự sung sướng
trong lòng. Coi như đã không làm mất mặt anh Thịnh Hoan.

Còn đang phấn chấn, chợt nghe Cố Phi nói: “Tiểu Ngược,
đừng giả vờ nho nhã nữa, còn nhớ cậu bào phải coi kẻ thù như lũ giết bố ta,
đoạt vợ ta. Phải chém chém chém, giết giết giết, phải lấy đầu chúng xâu thành
chuỗi kẹo hồ lô kia mà!”

“Không phải là kẹo hồ lô.” Bạch Tuyết phản đối Cố Phi.
“Chị Tiểu Ngược chỉ nói là cắt đầu chúng làm bóng đá thôi.”

“Bạch Tuyết nhớ đúng đấy.” Xuy Phong cũng góp chuyện.
“Lại còn lấy Bôn Lôi kiếm xiên xác chúng làm mực nướng cho mèo ăn nữa…”

Vu cáo vu cáo! Chị Xuy Phong đúng là đồ vu cáo trắng
trợn! Tô Liễu bù lu bù lao: “Em chỉ bảo là đem đốt để làm phân bón thôi! Còn
lời của Doanh Vũ, mọi người cũng đừng tin. Em đây xưa nay vốn nho nhã mà. Thấy
người ta bảo chết như lá rụng về cội, bắt đầu một kiếp luân hồi mới. Hơn nữa
mọi người đừng nghĩ lá thu rơi là hết, hóa kiếp

“Giỏi lại rất mạnh mẽ!”

“Văn hóa kinh!”

“Nào, xông lên!!!”

Tô Liễu không còn gì để nói, ấm ức nhìn cả nhà hủy
hoại hình tượng thục nữ của mình. Rồi nhanh chóng, cô hòa mình vào đội của anh
Thịnh Hoan.

Biến đau thương thành hành động, cô dũng mãnh xông lên
tuyến trên, mắt nhìn tứ hướng, tai nghe tám phương, thoáng thấy đối phương có
tên pháp sư nào sắp hết máu là bồi thêm vài đao.

Quân bên họ tuy không đông, nhưng đẳng cấp cao, lại
rất có ý thức tương trợ chiến đấu. Những lúc Tô Liễu giết pháp sư thường xuyên
có đồng đội đánh cùng, vì vậy dự định là phải chém ba nhát, nhưng thực tế chỉ
cần một đòn là xong. Mọi người cùng phối hợp, phát huy sức mạnh tập thể.

Xuất chiêu, tiến đánh, trị thương, thêm máu… Mọi người
thay phiên nhau xông trận, ngã xuống lại đứng lên, vững vàng phòng thủ, ầm ầm
tiến công. Mỗi thành viên hóa thành một tử thần tay cầm lưỡi hái xông pha giữa
biển quân thù, thi nhau gặt sinh mạng kẻ địch.

Trên UT chốc lại có tiếng hét: “Ở hướng mấy giờ đang
có cung thủ phòng lệnh tiễn, ai đó hãy mau qua xử lí tên này.”

“Hướng mấy giờ đang có cao thủ, tốt nhất là cử người
kèm chặt.”



Giữa trận hỗn chiến, Tô Liễu từ từ xích lại gần Sở
Thịnh Hoan. Cô đặt cột máu của anh vào chính giữa bên trên màn hình để tiện
theo dõi.

Sở Thịnh Hoan trang bị tốt, nhưng nếu số lần gục ngã
nhiều, độ bền sẽ giảm đi, khả năng sát thương cũng sẽ giảm sút. Tuy bản thân

anh có kỹ năng trị thương bổ trợ và đã đem theo rất nhiều bình máu, nhưng Tô
Liễu không thể yên tâm. Vì thế, trưa nay cô đã chỉnh sửa điểm kĩ năng, đổi số
điểm có độ mẫn tiệp cao của mình thành điểm tăng khả năng trị thương, chính là
vì lúc này đây. Hai mươi phút sau, đối phương bị giết sạch ba lần, thắng lợi
sau cùng đã tới.

Hệ thống siêu việt hiển thị thông báo như sau: Nguyên
đại thành chủ Thịnh Thế Hoan Đằng của Táp Lạp Khoáng Khố Nhĩ kéo quân trở lại,
thành công thắng lợi. Kẻ cướp Thiên Địa Bất Nhân cùng bè lũ phải cuốn xéo trong
vòng năm phút, nếu không sẽ bị trục xuất.

Đây là nội dung mặc định số một dùng để cổ vũ người
chơi sau nhiều lần thủ thành thắng lợi. Nếu trước đó có lần thất bại, nay lại
cướp được thành, thì thành chủ tại nhiệm sẽ bị kì thị như trên.

Tô Liễu
trước kia đã vài dịp thấy thông báo kiểu này, nhưng chưa lần nào sung sướng đến
thế. Giống hệt như lần đầu cô kiến lập Tần quốc, đứng trên đài cao nhìn những
lá cơ bay phấp phới, lòng trào dâng niềm kiêu hãnh.

“Tiểu Ngược, giỏi lắm! Lại đây, nói các anh nghe cảm
nhận của em!” Tiểu Bố lại rảnh rỗi pha trò.

Tô Liễu suy nghĩ, lặng im giây lát rồi bắt đầu nói một
cách hết sức văn hoa: “Ánh dương tràn mặt đất, lòng ngập tràn chí khí. Trận
tiến công ào ào như vũ bão, lúc đó, cảm giác như thần thánh đang nhập vào ta…”

“Chém gió tuyệt đỉnh!”

“Nghe sởn gai ốc!”



Vậy là, một lần nữa, những phát ngôn của cô nhanh
chóng bị cả nhà ném đá.

Lát sau đã có người phải out, vì ngày mai còn phải đi
làm. Trên Ut liền xuất hiện rợp trời những lời than thở, oán trách.

Tiểu Bố: “Câu danh ngôn trên mạng nói rất đúng. Chúng
ta thật là tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống.”

Chiến Ngự Lâm Lâm: “Anh Tiểu Bố làm bên hải quan,
lương lậu khá lắm mà!”

Tiểu Bố: “Chính sách thay đổi rồi, lương giảm 40%, cậu
bảo số anh có khổ không, híc híc.”

Tô Liễu vừa im lặng nghe, vừa thao tác đưa nhân vật
Tiểu Ngược cùng mọi người ra ngoài thành chụp ảnh lưu niệm.

Trời xanh xanh bao la, mây trắng xóa, mặt trời thì…
rất vàng!

Cô vừa đóng giao diện, phía dưới màn hình đã bật ra
một dòng tin nhắn riêng: “Tối mai em rảnh không? Cùng nhau ăn cơm nhé! Nếu
không nhờ Liễu Liễu tiếp máu, anh Thịnh Hoan chắc chắn chết mấy lần rồi. ha
ha…”

“Tối mai em có giờ tự chọn.” Tô Liễu gửi một icon khóc
toáng, rồi hỏi lại: “Tối thứ Năm được không ạ? Còn nữa, anh Thịnh Hoan, anh
đừng khách sáo như thế, người ta… Người ta đã lớn rồi mà. Anh xem, em không còn
là cô bé đi theo anh nữa. Hi hi, người ta đã có thể đứng ra phía trước để che
chở cho anh rồi đó.” Cô nghĩ vậy và cười đáp lời.

Đầu máy bên kia, Sở Thịnh Hoan dừng thao tác đóng giao
diện và nghĩ lại lời Sát Sát đã từng nói với Tiểu Ngược: “Vậy nên hãy để anh ấy
nhận ra, muội thực sự đã lớn, đã đến tuổi lấy chồng. Muội không phải là cô bé
đi theo sau anh ấy nữa, mà là…” Đối chiếu với câu thoại của Liễu Liễu, anh thực
sự không còn gì để nói.

Liễu Liễu, lẽ nào đây là điều em đã tự hiểu sau ba
ngày? Sở Thịnh Hoan lặng lẽ hứng chịu sự nội thương…

Khả năng lãng hội của cô bé… Rất mạnh, rất thuần
khiết, là anh xấu xa.

Không biết nói gì hơn, anh gửi lại một hàng dài chấm
lửng.

Phía bên kia nhanh chóng có hồi âm: “Anh Thịnh Hoan,
em tắt máy đi làm bài tập đây, anh từ từ chơi nhé.”

“Liễu Liễu, tới chỗ địa đồ tuyết mới mở đi! Lát nữa
anh cùng Tiều Bố, Bảo Khí, A Phiêu định dẫn nhóm Lão Đại đi đánh Đề Đạt Môn.”

Đề Đạt Môn là một BOSS mới. Trước khi đánh BOSS này,
phải qua Tuyết Vực giết quái nhỏ để lấy Chiêu Hoán Toái Phiến. Sauk hi có được
Toái Phiến, người chơi được phép vào một cung điện nhỏ. Bốn góc cung điện có
bốn căn phòng, yêu cầu cảm tử quân xông vào bên trong, khóa chặt viên pha lê
trong vòng mười giây, Đề Đạt Môn mới xuất hiện trong đại điện.

Kế đó cứ cách ba phút, Đề Đạt Môn lại phóng ra kĩ năng
“tự do” kinh hoàng, giết sạch người chơi bất kể đẳng cấp cao thấp. Khi đó,
người chơi hy sinh trong phòng pha lê phải nhanh chóng hồi sinh tại chỗ, rồi
nhân lúc chưa bị bọn tiểu quái trong đó giết chết, tiếp tục khóa chặt viên pha
lê.

Hiện giờ, trong tooàn server duy nhất có nhóm
mấy người Thịnh Thế Hoan đã từng giết được Đề Đạt Môn. Nguy Hại và Lão Đại có
thử một lần nhưng không thành công. Còn Tô Liễu, vẫn chưa được tận mắt
nhìn thấy chân thân của Đề Đạt Môn bao giờ.

“Được ạ, em sẽ đi, sẽ đi. Anh Thịnh Hoan, em có
phải mang theo gì không ạ?”

BOSS trong game đa phần được thiết kế hơi quái dị,
buộc người chơi phải ra cửa hàng mua một số đạo cụ đặc biệt mang theo. Tô Liễu
chưa nghĩ tới việc đánh Đề Đạt Môn bao giờ, công lược không hay, nên rất hay
phấp phỏng.

“Mua một tấm thảm nhé!” Thấy Tô Liễu hào hững bất ngờ,
Sở Thịnh Hoan đâm ra lúng túng. Anh trầm ngâm một hồi, rồi tốn giải thích: “Nền
đất lạnh, mà để giết chết Đề Đạt Môn phải mất tới hai mươi phút.”

“Cũng được, vậy em đi mua thảm, lát nữa gặp lại!” Phần
nào hiểu nhầm ý, Tô Liễu vẫy vẫy tay và mở Quyển Trục biến mất hút.

Sở Thịnh Hoan…

Tô Liễu đương nhiên không hề đi mua thảm. Cô muốn đi
thám hiểm các vùng đất mới.

Cuối
tuần trước, Tuyết Vực mới update địa đồ mới mà cô vẫn chưa kịp đi tham quan.
Vừa rồi sợ nếu nhờ anh Thịnh Hoan đích thân đưa đi thì lãng phí thời gian, nên
cô đành phải kiếm cớ đi mua đồ để tách nhóm một lúc.

Vừa đến thành chủ đã thấy bên UT lao xao tiếng bàn
luận về việc đi Tuyết Vực đánh Đề Đạt Môn.

Có những người vừa nói phải out cách đây một giây, bây
giờ lại khí thế hừng hực.

Tiểu Bố tiếp tục trêu Tô Liễu: “Em gái Tiểu Ngược, lát
nữa nấp sau lưng anh, anh che chở cho.”

“Thôi đi, lần trước cậu chẳng nằm im giả vờ chết suốt
hai mươi phút đấy thôi.” A Phiêu sung sướng bóc mẽ Tiểu Bố.

