Bỗng Dưng Muốn Chết

Niềm vui nối tiếp niềm vui, thấm thoát đã tới mùa đông.

Tô Liễu đang cùng Sở Thịnh Hoan lên kế hoạch về ra mắt bố mẹ hai bên nhân dịp tết Tây, thì một sự việc kinh khủng đã lại xảy ra.

Buổi chiều thứ Năm hôm đó, trời không lạnh lắm. Tô Liễu – đột nhiên được nghỉ học bị anh chàng – cố tình xin nghỉ làm kéo tới nhà chơi. Cả hai đang quấn quýt hôn hít sờ soạng nhau bên bàn uống nước ngoài phòng khách thì đột nhiên cánh cửa bật mở.

Tô Liễu giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha của Thịnh Hoan đang đứng im như chịu phép định thân với chùm chìa khóa trong tay. Hai mắt ông trợn tròn, nhìn trừng trừng phần cơ thể cô và anh đang dính chặt lấy nhau. Còn phía sau ông, mẹ cô và mẹ anh cũng đang như hóa đá.

Tô Liễu hét lên một tiếng thất thanh và vội đẩy Thịnh Hoan ra.

Mẹ cô sa sầm nét mặt lao ngay tới xách tai cô lên và quay sang nói: “Thịnh Hoan, cô nhờ nhà cháu chút xíu nhé!” Chưa dứt lời, bà đã kéo xềnh xệch cô sang phòng đọc sách.

Bố anh húng hắng ho, khiến anh thôi không nhìn theo : “Con trai lớn ghê, biết bắt nạt cả Liễu Liễu rồi đó!” Ông nghiêm mặt, dằn giọng nói câu trước, tới câu sau đột nhiên đã bật cười, và rồi ông cười ha hả.

“Bố mẹ tới đây bằng cách nào vậy?” Sở Thịnh Hoan vừa ghé tai lắng nghe động tĩnh trong phòng đọc sách, vừa ngượng nghịu hỏi.

“Sở xây dựng chúng ta chẳng phải có văn phòng đại diện ở đây sao? Hôm nay tới phiên ba người chúng tôi đi công tác.” Mẹ anh gắng che dấu niềm vui đang ngập tràn trong lòng, nói tiếp: “Bố nghĩ đã lâu không gặp anh, nên muốn qua xem sao. Còn cô Liễu bảo gần đây em nó có gọi điện về ca ngợi anh, nói anh đã giúp đỡ nó rất nhiều trong cuộc sống, nên muốn mời anh ăn cơm. Hôm nay chưa phải cuối tuần, mẹ và cô bàn tính tới đây làm ít món ngon ngon trong lúc anh chưa về, rồi buổi tối thì gọi Liễu Liễu tới. Định bụng cả nàh sẽ cùng nhau ăn bữa cơm thân mật, vậy mà…”

Bà ngưng lời, vì có động tĩnh vọng ra từ phòng đọc sách

Cùng với tiếng bốp bốp là giọng giận dữ của mẹ Tô Liễu: “Tô Liễu, con quì xuống cho mẹ! Mẹ đã nói với con thế nào rồi? Là con gái phải biết giữ thân, trong lúc đi học có thể yêu nhưng không được qua đêm bên ngoài, không được có quan hệ trai gái!”

“Con đâu có, mẹ con…trong sạch mà”. Tô Liễu vừa là oai oái, vừa lắp bắp nói.

Giọng hai mẹ con không vống vót, mà cánh cửa cũng không cách âm, nên Sở Thịnh Hoan thật đau lòng khi nghe Tô Liễu gào khóc.

“Trong sạch cái gì kia chứ, mẹ đã nhìn thấy cả rồi lại còn cãi sao?” Tiếp tục hai cú đánh bốp bốp. Sở thịnh Hoan đau như chính mình bị đánh, âu sầu đi đi lại lại bên ngoài cửa.

“Thật là không mà, mẹ, con vẫn nhớ kĩ lời mẹ dặn, anh Thịnh Hoan cũng rất…Vào những lúc hệ trọng, anh ấy đều đi dội nước lạnh, thật đấy ạ!” Trong phòng đọc sách, Tô Liễu đầm đìa nước mắt gào toáng lên một câu nghe rụng rời: “Nếu mẹ cón không tin con, mẹ con mình có thể tới bệnh viện kiểm tra”.

Nghe thấy thế, mẹ Tô Liễu quắc mắt giáng tiếp hai cú đập vào mông cô, rồi mới làu bàu: “Vậy sao? Trông bộ dạng Thịnh Hoan đâu có vẻ gì là biết nhìn”.

Tô Liễu lại ầng ậc nước mắt, đang nghĩ cách phải nói sao với mẹ thì đã thấy cánh cửa bật tung. Sở Thịnh Hoan kéo cô đứng ra phía sau và ôn tồn nói: “Thưa cô Liễu, cô đừng đánh Liễu Liễu nữa ạ. Tất cả đều là lỗi của cháu, nếu có muốn hả giận thì cứ đánh cháu đây”.

Mẹ Tô Liễu phủi phủi tay, tủm tỉm cười rồi ra khỏi phòng đọc sách. Bà sang phòng khách nói với bố mẹ Thịnh Hoan: “Ông bà thông gia xem đính hôn dịp tết Tây này có được không?”



Vậy là, trong lúc Tô Liễu tay ôm mông đứng khóc tu tu trong phong đọc sách vì vừa bị ăn một trận đòn, thì mẹ cô và bố mẹ Sở Thịnh Hoan, cả ba đều rất sung sướng gọi điện thoại đi các nơi, nhanh chóng quyết định lễ đính hôn của đôi bạn trẻ.

Mùng một, tổ chức ở quê nhà. Mùng hai, hai người quay lên thành phố, đám Tiểu Bố biết tin kéo tới, đòi phải tổ chức bù trên này.

Mùng ba, gió nhẹ trời trong

Tô Liễu duyên dáng xinh tươi trong trang phục váy ngắn liền thân màu phấn hồng, áo khoác lông trắng tinh, bốt đen, tóc cuốn cao hai bên, để lại hai lọn xoăn quyến rũ phía trước cùng Sở Thịnh Hoan comple caravat, khôi ngô tuấn tú. Hai người tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ tại khách sạn mời những người quen quanh thành phố tới tham dự.

Trong bầu không khí thân mật đầm ấm, đám bạn bè bàn tán chuyện Sở Thịnh Hoan và Tô Liễu, quanh quẩn thế nào lại nhắc đến game.

Trong hai tháng gần đây, Khâu Kiều Nhan khá im hơi lặng tiếng, Thiên Địa Bất Nhân sau hai lần gây chiến với Đại Tần đều thất bại, đã tử tế hơn rất nhiều.

Trong game vẫn chém giết, đánh chửi nhau như trước, nhưng đa phần là các vụ lặt vặt, không có sóng gió gì.

Giữa lúc bàn qua tán lại, A Phiểu đột nhiên nói: “Nghe nói phía nhà sản xuất dự định mở thêm một server chuyên tổ chức quốc chiến giữa các khu, rất hấp dẫn”.

“Vậy là cao thủ trong toàn khu sẽ phải tập trung vào một nước?” Bảo Khí phản xạ nhanh nhạy.

“Đúng thế.” Tô Liễu chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa.

Cô im lặng không sao, nhưng hễ mở miệng nói, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía cô. Tiểu Bố hấp háy mắt, tay nâng li rượu cười giả lả: “Đính hôn là phải uống rượu giao bôi chứ nhỉ? Yêu cầu hai bên phải mớm rượu cho nhau!” Anh ta gào tướng lên

“Cái đó phải để đến lễ cưới!” Tô Liễu đanh đá lườm anh ta một cái sắc lém. “Đính hôn thì không làm gì hết!”

“Thì cũng phải trao nhẫn chứ!” Bảo Khí cũng hùa theo

“Trao rồi đây!” Tô Liễu đung đưa tay.

“Trao lại lần nữa!” A Phiêu cười híp mí: “Tuy đây không phải là tiệc đính hôn chính thức, nhưng chí ít cũng được tổ chức trên danh nghĩa chúc mừng hai người đã đính hôn. Vì thế, bắt buộc phải trao nhẫn lại lần nữa, bày tỏ tình cảm trước mặt mọi người lại lần nữa!”

Sở Thịnh Hoan…
Tô Liễu…

Trên chiếc bàn kính hình tròn, những đóa hồng nhung trong bình hoa thắm đỏ, đua nhau tỏa hương thơm ngào ngạt.

Trao xong nhẫn cho nhau, Tô Liễu đứng trước mặt Thịnh Hoan, đột nhiên thấy hồi hộp lạ

“Trật tự trật tự, tiếp theo đây là màn tỏ tình của tiểu thư Tô Liễu và anh Thịnh Hoan nhà chúng ta, đề nghị mọi người cho một tràng pháo tay”. Tiểu Bố cười hì hì

Tiếng vỗ tay lộp bộp nổi lên, mặt Tô Liễu đỏ như màu rượu vang trên bàn.

Những người càng bạo mồm bạo miệng trong game thì ngoài đời càng hay xấu hổ, điều này rất đúng. Tự nhận mình hay xấu hổ, Tô Liễu nhanh trí kiễng chân nói sát vào tai anh Thịnh Hoan: “Anh Thịnh Hoan, phải nói những lời tình cảm trước mặt mọi người thì ngượng lắm! tóm lại, anh chỉ cần biết em yêu anh là được rồi!”

Nói xong, cô đứng xoay người với vẻ mặt thản nhiên, và cất giọng dõng dạc: “Xong rồi, đã bày tỏ tình cảm xong, em có thể ngồi được chưa ạ?”

Tiểu Bố: “Ha ha ha, em Tô chơi không đẹp! híc híc, anh Thịnh Hoan của bọn anh là mì chính cánh đấy. Anh cho em cơ hội bày tỏ mà em không biết quý, lần sau anh sẽ đem cho người khác đó!”

A Phiêu: “Em Tô ơi! Nhớ coi Thịnh Hoan cho chặt đấy. Vì sau giải đấu COSPLAY, Thịnh Hoan đào hoa quá trời luôn. Rất nhiều các nữ game thủ đang tìm cách chinh phục anh ấy!”

Tiểu Bố: “Số đào hoa, chẹp chẹp, giấc mơ của cánh đàn ông. Chẳng trách mấy hôm nay Thịnh Hoan tươi cười suốt”.

“Anh Thịnh Hoan, anh có gì thì nói cho em nghe xem nào. Anh lại đây, nói khẽ thôi, đừng để anh Tiểu Bố nghe thấy”. Cô nheo nheo đôi mắt long lanh, khóe môi hơi cong cong.

“Em Liễu ơi, không chơi như thế, em không cho bọn anh nghe lời tỏ tình cũng được, nhưng còn của Thịnh Hoan…” Lời nói của Tiểu Bố bị cắt ngang bởi tiếng cười của Sở Thịnh Hoan.

Anh nói: “Anh không mơ mình có số đào hoa, chỉ mong Liễu Liễu yêu anh là đủ. Đời người thật ngắn ngủi, ta mãi mãi bên nhau”.

HO HO… cánh con trai hét toáng, cánh con gái vỗ tay tán thưởng.

Hương hoa lan tỏa cùng giọng cười, cả căn phòng bỗng trở nên ngọt ngào đến lạ

Tô Liễu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, đôi môi hé mở, cặp mắt tròn xoe. Cô sững sờ nhìn chàng trai tuấn tú đang đứng trước mặt và dường như không tin nổi vào mắt mình.

Anh ôm eo cô, khẽ nói: “Liễu Liễu, hãy để anh được chăm sóc em suốt cuộc đời này”.

Bỗng chốc cô rưng rưng nước mắt

Bởi thì ra, thì ra, từ lâu cô đã có một tình yêu sâu lắng nhất, thuần khiết nhất trên thế gian này. Thì ra, thì ra…

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui