Cuộc họp đầu tiên của đội chuyên án được tổ chức vào đúng 9 giờ sáng thứ hai.
Vì vụ án đã vượt qua khỏi thành phố nên ngoài Vũ Nhuận Khoa tự mình đến Cục điều tra Trường An để trông coi ra thì những thành viên còn lại trên cả nước đều ở lại khu của mình, tiến hành hợp tác qua mạng.
Cuộc họp đầu tiên tất nhiên cũng là họp online.
Mục đích chính của cuộc họp là để tích hợp thông tin liên quan đến các vụ án, chuỗi án này giằng co chắc cũng hơn 2 năm.
Vụ án đầu tiên xảy ra vào tháng 8 năm 2018 ở Dương Thành, Việt Châu, nạn nhân là một cặp vợ chồng hơn 50 tuổi, người chồng tên Vũ Đông Thăng, người vợ tên Ti Đồ Vân.
Thi thể hai người được phát hiện trong một căn phòng thuê rộng 60 – 70 mét vuông, thời điểm đó họ đã tử vong được gần 1 tháng.
Nhiệt độ mùa hè ở Dương Thành mỗi ngày đều trên 30 độ, vì vậy lúc thi thể bốc mùi hôi thối bị hàng xóm phát hiện thì đã thối rữa nghiêm trọng, không tài nào kiểm tra được trên da có vết thương hay không.
Theo lời Tiểu Hồ – cảnh sát từ Việt Châu, thì Vũ Đông Thăng vốn kinh doanh một công ty nội thất, người vợ dù là nội trợ nhưng kinh tế gia đình cũng gọi là trung lưu ở thành phố loại 1 như Dương Thành, thậm chí con một trong nhà là Vũ Thiên Thịnh còn được sang Mỹ du học.
Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, công ty của Vũ Đông Thăng chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên phá sản, hai vợ chồng nợ nần chồng chất, dọn khỏi cư xá cao cấp đến ở một căn phòng cho thuê, vừa nghĩ cách để Đông Sơn tái khởi, vừa chi trả số tiền học phí khổng lồ của con trai.
Cho đến khi thi thể được phát hiện, cảnh sát liên hệ với Vũ Thiên Thịnh bên kia thì anh ta mới biết chuyện công ty của cha mình bị phá sản.
Căn phòng thuê đó nằm trong “xóm nghèo” của Dương Thành, đa phần đều là công nhân đến Dương Thành làm việc, hộ gia đình cũng thường thay đổi, điều kiện kém, quản lý lỏng lẻo, các tài liệu văn bản liên quan cũng không đầy đủ.
Cảnh sát Dương Thành điều tra mấy tháng, danh sách nghi phạm dài đến 37 người, nhưng sau cùng vẫn không tìm được ai.
Sau đó xuất hiện vụ án mới, vụ án này trở thành một án chưa được giải quyết, đội phó đội điều tra hình sự Cục điều tra Dương Thành tức muốn nổ đầu vì bị phóng viên phê phán rằng không quản lý được cái “xóm nghèo” kia, cuối cùng dưới sức ép của dư luận phải tiến hành chỉnh đốn và cải cách lại khu vực đó.
Tất nhiên, cái giá của việc “có gì nói đó” này là cơ hội thăng chức cuối năm của ông ta cũng mất tăm.
2 năm sau vụ án này, mọi người đều đã quên hết cả thảy mọi chuyện.
Ngay cả người thân nạn nhân là Vũ Thiên Thịnh cũng không biết vì bị đả kích hay gì mà gom hết toàn bộ số tiền bảo hiểm kếch xù ba mẹ mình để lại, đi chu du khắp nơi, đánh chết cũng không về Dương Thành nữa.
Thậm chí đôi lúc cảnh sát còn nghĩ đây là một vụ lừa tiền bảo hiểm không chừng.
Vụ án thứ 2 xảy ra ở Triều Sán, Việt Châu, thời gian phát sinh là 5 tháng sau, tức tháng 1 năm 2019.
Người chết tên Trịnh Hạo Tân, 25 tuổi, là một nhân viên cổ cồn trắng trong một công ty đa quốc gia.
Thi thể anh ta được tìm thấy trong một nhà máy xử lý rác thải phi pháp, vì thi thể đã bị hư hỏng và ô nhiễm nặng, mà Trịnh Hạo Tân lại không có hồ sơ nha khoa nên cảnh sát chỉ mất vỏn vẹn nửa tháng để xác nhận danh tính của thi thể.
Cảnh sát vừa bắt đầu điều tra việc ra vào của nhà máy xử lý rác thải, vừa tìm hiểu các mối quan hệ của Trịnh Hạo Tân, điều tra được nửa năm cuối cùng cũng tìm ra được một người đàn ông “cao từ 1m8 đến 1m85” trong nhà máy.
Từ đầu đến cuối không ai nghĩ vụ án này có liên quan gì đến gia đình nhà họ Vũ ở thành phố bên cạnh.
Vụ án thứ 3 xảy ra ở Lạc Dương vào tháng 11 năm 2019.
Người chết là Mã Văn, 52 tuổi, là một doanh nhân thành đạt có tên trong danh sách những phú hào ở Lạc Dương, đồng thời còn thừa kế tước vị Tam phẩm từ họ ngoại.
Vì vậy lúc bà ta bị giết đã dấy lên một làn sóng không nhỏ trong “giới quý tộc” ở Lạc Dương.
Thi thể Mã Văn được tìm thấy trong một kho hàng vắng vẻ của công ty mình vào ngày thứ 6 sau khi được báo mất tích.
Trước đó bà ta lại đúng lúc bị cuốn vào một cuộc tranh chấp thương mại, người báo án còn là nam thư ký vẫn thường bị truyền thông đồn thổi là “tình nhân” của Mã Văn, vì vậy phương hướng điều tra đã bị những chuyện lặt vặt đó làm cho lệch hướng ngay từ đầu.
Cảnh sát dưới áp lực từ mọi phía lao vào điều tra một vụ án bắt cóc giết người, sau đó lâm vào ngõ cụt.
Chạy theo một vụ án “bắt cóc hung ác” cả mấy tháng trời đều không tìm ra được gì.
Ngay trước khi thành lập đội chuyên án, người bị tình nghi lớn nhất cho vụ án này là người chồng trước.
Nhưng vì người chồng cũ này đã cùng với con định cư ở nước ngoài nên việc điều tra chỉ có thêm trở ngại.
Còn vụ án thứ 4, 5, 6 thì chính là vụ của Tiễn Lương, Monica và Trịnh Bân gần đây đội điều tra đặc biệt xử lý.
Tóm lại thì 6 vụ án này sẽ gộp lại thành 1, manh mối về hung thủ cũng chỉ có là nam giới, cao từ 1m8 đến 1m85, và cùng với sự giúp đỡ của nhân viên vệ sinh kia thì họ có thêm 1 bức phác họa chân dung cơ bản.
Khả năng phản trinh sát của hung thủ rất mạnh, mặc dù có hơi cố chấp với thủ pháp gây án nhưng qua nhiều cách vứt xác đã cho thấy nếu không phải tự hắn muốn để lại còng tay thì cảnh sát sẽ không cách nào tìm được mối liên hệ giữa những vụ án này.
“Dương Thành, Triều Sán, Lạc Dương, Trường An, hung thủ đi qua liên tiếp những thành phố này là vì cái gì?” Lan Khâm không khỏi thốt ra câu hỏi trong lúc họp.
“Tự cố định mình vào một hành trình ư? Hay là hắn đang tìm kiếm nạn nhân trong từng thành phố?” Một vị cảnh sát ở Lạc Dương nói, “Vụ đầu tiên chỉ là giết người ngẫu nhiên, sau đó hắn mới đổi mục đích thành săn đuổi.
Nhưng nhóm nạn nhân này tuổi tác, nghề nghiệp, thậm chí cả quốc tịch đều không giống nhau… Thật sự là không tìm ra được điểm tương đồng.”
Sau đó các thành viên khác trong đội chuyên án đều lần lượt phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng là Vũ Nhuận Khoa giao phó nhiệm vụ.
Ông đặt trọng điểm điều tra vào việc so sánh chéo các video giám sát cũng từng vụ án, một phần đặt vào hồ sơ giao thông xuyên các thành phố, một phần đặt vào mối quan hệ xã hội của các nạn nhân.
Trong lúc Vũ Nhuận Khoa vẫn còn đang cẩn thận phân công chi tiết, Lý Trạch Phân ngồi sau cùng lại bất động nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh trên màn hình lớn.
Trong đó có ảnh chụp được hung thủ đang đeo kính râm và khẩu trang trên cao tốc Tây Kinh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tấm ảnh này.
Xét cho cùng thì dù cùng phụ trách chung một vụ án nhưng đội điều tra đặc biệt cũng có phân công để bớt lãng phí cảnh lực, nhiều lúc manh mối và bằng chứng đều biết được qua miệng đồng nghiệp mà thôi.
Cô nhìn bức ảnh này, cảm thấy có gì đó không đúng, ngay lúc vừa nghĩ ra thì nghe có người gọi tên mình.
“A… Khụ, Tiểu Lý,” Là Vũ Nhuận Khoa, “Có phát hiện gì à?”
Lý Trạch Phân lờ mờ phát hiện ra dường như gần đây mọi người đều thích hỏi cô những câu như thế, làm như cô là người có thể phân tích bất cứ manh mối nào không bằng.
Là vì lúc mình suy nghĩ thể hiện ra quá rõ ràng sao?
Lý Trạch Phân hơi mím môi: “Tôi đang nghĩ liệu manh mối chiều cao từ 1m8 đến 1m85 này có thật sự chính xác không?” Cô mở miệng, suy nghĩ một chút rồi nói, “Phù hợp với manh mối này chỉ có vụ án ở nhà máy xử lý rác thải, lời khai của công nhân vệ sinh ở khu căn hộ, và tấm ảnh này.
Chỉ với những điều này mà thu nhỏ phạm vi chiều cao thì có ổn không?”
“Đúng là chỉ bằng lời khai thì không ổn thật, nhưng với góc độ ảnh chụp lúc lái xe thì có lẽ chiều cao của hắn không sai lệch với khoảng 1m8 đến 1m85 đâu.” Mao Lệ phản bác lại.
“Nhưng bức ảnh này…” Lý Trạch Phân nhìn kỹ lại lần nữa, đột nhiên nghĩ ra mấu chốt của cảm giác không ổn này, “Chị không nghĩ với một người cao 1m8 thì vai này quá hẹp sao?”
“Nói như vậy,” Lan Khâm nghiêng đầu nhìn, “Đúng là hơi hơi.
Vậy là rất có thể manh mối này là do hung thủ cố tình đánh lạc hướng chúng ta? Cố ý lót giày để video giám sát quay lại sao? Để bảo đảm đạt được mục đích, lúc điều tra sàng lọc video giám sát và ghi chép giao thông tốt nhất không nên đưa tiêu chuẩn chiều cao vào nữa.”
Vũ Nhuận Khoa tiếp thu ý kiến của Lan Khâm.
Sau đó cuộc họp lại thảo luận vài điểm nghi vấn, mọi người ngồi đối mặt với màn hình lớn trong phòng truyền thông đến gần giờ cơm trưa mới chính thức tan họp.
Lý Trạch Phân ôm một xấp tài liệu và laptop, chưa về đến văn phòng đội điều tra đặc biệt đã bị người khác gọi lại.
“A Chỉ.”
Lý Trạch Phân dừng bước, xoay người lại nở một nụ cười công nghiệp rồi cúi đầu chào: “Đội trưởng Vũ.”
Vũ Nhuận Khoa lập tức hiểu ý của Lý Trạch Phân, ông bước lên phía trước vài bước, dẫn Lý Trạch Phân đến một chỗ vắng: “Con còn chưa công khai thân phận à?” Ông giảm âm lượng xuống thấp như một tên trộm, giọng điệu ân cần thân thiết, hoàn toàn không còn là “Đội trưởng Vũ” uy nghiêm như trong cuộc họp lúc nãy nữa.
“Vẫn chưa công khai, ngoại trừ Cục trưởng Chu và Vương Khoa của Trung tâm Giám định thì những người khác đều không biết.” Lý Trạch Phân cũng hạ thấp giọng, nụ cười công nghiệp trên mặt không biết từ khi nào đã trở thành một nụ cười thân thiết, đây là một vẻ mặt hiếm khi xuất hiện trên mặt cô, “Vậy nên chú cứ gọi con là “Tiểu Lý” giống bọn họ đi.”
“Gọi thẳng quốc danh*, khụ, chiết sát** rồi, mạo phạm.” Ông dùng giọng điệu không phù hợp với tuổi tác của mình chút nào, trêu đùa nói.
(*) Tên thật của hoàng thất.
(**) Ý chỉ “quá phận”.
“Tiểu Quốc Công nói đùa rồi.” Lý Trạch Phân phối hợp với ông ấy, cất giọng hoàng thất lên.
“Khụ,” Vũ Nhuận Khoa vội ho một tiếng, thu hồi giọng điệu đùa giỡn, “Lúc trước có nghe Hàm Tinh nhắc tới, chú còn tưởng con nhóc đó uống nhầm thuốc, không ngờ con thật sự đã trở thành đồng nghiệp của chú rồi.
Người trong nhà con…”
“Đợi hơn 20 ngày nữa thì đội trưởng Vũ cũng đã là “người trong nhà” rồi.” Lý Trạch Phân cắt lời, cố ý hiểu sai ý của ông, chuyển chủ đề đi, “Con còn chưa kịp chúc mừng chú, từ khi con về vẫn chưa kịp liên hệ với Hàm Tinh nữa.”
“Ôi con nhóc đó, gần đây chú cũng không để ý đến nó nữa, muốn làm gì thì làm.
Vị sự vụ quan vừa được sắp xếp đến bên cạnh nó mỗi ngày đều chạy khắp Lạc Dương tìm người đây kìa.
Đều phải kết hôn nhanh chóng, đang luống cuống chân tay hết cả lên, thật sự là ủy khuất cho Tiềm Chi điện hạ rồi.”
“Anh cả thích nhất chính là tính tình của Hàm Tinh mà.”
“Ầy, chuyện của đám trẻ các con chú không xen vào, không xen vào.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Vũ Nhuận Khoa lại không giấu được khóe miệng đang cong lên, rõ ràng đã bị Lý Trạch Phân lấy lòng, “Trước mắt vẫn nên giải quyết xong vụ án nãy đã, nếu không thì hôn lễ cuối tháng này cả hai chúng ta đều khó đấy.”
“Đây là tất nhiên.”
Vũ Nhuận Khoa gật đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua khoảng nửa phút, ông đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu con đã dính vào vụ này rồi thì phải nếm khổ nhiều một chút.” Ông cố tình làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, mang nét uy nghiêm của một đội trưởng, “Mất lòng trước, được lòng sau, chú sẽ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.
Con là do chú nhìn trưởng thành, nhưng chuyện này không có nghĩa là chú sẽ luôn chấp nhận mọi yêu cầu của con.”
“Con hiểu, chú yên tâm đi, đội trưởng Vũ.” “Ừ, đi đi, mau về đi, không phí thời gian của con nữa.”.