“Điện hạ, đến rồi.”
Lý Trạch Phân bị một giọng nói nhẹ nhàng gọi dậy, chưa kịp mở mắt ra thì đã bị ánh nắng chiếu vào mặt làm cho choáng váng.
Sự choáng váng này kéo dài hơn nửa phút, sau đó cô mới nhận ra chiếc kính râm thường ngày mình đeo đã bị tuột xuống dưới sống mũi, rơi trên đầu gối.
Cô vặn cái cổ đã cứng ngắc của mình, cúi người nhặt kính lên rồi cài vào túi áo sơ mi.
Mặt trời ngoài xe đã ló dạng rực rỡ, phản chiếu vẻ tráng lệ của thành Tử Vi vào đôi mắt mơ màng của Lý Trạch Phân.
Dưới sự kích thích của ánh sáng, đồng tử cô khẽ co lại, màu xanh nhạt trong mắt dường như lại càng nhạt hơn.
Cơ thể cô miễn cưỡng thu mắt lại, để ánh mắt đang thất thần nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mình.
Đã là 10 giờ rưỡi sáng thứ 7, từ khi rạng sáng xuất phát từ Trường An thì đã qua hơn 4 tiếng rồi.
Đồng hồ sinh học và thời gian vật lý được kết nối lại với nhau, những ký ức về bộ phim cũ lại ùa về trong tâm trí cô.
Đúng rồi, là mình đã chủ động muốn về “nhà”.
Vì không mua được vé tàu cao tốc nên đành phải phiền sự vụ quan Trần Kiến đưa đi một đoạn.
Dù sao thì với số tiền tích góp cá nhân của mình, cô vẫn chưa thể mua được một chiếc xe.
“Vất vả cho Trần đại nhân rồi.” Giọng nói vừa ngủ dậy nên hơi khàn, nhưng cũng không che giấu được âm sắc êm tai của nó, nhất là khi kết hợp với âm cuối đầy mệt mỏi này.
“Điện hạ khách khí rồi, đây là bổn phận của tôi mà.”
Lý Trạch Phân nặn ra nụ cười đầu tiên trong ngày, không tiếp tục khách sáo nữa.
Cô lấy kính áp tròng ra từ ba lô, thành thạo đeo vào để che đi màu mắt trời sinh của mình.
Sau đó Lý Trạch Phân lại mở túi xách ra, đột nhiên phát hiện rạng sáng lúc mình đi hơi vội vã nên đã quên nhét bộ tóc giả màu đen dài thẳng kia vào.
Trong lúc nhất thời cô hơi ảo não, nhưng sâu trong sự ảo não đó lại ẩn chứa một ít… khoái cảm kỳ lạ.
“Điện hạ không tìm được thứ gì sao?” Trần Kiến thấy động tác của Lý Trạch Phân trong kính chiếu hạ bèn ân cần hỏi thăm.
“Không có,” Lý Trạch Phân đóng túi lại, đưa tay vuốt mái tóc ngắn bị lệch về phía sau một chút, “Chỉ là tóc hơi nóng thôi.” Nói xong, cô đẩy cửa xe rồi bước xuống.
Cấm quân canh gác xung quanh lập tức vây lại, ngay ngắn hành lễ, sau khi chào một tiếng “Chỉ điện hạ” xong thì dẫn cô đến trạm kiểm soát an ninh.
Vì đây chỉ là khu cư trú bình thường của tôn thất nên cái gọi là kiểm tra an ninh cũng chỉ là thông lệ, chỉ đi qua cửa kiểm tra cháy nổ, không cần kiểm tra túi xách hay soát người gì hết.
Công tác an ninh ở đây không khác mấy so với ở những biệt thự cao cấp, cấm quân canh gác bên ngoài cũng tương tự như bảo vệ trong khu biệt thự.
Ngoài cửa kiểm tra cháy nổ thì sẽ có một phòng gác nhỏ để đảm nhận một số công việc như nhận chuyển phát nhanh, lấy hàng.
Mật khẩu ra vào được làm bằng dấu vân tay, càng giống với những căn biệt thự cao cấp.
Lý Trạch Phân đứng trước cổng thất thần tròn 3 phút, đến khi một đám mây không rõ hình dạng che khuất mặt trời phía trên đi mới thò tay ấn vào ổ khóa vân tay được thiết kế như một phụ thủ* ngậm vòng.
(*) Phụ thủ: Là hình mặt thú, phần lớn là những loài thú hung dữ như sư tử, hổ, rồng,… thường dùng để trang trí ổ khóa thời xưa.
Bíp, ting ting.
Ổ khóa đã được mở.
Lý Trạch Phân hít sâu một hơi, dùng hai tay đẩy hai cánh cửa rồi nhấc chân bước vào đại sảnh, nơi đã giam cầm cuộc đời mình hơn 20 năm.
Hay nói cách khác, là “nhà”.
Ánh đèn mờ ảo, tranh treo trên hai vách tường, điều hòa miễn phí.
Tất thảy đều giống hệt lúc rời đi, chắc chắn những người đang sống bên trong cũng thế…
Có lẽ ông Trời luôn thích trêu chọc Lý Trạch Phân, cô vừa đi qua huyền quan để vào hành lang đã đụng mặt với kẻ đó.
Hai người nhìn thấy đối phương đều dừng lại, nét mặt cũng thu hồi lại, biến thành nét lãnh đạm như nhau.
“Ôi, ngọn gió nào thổi cô tới đây thế này?” Vẫn là giọng nói kinh tởm như trong trí nhớ.
“Cao phò mã.” Lý Trạch Phân nghiêng người sang một bên, chắp tay trước ngực thi lễ, cúi người nhìn mũi chân mình, từ đầu đến cuối không hề cho Cao Kiển một cái liếc mắt.
Cao Kiển khẽ hừ lạnh, ngẩng cao đầu nhưng không có vẻ gì là muốn đi.
Cứ tưởng cuộc gặp gỡ không mong muốn này giữa hai bên sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng không ngờ lúc Cao Kiển đi ngang qua người Lý Trạch Phân, cô đột nhiên mở miệng, phun ra một từ: “Paradise.”
Bước chân Cao Kiển lập tức đông cứng lại, hắn từ từ quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân vẫn duy trì tư thế hành lễ như trước, không thèm liếc nhìn hắn: “Không ngờ Cao phò mã lại là loại háo sắc đến táng tận thiên lương như thế.” Khóe miệng cô cong lên, ngay cả giọng điệu cũng hơi cao hơn, “Nhưng dù sao cũng là con người thôi, chẳng có gì lạ hết.”
Mặt Cao Kiển tối sầm lại, giơ tay túm lấy cổ áo của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân theo bản năng định nghiêng người tránh đi, nhưng sự thao túng của ý thức đã khiến cô khẽ cắn môi, kìm bản năng sinh tồn này lại.
Cổ áo của cô bị Cao Kiển túm lấy lôi về phía trước, nhưng vì chiều cao hiện tại của Lý Trạch Phân đã không chênh lệch gì mấy với Cao Kiển nên hắn không còn lợi thế chiều cao nữa, hành động này cũng không còn tính uy hiếp như lúc trước.
“Mày muốn làm gì?” Cao Kiển rít từ trong kẽ răng.
Nghe vậy, Lý Trạch Phân nghiêng đầu, mỉm cười lười biếng trước ánh mắt của Cao Kiển: “Tôi là cảnh sát mà, Cao phò mã nghĩ tôi muốn làm gì?”
Cô lấy tay phải bắt lấy cổ tay đang nắm áo mình rồi nhẹ nhàng vặn một cái, cái tay kia bị đau buộc phải thả ra.
Cao Kiển ôm cổ tay bị vặn đến đau nhức của mình, còn đang suy nghĩ nên dùng lời tàn nhẫn nào thì bàn tay khiến hắn đau đớn lại vỗ 2 cái lên vai hắn.
“Mong Cao phò mã tự mình lo liệu cho tốt nhé.”
Cô thu tay, lại thi lễ rồi lễ phép lùi về sau 3 bước, sau đó mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng hình dần dần đi xa, Cao Kiển một lần nữa ý thức được 10 năm trước mình đã nuôi dưỡng ra một con quái vật như thế nào.
Hắn ôm bàn tay run rẩy của mình, sải bước đi như sợ dịch bệnh lan truyền.
Hắn đi vào ga ra, ngồi trên ghế lái rồi đóng chặt cửa sổ lại, lấy điện thoại ra hơi run rẩy bấm một dãy số.
“A lô, giám đốc Cao, sao vậy, có chuyện gì phân phó à?”
“Paradise bị điều tra à?”
“À… Ầy, không phải thế đâu.
Chỉ là ở Thiểm Châu có vài người tự sát, không biết thế nào lại kéo Paradise vào, cảnh sát chỉ chú ý một chút thôi.
Nhưng anh yên tâm, chuyện nên làm đã sớm làm rồi.
Dù trận chiến này có lớn thế nào thì cũng không gây phiền phức cho anh đâu, dù sao thì hoàng thất cũng sẽ ra mặt dẹp loạn, cùng lắm thì đến Cục điều tra khai vài câu là ổn thỏa thôi.”
“Hừm, vậy tốt nhất là anh phải biến hiện thực cũng nhẹ nhõm như lời mình nói đấy.
Châu chấu trên cùng sợi dây thừng*, tôi có chuyện gì thì anh cũng hỏng bét.”
(*) Grasshoppers tied to the same rope: Ý chỉ người cùng một thuyền, ràng buộc lẫn nhau.
“Chuyện này anh yên tâm đi, 10 năm trước xuýt nữa đã mất một mạng họ nhà Lý, vậy mà có chuyện gì đâu?”
Cao Kiển nhíu mày, im lặng nửa phút mới nói: “Bất luận thế nào cũng không được chủ quan, nếu thật sự không được thì ném một cục mỡ ra ngoài đỡ đòn đi.”
“Rõ rồi.”
“Được rồi, làm việc của mình đi.” Hắn cúp điện thoại.
———
— “Được rồi, làm việc của mình đi.”
— “Tút — “
Lý Trạch Phân tháo tai nghe ra, đặt tên cho tệp âm thanh trên máy tính là “2” rồi lưu lại.
Cô mở ra một tệp âm thanh tên “1”, tiếp tục công việc chỉnh sửa còn dở dang của mình.
Cứ như thế, cô ngồi trước máy tính từ 11 giờ sáng đến 7 giờ tối, giữa trưa chỉ uống một hộp sữa đậu nành, không ăn cơm 3 bữa.
Cho đến khi xử lý xong 2 tệp âm thanh xong, cô nén chúng vào một cái USB, tùy tiện treo USB lên móc khóa rồi mới đỡ cơ thể đói đến bụng dính lưng của mình lên.
Lý Trạch Phân đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn.
Lúc này, từ xa xa truyền đến tiếng giày cao gót đang bước đi.
Đồng tử Lý Trạch Phân co lại, lập tức ngừng hành động trong tay mà cúi người, lẳng lặng đợi chủ nhân của tiếng giày bước đến.
“Lý Chỉ?” Một giọng nói đầy vẻ khó tin vang lên.
“Mẫu thân.” Lý Trạch Phân cung kính cúi đầu hành lễ.
Vì cúi đầu chào nên cô đã bỏ lỡ vẻ mặt kinh ngạc rồi chuyển sang vui vẻ của người đối diện.
“Về rồi đấy à? Ở bao lâu?”
“Chỉ có 2 ngày thôi, 1 ngày cuối tuần, tối mai sẽ đi ạ.”
“Vậy à…” Ánh sáng trong mắt Lý Tổ Ngọc mờ đi, không khí trong phòng bếp cũng hơi đọng lại.
Lý Trạch Phân vẫn duy trì tư thế hành lễ, không dám ngẩng đầu lên.
“Được rồi, đứng lên đi, nhà mình mà.” Trong giọng nói của bà có chút bất đắc dĩ, và hơi… mất tự nhiên.
Nhưng Lý Trạch Phân cũng không có hứng thú và can đảm để phân tích.
“Vâng.” Cô nghe lời đứng thẳng người, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Lý Tổ Ngọc.
Nụ cười nơi khóe miệng của Lý Tổ Ngọc trở nên chua xót nhưng cũng không nói gì thêm, bà ta chỉ đi đến cạnh tủ lạnh mở ra nhìn một chút, sau đó lúng túng đóng lại.
“Trong nhà không có gì ăn ngay được hết, đồ ăn đều do dì Vương mua, hôm nay dì ấy xin nghỉ rồi, mẹ cũng không biết làm, con có muốn ra ngoài ăn không? Mẹ cũng đi chung.”
“Nếu mẫu thân không ngại thì con có thể làm.” Giọng nói của Lý Trạch Phân rất khẽ.
Từ trước đến nay cô đứng trước mặt Lý Tổ Ngọc đều dùng giọng nói khe khẽ không tự tin như thế.
“Con biết nấu ăn ư?”
“… Vâng.”
“Lúc sống ở nước ngoài một mình đã tự học à?”
“Đúng vậy.”
“Không tệ, đã lớn rồi.”
“…” Lý Trạch Phân cắn môi, lấy cớ mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu để giấu biểu cảm của mình đi.
“…” Lý Tổ Ngọc nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của con gái, nụ cười hơi cứng lại.
Việc nói chuyện phiếm trong nhà của hai mẹ con dường như không bao giờ thuận lợi được.
Lý Trạch Phân ý thức được bầu không khí không ổn lắm, cô còn phải ở trong căn nhà này 1 đêm, cũng không muốn mình như ngồi trên đống lửa cả đêm này.
Vì thế cô chủ động mở miệng lần nữa: “Mẫu thân muốn ăn gì ạ?”
“Con làm gì thấy tiện là được rồi.”
“… Vâng.”
…
1 tiếng sau, 2 món chay, 1 món mặn và 1 bát canh đã được bày lên trên bàn cơm.
Lý Trạch Phân xới 2 chén cơm trắng, cầm bằng 2 tay đưa 1 chén cho Lý Tổ Ngọc: “Mẫu thân, mời.”
“… Cảm ơn.”
Lý Trạch Phân khẽ gật đầu, vẫn không nhìn Lý Tổ Ngọc.
Cô ngồi xuống chỗ đối diện, sắp xếp lại bát đũa nhưng vẫn chưa bắt đầu ăn.
Lý Tổ Ngọc biết rõ cô đang chờ mình ăn trước, đây là lễ nghi, là quy củ.
Bàn tay bà cầm đũa run lên một chút, không nói gì mà chỉ gắp một ít cơm nhét vào miệng.
Lý Trạch Phân thấy thế mới cầm đũa lên.
Ăn ngủ không nói.
Bầu không khí trong bữa cơm nhà này vì thế cũng trở thành kỳ lạ.
Đồ ăn Lý Trạch Phân làm thật ra rất ngon, nhưng vào miệng Lý Tổ Ngọc thì như đang nhai sáp vậy.
Còn Lý Trạch Phân từ đầu đến cuối chỉ ăn đĩa rau trước mặt, ngay cả khi gắp món này cũng chỉ gắp một nửa phía bên mình.
Cô một mực không ngẩng đầu lên, cứ như thế trộn rau và cơm trắng rồi từ từ lấp đầy cái bụng cả ngày chưa ăn gì của mình.
Lý Tổ Ngọc nhìn thấy hết tất cả, bà ta rất muốn nói gì đó, rất muốn gắp thịt cho con gái mình, nhưng bà ta không dám.
Vì bà ta sợ nếu lỡ mình mở lời thì con gái cả rau với cơm cũng không chịu ăn nữa.
Đây là con gái ruột của bà ta, bà ta đã ép con gái mình biến thành bộ dạng như thế này đây.
Bà ta hối hận, nhưng tất thảy đều đã muộn.
Đến khi tự mình tỉnh ngộ thì lại phát hiện rằng mọi thứ xung quanh đã bị chính tay mình hủy hoại hết.
Bà ta nhớ tới tin nhắn đột nhiên được gửi tới vào một đêm đầu tuần kia…
Lý Tổ Ngọc đột nhiên buông đũa, đưa ra câu trả lời muộn màng.
“… Không có.”
Lý Trạch Phân bỗng ngẩng đầu lên..