Xuyên suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô ấy đã đứng trên sân khấu vô số lần.
Mỗi khi bước xuống, họ đầu nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm vang của khán giả.
Cô ấy cho rằng chỉ cần có tiếng vỗ tay hoan hô thế này, tiếp tục tỏa ánh hào quang chỉ thuộc về mình như thế thì có thể quên khiến mình quên đi hết thảy đau đớn và xót xa trong lòng, thậm chí có thể quên hết những nỗi đau loã lồ trong quá khứ.
Cô ấy cho rằng cuộc đời mình nhất định sẽ kết thúc ở lối ra của sân khấu hoa lệ, đến một nơi không ai nhận ra, tận hưởng thành quả của sự hy sinh rồi từ từ chết đi.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết thúc mạng sống ở đây.
Trên một nền đất lạnh lẽo, trong một tòa nhà bỏ hoang.
Sau khi thoát khỏi dây trói, hai tay đã không còn cảm giác gì nữa, vết thương trong miệng cũng không thấy đau từ bao giờ.
“Mmm… Ưm… Ưm hừ ừ…” Cô ấy dùng phần sót lại trong cổ họng mình, ngâm nga không nói ra được chữ nào.
Cô ấy bước về phía trước, nhưng chỉ dẫm lên một khoảng không.
“Ưm hừ ừ…” Âm thanh đột ngột dừng lại.
Ầm!
Khuôn mặt của Lý Trạch Phân bị một chất dinh dính gì đó bắn lên tung toé, nhưng khi cô đưa tay lên chạm vào thì không có gì cả.
Cô quay đầu liếc nhìn đôi mắt không còn sáng kia, sau đó dời mắt đi rồi bước ra ngoài.
Có lẽ vì đã mơ hồ hiểu ra đây là một giấc mộng nên lúc này Lý Trạch Phân mới thả lỏng cơ mặt.
Trên mặt cô không còn nụ cười hiền dịu như trước nữa, con ngươi màu lạnh sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang cũng hoàn toàn trở nên lạnh lùng, đôi môi tái nhợt như cố tình khơi dậy nét lãnh đạm vốn có của cô trong bóng tối.
Đột nhiên, một thứ gì đó túm lấy bàn chân đang chuẩn bị nhấc lên của cô.
Cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một bàn tay có móng tay đỏ như máu trên mắt cá chân của mình.
Ánh mắt cô nương theo bàn tay quay lại nhìn khuôn mặt kia một lần nữa.
Hai hốc mắt đã trống rỗng hoàn toàn vì nhãn cầu rơi ra ngoài, các sợi cơ cũng mất khống chế không còn co rút được nữa.
Không biết vì sao khi Lý Trạch Phân nhìn vào đó, 2 nhãn cầu đột nhiên thu nhỏ lại, con ngươi vốn đang nhìn vào góc tường lại quay sang nhìn thẳng Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân không la hét, cũng không run sợ mà vững vàng xoay người lại hướng mặt đối diện với nó.
“Không cam lòng à?” Giọng nói cô không chút cảm xúc.
Không có lưỡi, tất nhiên nó không đáp lại được.
Lý Trạch Phân nhìn nó thật lâu sau đó hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân hất bàn tay đang nắm mắt cá chân của mình ra, bước đi không ngoảnh lại.
Theo trí nhớ của cô thì bên ngoài tòa nhà là một bãi đất trống, ra khỏi bãi đất đó không xa có thể tìm được đường quốc lộ.
Nhưng Lý Trạch Phân lại không tìm thấy đường đâu, cũng không nhìn thấy bãi đất trống kia.
Những gì cô nhìn thấy sau khi bước ra khỏi tòa nhà là một hành lang sâu thẳm lạnh ngắt.
Trong hành lang không có đèn nhưng cô có thể thấy những bức tranh chân dung đắt tiền treo dọc hai bên tường.
Ở bức tranh cuối, Lý Trạch Phân không kìm được siết chặt hai tay khi nhìn thấy đôi mắt cười như không cười dưới Dực Thiện quan*.
(*) Dực Thiện quan: Một loại mũ trong lễ phục của Hoàng đế hoặc thân vương, hai bên trái phải của quan có song long hí châu kim sức, thân long được làm bằng kim luỹ ti, dáng vẻ hùng hồn tựa như đang chuẩn bị bay lên.
Tiến thêm một bước, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.
Không còn là hành lang nữa, cũng không còn những bức tranh kia nữa.
Ánh sáng từ mờ ảo chuyển thành sáng chói khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.
Đây là một căn phòng rộng chưa đến 20 mét vuông, nhìn tổng thể giống như một phòng học.
Cửa vào phòng không phải là cửa gỗ bình thường mà là một cánh cửa chống trộm cực kỳ cao cấp không hề phù hợp với nội thất bên trong.
Đối diện cửa chống trộm là một tấm bảng đen di động, bức tường 2 bên đều là những tấm gương sáng bóng, mọi cử động nhỏ của Lý Trạch Phân đều bị chúng theo dõi.
Trong phòng chỉ có 1 cái bàn học.
Ở góc trên bên trái cái bàn là một chồng sách cao qua đầu Lý Trạch Phân, bên góc phải là một chiếc đồng hồ cát màu xám.
Giữa hai thứ đó là một vài loại văn phòng phẩm tinh xảo, trong đó có một cây thước sắt lớn dài 25 cm.
Không biết có phải vì người dùng không cẩn thận hay không mà trong số những đồ vật văn phòng phẩm sạch sẽ ngăn nắp, chỉ có cây thước này bị dính những vết màu nâu sẫm không thể nhìn ra là gì.
Lý Trạch Phân không biết mình đã ngồi xuống bàn từ bao giờ, trong tay cầm một cây bút màu đen, trước mặt là một tờ giấy trắng.
Đồng hồ cát cũng đã bị lật lại và bắt đầu chảy.
Theo bản năng, cô cầm tờ giấy lên và bắt đầu đọc câu hỏi, nhưng phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu được ký tự trên đó.
Cô dựa vào trực giác đoán ra đoạn mã bị cắt xén trước mắt, một giọt mồ hôi túa ra trên trán, bàn tay cầm bút cũng hơi run nhẹ.
Ánh mắt cô bất giác nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ cát, hình như đã có người động tay vào nó, dòng cát trong đồng hồ đang chảy với tốc độ kì lạ.
Hơi thở cô có chút lộn xộn, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng trấn định.
Chẳng mấy chốc, hạt cát cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Bíp.
Cửa chống trộm mở ra.
Lý Trạch Phân lập tức buông bút đứng dậy, quay người ra sau hướng về người vừa đến, tay trái nắm lấy ngón cái tay phải, ngón cái tay phải hướng về phía trước, 4 ngón còn lại mở rộng, cánh tay dang ra, xoay người, cúi đầu, chắp tay trước ngực làm ra dáng chào tiêu chuẩn.
Người vừa đến đi tới trước mặt cô nhưng không nói gì, tựa như đang nhìn cái gì đó ở bàn học trước mặt.
Lý Trạch Phân vẫn luôn duy trì dáng đứng đối diện người đó, nhưng cô không dám nhìn lén hành động của đối phương nên chỉ có thể dựa vào giọng nói để suy đoán.
Hơi thở của người đó dường như trở nên nặng nề hơn, nhiệt độ trong phòng vì thế cũng giảm xuống rất nhiều.
Trái tim Lý Trạch Phân phát lạnh, vội vàng cong đầu gối quỳ xuống đất.
Sau đó, không đợi người kia mở miệng, cô đã thành thật đưa lòng bàn tay trái của mình ra.
Lý Trạch Phân nghe thấy tiếng cây thước bị nhấc lên, thấy ánh sáng kim loại từ từ hiện ra trong tầm mắt mình.
Cô không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhúc nhích mà chỉ biết nín thở chờ.
Cây thước được nâng lên cao, hạ xuống thật mạnh.
Bang!
Lòng bàn tay trái đau buốt, khung cảnh đột nhiên lại thay đổi.
Không biết từ khi nào mà tay trái biến thành tay phải, lòng bàn tay phải của cô đang nắm một khẩu súng lục, trên họng súng còn vương khói.
Cô nhìn nương theo hướng nòng súng chĩa đến…
———
Lý Trạch Phân mở choàng mắt, đứng phắt dậy khỏi băng ghế.
“Ôi má ơi, làm tôi sợ muốn chết.” Pháp y Triệu Vũ Hạm vừa cởi chiếc khăn trên tóc ra đã bị Lý Trạch Phân đột nhiên đứng lên dọa sợ đến mức phải lùi về phía sau, cánh tay vung lên hất chiếc khăn lên mặt Lý Trạch Phân, “A, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Cô ta vội vàng lấy một chiếc khăn khô đã khử trùng đưa cho Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân ngơ ngác nhìn hai tay mình một cách vô hồn, giống như không ý thức được những chuyện đang xảy ra xung quanh mình.
“Cô mới ngủ quên à?” Triệu Vũ Hạm đành phải lấy cái khăn khô đặt lên tay cô, “Thảo nào gọi mà cô không đáp lại.”
“Cảm ơn.” Lý Trạch Phân hồi tỉnh lại, tia lạnh lẽo trong mắt đã biến mất, “Cô tắm xong rồi à?” Vừa nói vừa liếc nhìn về phía phòng tắm cạnh phòng thay đồ.
“Ừm.” Triệu Vũ Hạm lấy ra từ trong tủ một cái máy sấy tóc và “đồ dùng tắm rửa”, vừa đi về phía ổ cắm vừa trả lời Lý Trạch Phân, “Đáng lẽ nên cho cô tắm trước mới phải, nghe nói từ khi cô bị điều qua bên kia đã 3 ngày rồi không chợp mắt.
Bây giờ lại có thêm 1 cái xác nữa, lại phải bận rộn rồi.”
Lý Trạch Phân cười cười không đáp, đi đến tủ đựng đồ của mình chuẩn bị đồ dùng tắm rửa.
“Thật lòng mà nói thì việc thành lập đội điều tra đặc biệt đúng là rất gian nan.
Nói dễ nghe thì là có 2 chức vị ở Cục điều tra và Trung tâm, nói khó nghe thì chính là lãnh 1 đầu lương mà làm 2 công việc.
Trưởng khoa đang bắt nạt cô là người mới, chưa hiểu quy tắc ngầm nên mới điều cô về bên kia, vậy mà cô cũng chịu.”
Lý Trạch Phân cười lắc đầu, “Thật ra tiền lương cũng có tăng mà.”
“Chẳng phải chỉ là lương cơ bản của Trung tâm cộng thêm chút tiền trợ cấp và tiền thưởng của cảnh sát cấp 1 thôi sao? À, thêm phần thưởng của chương trình giới thiệu tài năng của cô nữa đúng không? Tuy cô cũng lấy được từ 2 bên, nhưng cũng đâu có cao? Làm cảnh sát hình sự ở tuyến đầu, trong lúc vô tình có thể mất cả mạng đấy.
Tôi thấy cô cũng không phải kiểu thiếu tiền.” Giọng nói của cô ta đủ lớn để Lý Trạch Phân có thể nghe thấy qua tiếng ong ong của máy sấy.
“Thật ra tiền không phải là vấn đề.” Lý Trạch Phân ôm đồ đi đến cửa phòng tắm.
“Cũng đúng, còn có cảm giác vinh dự, trách nhiệm, nhiệt huyết…” Lý Trạch Phân đã vào phòng tắm, nhưng Triệu Vũ Hạm vẫn lớn tiếng nói tiếp, “Trước khi tôi vào đây cũng bị văn học và truyền hình lừa gạt như thế.
Chỉ nghĩ mình không cần phải ra tiền tuyến, còn được cấp cảnh phục và súng, kể về công việc hàng ngày cầm dao mổ của mình, có thể doạ sợ tra nam đấy.
Kết quả là 1 năm chỉ mặc cảnh phục được 2 lần, súng cũng chỉ có thể dùng trong đợt đánh giá hàng năm.
Đừng nói tới doạ tra nam, ngay cả người thân cũng sợ đến úp mặt xuống đất, ăn cơm tất niên mà bị họ hàng nhìn như hung thần ấy.”
Trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy, Lý Trạch Phân hình như cũng không nghe được những gì Triệu Vũ Hạm đang nói.
“Tôi nói nè Trạch Phân à,” Triệu Vũ Hạm lại cao giọng, “Đừng nói lát nữa cô lại muốn quay về Cục điều tra đấy nhé? Bây giờ đã là mấy giờ rồi, ca đêm của tôi cũng sắp hết, cô còn không định về nhà.
Hay là lát nữa tôi tiện đường giúp cô mang báo cáo nghiệm thi qua đó nhé? Nếu họ hỏi thì tôi sẽ giải thích cho, cô về nhà nghỉ ngơi đi?”
Trong phòng tắm không có phản ứng gì.
“Cô không lên tiếng thì tôi xem như cô đồng ý rồi nhé?” Triệu Vũ Hạm sấy tóc thêm một lát sau đó cào cào một chút, buộc lại thành đuôi ngựa rồi xoay người lại đối diện với cái gương chỗ bồn rửa mặt.
“La la, la, la la la…” Một giai điệu quen thuộc.
““Bóng hình tội lỗi”? Tất cả đều đã chết hết rồi.” Giọng hát bên tay rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Triệu Vũ Hạm nghe rõ.
“Ôi, làm tôi sợ muốn chết, cô tắm xong lúc nào vậy?” Triệu Vũ Hạm lại bị Lý Trạch Phân dọa sợ tới mức giật mình lùi về phía sau nửa bước, suýt chút đập lưng vào tường, “Chính vì người đã chết nên mới càng không thể quên tác phẩm của cô ấy được.
Đây cũng là một loại tưởng niệm.”
Lý Trạch Phân như đang vội xếp quần áo nên không trả lời lại.
“Nhưng nói đi thì cũng nói lại, giờ nhìn lại thấy ca từ của bài hát này thực sự mỉa mai quá, giống như biết trước tương lai của mình nên mới viết ra nó vậy.
“Ánh sáng và bóng tối, tội lỗi và đạo đức…” Ai da thật đáng tiếc, với năng khiếu sáng tác này thì dù không hát được nữa cũng không nên tự sát.”
“Có lẽ là…” Phần sau câu nói của Lý Trạch Phân bị tiếng máy sấy át đi mất.
“Hả, cô nói gì?” Triệu Vũ Hạm không nghe rõ.
“Tôi sẽ tự quay về Cục điều tra nên không phiền cô đâu, cảm ơn nhé.” Lý Trạch Phân không lặp lại câu nói đó nữa mà uyển chuyển từ chối ý tốt của Triệu Vũ Hạm.
“Cô chắc không? Nhìn trạng thái tinh thần của cô thế này, lúc thẩm vấn nghi phạm sẽ không ngủ quên đấy chứ?”
“Yên tâm, vừa mới ngủ một chút rồi, không thấy mệt nữa.”
Làm sao có thể ngủ được sau khi mơ một giấc mơ như thế nữa?
Từ một góc độ mà Triệu Vũ Hạm không nhìn thấy, Lý Trạch Phân thu lại nụ cười..