Tùy Tâm mua vé xem phim bị Lạc Vĩ Vĩ ghét bỏ một trận.
Bởi vì rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, Tùy Tâm lại muốn chọn một bộ phim hoạt hình Disney, lại còn là phiên bản lồng tiếng quốc ngữ.
Trên đường đi đón Lục Thi Duy đi tụ họp cùng Tùy Tâm, Lạc Vĩ Vĩ vẫn còn oán giận việc này.
Lục Thi Duy nói: "Vậy cậu trách ai đây? Ai bảo cậu không chọn đi, còn nói tùy ý, sau đó Tùy Tâm người ta chọn xong rồi cậu còn ý kiến, cậu làm như vậy không có bạn, cậu có biết không?"
"Tôi cho là cậu ta sẽ chọn phim nghệ thuật hoặc là phim tình yêu gì đó, ai mà biết được cậu bỗng dưng thay đổi sở thích chứ." Dựa theo hiểu biết của Lạc Vĩ Vĩ với Tùy Tâm, phim hoạt hình không phải món ăn của Tùy Tâm a.
"Tôi cảm thấy phim hoạt hình so với mấy bộ phim tình yêu chả có dinh dưỡng và tẻ nhạt kia hứng thú hơn nhiều." Lục Thi Duy nói.
Lạc Vĩ Vĩ vốn có tám trăm câu nói chờ đợi tiếp tục tranh cãi với nàng, nhưng quay đầu nhìn đến gò má nàng, nên cái gì cũng không muốn nói nữa. Im lặng một hồi mới nói: "Cậu đến trường học của Vương Đông Thanh làm gì?"
"Trường học em ấy có cuộc thi làm tượng tuyết, tôi đi giúp thôi, thuận tiện học hỏi em ấy một chút."
Lạc Vĩ Vĩ có chút không vui: "Tại sao em ấy không gọi tôi."
Lục Thi Duy không biết cô tức giận vì ai, đành phải nói: "Không phải cậu có việc không có ở đây sao." Nói xong len lén quan sát sắc mặt của cô, nhìn cô không có phản ứng gì còn nói: "Hơn nữa cậu không phải cảm thấy đắp người tuyết ngây thơ sao?"
"Tôi nói lúc nào..." Lạc Vĩ Vĩ nói phân nửa bỗng nhiên dừng lại, đúng vậy, mình nói rồi... Là mình nói, nhưng mà là lúc nào? Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ có chút hỗn loạn, cuối cùng đành phải bối rối từ bỏ.
"Vậy các cậu đi ăn có thể gọi tôi mà." Tâm tình Lạc Vĩ Vĩ hơi lộ ra kích động.
Lục Thi Duy xem thường mà liếc nhìn cô một cái, rất nhanh dời ánh mắt đi, "Cậu chỉ có biết ăn!"
"Người sống chẳng phải vì một miếng cơm sao."
Lục Thi Duy không phản bác được, nhưng nhìn Lạc Vĩ Vĩ không che giấu mà đắc ý, nhàn nhạt mà trả lời một câu: "Không muốn nói chuyện với cậu."
Lạc Vĩ Vĩ lập tức nhíu mày. Bộ mình nói sai gì sao?
Mãi cho đến khi đến rạp chiếu phim rồi, hai người cũng không nói chuyện, thẳng đến khi trông thấy Tùy Tâm mới rút cuộc không an tĩnh như vậy nữa.
Tùy Tâm vẫn đi cùng bạn học kia của cô, sau khi giới thiệu với nhau một phen, Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy đi mua đồ ăn đồ uống. Bọn cô giờ mới hiểu được bộ phim này không phải do Tùy Tâm chọn, thật đúng là oan uổng cho cậu ấy, bởi vì cậu ấy nhìn chằm chằm vào tấm poster bộ phim tình yêu nói: "Lần sau mình nhất định phải xem bộ này."
Lạc Vĩ Vĩ trên mặt là một bộ dạng ưu thương, qua nhiều năm như vậy cho dù xem phim hoạt hình cô cũng không xem qua ở rạp chiếu phim, cô cảm thấy đó đều để con nít xem, hơn nữa trong phòng chiếu khẳng định ngồi đầy người mang trẻ con, cô phiền nhất thời điểm xem phim xung quanh ồn ào. Lúc này đoán chừng là tránh không được rồi, cô quyết định mua một thùng bắp rang.
Vị trí của bọn cô tại chỗ xem tốt nhất, đủ để cho Lạc Vĩ Vĩ nhìn rõ ràng từng gấu con xung quanh. Lạc Vĩ Vĩ chuyển hướng bên trái, nhỏ giọng bám vào bên tai Tùy Tâm nói: "Vì sao cậu không chọn bản tiếng Anh?"
Tùy Tâm cũng là vẻ mặt mất hết can đảm: "Không phải mình chọn, không phải mình chọn, không phải mình chọn."
"Mình không điếc... Nói một lần được rồi."
"Mình đây không phải là vì cường điệu một chút sao."
Sau khi đèn tắt, bọn nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Lạc Vĩ Vĩ đem thùng bắp lớn trong tay cầm đưa tới bên tay phải Lục Thi Duy: "Ăn không?"
"Cậu ngốc à, không phải mỗi người một thùng sao? Bản thân cũng có."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ để bắp rang xuống, hung hăng mà uống một hớp lớn cocacola.
Đây là một bộ phim 3D, cải biên từ cổ tích Andersen《 Bà chúa tuyết 》, mở đầu phim có bông tuyết rơi xuống, hiệu quả thị giác thật tốt, cho người cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Lạc Vĩ Vĩ trông thấy Tùy Tâm ngốc hề hề mà vươn tay ra, giống như thật sự có thể chạm vào bông tuyết vậy, tựu như ngừng giữa không trung. Thân là bạn thân cô, sao có thể để Tùy Tâm thất vọng vậy, vì vậy quyết đoán bỏ vào tay một hạt bắp rang Tùy Tâm.
Tùy Tâm cũng cực kỳ phối hợp, vẻ mặt nhìn chằm chằm vào màn ảnh, sau đó cực kỳ ưu nhã từ từ cầm bắp rang bỏ vào trong miệng, nghiền ngẫm, dư vị, cảm khái.
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Tùy Tâm thay đổi quá nhanh, giống như một giây trước vẫn còn vì không xem được phim tình cảm mà phiền muộn, một giây sau lại hoàn toàn tiến vào thế giới cổ tích, chăm chú tựa như trẻ con.
Lạc Vĩ Vĩ may mắn đám gấu con chưa có ồn ào, cũng đều giống nhau như Tùy Tâm, tập trung lực chú ý lên bộ phim, ngẫu nhiên có mấy bảo bảo tò mò cũng sẽ không ảnh hưởng tâm tình xem phim. Cô hài lòng bắt chéo chân, uống cocacola ăn bắp rang, tuy rằng lồng tiếng quốc ngữ có hơi ngốc, còn diễn diễn liền hát lên, nhưng cô cơ bản vẫn có thể xem được.
Cô ngẫu nhiên quay đầu nhìn Lục Thi Duy một lần, Lục Thi Duy chỉ yên tĩnh đang xem phim, cũng không ăn cũng không uống, vì vậy cô lặng lẽ đưa tay đi vốc bắp rang của Lục Thi Duy ăn. Ở lần hành hung thứ ba, bị Lục Thi Duy bắt ngay tại trận.
"Ăn của cậu đi."
"Của cậu ăn được hơn." Lạc Vĩ Vĩ giở ngón xạo sự.
"..." Lục Thi Duy im lặng, đành phải nói cái khác: "Trước khi đến tôi đã tra Baidu rồi, bình luận về bộ phim này không tệ lắm, cậu xem cẩn thận đi."
Lục Thi Duy cảm thấy biểu hiện bây giờ của cô rất giống gấu con.
Lạc Vĩ Vĩ đành phải quy củ mà tiếp tục xem.
Khi nữ nhân vật chính công chúa Anna trèo lên giường chị gái, lúc hỏi chị có muốn đắp người tuyết không, Lạc Vĩ Vĩ trong nháy mắt thất thần.
Lục Thi Duy, cậu muốn xem mưa sao băng không?
Cô chợt nhớ tới những lời này, hai câu này rõ ràng không liên quan gì, cô cũng không biết tại sao lại nghĩ đến câu như thế. Cẩn thận suy nghĩ, lại không cảm thấy mình đã từng nói câu này. Nhưng sao lại có suy nghĩ này vậy? Cô nghi ngờ nhìn về phía gò má Lục Thi Duy. Gò má kia vẫn đẹp đẽ như thế.
Lúc này âm nhạc vang lên, Anna lại một lần nữa hát lên chị có muốn đắp người tuyết không, Lạc Vĩ Vĩ trong đầu lập tức phong khởi vân dũng (*).
(*) Phong khởi vân dũng (风起云涌): Nổi lên mạnh mẽ, cuồn cuộn, dâng lên ào ạt, ào ào vũ bão.
"Lục Thi Duy cậu muốn xem mưa sao băng không?" Lạc Vĩ Vĩ trèo lên giường Lục Thi Duy, từ trên cao nhìn xuống Lục Thi Duy, "Là mưa sao băng, chòm sao sư tử ấy, rất khó có thể nhìn thấy."
Lục Thi Duy kéo chăn, khuôn mặt đều chìm bên trong, "Cậu có bệnh à, mấy giờ rồi, mình buồn ngủ quá mình muốn ngủ."
"Đừng có ngủ, bỏ qua cậu sẽ hối hận cả đời. Mau đứng lên."
"Tự cậu xem đi, mình không muốn xem." Lục Thi Duy mơ mơ màng màng mà nói.
Lạc Vĩ Vĩ chưa từ bỏ ý định, dứt khoát nhấc chăn của Lục Thi Duy, sau đó cúi người dán bên tai nàng nói: "Cậu không muốn cầu nguyện à?" Lúc ban đầu ai la hét đòi cầu nguyện mưa sao băng?
Lục Thi Duy lúc này mới mắt mở ra, "Mấy giờ rồi?"
Không đợi Lạc Vĩ Vĩ trả lời, những người khác trong phòng ngủ mở miệng trước rồi: "Lục Thi Duy cậu mau đi xem sao băng với Lạc Vĩ Vĩ đi, cậu mà không ngồi dậy toàn bộ đều bị đánh thức đó."
Vì không kích thích sự phẫn nộ của dân chúng, Lục Thi Duy nhanh chóng rời giường, tùy tiện mặccái áo khoác theo Lạc Vĩ Vĩ cùng nhau nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ.
Trời vừa rạng sáng bên trong tòa nhà ký túc xá rất yên tĩnh, trong hành lang chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họcùng tiếng đèn ong ong. Giống như người khác không có hy vọng gì với trận mưa sao băng này, chỉ có hai người bọn họ thật lòng như vậy.
Các cô đi tới cầu thang cửa sổ sát đất bên cạnh, chạm mép cửa sổ ngồi xuống, nơi này tầm mắt nhất rộng rãi hơn nữa lại hướng mà mưa sao băng có thể xuất hiện. Nơi lý tưởng nhất ngắm cảnh nên là sân luyện tập mới hợp, đáng tiếc đã đóng cửa ngủ, các cô chỉ có thể ở này chịu một chút.
"Nhìn kìa! Sao băng!" Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ nói.
Lục Thi Duy buồn ngủ mà giương mắt lên: "Ngốc à, đó là máy bay!" Nói xong tiếp tục dựa tường ngủ.
"..."
Lạc Vĩ Vĩ nhìn vào bầu trời đen nhánh, con mắt cũng không nháy một chút, bóng dáng sao băng đâu chứ, ngôi sao cũng rất ảm đạm đây. Lạc Vĩ Vĩ càng ngày càng cảm thấy hy vọng mưa sao băng xuất hiện rất mong manh, mất mát mà gục đầu xuống, trước mắt chợt có cái gì chợt lóe lên.
Cô mãnh liệt ngẩng đầu, đã nhìn thấy có một bó sáng vạch phá phía chân trời, thoáng qua tức thì.
Là sao băng!
Cô vội vàng lay tỉnh Lục Thi Duy: "Mau nhìn mau nhìn."
Sao băng càng rơi càng nhiều, mới đầu còn có thể đo đếm từng cái từng cái, thời gian dần qua khiến cho người hoa mắt hoàn toàn đếm không được có bao nhiêu.
Hai đứa trẻ lần đầunhìn thấy mưa sao bănggần như dán lên pha lê, vì cách sao băng thêm gần một chút.
Lạc Vĩ Vĩ nhắm mắt cầu nguyện, hy vọng kỳ tháng này có thể đứng nhất, như vậy cô cũng có thể đi xem concert của D rồi. Cô chờ cái ngày đó thật sự rất lâu rồi, hy vọng sao băng có thể mang đến vận may cho cô.
Lục Thi Duy nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, cũng yên lặng cúi đầu ưng thuận tâm nguyện.
Trận này mưa sao chổi kéo dài hơn mười phút đồng hồ mới kết thúc, hai người đều bị rung động, cái cảm giác sục sôi này, bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy nghèo vốn từ, không cách nào biểu đạt rõ ràng được. Im lặng khôi phục tâm tình xong, Lục Thi Duy hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu ước gì vậy?"
Lạc Vĩ Vĩ không muốn nói cho lắm, "Nói ra sẽ mất linh đó?"
"Nói nghe một chút đi."
"Mới không cần." Lạc Vĩ Vĩ nói xong ngồi dậy trở về phòng ngủ.
Kỳ thi tháng sau kết thúc, Lạc Vĩ Vĩ quả nhiên cao hơn Lục Thi Duy một điểm, ghi tên thứ nhất. Nhưng mà còn chưa kịp vui mừng, Lục Thi Duy không biết tại sao lại tìm về hai điểm, trở lại vị trí thứ nhất. Lạc Vĩ Vĩ thất vọng cực kỳ.
Ngay lúc cô cho là mình sắp sửa bỏ qua thần tượng rồi, Lục Thi Duy bỗng nhiên cầm hai vé vào cửa concert xuất hiện, Lạc Vĩ Vĩ chẳng quan tâm so đo nhiều như vậy, mua vé xe lửa, đi cùng Lục Thi Duy, rời nhà ra đi rồi.
"Cầu nguyện sao băng quả nhiên không có tác dụng gì, đều là gạt người." Trên đường Lạc Vĩ Vĩ đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
"Mà nguyện vọng của mình thực hiện được rồi." Lục Thi Duy nhìn qua cô, cười đến ngọt ngào.
Cô không rõ ý tứ của Lục Thi Duy, cứ việc Lục Thi Duy cho cô vé vào cửa concert, sau đó cũng vì cô làm bia đỡ đạn, cô vẫn tức giận với Lục Thi Duy. Thẳng đến có một ngày cô ở văn phòng thầy giáo thu dọn bài thi, nghe thầy giáo trong lúc vô tình nói Lục Thi Duy thời điểm giúp ông chấm bài tự trừ của mình đi hai điểm, Lạc Vĩ Vĩ mới rút cuộc hiểu được vì sao Lục Thi Duy đến văn phòng một chuyến liền có hơn hai điểm.
Cho nên nguyện vọng của Lục Thi Duy ...
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy có chút đau đầu. Những hình ảnh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm kia đua nhau mà đến, cùng ký ức của cô có khác biệt rất lớn, cô có chút không biết làm sao.
Bộ phim vẫn còn tiếp tục, Lạc Vĩ Vĩ đã uống cạn cocacola từ lâu, cô theo bản năng mà đi lấy cocacola của Lục Thi Duy, cố gắng làm cho mình trở về diễn biến của bộ phim, trong đầu lại là ca khúc của D.
Thích người, đôi mắt động lòng người kia, nụ cười càng mê người, ước mong lại có thể vuốt ve, khuôn mặt đáng yêu đó, tay trong tay nói lời thương, giống ngày xưa, người với tôi. (*)
(*)《Thích em》do Beyond trình bày, một ban nhạc rock Hồng Kông thập niên 80. Thành lập năm 1983.