Bông Hoa Nở Rộ Trong Tay Ác Ma


Những đứa trẻ xung quanh đều hoảng sợ bỏ chạy.-Tiểu thư,người hãy bình tĩnh-Janet lao tới cố gắng lấy tay Zen ra khỏi người Barbara.Cô chắn trước người Barbara,mặt đối diện với Zen.Lúc nảy cô đang phụ quét dọn trong phòng khách thì lũ trẻ chạy vào.Khi cô hay tin chạy ra,không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
-Đại tiểu thư,cô không sao chứ?-Vài người hầu gái chạy đến đỡ Barbara đang sợ hãi từ dưới đất ngồi dậy.
-Barbara,con có sao không?Con bị sao thế này-Một người bàn bà trên người mang toàn trang sức quý giá,vẻ mặt hớt hãi từ trong nhà chạy ra.
Barbara đang sợ hãi như tìm được cái phao.Ôm chầm lấy người đàn bà ấy.
-Mẹ mẹ,con nhỏ đó,nó đánh con,mẹ nhìn xem,cổ con rất đau,đau quá mẹ ơi-Barbara làm nũng vùi đầu vào ngực người đàn bà đó mà khóc.
-Đúng là mẹ nào con nấy,trong người chảy máu thấp hèn,thì mãi mãi vẫn là thấp hèn,không có gia giáo-Bà ta ném ánh mắt khinh thường nhìn về phía Zen.
Janet lúc này đã nép qua một bên,chỉ còn mình Zen đứng đó.Không ai bảo vệ,không ai chở che,không ai để cô có thể làm nũng,không ai để cô dựa vào,chỉ mình cô đứng nơi đó,đầu cuối sát,hai bàn tay nắm lấy góc áo đến đỏ ngầu.
-Còn làm ra vẻ tội nghiệp,bắt lấy nó,phải cho nó biết trong gia tộc này ai mới là chủ-Người đàn bà kia quát.
Những hầu gái xung quanh tuy không muốn bước lên nhưng các cô đi làm để kiếm miếng ăn,bản thân là người hầu thì không thể trái lệnh chủ,đành phải cắn răng đi lên.Xung quanh mọi người bu lại mỗi lúc một đông.Còn có tiếng to nhỏ.
-Xảy ra chuyện gì vậy?
-Hình như có con bé nào đó đánh đại tiểu thư của dòng tộc Akatsuki.
-Ai mà to gan vậy?
-Không biết,con bé này lạ lắm.Nó có mái tóc màu xám.Đó!Nó đang bị người ta giữ bên kia kìa-Những tiếng bàn tán xung quanh,chỉ tay về phía Zen đang bị mấy người hầu gái bắt lại.
Barbara nép trong ngực người đàn bà kia,đưa ánh mắt đắc ý nhìn về phía Zen.
-Linda,có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ?-Người đàn ông giọng nói nghiêm nghị,mái tóc vàng đã điểm bạc,đôi lông mày chau lại,vẻ mặt không vui.
-Ông xã,con nhỏ đó dám đánh Barbara của chúng ta,anh phải giúp con đòi lại công bằng-Linda nhìn thấy chồng mình liền đến kể tội.
-Linda,đây không phải là nơi để làm loạn-Ông thấp giọng mắng vợ.Rồi xoay người nói với những người xung quanh-Nếu mọi người đến đây có việc thì xin mời vào phòng khách ngồi dùng trà,còn không thì cửa đằng kia,không tiễn-Lời ông vửa dứt,đám đông lập tức dãn ra.Họ không ngu ngốc gì mà trái lại lời của con trưởng dòng tộc Akatsuki để rồi mang họa vào thân.
-John…-Linda không hài lòng với cách giải quyết của chồng bà.
-Linda,em mang con về trước,đừng làm loạn ở đây nữa-Ông nói giọng dứt khoát.
Tuy không muốn dễ dàng bỏ qua cho Zen nhưng bà cũng không thể trái lệnh của chồng bà.Linda hờn dỗi xoay lưng bỏ đi,Barbara đành cùng mẹ quay về.Nhưng trước khi đi Barbara đã nói một câu,câu nói này đã làm thay đổi cả cuộc đời Zen.
-Lần này tao tha ày,nhưng sẽ không có lần sau đâu.
Câu nói vừa dứt,Zen liền ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt của Barbara,làm Barbara giật thốt.Barbara vội xoay người theo mẹ bỏ đi.Tuy cô không muốn thửa nhận nhưng ánh mắt lúc nảy của Zen mang lại cho cô cảm giác sợ hãi.
-Ai chịu trách nhiệm trông chừng con bé này?-Khi thấy vợ và con đã rời khỏi.John cao giọng hỏi.
-Dạ,là tôi-Janet bước ra,vẻ mặt lo lắng.
-Hãy mang con bé về phòng và đảm bảo chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần nào nữa.Gia tộc này không chấp nhận những kẻ không biết lớn nhỏ-Ông gằng giọng,nhìn thẳng vào mắt Zen.”Con bé thật sự rất giống cô ấy”.Hình ảnh người con gái với mái tóc đen dài,đôi môi mỉm cười thoáng hiện trong đầu ông.Ánh mắt ông thoáng dịu dàng nhưng rất nhanh đẽ được che lấp bởi sự lạnh lẻo.
-Dạ!Vâng ạ,tôi sẽ không để việc này xảy ra lần nữa-Janet cuối đầu trả lời.
-Hừ-John hừ lạnh rồi bỏ đi.
Khi thấy John đã rời đi.Janet vội đưa Zen về phòng,đóng cửa lại,lập tức ngồi xổm xuống xem xét người Zen.
-Tiểu thư,người không sao chứ?Tại sao người lại làm như vậy?Lỡ có chuyện gì thì thế nào?-Janet nhẹ nhàng trách cứ.
-Janet,có phải không có thế lực thì sẽ bị mọi người khinh thường hay không?-Zen nhẹ giọng hỏi lại.
-Cái này…-Janet thật sự không biết trả lời câu hỏi của Zen như thế nào?
-Được rồi,cô ra ngoài đi,tôi muốn nghỉ ngơi-Zen cắt ngang lời nói của Janet.Cô xoay người bước lên giường,hai mắt nhắm lại
Janet chỉ biết ngẩn người nhìn một loại hành động,cô chi biết bất lực thở dài rồi đi ra khỏi phòng.Cửa phòng vừa đóng lại,Zen liền mở mắt,chóng tay ngồi dậy,dựa lưng vào cạnh giường.Ánh mắt cô nhìn vào khoảng không giữa phòng.Trong lòng Zen đã âm thầm quyết định một điều.Cô phải trở nên mạnh hơn,điều ngày hôm nay cô nhận được,cô sẽ bắt gia tộc này trả lại gấp bội.Giờ đây câu nói ngày hôm ấy của cha thoáng vang trong đầu cô.
-Con hãy sống ,hãy mang theo nỗi hận của chúng ta mà sống-Giờ đây cô đã hiểu nỗi hận của cha và mẹ,gia tộc này chỉ xem trọng tiền tài và thế lực,thực chất không có cái gọi là tình thương gia đình.Nỗi hận mà cha mẹ cô phải chịu,cô bắt họ phải chịu gấp mười lần,bàn tay Zen xiết chặt.
Trong phòng,một quyết định đã được đưa ra,một con người mới bắt đầu xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui