Bóng Hình Tội Lỗi FULL


Lý Trạch Phân tìm được Chu Hiểu Lệ ở bãi đỗ xe tầng 6 của trung tâm thương mại Bách Dịch.
Trung tâm thương mại Bách Dịch gần như là một trung tâm được xây dựng từ thế kỷ trước, vì nhiều nguyên nhân mà thiết kế của bãi đỗ xe có vấn đề, đường từ cổng ra vào ở tầng 1 rất dốc, nếu tài xế không giữ được sẽ đập kính chiếu hậu vào tường, xe nào hoạt động kém rất có thể bị chết máy giữa chừng.
Chính vì vậy mà dù nằm cạnh rạp chiếu phim lớn nhất cả nước, nhưng xe vẫn đậu chật kín lề đường chỗ rạp chứ không ai dám chạy xe vào trung tâm thương mại Bách Dịch này hết.

Chu Hiểu Lệ tình cờ lại là ngoại lệ, lúc Lý Trạch Phân đến thì xe của cô ta đã bị kẹt ở lối ra tầng 6, khiến Lý Trạch Phân phải lùi chiếc xe mới của mình quay lại tầng 5, dừng ở đó rồi đi bộ tới.
Vừa vòng từ đuôi xe ra đầu xe, Lý Trạch Phân đã nhìn thấy một chiếc xe lăn màu đen ngã dưới mặt đất.

Gần xe lăn có một vũng chất lỏng sền sệt, nhưng vì trong bãi đỗ xe quá tối nên Lý Trạch Phân mất một hồi lâu mới nhìn ra nó có màu đỏ.

Cô không quan tâm đến Chu Hiểu Lệ đang khóc sướt mướt một bên, thận trọng bước tới gần xe lăn, vừa quan sát hình dạng chất lỏng vừa thuận theo nó tìm ra nguồn chảy — Một khối thịt mơ hồ ở trước bánh xe trái.
Lý Trạch Phân để ý dưới chân mình, sau đó đi tới cạnh xe của Chu Hiểu Lệ.

Cô ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát thi thể dưới bánh xe.
Toàn bộ phần bụng từ xương sườn đến hông của thi thể đều đã bị nghiền nát, như một miệng đậu phụ Nhật Bản bị cán đinh qua vậy, máu thịt đã hòa làm một với quần áo và da, thậm chí chỗ quần áo hở còn xì ra một đống nát bấy, đó chính là nguồn gốc của vũng chất lỏng sền sệt kia.
Cơ thể con người đã bị nghiền nát đến mức này, rõ ràng đã chết từ lâu.

Chuyện này trùng khớp với câu nói “hình như đã giết người” của Chu Hiểu Lệ trong điện thoại, còn chuyện tại sao phản ứng đầu tiên lại là gọi cho Lý Trạch Phân cầu cứu thay vì báo cảnh sát, là vì cô ta cũng vô thức mong đợi Lý Trạch Phân sẽ làm gì đó.

Lý Trạch Phân cũng có có hứng thú nghiên cứu chuyện này.
Cô chỉ lẳng lặng móc một cái khăn tay từ trong túi quần ra, choàng lên tay phải, ngón tay thông qua lớp vải mà kiểm tra những bộ phận còn lại của thi thể.

Hai chân lộ ra bên ngoài xe nhìn gầy yếu hơn nhiều so với đàn ông trưởng thành, cô chỉ nhéo nhẹ một cái đã biết người này bị liệt hơn 10 năm rồi.


Vậy chiếc xe lăn kia hẳn là của người chết.
Nhưng vấn đề đã đến rồi đây, chi dưới của người chết đã liệt đến mức này, bằng khả năng của mình căn bản không thể nào di chuyển xuống xe lăn được.

Nếu như người bị xe đâm lúc đang ngồi xe lăn sẽ không nát bét như thế này, mà sẽ văng ra theo hướng của chiếc xe lăn.
Trừ khi là sau khi tài xế đâm bay người xong đã quay lại cố gắng nghiền nát thi thể.

Nhưng chuyện này rõ ràng không trùng khớp với dấu vết ở hiện trường, theo dấu bánh xe thì hẳn là Chu Hiểu Lệ vừa xuống dốc đã cảm thấy vừa đụng vào thứ gì đó rồi lập tức ngừng xe.

Nói cách khác, thứ mà cô ta đụng chính là xe lăn.

Trước đó, người đã ở sẵn dưới bánh xe rồi.

Lúc thi thể chạm vào bánh xe hẳn đang nằm ngửa, xe lăn nằm trước người đàn ông không xa.
“Tôi đến để xem phim, bãi đỗ ở rạp chiếu phim bên kia đã đầy rồi, đậu ven đường thì không an toàn nên mới tới đây.

Trước khi gửi xe cũng không có gì, trừ phí gửi hơi đắt một chút và chuyện lên dốc hơi phiền.

Tôi, tôi không ngờ, tôi không ngờ ra tới cửa rồi còn gặp người khác.

Không phải chỗ này đang lên kế hoạch xây dựng lại vì lượng khách quá ít sao… Hơn nữa tầng này cũng không có gì khác ngoài xe, một người đi xe lăn như anh ta sao lại lên đây chứ…” Chu Hiểu Lệ vẫn lải nhải bên cạnh.
Ga ra này dốc lắm, nếu không nhấn ga thì xe tôi không lên nổi.

Nhưng nếu nhấn ga thì đường sau lại bằng phẳng trở lại, tôi cũng hết cách rồi… Giờ tôi nên làm sao đây, chắc chắn người đã chết rồi, cứ thế thì là tôi hại chết ư… Tôi có nên báo cảnh sát không… Nhưng Chỉ điện hạ ngài đã tới rồi, coi như đã báo cảnh sát rồi đi… Tôi sẽ không phải ngồi tù chứ… Đây thật sự không phải lỗi của tôi mà…”
Bãi đỗ xe trên tầng 6 trống rỗng, trừ 2 người, 1 chiếc xe và 1 thi thể ra không còn gì khác nữa.


Tiếng vang của giọng nói Chu Hiểu Lệ rất to, tựa như hiệu ứng đặc biệt khi một Ma tôn nào đó đọc thần chú trong phim vậy.

Lý Trạch Phân lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói gì nhưng đã dọa cô ta sợ đến mức im bặt.
Lỗ tai yên tĩnh trở lại, lúc này Lý Trạch Phân mới có thể hoàn toàn chú ý đến thi thể.
Vì phần trên của thi thể nằm dưới gầm xe nên Lý Trạch Phân phải bò nửa thân xuống mới thấy được mặt trước của thi thể.

Nhìn tổng quan thì đây là một người đàn ông khoảng 30 40 tuổi, có lẽ bị khuyết tật về mặt thể chất, mặt mũi râu ria, quần áo xộc xệch, cả người nhìn rất lôi thôi.
Đây không phải là một cuộc khám nghiệm tử thi chính thức của cảnh sát, vì thế Lý Trạch Phân hạn chế tối đa việc tiếp xúc trực tiếp với thi thể, đồng thời cố gắng không cho động tác của mình làm rối loạn hiện trường.

Cô chỉ mở đèn pin điện thoại lên, xem xét làn da lộ ra ngoài quần áo của thi thể, vậy mà tình cờ thấy được vết hoen tử thi trên thi thể.
Từ lúc Chu Hiểu Lệ gọi điện thoại đến khi Lý Trạch Phân chạy tới không đến 20 phút, hoàn toàn không đủ thời gian để hình thành những vết hoen tử thi thế này.

Nói cách khác, trước khi bị xe nghiền thành tương thì người đã chết rồi.
Lý Trạch Phân không nói tin “tốt” này cho Chu Hiểu Lệ biết, chỉ để cho cô ta tiếp tục dậm chân thấp thỏm một bên.
Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào tay phải của thi thể, Lý Trạch Phân chui vào gầm xe, áp đầu xuống thấp mới thấy rõ được mu bàn tay sát đất.

Điều là cô bất ngờ nhất chính là trên mu bàn tay có một vết cắt rất thẳng, dài và mảnh.
Cô đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện trước nồi lẩu 1 tiếng trước, sau khi dùng điện thoại chụp vết thương lại liền quyết định kết thúc kiểm nghiệm, cố bò từ gầm xe ra.
Cô đi xa ra khỏi hiện trường, phủi bụi trên quần áo rồi gọi điện cho Lan Khâm.
“A lô, đội trưởng Lan.


Có lẽ phải phiền bữa tối của mọi người một chút rồi, ở chỗ tôi phát hiện một thi thể, trên mu bàn tay có vết cắt của vật sắc nhọn.”
…
Nửa tiếng sau, cảnh giới tuyến đã giăng xung quanh bãi đỗ xe tầng 6 của trung tâm thương mại Bách Dịch.

Đội kỹ thuật đang bận rộn lấy chứng cứ bên trong cảnh giới tuyến, bên ngoài là Lý Trạch Phân và Chu Hiểu Lệ đang cho lời khai với đội điều tra đặc biệt.
“Họ tên?”
“Lý Trạch Phân.”
“Tuổi?”
“2…4.”
“Nghề nghiệp?”
“… Cảnh sát hình sự.”
“Quan hệ giữa em và cô Chu là thế nào?”
Lý Trạch Phân khó xử ngẩng đầu lên nhìn Lan Khâm, sau đó bình thản phun ra 2 chữ: “Bạn bè.”
“Miêu tả lúc em chạy tới đây một chút đi.”
Lý Trạch Phân kể hết mọi chuyện ra, trật tự lời nói vô cùng rõ ràng, thậm chí còn đem kết quả kiểm tra sơ bộ nói cho Lan Khâm nghe.
“Vậy là lúc người bị xe nghiền lên đã chết rồi à.” Lan Khâm vô thức biến “hỏi thăm” thành “thảo luận”, “Có thể xác định thời gian tử vong không?”
“… Từ 5 đến 6 giờ chiều.” Lý Trạch Phân hơi dừng lại, cố ý nói thêm, “Nhưng chuyện này đội trưởng Lan vẫn nên hỏi Vũ Hạm thì chính xác hơn, dù sao cô ấy cũng là pháp y chịu trách nhiệm vụ án này.”
“À, ngại quá.” Lan Khâm vỗ một cái vào gáy mình, “Quên mất là em vẫn chưa đi làm lại.”
Lý Trạch Phân cười: “Dù là đã đi làm lại thì tôi vẫn phải tránh tình huống thế này.”
“Đúng vậy.” Lan Khâm khẽ gật đầu.
Sau đó anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt trở nên hơi mất tự nhiên, “Còn một chuyện nữa tôi phải em, chuyện này có lẽ sẽ khiến em khó chịu, nhưng em cũng là cảnh sát, biết quy tắc thế nào rồi đấy.”
“Đội trưởng Lan xin cứ hỏi.”
“Theo lời kể của em thì lúc em nhận điện thoại là khi chúng ta đang liên hoan.”
“Không sai.”
“Trong điện thoại, cụ thể cô Chu đã nói gì?”
“ “Cứu với, cứu tôi với, giờ tôi phải làm sao đây, tôi, tôi, tôi… Hình như tôi giết người rồi.” ” Lý Trạch Phân nói lại không sai một chữ những lời của Chu Hiểu Lệ.
“Nếu như cô ta đã nói mình giết người, vậy sao phản ứng đầu tiên lại là đi tìm cô ta mà không phải là báo với những cảnh sát là chúng tôi, hoặc khuyên cô ta nên báo án?”
Lý Trạch Phân nhướng mày, trên mặt không có biểu cảm gì, dường như chẳng suy nghĩ gì khi Lan Khâm hỏi như thế, cũng như không cảm thấy khó chịu gì.

Cô hơi mím môi: “Vì cô ấy nói “Cứu tôi”.” Giọng điệu rất lạnh nhạt.
Không để Lan Khâm nói tiếp, cô nói: “Tôi biết chuyện này không giải quyết được câu hỏi của anh.” Lý Trạch Phân đút 2 tay vào túi quần, trọng tâm cơ thể dồn xuống chân phải, trong nháy mắt đã có khí thế tràn đầy, “ “Tôi muốn xem chuyện gì đã xảy ra trước rồi mới quyết định sẽ làm gì” — Hẳn đây là đáp án đội trưởng Lan muốn nghe.”
“…” Lan Khâm lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.

Với tư cách là một cảnh sát thì hỏi những chuyện này chẳng có gì sai cả, nhưng trước ánh mắt bình tĩnh này của Lý Trạch Phân, anh lại có cảm giác chột dạ… Thậm chí là tự trách.
Cô ấy muốn đến xem rồi mới quyết định nên làm gì tiếp, căn cứ theo từng tình huống, thậm chí có thể giúp đỡ ngụy tạo hiện trường… Đúng là trong một khoảnh khắc, trong đầu Lan Khâm đã thoáng qua suy nghĩ này.

Vì sự ảnh hưởng của “những lời đồn thổi” mà hình tượng cá nhân của Lý Trạch Phân với anh đã trở nên “lệch lạc” như thế.
Anh không mong Lý Trạch Phân thật sự nghĩ như thế, nhưng lại cảm thấy người có thể làm như vậy thì mới là Lý Trạch Phân.

Vốn anh cứ nghĩ bản thân mình luôn ghét cái ác, tuyệt đối không thể nào chấp nhận sự tồn tại màu xám thế này, nhưng sự thật là trong lòng anh chẳng hề có chút phản cảm nào mà chỉ toàn là chua xót.
Vì thế, đối mặt với lý lẽ của Lý Trạch Phân, rõ ràng anh đang ở bên “lẽ phải” vậy mà lại trở thành cạn lời rồi.
“Nhưng dù đáp án của tôi thế nào thì cũng chẳng giúp được gì cho việc phá án, đúng không?”
“…” Trước khi não bộ kịp hiểu những lời của Lý Trạch Phân, ánh mắt của Lan Khâm đã vô thức tránh né, khí thế cũng vì thế mà hoàn toàn mất hết.
Lý Trạch Phân bắt được hành động này, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
“Cho mạo muội hỏi một câu, đội trưởng Lan và Trung tá Lan có quan hệ thế nào vậy?” Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“… Ông ấy là cha tôi.” Lan Khâm vô thức đáp lại.
“Chẳng trách.” Lý Trạch Phân hơi cong khóe miệng, gật đầu đầy ẩn ý.
Cô ngẩng đầu lên, để lộ ra nụ cười công nghiệp của mình: “Nếu đội trưởng Lan không còn câu hỏi gì khác thì tôi xin phép về trước, mai còn phải đến Kinh Đại nữa.

Sau này cần hỗ trợ điều tra gì, kính xin gọi điện liên hệ.” Nói xong, cô nhấc chân bước về phía thang máy, không cho Lan Khâm có cơ hội ngăn cản.
Khi người gần như biến mất trong thang máy, Lan Khâm mới lên tiếng đáp lại: “… Được.”
Tâm trạng đều bị phong thái của Lý Trạch Phân và những cảm xúc kỳ lạ trong lòng làm rối loạn, vì thế anh chưa kịp phản ứng với chuyện cô nói ngày mai phải quay về Kinh Đại, càng không nhớ đến sự tồn tại của Tiết Tuyết nên không thể hỏi tới được.
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mấy truyện trước nam nữ chính còn có thể hôn nhau, nam nữ chính truyện này đến nắm tay còn không được, mỗi ngày đều điên cuồng thăm dò từng sợi lông của đối phương, hình như có gì đó sai sai….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận