Truyện này văn phong gốc của tác giả hơi khó hiểu, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức hic
***
Có lẽ vì phẫn uất tích tụ từ 20 – 30% dân số cả nước nên ngày 31 tháng 8 là một ngày vừa nóng nực vừa bận rộn.
Vịnh Nguyệt Uyển là một tiểu khu cao cấp, mỗi khi tới ngày này trong năm thì màn đêm lại trở nên rực rỡ lạ thường.
Không phải vì trăng tròn, mà là vì ánh sáng từ ngọn đèn của những học sinh đang vội làm bài tập.
Chuyện này cũng giống như việc đàn ếch trong ao và ve sầu trên cây chết không lý do vào 6/6 hàng năm, xe cộ ra vào tiểu khu ban đêm cũng phải gắn bộ phận giảm thanh ở đuôi xe.
Tối nay trong ánh đèn, một tia lửa bất thường kèm theo cột khói dày đặc bỗng bùng lên như muốn phá vỡ không khí yên bình buổi đêm.
Ngọn lửa xuất hiện trên nóc của khu K.
Nếu quan sát kỹ bằng kính viễn vọng có lẽ sẽ phát hiện ngọn lửa đó xuất phát từ một cái lò nướng trên sân thượng.
Ngọn lửa dường như bùng hơi to so với vỉ nướng, nó bốc lên cao, ánh lửa soi rõ một bóng người đang ngồi xổm dưới đất bên cạnh.
Người đó đeo găng tay bếp và tạp dề dài tay, trải một tấm ván gỗ mỏng ra mặt đất rồi lấy miếng thịt đông lạnh ra khỏi 5, 6 lớp túi bảo quản.
Hắn đặt thịt lên thớt, cầm dao lên cắt từng chút một.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Miếng thịt đông nhìn giống lưỡi heo, nhưng nhỏ hơn một chút.
Sau khi cắt thịt thành những miếng nhỏ, người đó dùng bàn tay đang đeo găng tay cầm lên và gói cẩn thận trong giấy bạc đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó, người này lấy lưỡi dao hơ qua lửa cho đến khi nó nóng đỏ lên mới thu về, quay sang mài vào viên đá mài bên cạnh vài lần.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Lưỡi dao sáng bóng.
Nhúng vào ít nước sau đó lại mài lên đá.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Rửa, mài, rửa, mài, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Cho đến khi con dao hoàn toàn mất đi hình dạng ban đầu, cho đến khi găng tay, tạp dề, tấm ván gỗ, và túi bảo quản đều được quăng vào lửa, cho đến khi ngọn lửa đang bốc cao cũng dần lụi tắt thì màn đêm mới khôi phục sự yên lặng của nó.
———
Ngày đầu tiên của tháng 9, chỉ mới qua 5 giờ được vài phút mà giờ cao điểm của giao thông cũng đến.
Trong xe buýt hơi lạnh vì điều hoà mở quá thấp, nhưng rất nhanh đã nóng lên vì khí CO2 do hành khách vừa thải ra.
Trên xe càng nhiều người thì càng ồn ào.
Một ông chú không biết thấy gì náo nhiệt, lôi một giỏ rau trống rỗng lên xe, chen vào một đám học sinh mặc đồng phục vừa tan học.
Chỉ thấy ông ta quăng cái giỏ rau xuống, bắt chéo chân hung hăng nhìn trái nhìn phải vài lần khiến đám đông phải lùi lại hết, rồi mới bước tới đứng trước mặt Lý Trạch Phân.
Sau đó ông ta không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Phân, như muốn tháo tai nghe của cô ra.
Lý Trạch Phân bị hành động của người trước mặt gây chú ý, cô tháo một bên tai nghe xuống, khóe miệng theo thói quen hơi nhếch lên, cầm túi lịch sự đứng dậy nhường ghế.
Nhưng ông chú kia không cảm kích mà ngược lại, ông ta trừng mắt, gõ hai lần vào giỏ rau: “Hả? Có ý gì? Tôi trong mắt cô già đến thế sao? Hả? Ai cần cô nhường chỗ? Coi thường tôi chứ gì?” Ông ta rống lên, mặc kệ đám đông trên xe đều quay lại nhìn.
Lý Trạch Phân không đưa tay lau nước bọt bắn trên mặt mình, cô mím chặt môi nhưng độ cong trên khoé miệng vẫn không thay đổi, lông mày khẽ run lên nhưng không nhíu lại.
Sau đó cô cúi đầu lễ phép nói xin lỗi rồi trở lại ghế của mình, không nói gì đeo lại tai nghe.
Ông chú kia hơi bối rối trước cảnh tượng này, đứng ngây người một lúc.
Quả dưa chưa kịp ăn ra rơi vào rổ, đám đông đang chuẩn bị ăn dưa miễn cưỡng quay đầu lại.
Rắc rối đã kết thúc.
Thấy những ánh mắt xung quanh đã biến mất, lúc này Lý Trạch Phân mới bình tĩnh nhìn ông chú kia:
Hai chiếc giày không cùng một đôi, chân phải mang tất nhưng chân trái thì không.
Áo sơ mi bị mặc ngược nên mác áo bị lộ ra ngoài.
Cổ áo không chỉnh tề, trước ngực còn vương lại vài vết canh.
Giỏ rau trống trơn nhưng không gấp gọn lại.
Quan trọng hơn là lúc ông ta vừa lên xe quẹt thẻ có lộ ra một cái thẻ ghi tên, địa chỉ và thông tin liên lạc đều nằm trong tay áo.
Cáu kỉnh, cẩu thả, đa nghi, có lẽ còn hay quên.
Thêm cái thẻ đó nữa, Alzheimer?
Lý Trạch Phân lấy điện thoại gõ số trên thẻ theo trí nhớ của mình, soạn một tin nhắn… Nhưng cô không gửi đi mà chỉ xoá bỏ.
Màn hình điện thoại của cô là màn hình chống nhìn trộm, đối với người khác, hành động nãy trong mắt người khác chỉ giống như cô đang muốn dùng âm nhạc để quên đi sự khó chịu trong lòng nên cầm điện thoại phát một bài hát.
Nhưng thật ra trong tai nghe của cô không phát gì cả.
Cô có thói quen đeo tai nghe, mục đích giống như tấm biển “Không làm phiền” trong khách sạn vậy.
Nhưng “Không làm phiền” của cô không phải vì bận suy nghĩ vấn đề sinh tử gì, mà chỉ để cho người bên ngoài thấy cô đang “ngoại tuyến” thôi.
Cứ như vậy, nhờ có tai nghe và kính râm, cô có thể tiếp tục “quan sát” thế giới này.
Với cô, kiểu “quan sát” này là niềm vui của cuộc sống.
Niềm vui hiếm hoi.
Sau khi Lý Trạch Phân dời tầm mắt khỏi người ông chú kia thì một người đàn ông khoảng 20, 30 tuổi bước lên xe cùng một nữ sinh trung học.
Hai người chen lên, đứng ngay trước mặt cô.
Qua kính râm, Lý Trạch Phân liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt rồi tìm ra danh tính người này từ trong trí nhớ của mình – lãnh đạo tương lai của cô, đội trưởng đội điều tra đặc biệt, Lan Khâm.
Lúc Lý Trạch Phân nhìn Lan Khâm, ánh mắt Lan Khâm cũng vô tình nhìn sang.
Hai người chạm mắt nhau qua lớp kính râm, Lý Trạch Phân nhận ra Lan Khâm, nhưng rõ ràng Lan Khâm không biết Lý Trạch Phân là ai.
Anh không thấy có gì bất thường trong ánh mắt của Lý Trạch Phân nên nhanh chóng dời mắt đi, quay lại cuộc trò chuyện ban nãy với em gái.
“Vậy nên cuối cùng chuyện của em là thế nào? Mới ngày đầu tiên đi học đã bị mời phụ huynh rồi?” Một tay anh nắm lấy tay vịn, tay còn lại vịn vai Lan Huệ, đỡ cô ta đứng vững trên xe,”Lúc trước em năn nỉ anh mua máy tính bảng cho không phải nói là dùng để học à? Không phải là do nhà trường yêu cầu hả? Bây giờ em đã làm cái gì? Còn chơi game? Bị tịch thu rồi?”
“Là do mấy đứa kia chơi gà quá, em không kéo được nên mới kích động hét lên, nếu không thì sẽ không bị giáo viên phát hiện.” Lan Huệ để tóc tém, áo khoác đồng phục kéo lên phân nửa tay phải đút trong túi áo rồi kéo lệch vai áo trái xuống.
Bộ dạng này đúng là một nhóc con thô bạo, quả thật cái tên hiền lành như Lan Huệ không hợp chút nào.
“Em thì lợi hại rồi… Ai,” đội trưởng Lan là người để ý tiểu tiết, nghe lời em gái mình vô tình nói ra đã hiểu ngay,”Đi học mà còn chơi game hả Hả?” Anh giơ một tay lên định tát lên khuôn mặt đầy mụn dậy thì của Lan Huệ, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.
Lan Huệ đã sớm hiểu tính anh mình, thậm chí còn không thèm né tay anh.
“Nghe bài diễn văn khai giảng của Nữ hoàng làm gì chứ? Năm nào cũng nói mấy câu vô nghĩa đó.” Lan Huệ nhếch miệng, cả khuôn mặt lập tức méo xệch,”Em ghét nhất là cái giọng điệu hoàng thất đó, chẳng biết có gì hay mà cả đám lợn ngu ngốc trong lớp ngồi thẳng lưng khi bà ta đến, mắt trợn tròn sợ mình sẽ bỏ qua điều gì.
Đúng là có bệnh! Một bà già mặt đầy nếp nhăn thì có gì đẹp chứ? Có cái giọng điệu đó thì tài trí hơn người à? Tất cả mọi người đều phải cung kính bà ta sao? Cuối cùng cũng là bắt dân nộp thuế thôi mà?”
“Huệ Huệ!” Lan Khâm thấp giọng gầm lên.
Sau khi nghe lời nhận xét kia, nụ cười trên môi Lý Trạch Phân thoáng biến mất, nhưng cũng rất nhanh khôi phục trở lại.
Anh em nhà họ Lan tất nhiên không để ý tới sự thay đổi biểu cảm của Lý Trạch Phân.
Lan Huệ: “Sao chứ, em nói có gì sai đâu? Đúng là không thể hiểu những kẻ chen lấn tới Lạc Dương để hô hào làm gì, còn có mấy kẻ ngu giả giọng hoàng thất nữa…”
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Lý Trạch Phân vang lên, người gọi đến là “Thư ký Trần Kiến “.
Thấy cái tên này, một cảm xúc nào đó thoáng qua trên mặt Lý Trạch Phân, cô cúi đầu giấu đi, lấy một viên kẹo bạc hà từ trong túi ra nhét vào miệng rồi bấm nhận điện thoại.
“Trần đại nhân, đã lâu không gặp.”
Giọng nói chuẩn hoàng gia của Lý Trạch Phân đối với Lan Huệ như nắng hạn gặp được mưa rào.
Cô chỉ tay vào Lý Trạch Phân đang nghe điện thoại, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, giống như giọng của cô ấy ấy.
Nói đàng hoàng không được hay sao? Chẳng lẽ có chút hoàng thất thì danh giá hơn sao? Cuối cùng cũng phải chen chúc trên xe buýt thôi mà?”
“Lan Huệ!” Lần này Lan Khâm thật sự bị em gái mình chọc giận, anh kéo Lan Huệ ra phía sau, ngăn cách ánh mắt mạo phạm của cô ta với Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân lúc này vừa mới nói chuyện xong, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt hối lỗi của Lan Khâm.
Lan Khâm: “Thật ngại quá, trẻ nhỏ không hiểu chuyện.” Anh túm lấy em gái mình, thô lỗ cốc đầu cô ta,”Còn không nhanh xin lỗi chị gái đi?”
Lan Huệ bướng bỉnh quay đi, cả người toát ra khí thế không chịu khuất phục.
“Không sao đâu.” Lý Trạch Phân lịch sự gật đầu.
“Miễn đi, cười giả tạo vãi.” Lan Huệ lầm bầm trong miệng.
Lan Khâm nghe rất rõ những lời em gái nói, anh định mở miệng bắt đầu dạy dỗ cô ta thì ngay lúc này, một tràng nhạc rock&roll đã chặn lại những lời định nói.
Là nhạc chuông của anh.
“A lô … Cái gì? Được, được, tôi biết rồi, đến ngay.” Vẻ mặt hận không rèn được sắt của Lan Khâm nhanh chóng thay đổi thành một cảnh sát đang thi hành công vụ.
“Lại là công việc hả? Đi đi đi, nhanh đi, em tự mình về cũng được.” Lan Huệ xua tay, ước gì anh trai mình biến mất ngay lập tức.
Lan Khâm liếc em gái mình một cái thật sâu, còn muốn nói cái gì đó nhưng xe buýt đúng lúc đã tới bến.
Anh đành phải trả lại cặp sách cho em gái, ném lại một ánh mắt cảnh cáo rồi bước xuống xe.
Sau khi xe dừng lại, bóng dáng Lan Khâm vừa biến mất ở cửa thì điện thoại của Lý Trạch Phân đồng thời reo lên.
Cô nhận điện thoại, không nói gì mà chỉ ừ ừ vài tiếng, sau đó đứng dậy chen qua đám người trên xe, nhân lúc 1 giây cuối chưa đóng cửa cũng xuống xe.
Lan Khâm vừa xuống đã bắt xe, nhanh chóng bước vào trong đọc địa chỉ, suýt chút nữa muốn bóp chết tài xế để tự mình lái xe cho nhanh.
Nhưng lúc tài xế chuẩn bị đạp chân ga thì phía trước xe bất ngờ xuất hiện một bóng người ra hiệu “Dừng xe”.
Lan Khâm nhìn người phụ nữ với mái tóc xoăn ngắn đeo kính râm này.
Cô ấy chính là người em gái mình vừa đắc tội trên xe buýt.
Việc Lý Trạch Phân chặn xe lại làm cho Lan Khâm rất không hài lòng, nhưng sự chuyên nghiệp của một cảnh sát nhân dân vẫn khiến anh phải kéo cửa xe xuống.
“Đội trưởng Lan,” Ai ngờ Lý Trạch Phân lại bước đến, còn gọi đúng chức vụ của Lan Khâm,”Có thể cho tôi quá giang không? Tiền xe AA*.” Giọng điệu cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút khẩu âm hoàng gia như vừa rồi, giống như lúc nãy cô cố tình nói cho Lan Huệ nghe vậy.
(*) AA: chia đều với nhau.
Lan Khâm đang định hỏi về danh tính của cô thì Lý Trạch Phân đã tháo kính râm xuống, đưa giấy chứng nhận hành pháp trong túi cho anh: “Cục điều tra Trường An, đội điều tra đặc biệt, Lý Trạch Phân.” Sau đó lại bổ sung, ”Được điều động từ Trung tâm Chứng thực tư pháp sáng nay, anh mới đi họp về từ Lạc Dương, không quay về Cục nên tôi còn chưa kịp báo cáo với anh.”
Đội điều tra đặc biệt là một đội được kết hợp từ cảnh sát hành chính và cảnh sát kỹ thuật, có nhiệm vụ điều tra các vụ án nghiêm trọng chưa được giải quyết, cũng như các đơn yêu cầu tra lại những vụ án cũ trước đó.
Trong đội đều là ngoạ hổ tàng long*, nắm giữ các loại công nghệ kỹ thuật tân tiến nhất, nhưng dù vậy thì khi vụ án phụ trách cần khám nghiệm tử thi thì cũng phải hoàn toàn dựa vào Trung tâm Chứng thực tư pháp.
(*) Ngọa hổ tàng long 卧虎藏龙: nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.
Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Mặc dù như thế cũng tốt nhưng Lan Khâm vẫn cảm thấy thay vì chờ đợi báo cáo khám nghiệm tử thi từ Trung tâm thì đội cũng nên có một bác sĩ pháp y để cùng tham gia điều tra trong suốt quá trình phá án.
Vậy nên từ đầu năm, ngày nào anh cũng chạy đi chạy lại tới văn phòng của Cục trưởng, năn nỉ mỏi miệng mới có được hạn ngạch biên chế này.
Hạn ngạch cuối cùng cũng được phê duyệt vào tuần trước, Lân Khâm vốn đang xem xét định đợi lúc nào rảnh rỗi sẽ đến Trung tâm một chuyến.
Tiểu Mã không tệ, nhưng lão Tần cũng tốt.
Không ngờ còn chưa kịp chọn ai thì cấp trên đã đem một cô gái không biết chui từ đâu ra cho anh ta.
Thông qua kính chiếu hậu, Lan Khâm lặng lẽ nhìn Lý Trạch Phân vừa bước lên xe: Tóc ngắn xoăn, trên mắt vẫn là… cặp kính râm vừa rồi đeo trên xe buýt không thấy đâu nữa, giờ anh mới phát hiện mắt cô ấy thật sự là màu xanh lam.
Chuyện gì đây? Người ngoại quốc sao? Hay là đeo kính áp tròng có màu? Mang kính râm và đeo kính áp tròng màu, thẩm mỹ gì kỳ lạ thế này? Từ khi nào mà việc kiểm tra nề nếp kỷ luật của cảnh sát lại trở nên khoan dung như thế, thậm chí còn cho phép đeo kính áp tròng nữa? Còn nhai kẹo trong miệng nữa? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ăn kẹo?
Vẻ ngoài mong manh trẻ tuổi như vậy, có khi nào mới đăng ký giấy phép pháp y hôm qua không? Đáng tin không vậy? Hay là mình vẫn nên đích thân gọi người từ Trung tâm đến thẩm định lại?
Mặc dù trong lòng Lan Khâm đã có định kiến từ trước, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu chào hỏi cấp dưới theo quy củ: “Tiểu Lý, trước đây cô là nhân viên công tác ở Trung tâm sao? Tôi cũng thường xuyên tới đó, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau rồi?”
“Ừm, cũng hơi khó nói.” Lý Trạch Phân sờ cằm,”Tôi vừa mới qua thử việc tuần trước.”
Thời gian thử việc ở Trung tâm Chứng thực tư pháp dài nhất cũng chỉ có 2 tuần, cô ấy lại mới qua thử việc tuần trước, lại còn ở tuổi này… Không phải người mới thì là gì? Ngoài thời gian thử việc ra thì thật sự ở trong phòng phẫu thuật sao? Cục trưởng đang sợ độ tuổi trung bình của đội bị quá cao hay sợ tính cách các thành viên quá thô bạo nên mới điều tới một cô gái mỏng manh yếu đuối thế này về thế?
Nghe câu trả lời của Lý Trạch Phân xong, Lan Khâm cảm thấy không khỏe lắm, khóe mắt bất giác co giật.
Tiếc rằng nụ cười trên khuôn mặt kia quá ôn nhu, hơn nữa từ trước đến nay Lan Khâm đều tự nhận mình là người lịch thiệp, thật sự không thể thốt ra một câu nghi ngờ nào được.
“Vậy à.” Nếu tiếp tục đề tài này sẽ làm mình kiệt sức mất, Lan Khâm đành phải chuyển sang chủ đề dễ hơn,”Nếu sáng nay đến báo cáo rồi thì cô hẳn đã xem qua hồ sơ vụ án mà đội đang phụ trách rồi đúng không?”
“Xem qua rồi.” Lý Trạch Phân gật đầu, “Nhưng vụ án đó với vụ án mà chúng ta đang vội đến…”
“Đã từng nghe qua “Bóng hình tội lỗi” chưa?” Lan Khâm liếc nhìn tài xế taxi một cái, mặc dù đây là câu nói dài nhất mà Lý Trạch Phân nói hôm nay, nhưng đáng tiếc là Lan Khâm không để cô nói hết,”Không phải bản gốc, là bản cover của Phạm Xương ấy.”
Lý Trạch Phân sửng sốt trong giây lát rồi bối rối lắc đầu.
Lan Khâm hơi ngạc nhiên: “Tôi còn nghĩ phụ nữ ở độ tuổi cô sẽ biết bài này chứ.”
Lan Khâm thật ra cũng không lớn hơn Lý Trạch Phân bao nhiêu, vì mẹ mất sớm, ba lại bận công việc nên anh thường chăm sóc em gái như một người cha, có lẽ vì vậy mà luôn cảm thấy mình già hơn bạn đồng trang lứa.
Lý Trạch Phân cười gượng đáp lại Lan Khâm, nhưng đã đến nơi nên Lan Khâm vội vàng xuống xe chạy tới hiện trường, không phát hiện ra biểu cảm của Lý Trạch Phân, làm lãng phí nụ cười hoàn hảo của cô.
Sau khi xuống xe, Lan Khâm cố ý dừng lại ở cổng tiểu khu cao cấp tên Vịnh Nguyệt Uyển, đợi Lý Trạch Phân đuổi kịp mới tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Bài hát được cover nghe rất hay.
Chỉ tiếc là không được nghe nữa rồi.” Tiếng Lan Khâm rất nhỏ, nhỏ mức Lý Trạch Phân suýt chút không nghe thấy.
_________
Lưu ý tác giả:
Bối cảnh câu chuyện là [giá không], mọi thứ đều [được thiết lập riêng], và đều là [hư cấu]..