Một nữ thư ký đặt 2 tách trà trước mặt Vũ Nhuận Khoa và Lan Khâm, sau đó cũng rời khỏi văn phòng.
“Phổ Nhị hảo hạng, kính mời hai vị cảnh sát nếm thử.” Bùi Mân ngồi đối diện với hai người, giờ tay chỉ vào tách trà.
Hai người liếc nhau một cái, sau đó Vũ Nhuận Khoa cầm tách trà lên nhấp một ngụm, còn Lan Khâm vẫn không nhúc nhích.
“Trà ngon.” Tư thế thưởng trà của Vũ Nhuận Khoa tràn đầy phong vị, hoàn toàn khác với hình tượng cảnh sát thô lỗ thường ngày, thậm chí khiến Lan Khâm có chút hoài nghi không biết ông đã từng học qua trà đạo chưa.
Chẳng hiểu sao nghĩ tới đây, trong đầu anh lại lóe lên hình ảnh ưu nhã của Lý Trạch Phân bình thường khi uống nước.
Chẳng lẽ đây là môn học truyền thống văn hóa bắt buộc của người Lạc Dương sao? Những suy nghĩ viển vông cứ ào ạt trong đầu anh.
“Khụ,” Lan Khâm vội ho một tiếng, thu lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, “Không biết ông Bùi có liên lạc được với lệnh lang* không? Bây giờ anh ta đang ở đâu vậy?”
(*) Từ để gọi con trai của một người thuộc gia đình quyền quý khi nói với người ấy.
“Nguyên Tuấn?” Bùi Mân nhíu mày, Lan Khâm phát hiện đôi mắt ông ta màu xanh, quầng thâm mắt rất rõ ràng, không biết là vì áp lực công việc hay là chuyện khác, “Có lẽ Nguyên Tuấn vẫn còn đang ở Trường An, dù sao thì nó vẫn còn một hạng mục chưa xong mà.
Cụ thể ở đâu thì tôi không rõ, thỉnh thoảng nó đều đến những bất động sản dưới danh nghĩa của mình để ở ngẫu nhiên.” Có vẻ như để loại bỏ sự nghi ngờ của cảnh sát, ông ta liền nói thêm, “Nó cũng là người lớn rồi, quản nhiều quá không tốt.
Hai vị cảnh sát tìm nó có chuyện gì thế?”
“Gần đây ông có liên lạc gì với anh ta không?” Vũ Nhuận Khoa không trả lời vấn đề của Bùi Mân, chỉ hỏi ngược lại.
“Thằng bé này tính tình bướng bỉnh, không thân thiết với tôi.
Nhưng chắc là có liên lạc với mẹ nó.” Ông ta không cho cảnh sát có cơ hội chen lời vào, vội vàng nói, “Tôi sẽ về hỏi bảo bối của mình.
Nhưng mấy ngày nay cô ấy bị bệnh hơi nặng, hai vị cảnh sát không nên quấy rầy cô ấy thì hơn.”
Cố ý nói vậy à? Lan Khâm ghi nhớ điểm này.
Lan Khâm: “Ông có biết hôm nay anh ta có buổi phát biểu ở trường Trung học Hoàng Gia nhưng đã tạm thời hủy bỏ rồi không?”
“Hả, vậy sao?” Bùi Mân làm ra vẻ mặt giả vờ kinh ngạc, “Nếu việc hủy bỏ là do cá nhân nó thì tôi nhất định phải giáo huấn lại nó.
Cảm ơn hai vị cảnh sát đã nói cho tôi biết.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lan Khâm liếc nhìn Vũ Nhuận Khoa, ông khẽ gật đầu.
Lan Khâm: “Chúng tôi có lý do nghi ngờ con trai ông đã bị bắt cóc.”
Vẻ mặt của Bùi Mân thoáng mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bày ra một nụ cười: “Vị cảnh sát này, những lời này không được nói lung tung đâu.
Nếu con tôi thật sự bị bắt cóc thì bên kia cũng phải báo cho tôi chứ, sao lại để cảnh sát các người đến tìm tôi thế này?”
Vũ Nhuận Khoa: “Tối qua 7 giờ, Bùi Nguyên Tuấn đã bị quay lại trong video giám sát ở một câu lạc bộ dưới danh nghĩa tập đoàn Bùi thị ở khu Vạn Niên, giờ đã hơn 24 tiếng nhưng vẫn không có camera công cộng nào phát hiện ra anh ta.
Điện thoại tắt máy, những phương thức liên lạc công khai đều không thể tiếp cận được, không có lịch sử giao dịch tiền mặt và phần mềm online, bất động sản đứng tên cũng không có người vào ở.” Ông dừng một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Bùi Mân, “Ông Bùi thật sự không biết gì về chuyện của lệnh lang ư?”
“…” Bùi Mân nắm chặt thành ghế, hơn nửa ngày sau mới nghiêm mặt đứng lên, “Nếu hai vị cảnh sát chỉ đến đây để nói những câu bông đùa này thì mời trở về.
Tôi còn việc bận, không thể tiếp đón được.” Nói xong, ông ta đi về phía cửa văn phòng.
“Ông Bùi!” Lan Khâm cao giọng gọi.
Bùi Mân dừng bước, vai hơi động đậy giống như đang hít một hơi thật sâu: “Còn chuyện gì thì mời hai vị cảnh sát tìm luật sư của tôi nói.” Nói xong, ông ta đi thẳng không quay đầu lại.
Cửa đóng lại “đùng” một cái, nhốt hai người ở lại trong phòng.
Sau khi xác nhận bước chân ngoài cửa đã đi xa, Lan Khâm ngã xuống dựa vào ghế sô pha: “Nhìn dáng vẻ như thế có vẻ là Phó Khánh đã liên hệ với ông ta rồi.
Đòi tiền chuộc, hơn nữa lại còn yêu cầu không được báo cảnh sát.”
Vũ Nhuận Khoa mở điện thoại ra: “Bên Tiêu Lãng Duyệt đã điều tra ra rồi, sáng nay lúc 10 giờ thẻ ngân hàng của Bùi Mân có 8 lần rút tiền mặt với số lượng lớn.”
“Vậy là ông ta đang trông chờ đưa tiền chuộc rồi nhận lại con trai à?” Lan Khâm cười chế giễu, “Loại phú hào này dễ khống chế nhỉ.”
“Mượn tiền để trừ họa là bản năng của con người mà, nhất là kiểu người được tính là nửa nổi tiếng thế này, cho dù bọn bắt cóc không yêu cầu thì ông ta cũng không muốn làm to chuyện đâu.” Vũ Nhuận Khoa đứng lên, vừa đi về phía cửa vừa gõ chữ trên di động, “Tôi đã sắp xếp người theo dõi ông ta rồi.
Nhưng trước mắt cần tìm cho được Bùi Nguyên Tuấn, mục đích của Phó Khánh tuyệt đối không phải là tiền chuộc, tiền chuộc chỉ là cái cớ để Bùi Mân cản trở điều tra mà thôi.”
“Vâng.” Lan Khâm khẽ gật đầu, “Để không đánh rắn động cỏ, tôi sẽ mặc thường phục đến tìm hiểu câu lạc bộ tư nhân kia.
Video giám sát xung quanh cũng đã có người đến lấy rồi.”
Vũ Nhuận Khoa: “Tài khoản xã hội của Bùi Nguyên Tuấn cũng đáng để điều tra đấy.
Bọn trẻ bây giờ thích đăng mấy thứ mập mờ lên mạng, nếu vài ngày trước Phó Khánh mới bắt đầu theo dõi thì có thể tìm được ít manh mối trên đó.”
“Rõ.” Lan Khâm đáp, “Đúng rồi, Tiểu Lý đã nhận được hồi âm của San Francisco rồi.
Xác nhận Phó Du chính là nạn nhân của vụ án tấn công tình dục kia, Trịnh Bân là luật sư của Tiễn Hách, Monica là thành viên bồi thẩm.”
“Được, đã có bằng chứng bên kia thì có thể bắt tay vào điều tra rồi.”
——————
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Trạch Phân trưng ra thẻ ngành, sau khi hỏi rõ vị trí bia mộ của Phó Du liền đi vào nghĩa trang.
Nghĩa trang này được xây trên một sườn núi nhỏ, càng lên cao thì diện tích mộ càng lớn, hẳn là giá cũng cao hơn.
Còn mộ của Phó Du nằm ở một góc vắng vẻ ngay giữa sườn núi.
Lúc Lý Trạch Phân đến thì bên cạnh bia mộ đã có một người đang mặc áo choàng ngồi xổm.
Người đó rụt cổ, dựng đứng cổ áo lên che mặt lại.
Chất liệu chiếc áo thoạt nhìn không hề rẻ tiền chút nào, nhưng sau khi giặt xong đã bị nhăn nheo và phai màu, lại còn không biết cọ vào đâu mà đầy vết bẩn, mất hết khí chất cao cấp ban đầu.
Lý Trạch Phân lẳng lặng đi tới bên cạnh người đàn ông, sau đó cúi người đặt bó hoa trong tay xuống cạnh bia mộ.
Người đàn ông ngây ngốc quay đầu lại, sau khi nhìn rõ mặt Lý Trạch Phân thì ánh mắt đột nhiên co rút lại, lập tức trở nên cảnh giác.
Người đó chính là nhân viên vệ sinh trước đây, Phó Khánh, nhưng giờ trên mặt hắn đã không còn sự chất phác như trước nữa.
Lý Trạch Phân không để ý đến ánh mắt của người kia, sau khi bái bia mộ xong thì lui về phía sau 3 bước, đứng sau lưng Phó Khánh.
“Lễ vật mà ông định mang đến cho cô ấy, e là không thành rồi.” Giọng nói cô nhàn nhạt cất lên.
Phó Khánh căng thẳng thẳng lưng lên, tay phải thò vào trong túi áo khoác, không biết đang nắm thứ gì.
Dù hắn không quay đầu đối mặt với Lý Trạch Phân, nhưng cô biết rõ hắn nhất định đang hết sức chú ý đến động tĩnh của mình.
Lý Trạch Phân không bị tư thế của hắn làm cho sợ hãi, ngược lại còn khẽ cười một tiếng: “Nếu ông khôn khéo một chút thì không nên câu nệ cái gọi là lễ nghĩa, càng không nên xuất hiện ở chỗ này.”
Cả người Phó Khánh cứng đờ, quay đầu lại nhìn Lý Trạch Phân: “Tôi không hiểu cô đang nói gì hết.”
Lý Trạch Phân căn bản không hề để ý đến hắn, chỉ nói: “Mất nước tới chết, nhiều thì 5 ngày, ít thì 3 ngày, mà giờ mới chỉ qua có 1 ngày.
48 tiếng còn lại đủ để cảnh sát tìm thấy người rồi.
Tất nhiên, tập đoàn Bùi thị sẽ không ngu ngốc đến mức cản trở công tác điều tra.”
Thấy Phó Khánh không đáp lại, cô liền nói tiếp: “Đòi tiền chuộc đúng là biện pháp tốt thật, nhưng dù sao Bùi Mân cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy, ông ta cũng không phải kẻ ngốc.
Cho dù không có cảnh sát giúp đỡ thì ông ta cũng có thế lực riêng của mình, sao có thể thật sự dựa vào tiền chuộc để chờ chết chứ? Bây giờ ông đang ở đây, ngay cả khả năng giết chết con tin cuối cùng cũng không còn nữa rồi.”
Không biết có phải là ảo giác của Lý Trạch Phân không mà Phó Khánh phía sau dường như đang run rẩy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn về chỗ nhốt anh ta… Vụ án năm đó xảy ra trong một căn phòng bí mật trên du thuyền.
Có lẽ câu lạc bộ kia cũng có một căn phòng tương tự như thế đúng không? Dù sao thì cũng đều là bãi săn của anh ta thôi mà.
Còn gì vui sướng hơn khi nhìn thấy bọn cầm thú đó chết tại bãi săn của chính nó, đúng không? Di chuyển một cái chăn, trộm một chiếc xe, lượn vài vòng trong thành phố để lại bằng chứng bắt cóc giả, sau đó để vệ sĩ, thám tử tư và cảnh sát phí 1 2 ngày rồi tính…”
“Nếu đoán không lầm thì trong câu lạc bộ đó cũng có tàng trữ một vài thứ không thể để lộ được, tập đoàn Bùi thị thật sự không dám mở cửa ra để cảnh sát vào.
Ngược lại tôi càng hiếu kỳ hơn là làm sao ông có thể vào được đó.
Nhân viên vệ sinh? Nhân viên giao hàng? Phục vụ? Bảo vệ? Khách hàng?” Cô bước lên bên trái nửa bước, quan sát nét mặt của Phó Khánh.
“À, nhân viên giao hàng à, cũng đúng.” Bằng cách nào đó, cô đã tìm ra được đáp án, “Nhưng là giao hàng gì nhỉ?” Lý Trạch Phân lại tìm ra trong nét mặt của ông ta, “Ra là vậy.
Nhưng sao có thể trở thành nhân viên giao hàng được? Thời vụ à? Có ít manh mối nào không? Tuy rằng không tránh được tử hình, như ít ra khi lên tòa cũng có thể cắn ngược lại bọn chúng một cái chứ.”
“Cô đừng mong moi được gì từ miệng tôi.” Phó Khánh đột nhiên mở miệng.
Giọng nói của hắn rất khàn, không biết vì lâu quá không nói chuyện hay là vì đã lâu không uống nước.
Lý Trạch Phân cười lắc đầu, nhưng đúng là không nói nữa.
Phó Khánh bị nụ cười của cô làm cho hơi luống cuống, hắn muốn đứng dậy nhưng khi người vừa nhúc nhích đã mềm nhũn ngã trở lại.
“Cô khụ khụ khụ…” Hắn ho khan một lúc lâu, sau đó lại tức giận thở hổn hển, “Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
Lý Trạch Phân thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt nhìn xa xăm: “Yên tâm, tôi không có ý định nhúng tay vào.
Kết quả như thế nào đều là do ông, xem xem cảnh sát và Bùi Nguyên Tuấn ai may mắn hơn ai nào.” Cô như đang tự lẩm bẩm hơn là nói chuyện với Phó Khánh.
“Cô… khụ khụ khụ, cô không phải là cảnh sát sao?”
Lý Trạch Phân nghiêng đầu: “Không phải cảnh sát đều rất vô dụng sao?”
“…” Phó Khánh phát hiện mình đã hoàn toàn không thể hiểu nổi cô gái trẻ tuổi này rồi.
Lúc này điện thoại trong túi của Lý Trạch Phân rung lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua rồi gõ vài chữ.
“Xem ra may mắn của ông không tốt tới vậy rồi.” Khóe môi cô khẽ cong lên, hiện lên vài phần ý tứ.
Cô cất điện thoại vào, lấy ra một chai nước khoáng chưa mở từ trong túi xách đưa tới trước mặt Phó Khánh, “Trò chuyện một lát nhé?”
Phó Khánh liếm đôi môi khô khốc, không nhận.
Lý Trạch Phân khẽ khịt mũi, không cất lại mà tiện tay ném thẳng chai nước xuống đất.
Chai nước thuận theo độ nghiêng của con dốc, lăn tới trước bia mộ của Phó Du trong ánh mắt của cô.
Tầm mắt đã rơi vào chữ trên bia mộ, “Cô ấy rất xinh đẹp.”
“…” Phó Khánh siết chặt tay lại.
Dường như Lý Trạch Phân hoàn toàn không nhận ra thái độ thù địch của đối phương: “Thành tích cấp 3 không tệ, nếu tiếp tục thì kỳ thi đại học hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng sau khi ra nước ngoài chỉ trúng tuyển đại học gà lôi*.
Tại sao vậy?”
(*) Thường được gọi là “xưởng hàn lâm” hoặc “đại học giả”.
Những trường này thường sử dụng những cái tên dễ gây nhầm lẫn với các trường đại học nổi tiếng, lợi dụng kẽ hở trong pháp luật mà cấp văn bằng một cách bừa bãi.
Có thể nói bằng được các trường đại học này cấp là không chính thống.
Mọi người có thể tưởng tượng như sự nhầm lẫn giữa Đại học Seoun và Đại học Seoul trong phim Gia Đình Là Số 1 phần 2 á, dù trong phim trường này vẫn là trường chính thống thì phải =)))
“…”
“Thành tích trong nước tốt là vì hai vợ chồng ông vốn là giáo viên của trường.
Còn ra nước ngoài thì giống như đã thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn*…”
(*) Sự tích của Tôn Ngộ Không bị núi Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ đè.
Ý chỉ thoát khỏi sự kiềm cặp, thúc ép của cha mẹ.
“Chúng tôi làm những điều được là vì nó khụ khụ khụ…” Phó Khánh ôm ngực ho không ngừng, cả người theo bản năng muốn thò tay bắt lấy chai nước trước mặt, nhưng lúc vừa chạm tay vào đã kìm lại được.
“Vì tốt cho cô ấy à.” Lý Trạch Phân vô cảm lặp lại 5 chữ quen thuộc này một lần nữa.
Cô sờ lên vết chai sần trên bàn tay trái của mình.
“Nếu biết tính tự lập của nó kém như thế, tôi và mẹ nó có chết cũng không cho nó ra nước ngoài rồi! Đang là một đứa con gái ngoan, sao phải đi tham gia những loại hoạt động mập mờ như thế chứ? Lại còn giao du với đám bạn khốn nạn đó nữa? Chúng tôi đều đã cảnh báo rất nhiều lần rồi, một mình ở ngoài nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận! Vậy mà nó lại nổi loạn, không biết tốt xấu, nói thế nào cũng không nghe! Gọi điện thoại nói 10 câu thì 9 câu đã nói dối rồi! Sớm biết như thế, nếu tôi sớm biết như thế…” Cả gương mặt của ông ta đều đỏ bừng lên, nhưng không vắt ra được giọt nước mắt nào.
“Nó bị tên súc sinh họ Bùi kia để ý, nó từ chối hắn ta, vì vậy mà bị đám súc sinh kia…!” Phó Khánh gào thét đến khàn giọng, cả người run lên bần bật.
“Bọn súc sinh đó, bọn súc sinh đó!! Cô có biết lúc tôi giết tên súc sinh họ Trịnh kia, hắn đã nói gì không? Hắn nói đây chẳng phải một trò chơi bình thường sao? Hắn nói thế hệ chúng tôi quá bảo thủ rồi, nói chuyện tình dục ở nước ngoài đều như thế đấy, tình một đêm là nhu cầu bình thường thôi mà.
Hắn nói đây là yêu cầu của Du Du, nói nó thích M*, nói chính bản thân Du Du cũng rất vui vẻ, nói chuyện nó tự sát đều là do áp lực học tập, là do người làm cha làm mẹ như chúng tôi hại chết con mình…”
(*) Ở đây bản gốc chỉ ghi là M, nên mình đoán M là viết tắt của từ tiếng anh Masochist mang ý nghĩa là cuồng dâm, khổ dâm.
Nếu có gì không đúng thì mình sẽ quay lại sửa sau nhé~
“Tôi… Tôi… Tôi…” Hắn đột nhiên ngã ra đất, toàn thân co quắp lại.
Lý Trạch Phân nhìn chai nước trên mặt đất, lại nhìn Phó Khánh đang co giật, sau đó khẽ “Xì” một tiếng rồi đổi nét mặt thành dáng vẻ đang xử lý công việc, lấy điện thoại ra liên tiếp gọi vài cuộc gọi.
“A lô, trung tâm cấp cứu đúng không? Ở đây có một bệnh nhân bị mất nước ưu trương*, địa chỉ là…”
(*) Là tình trạng mất nước nhiều hơn mất ion natri, thể tích ngoại bào bị giảm.
“A lô, đội trưởng Vũ, con tìm được Phó Khánh rồi…”.