Tô Liễu phì cười gửi qua mấy icon mặt cười, rồi viết
lên khung chat của UT: “Bạn cùng phòng ngủ rồi, em sẽ không chat voice nữa.”

Tiểu Bố: “Thật là một cô gái tốt bụng, chẳng trách…
Ôi, Tiểu Ngược này, anh vẫn đang là lính phòng không đấy. Thế bạn cùng phòng
của em có xinh không? Đã có bạn trai chưa?”

Tô Liễu im bặt.

Trên UT, anh Thịnh Hoan lên tiếng căn dặn cô không
được để ý tới kẻ háo sắc như Tiểu Bố. Ngay sau đó, câu chuyện tiếp tục chuyển
hướng. Mọi người hào hứng bàn luận về các thiên tình sử của Tiểu Bố trong game,
xen lẫn vào đó là tiếng cười sang sảng của chị Minh Yểm.

Vui thật là vui! Sức hút của trò chơi chính là ở chỗ,
nó có thể gắn kết tất cả mọi người chơi xa lạ với nhau. Bạn bè, rồi bạn bè của
bạn bè, cả đám đông cùng nhau vui đùa, nhanh chóng gây dựng bầu không khí sôi
nổi.

Tô Liễu đứng dậy, tựa vào thành ghế làm vài động tác
thư giãn. Rồi cô tắt đèn phòng, bật đèn bàn và ngồi xuống máy tính. Nhưng,
không biết tự khi nào, một chàng trai áo xanh đã đứng ngay bên nữ chiến binh.

Đường tới Tuyết Vực rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng có
vài con dã thú cấp thấp lượn lờ hai bên. Còn lại trên đường, rất hiếm khi thấy
bóng người qua lại.

Cơn gió lạnh thổi vạt áo chàng trai bay phần phật. Còn
chàng khoanh tay đứng lặng yên bên nàng.

Một bức họa loại thường, cảnh chí cũng không đẹp.

Nhưng đã làm dấy lên trong lòng Tô Liễu cảm giác sự rung động. Dường như có
ngàn nỗi thương cảm đang rơi xuống không trung, thay vì những bông tuyết trắng.

Biết đối mặt làm sao?

Biết lên tiếng thế nào?

Một lúc sau, cô đành gõ một hàng chữ lên kênh hiện
thời: “Cứ tưởng là huynh không online vì vừa rồi công thành không thấy…”

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hóa: Ta mới lên. Công thành
là chuyện nhỏ, đâu cần ra mặt. Mình Tiểu Thịnh xử lí là được.

Tô Liễu gửi một icon toát mồ hôi. Thấy Khâu Kiêu Dương
trả lời tỉnh bơ, cô cũng phần nào an lòng.

Vì tuy anh Thịnh Hoan đã nói là không sao, nhưng cô
vẫn rất lo lắng, vụ việc hôm thứ sáu đã ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.
Nay căn cứ vào giọng điệu của Khâu Kiêu Dương, rõ là cô đã lo hơi thái quá.

Tình bạn của đám con trai, ôi, cô thật không thể hiểu
nổi.

[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Tụi nó hiện đang đến
chỗ… Đề Đạt Môn, thúc thúc không đi sao?

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Ừ, không đi nữa. Hai
hôm nay nguyên khí rất kém, ngại nằm đất lắm. Ta đưa nàng đi khám phá địa đồ
nhé!

[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Đa tạ.

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Không có gì.

Nói xong, cả hai đều lặng thinh giây lát.

Trên màn hình, chàng trai áo xanh khẽ dịch chuyển,
phía bên cạnh lập tức xuất hiện một con rùa xanh khổng lồ.

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiểu Ngược lên đây.
Ngồi Quy xa tuy chậm, nhưng nó có thể tự động bò tới những điểm mình đã đặt
chân. Và chúng ta có thể thoải mái nói chuyện.

Tô Liễu nhận lời ngồi trên Quy xa. Quả đúng như lời
anh Thịnh Hoan đã nói, không phải vợ chồng nên hai người ngồi nghiêm chỉnh
ngang hàng nhau.

Mặt trời rực rỡ như một quả cầu lửa trên đỉnh đầu, tỏa
ánh nắng chói chang xuống mặt tuyết trắng lóa. Khâu Kiêu Dương vẫn cứ lặng lẽ.
Anh ta càng lặng lẽ, Tô Liễu càng lo lắng. Cô cắn chặt quản bút, suy nghĩ hồi
lâu rồi tìm cách gợi chuyện: “Vì sao thúc thúc với anh Thịnh Hoan quen nhau ạ?”

“Thịnh Hoan là sinh viên khoa dưới. Gặp nhau trong một
lần hội trường.”

“Ra là vây, hì hì. Hai người không phải là lần đầu gặp
gỡ đã bị sét đánh nên nhận nhau làm anh em đấy chứ?” Tô Liễu cố tình hỏi một
cách tối nghĩa.

“Không hề.” Khâu Kiêu Dương cũng không biết nghĩ gì,
buột miệng cười khẽ. Anh ta ngả người lên thành ghế mềm mại và chậm rãi đánh
chữ: “Thực ra lúc đầu, ta thấy Tiểu Thịnh rất ngứa mắt. Hồi mới vào trường, cậu
ta rất ngông nghênh. Cao to đẹp trai lại giỏi võ, Tiểu Thịnh lọt luôn vào mắt
xanh của cô nàng hoa khôi khi đó sắp tốt nghiệp. Bạn cùng phòng của ta khí đó
miệt mài theo đuổi hoa khôi mãi, thế nên… ghét tên Tiểu Thịnh đó không chịu
được.”

“Về sau thì sao?” Tô Liễu nghẹn giọng ấp úng hỏi: “Anh
Thịnh Hoan và hoa khôi kết đôi ạ?”

Đừng thế chứ… Cô đau lòng quá.

“Sau đó thì không biết, vì ta có việc nên mới về
trường khoảng nửa tháng rồi đi luôn.” Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nở một nụ
cười không lấy gì làm tốt đẹp. Khâu Kiêu Dương dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“À, ta kể tiếp việc mình quen biết Sở Thịnh Hoan nhé! Trong một lần ra ngọn núi
sau trường chơi, đúng lúc bắt gặp một nhóm năm, sáu tên đang vây đánh Tiểu
Thịnh. Cậu ta khi đó đã say mềm đến nỗi đứng không vững, nhưng vẫn còn khá lí
trí. Tuy không thích Tiểu Thịnh, nhưng ta càng ghét hơn cả là việc ỷ đông hiếp
yếu, nên ta đã anh hung ra tay cứu mĩ nhân.”

Anh hùng cứu mĩ nhân? Tô Liễu trợn tròn mắt. Hóa ra
tình huynh đệ thắm thiết giữa hai người đàn ông này thực chất là mô típ tài tử
giai nhân sao?

Cô quay ngoắt 180 độ, chọc tức Khâu Kiêu Dương: “Sau
đó anh Thịnh Hoan vì cảm kích mà lấy thân đền đáp, rồi hai người nhân đó mà kết
tình kết anh em sao?”

“Sai rồi. Tiểu Thịnh không hề cảm ơn ta. Cậu ta sầm
mặt bỏ đi, còn ta tiếp tục… ra chỗ hẹn với người yêu.”

“Thế rồi sao?” Tô Liễu háo hức giục Khâu Kiêu Dương kê
tiếp câu chuyện.

“Hai hôm sau, Tiểu Thịnh chạy tới kí túc xá mời ta đi
xem đánh nhau. Ta không muốn đi, cậu ta liền lôi ra một túi hạt dưa và bảo:
“Huynh trưởng ơi, chỉ một lát thôi mà, anh vừa ăn vừa xem. Anh ăn xong là em
cũng đánh xong mà.”

Tô Liễu phì cười. CÔ bò lăn ra bàn, gục mặt cười híc
híc. Anh Thịnh Hoan lại dùng chiêu đó rồi!!! Cô vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ
không phải lần nào anh Thịnh Hoan cũng thắng. Nếu phải những tên lớn hơn chặn
đường, anh cũng sẽ bị đánh cho tả tơi. Và nếu chẳng may bị Tô Liễu và Tiểu
Triệt nhìn thấy, anh sẽ bất ngờ nổi giận. Chưa hết, vài ngày sau, nhất định anh
sẽ dùng kẹo hồ lô để dụ hai đứa đi xem anh báo thù. Nhằm mục đích… giữ thể diện
của một ông anh.

Có điều, sau bao nhiêu năm, anh vẫn chẳng tiến bộ hơn
chút nào.

“Thế là, thúc thúc vì một gói hạt dưa mà đồng ý, rồi
kết thành huynh đệ?” Cô mím môi gắng nhịn cười và sung sướng hỏi.

“Ừ.” Bản thân Kiêu Dương cũng bật cười.

Quá khứ xa xôi…

Chàng thiếu niên Thịnh Hoan và chàng thanh niên Khâu
Kiêu Dương, một hung hăng hống hách, một điềm đạm nho nhã. Hai người từ chỗ
không thích nhau đã trở thành bạn tâm giao.

Kì lạ làm sao! Kiêu Dương cú đầu cười, chợt thấy lòng
nhẹ nhõm.

“Tiểu Ngược này”, anh ta gõ một hàng trên kênh hiện
tại: “Đột nhiên cảm thấy, kết cục thế này là tuyệt nhất! Nếu không thử theo
đuổi, ta sẽ tháy nuối tiếc. Nhưng giả sử thành công, ta cũng thấy có lỗi với
người anh em.”

Câu này…

Hễ động đến vấn đề tình cảm là Tô Liễu tê liệt thần
kinh. Vốn đã định trình bày tường tận mọi chuyện kể từ khi bắt đầu tham gia trò
chơi cùng Kiêu Dương. Nhưng Tô Liễu không sao biến được suy nghĩ thành con chữ.

Từ đầu đến cuối, Kiêu Dương trong cô bao hàm hai con
người: một là anh trai của Khâu Kiều Nhan, hai là bạn của anh Sở Thịnh Hoan.
Anh chưa bao giờ là chính con người anh, con người với tên gọi Khâu Kiêu Dương.

Xin lỗi nhé! Tô Liễu chưa kịp nói thì trên màn hình đã
có hàng chữ: “Xin lỗi nhé Liễu Liễu. Vì yêu em mà đã làm phiền em, ha ha…”

Tô Liễu giật mình rồi nhanh chóng trả lời: “Không có
gì, không phiền gì, hì hì…”

Tin nhắn vừa gửi đi, cô đã cảm thấy bất ổn. Quả nhiên.

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: !!!!!!!!!!!! Bỗng Dưng
Muốn Chết kia, đến lời từ biệt mà nhà ngươi cũng không nơ an ủi ta một câu sao?
Tại sao lại không có gì? Ý ngươi là tình cảm của ta chỉ là con số không trong
lòng ngươi sao?

[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: …Được rồi, ta nhầm,
có gì có gì rất có gì!

Tô Liễu sợ xanh mặt, thật thà đáp.

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Biết điều đấy!

Tô Liễu im lặng chấp thuận lời từ biệt cảu Tự Hỏa,
không nỡ công kích gì thêm. Nào ngờ, anh ta lại bắt đầu ba hoa.

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiểu Ngược đã có gì,
vậy là ta vẫn còn hy vọng, thích quá! Ta sẽ không bỏ cuộc để khiến nàng phải
thất vọng đâu, hê hê. Tiểu Ngược này, mình tuyên chiến nhé!
Nếu Tiểu Thinhk không giữ nổi Đại Tần sau lần quốc chiến, lão gia ta nhất định
sẽ cướp ngươi đi! Một thời vợ chồng, ta mật mí cho nàng biết. Kiều Kiều đã kết
nghĩa bang cùng Ngụy, Triệu, thêm cả Tề nữa thành liên minh tứ quốc. Bọn ta
quyết định đợi hết thời hạn bảo hộ tân quốc, sẽ lập tức tuyên chiến cùng Đại
Tần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận