Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

"Lục Thi Duy, sao cậu còn chưa thức dậy? Xuống lầu tập thể dục buổi sáng nào!"
"Lục Thi Duy, còn không đứng dậy thì nhà ăn không có cơm ăn đâu!"
"Lục Thi Duy, mình mang cơm về cho cậu rồi này, hôm nay là cậu dẫn chào buổi sáng đó? Mau đứng lên đi!"
"Lục Thi Duy? Lục Thi Duy! Lục Thi Duy... Cậu sốt à?!"
"Mình lấy thuốc từ chỗ cô y tế rồi, cậu rồi dậy uống đi."
"Cô giáo để mình về chăm sóc cậu, sao cậu bị cảm mà cũng không nói một tiếng vậy."
"Lây cảm cho mình, cậu sẽ khỏi thôi...
...
Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ khôi phục tinh thần, tay cô không biết từ lúc nào đã tiến vào trong quần áo Lục Thi Duy, đang cởi khóa nội y của Lục Thi Duy.
Hai gò má Lục Thi Duy ửng hồng, kịp thời cầm lấy cái tay đang giở trò lưu manh của cô, "Lạc Vĩ Vĩ... Chúng ta đi quá lâu rồi."
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ mới nhớ tới, bọn cô đang tham gia hoạt động tập thể, bọn cô còn ở trong nhà vệ sinh, bên ngoài còn có nhiều người như vậy, may mắn vừa rồi khóa cửa, bằng không thì nhỡ đâu bị người khác bắt gặp thì không hay.
Lạc Vĩ Vĩ luống cuống tay chân mà giúp Lục Thi Duy đi chỉnh lại quần áo. Lục Thi Duy đẩy tay cô ra nói: "Có phải cậu uống nhiều quá rồi không?"
Cô không phản bác, cô cũng cảm giác mình thật sự rất không bình thường, sao có thể đương nhiên như vậy? Yêu đương không phải nên nắm tay trước sao? Bọn họ còn chưa nắm tay qua...
Có điều... Cảm giác này vì sao hoàn toàn không cảm thấy lạ lẫm?
Ngay lúc Lạc Vĩ Vĩ xoắn xuýt, Lục Thi Duy đã rời đi trước. Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ đi vào, Tùy Tâm đang hát một ca khúc quen thuộc với thời của bọn cô.
Tùy Tâm hát: "Màu sắc xinh đẹp, mùi thơm thơm ngát, hoa đã nở rồi, anh là của em, em có tình yêu, thế giới hoàn chỉnh..." Lạc Vĩ Vĩ lần đầu cảm thấy Tùy Tâm hát bài của S.H.E rất dễ nghe.
Tai nghe lấy giai điệu, nhịp điệu quen thuộc, Lạc Vĩ Vĩ lại nghĩ tới những lời bỗng dưng nhảy vào đầu kia, bỗng nhiên ý thức được một chuyện. Cô rất lâu trước kia, từng hôn Lục Thi Duy.
Thời điểm cao trung, có một lần Lục Thi Duy bị cảm, cô vì để cho Lục Thi Duy mau khỏe lại, liền hôn Lục Thi Duy, bởi vì nghe người ta nói bị cảm, lây virus qua cho người khác sẽ khỏi.
Vậy vì sao chúng ta không cùng một chỗ?
"Vĩ Vĩ, mau tới đây uống rượu." Đại mỹ nữ mời cô qua, cô đành phải đáp ứng một tiếng gia nhập vào hàng ngũ bọn họ.
Lục Thi Duy càng không ngừng uống nước để giảm bớt tâm tình kích động của mình. Vừa rồi Lạc Vĩ Vĩ hôn nàng, nàng thiếu chút nữa nhịn không được muốn đáp lại Lạc Vĩ Vĩ. Nhưng mà nàng biết rõ, một khi mình đáp lại, khả năng sẽ phải tiếp tục nữa. Thời gian cùng địa điểm cũng không đúng, cho nên nàng nhịn. Dưới đáy lòng một lần nữa nhắc nhỏ nàng, không nên gấp gấp từ từ sẽ đến, cần nhiều thời hơn nữa cho nhau.
Nhưng mà...
Nàng bất đắc dĩ tiếp tục uống nước, uống xong mới phát hiện mình lấy nhầm rượu của Tùy Tâm. Tuy nói đều là chai thủy tinh, nhưng cảm giác không giống nhau, nàng rõ ràng rất cố gắng làm mình thoạt nhìn trông không có hoảng hốt...
"Dễ uống à?" Thời điểm Tùy Tâm trông thấy nàng uống rượu quả thực trợn tròn mắt. Cũng không có ai khích lệ nàng uống, sao nàng ở đây tự mình uống? Chẳng lẽ chỉ không uống được rượu trắng và bia?
"Hả... Cũng được." Lục Thi Duy lúng túng nói xong đặt chai rượu trên bàn, "Hương vị có chút giống nước trái cây."
Tùy Tâm thấy Lục Thi Duy thích, cho rằng đã tìm được người có cùng sở thích, "Chỉ uống rượu thôi không có ý nghĩa, hai ta chơi cái gì đi, nói ví dụ như nói thật lòng đại mạo hiểm các thứ."
"Mình không có bí mật gì cả, hay chơi xúc xắc đi, đoán lớn nhỏ thế nào?" Lục Thi Duy nhìn Tùy Tâm vừa rồi nói chuyện con mắt đều sáng lên, tựa như con sói đói bụng đã lâu nhìn thấy con mồi vậy. Nàng cũng không muốn cho tư liệu sống cho Tùy Tâm làm Mã Lệ Tô văn.
"Được rồi." Tùy Tâm miễn cưỡng đáp ứng, thật ra trong lòng tính toán, cậu bình thường không muốn uống rượu, tửu lượng có thể so với mình không? Luôn có cách để làm cậu mở miệng. Nhưng Tùy Tâm đoán chừng đã tính sai một điểm, nếu đoán lớn nhỏ, luôn phải xem vận may. Vận may của Tùy Tâm hơi kém một chút, Lục Thi Duy người ta uống một ngụm, cô đã uống ba ngụm.
"Mình nói cho cậu chuyện này, cậu đừng nói cho người khác biết nha." Tùy Tâm kéo vai Lục Thi Duy, ở bên tai nàng thần thần bí bí nói. Lúc nói còn vụng trộm nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ chơi xúc xắc thua rối tinh rối mù. Tựa như người khác trong lời nói là Lạc Vĩ Vĩ vậy.
Lục Thi Duy theo ánh mắt Tùy Tâm cũng nhìn thoáng qua, tình hình chiến sự bên kia cũng vô cùng thê thảm, may mắn không phải vui chơi thua cởi quần áo, bằng không Lạc Vĩ Vĩ nhất định cái quần lót cũng không còn.
"Nói đi, mình nhất định không nói cho người khác biết." Lục Thi Duy nói xong lại nhìn qua Lạc Vĩ Vĩ đang khổ chiến một chút.
Tùy Tâm nói: "Lạc Vĩ Vĩ thời điểm lên đại học hình như yêu qua mạng ấy."
"..." Lục Thi Duy bỗng dưng trở nên khẩn trương.
Tùy Tâm nói tiếp: "Khi đó có một đoạn thời gian cậu ta rất kỳ lạ, nói ví dụ như đêm hôm khuya khoắt bỗng nhiên ra khỏi phòng ngủ gọi điện thoại; vào chủ nhật thường xuyên về nhà, xa như vậy cũng không chê phiền ..."
"Cậu ấy... Yêu qua mạng với ai? Không phải cậu trước đó bảo thời điểm lên đại học cậu ấy không quen bạn trai sao?"
"Đúng vậy, yêu nghiêm túc qua mạng mà nói chưa tính là yêu đương, mọi người chưa từng thấy, hơn nữa mặc kệ bọn mình hỏi thế nào cậu cũng đều giữ bí mật, keo kiệt chết thôi, cũng chưa từng cho bọn mình xem ảnh chụp, hỏi cậu ta cái gì cũng không nói. Hơn nữa về sau cậu ta có khả năng chia tay rồi, cũng không hề nửa đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài gọi điện thoại, lại về sau dứt khoát cũng không nhắc đến việc này nữa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, bọn mình nhắc lại thì cậu ấy lấy cớ nói trí nhớ không tốt nên quên rồi. Không biết rút cuộc xảy ra chuyện gì." Tùy Tâm hiện tại cũng rất tò mò, chẳng qua bởi vì yêu qua mạng không phù hợp với định nghĩ tình yêu với Tùy Tâm, vì vậy cũng không có quá để trong lòng, chẳng qua hôm nay uống nhiều quá, liền không nhịn được muốn nhiều chuyện về Lạc Vĩ Vĩ chút gì đó.
Lục Thi Duy có chút hoài nghi, "Lạc Vĩ Vĩ thậm chí ngay cả cậu cũng không nói sao?"
"Đúng vậy, cho nên mình cảm thấy chuyện này nhất định rất kỳ quái, không chừng đối phương là một lão già đã kết hôn..." Tùy Tâm nói xong cũng bị chính mình chọc cười.
"..." Lục Thi Duy theo bản năng mà ôm lấy tóc mái cắt ngang trán mình.
Vận may là chuyện không thể nói trước, phong thủy luôn sẽ thay phiên chuyển. Lục Thi Duy đã thua liền mấy chục lần, bất tri bất giác đã uống hết một chai. Loại cảm giác này nàng còn là lần đầu tiên biết được, ánh mắt mông lung, Tùy Tâm gần trong gang tấc nàng còn nhìn thấy không chân thật; đầu óc choáng váng, bộ dạng suy nghĩ mọi chuyện đều chậm nửa nhịp; động tác cũng trì hoãn hơn so với bình thường, thiếu chút nữa một con xúc sắc cầm không nổi.
Cảm giác say rượu này, khiến cho người ta không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ.
Tùy Tâm thừa cơ hỏi nàng: "Cậu cũng rất kỳ quái, một lần cũng không có nhắc tới người yêu cũ của cậu, đây là tại sao vậy hả?"
Lục Thi Duy cười cười, "Quá lâu rồi." Tính cẩn thận, đã không cùng một chỗ rất nhiều năm rồi.
"Không phải mấy tháng trước mới chia tay sao?" Tùy Tâm có điểm mơ hồ, nhớ mang máng Lục Thi Duy hình như là bởi vì chia tay bạn trai mới về Hồ thành sao.
"Là nói như vậy à..." Lục Thi Duy có chút hoảng hốt, lời nói dối này nói lâu rồi, nàng cũng sắp không phân rõ thật giả cũng không nhớ được chi tiết nữa.
"Sao?" Tùy Tâm càng ngày càng mơ hồ, "Ôi chao, mình lại thắng, cậu uống."
Lục Thi Duy đành phải lại uống một ngụm. Nàng biết mình không thể uống nữa, Tùy Tâm ở nơi này gạt người, cái này không có mùi rượu dù sao vẫn là rượu, là rượu sẽ say. Đều do Lạc Vĩ Vĩ. Nàng giữ vững nguyên tắc lâu như vậy rồi, sau nụ hôn đó, tự tay bị chính nàng phá vỡ.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Lục Thi Duy lại đang thôi miên bản thân, bày ra hình thức bảo vệ. Loại rượu trái cây này, người bình thường uống xong cơ bản đều không sao cả, nhưng Lục Thi Duy thuộc về kiểu người uống một chút sẽ say, lúc này đã sắp không chịu nổi.
"Lạc Vĩ Vĩ..." Cái mà nàng gọi là hình thức bảo vệ, chính là Lạc Vĩ Vĩ.
Trong phòng đều là tiếng ca hát vui đùa, tiếng xúc sắc va chạm nhau, còn có tiếng chai rượu chạm vào nhau, Lục Thi Duy gọi hữu khí vô lực như vậy, Lạc Vĩ Vĩ suýt nữa cho là mình lại bị ảo giác.
Ngẩng đầu nhìn qua chỗ Lục Thi Duy một chút, Lục Thi Duy quay đầu dựa vào ghế sô pha, tư thế rất lâu cũng không thay đổi, Lạc Vĩ Vĩ thần sắc liền giật mình, đây là... Ngủ rồi?
"Em đi vệ sinh một chút." Lạc Vĩ Vĩ nói.
Đồng nghiệp trêu ghẹo cô: "Tình huống này là sao? Thua lắm muốn mượn đi tiểu trốn hả!"
"Thật sự muốn đi vệ sinh, em để Tùy Tâm thay em được không." Vào lúc này, bạn thân chính là dùng để lừa bịp đó.
Tùy Tâm vốn cho rằng chơi cùng Lục Thi Duy có thể tránh được một kiếp này rồi, kết quả vẫn bị Lạc Vĩ Vĩ kéo xuống nước. Cô hiểu rất rõ đám người kia uống rượu thế nào, mục đích không phải cho bạn uống đến vui vẻ, mà là cho bạn uống nhiều à nha...
Lạc Vĩ Vĩ giả vờ đến nhà vệ sinh dạo một vòng, không thể chờ đợi được muốn đi xem Lục Thi Duy thế nào. Lục Thi Duy vẫn bảo trì cái tư thế đó, trong tay nắm chặt điện thoại, như đang đợi tin tức người nào, hoặc như không có cảm giác an toàn, thầm nghĩ tìm thứ gì đó cầm trong tay mà thôi.
"Lục Thi Duy?" Lạc Vĩ Vĩ từ từ tới gần, vừa rồi cô chú ý tới Lục Thi Duy uống rượu, còn muốn nói Lục Thi Duy sao lại đổi tính, lúc này trông thấy Lục Thi Duy gần như ngất đi rồi, không khỏi oán trách nói: "Biết rõ mình không thể uống còn uống! Uống nhiều quá rồi đó!"
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cậu sẽ không phải bởi vì vừa rồi... Nếu như cậu không thích, sau này tôi sẽ không như thế nữa, cậu làm gì lại đi uống rượu thế..."
Lầm bầm lầu bầu nói một tràng, phát hiện Lục Thi Duy căn bản không có phản ứng. Thật sự ngất đi rồi? Lạc Vĩ Vĩ đưa tay sờ lông mi Lục Thi Duy một chút, giống như trước kia nàng làm với cô vậy.
Còn chưa kịp cảm khái cảm giác trên tay không tệ, là lông mi thật, Lạc Vĩ Vĩ đã bị Lục Thi Duy theo bản năng tung một chưởng vào ngực.
Đau.
Lạc Vĩ Vĩ che ngực âm thầm may mắn, may mắn chỉ mới sờ lông mi mà thôi, nếu sờ soạng chỗ khác, đoán chừng Lục Thi Duy muốn chơi một bộ Tuý Quyền rồi. Người phụ nữ này... Luôn bạo lực như vậy, một chút cũng không dịu dàng, tại sao phải thích cậu ta chứ? Hừ! Nhưng... Bởi vì cậu ta là Lục Thi Duy.
Lạc Vĩ Vĩ muốn đổi cách đánh thức nàng, lại đột nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại nàng sáng lên, nhắc nhở tin nhắn WeChat của Vương Đông Thanh đến. Lạc Vĩ Vĩ vô cùng tự giác mà cầm lấy điện thoại di động của nàng, mật mã cũng không có gì mới, không cần nghĩ một lần liền phá giải thành công.
Vương Đông Thanh: Chị Vĩ Vĩ có phải ở cùng với chị không? Chị đừng có uống rượu, cẩn thận chị ấy có mưu đồ làm bậy với chị đó.
Lạc Vĩ Vĩ thầm mắng một tiếng, mẹ nó! Làm như tôi là người như thế vậy...
Lạc Vĩ Vĩ trả lời: Mưu đồ làm bậy chính là em đó?
Vương Đông Thanh: ... Chị làm gì chị Lục rồi?
Lạc Vĩ Vĩ vô cùng đắc ý, suy nghĩ một chút chỉ trả lời ba chữ: Ha ha ha.
Thiếu nữ Vương Đông Thanh nghiện mạng lập tức khóc chóng mặt trong chăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui