Sắp tết đến nơi.
Nhà trường đang chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ. Sau khi thi xong sinh viên sẽ có đến ba tuần nghỉ tết. Vì vậy người nào cũng căng thẳng cố ứng phó cho xong kỳ thì để rồi được nghỉ ngơi.
Bội Quân và Hiếu Trinh rời khỏi giảng đường, chuẩn bị đi dùng cơm trưa. Mùa đông bầu trời lúc nào cũng âm u nặng trĩu. Buổi trưa, mà gió vẫn lạnh.
Đứng trước cửa trường, Bội Quân do dự rồi nói:
- Bây giờ còn sớm chán, mà ở câu lạc bộ sinh viên cũng chẳng có gì ăn, hay là mình sang tiệm cơm Đại Hoa, kiếm món gì nóng nóng ăn đi.
Hiếu Trinh chỉ cười:
- Tùy anh.
Cả hai sóng vai nhau đi ra cổng. Từ hôm đó đến nay, tình cảm giữa Quân và Trinh vẫn chưa có gì thay đổi. Mặc dù Quân đã không còn hy vọng gì với Phượng. một lần thử đã cho thấy quá rõ ràng, nhưng Quân vẫn chưa quên. Trinh và Phượng là hai hình ảnh trái ngược. Phượng tự nhiên, khoáng đạt, tự chủ. Trinh lại giống như cành liễu. Trinh hoàn toàn lệ thuộc và chiều theo bất cứ điều gì Quân muốn, và cái như tình đó cũng khiến cho Quân khó bứt rời khỏi Trinh.
Vừa ra đến cổng, Quân đã trông thấy chiếc xe du lịch quen thuôc của cha. Nhưng Quân cũng ngạc nhiên không kém, tại sao cha chàng lại đứng cạnh Phượng? Một sự trùng hợp? Hai người lại có vẻ thật vui!
Ông Huấn vừa nhìn thấy Quân đã nói:
- Bội Quân đấy à? Cha đang chờ con đây, cha có chuyện muốn nói với con.
Bội Quân lạnh lùng nhìn Phượng.
- Chiều nay con còn thi, bây giờ phải đi ăn cơm. À quên nữa, xin giới thiệu với cha đây là Hiếu Trinh, bạn con. Còn đây là cha tôi.
Ông Huấn và Trinh gật đầu chào nhau. Trinh hơi ngạc nhiên không ngờ cha của Quân lại trẻ như vậy.
- Chắc không có gì trở ngại đâu. Ông Huấn nói.
- Chuyện có liên quan đến Bội Hoàng đấy mà!
Trúc Phượng nhìn xuống. Nàng biết Quân chưa biết chuyện của nàng với ông Huấn. Nhưng trong cái hoàn cảnh này tốt hơn nên tránh xa, Phượng nói nhỏ.
- Chiều nay tôi cũng còn thi, phải về nhà ôn thi. Quí vị ở lại nói chuyện tự nhiên nhé?
Bội Quân không phản ứng. Trúc Phượng chào Hiếu Trinh xong bỏ đi. Nàng đi rất chậm như chờ đợi điều gì.
Bội Quân chau mày nhìn cha.
- Bội Hoàng có chuyện gì nữa vậy? Sao con không biết?
- Nó cũng không hề nói với cha. Ông Huấn bứt rức nói - Tối hôm qua, vợ chồng ông Lê Bá Vỹ đến tìm cha, nói chuyện hôn nhân giữa Lê Văn và Bội Hoàng.
Bội Quân kinh ngạc.
- Họ lấy nhau à? sao vậy? cả hai đều chưa ra trường? Sao con không biết gì hết?
- Vợ chồng ông Bá Vỹ cũng không muốn chúng nó lấy nhau sớm như vậy, nhưng nghe nói đó là ý muốn của Bội Hoàng. Cha thấy thì cái chuyện này con phải hỏi rõ Hoàng, để biết chuyện gì đã xảy ra.
- Vâng. Bội Quân đáp. Dù có bất cứ chuyện gì Quân cũng không muốn nói trước mặt Trinh, nên Quân nói - Vậy để ngày mai, sau khi thi xong, con sẽ tìm nó hỏi. Mai sẽ cho cha biết, thế cha có rảnh không?
Ông Huấn do dự rồi nói:
- Không, mấy ngày nay cứ tiệc tùng liên tục, có gì con gọi dây nói đến công ty cho cha cũng được.
Bội Quân suy nghĩ rồi gật đầu. Ông Huấn như có chuyện gấp.
- Thôi hai người đi ăn cơm đi, mai ta sẽ gặp lại.
Rồi ông lên xe. Không biết tình hay hữu ý, Quân thấy cha lái xe thẳng về phía đường Phượng ban nãy đã đi.
Bội Quân nhìn theo rồi cũng Hiếu Trinh băng qua đường. Trinh nhận xét.
- Cha anh còn trẻ quá, mới trông chỉ như anh cả của anh thôi...
Quân cố ý hỏi.
- Nếu ông ấy chỉ là cha tôi, Trinh thấy có thích không?
Hiếu Trinh đỏ mặt:
- Anh nói gì lạ vậy? Làm gì có chuyện đó.
Quân yên lặng và bất giác nghĩ đến mấy có bồ của cha, cô nào cũng còn rất trẻ. Chàng lắc đầu.
Họ đã đến cửa hàng ăn. Giờ này đông nghẹt. Quân tìm mãi không có bàn trống. Nhưng rồi cuối cùng chàng cũng thấy Lê Văn và Bội Hoàng. Thế là Quân kéo Trinh bước tới.
- Ồ! Anh Quân, anh cũng đã đến đây dùng cơm à? Có cả chị Hiếu Trinh.
Bội Hoàng vừa trông Quân đã kêu lên. Bội Quân kéo ghế cho Trinh ngồi, rồi cũng ngồi xuống cạnh.
- Bạn nãy anh gặp cha, cha nói là hai người sắp làm lễ cưới?
Bội Quân vào đề ngay. Bội Hoàng liếc nhanh về phía Lê Văn, nhưng chàng thấy Lê Văn phản ứng, Bội Hoàng nói.
- Em nghĩ là... chuyện đó là chuyện riêng của em.
Bội Quân liếc về phía Văn.
- Anh thì không phản đối, nhưng anh muốn biết rõ sự việc như thế nào? Cha cũng vậy thôi.
- Không có sự việc gì cả. Bội Hoàng lạnh nhạt nói - Bởi vì em chỉ muốn lánh xa cái nhà đó, lánh xa ông cha ghê tởm của em.
- Bội Hoàng!
Gần như cùng lúc. Bội Quân và Lê Văn lên tiếng. Nhưng Bội Hoàng vẫn nói:
- Em sẽ mãi mãi không tha thứ được nhưng gì ông ấy đã làm!
Lê Văn có vẻ khó chịu.
- Bội Hoàng nếu em còn giữ thái độ đó, thì anh sẽ lập tức rời khỏi đây ngay.
Nhưng Bội Hoàng không chịu thua.
- Thái độ của em chẳng dính líu gì đến anh. Còn nếu anh muốn bỏ đi thì cứ đi và từ đây về sau đừng có gặp em nữa.
Lê Văn tái mặt. Nhưng cuối cùng dằn được, chàng cúi xuống tiếp tục ăn món sườn rán đang ăn dở của mình.
Bội Quân yên lặng, nãy giờ Quân đã thấy hết. Trước kia Quân không ưa gì Lê Văn, nhưng hôm nay không hiểu sao Quân lại thông cảm Bội Hoàng có vẻ hơi quá khích, ương ngạch. So với Trúc Phượng. Hoàng không có cái cởi mở, còn với Hiếu Trinh thì lại thiếu cái dịu dàng. Mặc dù Bội Hoàng là em ruột chàng, nhưng Quân cũng chịu không hiểu nổi.
- Mặc dù chuyện lấy nhau là chuyện của riêng em. Nhưng cha dù gì cũng là cha ruột của em. Ông ấy phải biết chớ. Với anh thì... tốt nhất em nên ra trường xong rồi lập gia đình sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng Bội Hoàng vẫn tỏ ra ương ngạch.
- Anh Quân từ nào đến giờ em vẫn kính trọng anh, nhưng còn chuyện này em mong là anh không nên xía vô. Thật ra thì... anh có muốn can thiệp cũng khôing can thiệp được đâu. Em đã quyết định là cuối năm nay sẽ làm lễ thành hôn.
Có mấy giây yên lặng, Lê Văn mới lên tiếng:
- Tôi cũng đã đề nghị là... ra trường xong mới làm lễ cưới, nhưng Bội Hoàng lại không chịu.
- Nếu anh không muốn thì sẽ không bao giờ co lễ cưới. Bội Hoàng lạnh lùng nói - Anh tính sao?
- Đương nhiên là anh muốn cưới em. Nhưng không phải là ngay lúc này. Lê Văn nhún vai nói - thôi được, tùy em vậy.
Văn nói mà chẳng một chút phấn khởi.
Bội Quân suy nghĩ, rồi hỏi.
- Hình như em có chuyện gì không được vui?
Bội Hoàng cười lớn:
- Không vui à? hay là anh nghĩ em có thai rồi nên phải cưới chạy? Không, không hề có chuyện đó, chỉ tại em muốn lấy chông thôi.
Bội Quân chỉ về phía Lê Văn.
- Lấy nhau xong rồi làm sao học? Trước khi lập gia đình, cần phải tính toán kỹ càng, vấn đề kinh tế nữa em ạ!
- Anh hãy yên tâm chuyện đó. Bội Hoàng nói - Em sẽ không lấy của ông ta một cắc.
Ông ta ở đây đương nhiên là Hoàng muốn ám chỉ ông Huấn.
Bội Quân nhìn Lê Văn rồi nói:
- Nếu vậy thì... tùy em, em muốn sao cũng được, mai này gặp cha anh sẽ nói lại cho cha biết.
Và sau đây chẳng ai nói với nhau điều gì nữa, mạnh ai nấy ăn phần của mình. Nhưng Bội Hoàng có vẻ không vui, trước một vấn đề lớn lao như vậy mà... cả anh Bội Quân cũng vẫn không quan tâm. Nàng có cảm giác như bị bỏ bê. Hoàng thấy thật cô độc.
Và không dằn được lòng. Hoàng hỏi:
- Anh có biết lúc gần đây cha thế nào không?
Bội Quân nhìn lên, không hiểu, nhưng cũng nói:
- Từ nào đến giờ anh chủ trương là không can thiệp vào bất cứ việc làm gì của cha. Cha có cuộc sống riêng tư của người.
Bội Hoàng cười nhạt:
- Chỉ sợ khi anh nghe em nói ra rồi, anh không bình thản được nữa. Anh nổi giận mới khổ chứ.
- Vậy thì em nói ra xem?
- Cha vừa mới cặp với một cô gái. Popular lắm. Anh muốn biết cô ta là ai không?
- Ai vậy?
Nhưng Lê Văn đã đột ngột đứng lên, thái độ thật giận dữ:
- Bội Hoàng. Em im giùm được không? Em đừng quên là mai còn thi nữa nhé!
Bội Hoàng chựng lại, không phải chỉ có nàng mà Bội Quân cũng còn thi nữa, Vậy thì...
Nhưng Bội Quân đã hỏi tới:
- Bà ấy là ai? Sao em không nói?
- Thôi chuyện đó để anh tự tìm hiểu. Bội Hoàng liếc nhanh sang Lê Văn rồi nói - Bây giờ em phải quay về trường ôn bài, ngày mai tiếp tục thi.
Và không đợi Bội Quân hỏi thêm, Hoàng đứng dậy cùng Lê Văn bỏ đi.
Bầu trời bên ngoài vẫn một màu xám xịt, có lẽ trời sắp mưa. Bội Hoàng nói với Lê Văn:
- Anh còn nhớ không? Cái ngày đầu tiên anh đến trường, bầu trời cũng thế này... Nhanh thật, vậy là một năm học sắp kết thúc.
- À!
Lê Văn nói, mà lòng đầy mâu thuẫn, phức tạp. Mới năm thứ ba mà đã lập gia đình. Mọi thứ chẳng có gì là nghiêm túc. Không nghe lời Hoàng lại không được. Nhưng mà không lẽ vì Hoàng mà phải hy sinh mọi thứ.
- Cái hôm mới khai giảng. Lúc mọi người đã vào lớp. Anh lại từ ngoài như một cỗ trâu xông vào, làm ai cũng ngạc nhiên. Trong khi anh lại tỉnh bơ, tự mình giới thiệu. Ngay lúc đó trái tim em đập mạnh... linh tính như báo cho em biết là giữa chúng mình rồi sẽ có một sợi dây liên hệ nào đó.
Bội Hoàng chậm rãi kể, mắt nhìn vào cõi xa xăm. Lê Văn thở ra. Phải chi lúc nào Hoàng cũng thế này. Có phải mọi thứ đã đẹp hơn không? Hoàng đang kể đột ngột quay lại.
- Anh Lê Văn, sao anh chẳng nói gì cả. Anh đang nghĩ gì đấy?
Lê Văn lắc đầu:
- Không có gì cả. Anh chỉ nghĩ đến chuyện mai sau...
- Chuyện mai sau à? Bội Hoàng cười một cách tự tin - Thì có gì đâu. Rồi chúng ta sẽ rời khỏi mái trường, em sẽ xa được người mà em thù hận. chúng ta sẽ sống cách biệt với mọi người. Nếu anh chịu nghe em, thì cuộc sống của chúng ta sẽ rất đẹp, rất hạnh phúc.
Phải nghe em ư? Lê Văn nghĩ. Người chồng chứ nào phải là chú chó trung thành? Phải có kế hoạch, ý chí riêng để phát triển cuộc sống. Hoàng thấy Lê Văn yên lặng, có vẻ không hài lòng.
- Anh Lê Văn, hình như anh không được vui. Hay là anh hối tiếc chuyện anh quen em?
- Bội Hoàng sao em lại nói vậy? Lê Văn mệt mỏi nói - Dù gì thì chúng ta cũng sắp lấy nhau rồi, dùng những lời lẽ giày vò nhau đó, có ích lợi gì?
Hoàng nói:
- Nói trước để anh thấy, để sau này anh không hối hận.
Lúc hai người vào đến phòng học, ở đấy hoàn toàn trống vắng. Lê Văn hỏi.
- Đám cưới chúng mình, em có định mời Trúc Phượng không?
- Sao anh cứ nhớ đến cô ấy mãi vậy?
- Em nữa rồi, đừng quên Trúc Phượng cũng là bạn học của chúng mình nhé.
- Đâu phải chỉ đơn giản như vậy, cô ấy lại là bạn gái của cha em. Biết đâu rồi một ngày nào đó sẽ là mẹ kế em nữa? Vì vậy ngày bây giờ em cần phải nịnh nọt, lấy lòng nó chứ gì?
- Không phải như vậy. Lê Văn khoát tay nói - Chúng ta mời cô ấy chỉ vì lý do giao tế, lịch sự thôi.
Nhưng Hoàng lắc đầu:
- Nhưng con người như vậy cần gì lịch sự? Cô ta là con người mặt dày quyến rũ cha em. Em không tin là trên đời này có cô gái trẻ nào câu lấy mấy ông già mà chẳng có mục đích cả.
- Thôi được rồi, được rồi, không đề cập đến chuyện đó nữa. Lê Văn nói - Nói xấu người khác sau lưng người ta là một việc làm không tốt.
- Phải Trúc Phượng dạy anh đó không? Sao anh lúc nào cũng bênh vực cô ta vậy?
- Bội Hoàng! Lê Văn có vẻ không vui - Em không nên quá trớn như vậy.
- Sao lại quá trớn? Anh nghĩ lại xem không đúng sao? Trúc Phượng nghèo suốt hai mươi năm nay. cô ta chỉ mê cái đồng tiền của cha em thôi.
- Sao em lại nói thế? Nếu cô ta mê tiền thì cần gì phải quyến rũ cha em? chọn ông anh của em cũng được cơ mà? Anh Quân lại đang mê cô ấy. Nói như em vậy, không lẽ anh lấy em cũng vì mê cái đồng tiền ở nhà em?
- Làm sao giống được. Bội Hoàng kêu lên - Anh và Trúc Phượng hoàn toàn khác nhau.
Lê Văn lắc đầu, thở ra:
- Bội Hoàng này, mãi đến bây giờ anh mới thấy là con người của em hẹp hòi quá. Em cố chấp một cách quá đáng. Anh muốn em thay đổi... Như vậy có lợi cho em nhiều hơn.
Hoàng nhìn lên:
- Bây giờ anh hối hận à?
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa.
Lê Văn đứng dậy, kéo Hoàng đi ra ngoài. Ra đến ngoài không khí lành lạnh như khiến Hoàng thay đổi. Hoàng dừng chân lại nói:
- Anh Lê Văn này, em nghĩ... có lẽ em nên nghe lời anh. Cái hôm đám cưới của chúng ta, em sẽ cho mời Trúc Phượng.
- Vậy à? Lê Văn có vẻ vui hẳn - Nếu vậy thì mới đúng chứ?
Hai người cười, rồi tiếp tục bước về phía vườn trường.
o0o
Trong vườn hoa, cảnh vật hoàn toàn yên lặng. Trong nhà lại chưa mở đèn. Bội Quân đứng ngoài cổng do dự một chút, rồi quyết định bấm chuông.
Đây là nhà riêng của ông Huấn. Ông Huấn hôm qua bảo là bận tiệc. Nhưng bận tiệc thì rồi cũng về. Cái chuyện Bội Hoàng đòi lấy chồng là một chuyện hết sức quan trọng. Quân không thể chần chừ. Chàng phải hỏi cha cho rõ. Hình như chuyện này có dính líu đến thái độ gần đây của cha. Phải tìm cách giải hòa kẻo gãy đổ hết.
Vì Hoàng nói lấy chồng là để trốn tránh để không còn dính líu gì đến cha nữa.
Cửa mở, Quân hỏi ông gác dan:
- Cha tôi có ở nhà không?
- Dạ không. Ông Trần ngập ngừng đáp - Có hôm ông ấy về rất khuya, có hôm lại không về nhà.
Bội Quân chau mày:
- Không cần biết về hay không, tôi vào trong đợi cũng được.
Ông Trần không dám cãi lại, mở rộng cửa cho Quân bước vào. Quân dừng chân ở vườn hoa một chút để quan sát. Cảnh không có gì thay đổi nhưng khi vào phòng khách thì khá bất ngờ.
Mặc dù trước đây Quân rất ít khi ghé qua đây, trừ những lúc cần kíp. Nhưng Quân nhớ rất rõ, phòng khách ngày trước trang trí toàn màu xanh, còn bây giờ lại một màu sáng, Ông Huấn đã thay đổi? Hẳn là như Hoàng nói, đã có một người đàn bà khác.
Nhưng mà... chuyện cha có người yêu, Quân chấp nhận. Đàn ông còn trẻ không thể sống cô đơn. Chỉ có Hoàng vì còn trẻ con nên cố chấp.
Bội Quân tự nhiên bước đến quầy rượu, chọn một cái nước ép trái cây, rồi mang lại salon, vừa uống vừa chờ.
Bên ngoài có tiếng còi xe. Vậy là cha đã về. Quân đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Chiếc xe chay thẳng vào vườn hoa. Quân nghe có tiếng cười của cha, nhưng bên cạnh đó, còn có tiếng cười của ai đó khá quen thuộc.
Quân giật mình không lẽ...
Và ngay lúc đó cửa phòng khách bật mở. Ông Huấn đi vào, nắm tay một cô gái... Hai cha con vừa chạm mặt đã sửng sốt nhìn nhau...
Mặt Bội Quân tái hẳn. Lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó là giận dữ. Thì ra...
Trúc Phượng... cô gái mà Quân đã từng tôn thờ như một thần tượng, đang nép người cạnh cha chàng. Nụ cười cô ta rất hạnh phúc. Nhưng nụ cười đó vừa gặp chàng đã đông cứng lại ngay.
Ông Huấn vội buông Phượng ra, ông ngượng nghịu nói:
- Ồ, Bội Quân. Khuya quá con còn đến đây làm gì? cha đã nói là cha bận cơ mà?
Bội Quân yên lặng, chỉ chăm chú nhìn Phượng. Vừa kinh ngạc vừa giận dữ, vừa đau xót. Người con gái mà chàng hằng yêu, hằng mơ tưởng lại là cô bồ nhí của cha. Làm sao có thể chịu đựng một chuyện như vậy được chứ. Trúc Phượng có thể không đoái hoài đến Quân, không yêu Quân, nhưng Phượng không có quyền như vậy? Bất giác Quân nhớ đến câu nói ngày hôm qua của Hoàng: "Anh có biết cô đào mới của cha là ai không? một popular hết xảy?” Ô! sao ta lại ngu quá vậy? Trúc Phượng vậy mà ta lại không nghĩ ra...
Những thớ thịt trên mặt Quân như đanh lại, mắt Quân đổ lửa, cái tức như nghẹn ở cổ lại. Quân thở không ra hơi, chàng nắm chặt hai nắm tay lại.
Thái độ của Quân làm ông Huấn lúng túng.
- Bội Quân, con làm gì thế? Sao con chẳng nói gì cả vậy?
Lời của ông Chí Huấn khiến Quân như bừng tỉnh. Quân quay lại.
- Cha đã làm gì chứ?
- Cha à? Ông Huấn chauu mày - có làm gì đâu?
Bội Quân trừng mắt, nói lớn:
- Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, lý do tại sao Bội Hoàng nó đòi lấy chồng sớm. Thì ra... tại cái cô này cả.
Quân nói và chỉ về phía Trúc Phượng. Lời của Quân làm ông Huấn lúng túng, ông lùi ra sau một bước.
- Con nói sao? Tại Trúc Phượng à?
- Chuyện này cha phải biết, hẳn biết từ lâu rồi chứ? Bội Quân nói như quát - Cha đừng có giả vờ như không biết, và cái hành vi này mãi mãi không tha thứ được.
Ông Chí Huấn kêu lên:
- Bội Quân!
Nhưng Bội Quân đã nói:
- Tôi rất thông cảm với cha, tôi biết là lúc nào cha sống cũng phải có đàn bà bên cạnh. Nhưng mà... cha là một người đàn ông tồi. Chơi hoa rồi bẻ cành hoa. Ngay chính với mẹ ruột tôi, cha cũng không chung thủy. Vì vậy tôi không tin là cha cũng thật tâm với cô gái này.
Quân vừa chỉ Trúc Phượng vừa giận dữ nói:
- Cha ỷ lại mình có tiền, cha vung tiền ra trác táng, vui với bao nhiêu gái đẹp. Cha muốn làm gì thì làm con không nói, nhưng cha không có quyền hành động thế này, với bạn học của con mình. Cha không có quyền hại đời người ta, cha biết không?
- Bội Quân, con lầm rồi!
Ông Huấn kêu lên, nhưng không biết phải giải thích với Quân ra sao.
- Cha đã hại biết bao nhiêu người rồi, cha không nhớ sao? Còn hôm nay thật là quá lắm.
Trúc Phượng đứng đấy nhắm mắt lại, nàng có cảm giác như cả vũ trụ sụp đổ.
- Bội Quân con nghe cha giải thích nè.
- Không có giải thích gì cả, con không nghe đâu. Bôi Quân cắt ngang:
Ông Huấn buông thõng tay, bỏ đi lại salon ngồi xuống. Ông biết là không làm sao giải thích được cho Quân hiểu. Cái thành kiến bao nhiêu năm qua đã ngăn cách giữa cha và con, không thể trách được Quân, vì nó cũng yêu Trúc Phượng.
Và ông không dằn được, đưa mắt về phía Phượng. Bây giờ cô gái đang đứng cúi đầu như tội đồ với những giọt nước mắt.
Bội Quân bỏ Trúc Phượng ở đấy, quay qua ông Huấn. Thái độ thật cương quyết, Quân nhấn mạnh từng chữ một:
- Bây giờ thì cha hãy quyết định, chọn một trong hai, cô ấy hoặc là tôi!
Lời của Quân là ông Huấn bàng hoàng. Làm sao có chuyện chọn lựa được? một bên là con, một bên là tri kỷ ông lúng túng.
- Không còn cách nào khác sao?
Trúc Phượng cũng đã nghe lời phán quyết của Bội Quân. Nàng hiểu ông Huấn. Cái phán quyết đó còn hơn cả một bản án tử hình. Đương nhiên không thể không để ông Huấn mất con được. Còn nàng? Đã yêu và được yêu. Còn đòi hỏi gì nữa chứ? Vậy thì phải hy sinh thôi, nếu sự hy sinh đó giúp được cho người mình yêu giải quyết được tất cả.
Thế là Phượng ngẩng đầu lên. Cô bình tĩnh nói:
- Chuyện của mấy người thì mấy người giải quyết, chẳng dính líu gì đến tôi cả. Ở đây, câu nói cuối cùng của tôi là "chà mấy người".
Rồi Trúc Phượng quay người lại bỏ ra ngoài, để lại sự ngơ ngác cho hai người đàn ông. Phượng bước thật nhanh, thật dứt khoát. Mọi cái nên cho vào dĩ vãng.
Phượng ra khỏi nhà ông Huấn, ra đến lộ cái, chặn một chiếc taxi rồi leo lên. Không để lộ một xúc động nào ra ngoài.
Rồi xe cũng dừng lại trước cửa nhà, Phượng bước xuống xe. Bấy giờ mọi cảm xúc đè nén ban nãy mới ập đến. Phượng đứng tựa ngoài cửa khóc. Âm thầm khóc không thành tiếng.
Thời gian trôi qua thật chậm. Bóng tối đã đồng lõa không để bất cứ một ai thấy nỗi khổ tâm của nàng. Thôi thì tất cả đã qua rồi, cái đẹp nhất, cái hạnh phúc nhất. Những cái đó không còn nữa. Không phải là của ta thì hối tiếc làm gì.
Mọi cảm xúc vơi dần. Phượng chậm khô nước mắt rồi đẩy cửa bước vào nhà. Khung cảnh vẫn như xưa. Cha ngồi đọc báo dưới ánh đèn vàng vọt. Mẹ ngồi vá áo cho em, cảnh ấm cúng của một gia đình nghèo làm Phượng cảm động bứt rứt.
- Thưa cha mẹ con mới về!
Phượng nói. Ô ng Bỉnh Khiêm vẫn tiếp tục đọc báo, còn bà Thục Trinh thì nhìn lên:
- Ồ! ban nãy con bảo là hôm nay con sẽ về rất khuya cơ mà?
- Dạ đúng vậy, nhưng vào giờ phút chót các bạn con có việc riêng, vả lại lúc này lạnh quá nên về sớm.
Trúc Phượng nói dối. Bà Thục Trinh nhìn con thương hại.
- Vậy à? con có đói không? Ở nhà sau còn cháo trắng, mẹ làm thêm trứng muối cho con ăn nhé?
- Dạ con chưa đói mẹ ạ.
Trúc Phượng đi về phòng mình, nhưng để tránh bị nghi ngờ, Phượng nói thêm:
- Mẹ biết không, Bội Hoàng sắp lấy chồng rồi đấy. Đầu năm nay cô ấy sẽ làm đám cưới.
- Vậy à. Bà Thục Trinh đặt kim xuống nhìn lên - Có phải với cái cậu tên là Lê Văn gì đó không? À mà hình như cả hai đứa đều chưa ra trường mà. Sao không đợi tốt nghiệp xong hãy tính.
- Ai mà biết được họ. Trúc Phượng nói - Mặc dù gia đình hai bên đều môn đăng hộ đối, nhưng hình như chẳng ai muốn nhanh như vậy.
Bà Thục Trinh cười:
- Thời buổi này mà còn nói chuyên môn đăng hộ đối gì? nhưng mà mẹ thấy thì Lê Văn với Bội Hoàng tánh khí không hạp nhau lắm, lấy chồng sớm chi cho khổ. Con là bạn của Bội Hoàng sao chẳng khuyên bảo nó.
Phượng cười buồn:
- Con làm sao khuyên bảo được? Mình chỉ là bạn bè thông thường thôi.
- Tuổi trẻ bây giờ kỳ cục thật.
Bà Thục Trinh thở dài nói. Ông Bỉnh Khiêm đang xem báo, nghe hai mẹ con nói chuyện, ông nhìn lên:
- Chuyện của người ta mà sao mẹ con mấy người quan tâm như vậy? Bà cũng lạ, có tiếp xúc bao giờ đâu mà biết tính hai bên khác nhau chứ?
- Ông này lạ chưa. Làm sao không quan tâm? bà Thục Trinh cười nói - Khi mà nó có liên hệ đến con gái ông chứ? Ông không biết là Bội Quân, anh của Bội Hoàng hiện đang theo đuổi con gái ông à?
- Thật vậy sao?
Ông Bỉnh Khiêm có vẻ ngạc nhiên. Trong khi Trúc Phượng lại đỏ mặt.
- Mẹ nói đùa đấy, chứ con đâu có ưa gì Bội Quân, ông ấy không hợp tính con.
Bà Thục Trinh tròn mắt:
- Không hợp mà sao suốt ngày con cứ đi chơi với người ta hoài vậy?
Trúc Phượng nói:
- Lúc đi chơi đi cả đám đông chứ đâu phải có một mình Quân đâu?
Ông Bỉnh Khiêm không biết nghĩ ngợi gì, đặt tờ báo xuống nói:
- Thú thật với bà, tôi không mong gì con gái tôi kết bạn với những hạng công tử nhà giàu như vậy. Bạn nghèo mà có phong cách, hiểu biết vẫn hơn.
- Ông thì lúc nào cũng gàn, cũng ngoan cố. Cái bọn trẻ khi yêu chúng nào có đặt tiền bạc hay giai cấp thành vấn đề đâu?
Ông Bỉnh Khiêm lại cầm tờ báo lên như không quan tâm nữa. Trúc Phượng đi vào phòng. Xuân Kỳ đang đọc sách. Nhìn thấy chị bước vào, không hiểu sao nói lại có thái độ thật lạ làm Phượng thấy lúng túng. Và đúng như điều Phượng nghi ngờ, Xuân Kỳ hỏi:
- Chị Phượng, ban nãy chị đã đi chơi với ai? ở đâu vậy?
Phượng vừa kéo tấm rideaux ngăn hai ra, vừa đáp:
- Thì cùng với đám Bội Hoàng, Lê Văn chứ ai. Bọn chị ăn cơm ở Đệ Nhất xong đi xem một màn biểu diễn là về.
Xuân Kỳ hỏi.
- Chị hôm nay đi với đám anh Lê Văn à?
- Ờ! Sao em lại hỏi lạ vậy?
Xuân Kỳ yên lặng một chút.
- Bởi vì... ban chiều, trong lúc chuẩn bị cơm tối, mẹ có sai em đi mua thêm món cải chua. Lúc ra ngoài đầu hẻm, em đã gặp anh Lê Văn đứng đấy...
Trúc Phượng lúng túng. sao giờ đó Lê Văn lại đứng ở đầu hẻm?
- Em có nhìn lầm người khác không?
- Không bao giờ. Xuân Kỳ đáp một cách tự tin - Lúc em đi ra gặp mà khi quay về cũng gặp. Hình như anh ấy đứng ở đó khá lâu. Anh ấy gặp em đưa tay lên chào, nhưng em giả vờ như không thấy, bỏ vào nhà.
- Vậy à?
- Như vậy có nghĩa là chị đã thừa nhận? và chị đã đi ăn cơm với người khác? Vậy thì có gì đâu mà chị phải nói cả nhà chứ?
- chị... Trúc Phượng ấp úng - chị cũng không muốn nói dối, nhưng mà... em đừng lo, từ đây về sau chị sẽ không đi đâu nữa đâu.
- Em nào có nói gì đâu mà chị giận.
- Thôi em học bài đi, đừng hỏi gì nữa.
Phượng nói mà nước mắt lăn dài xuống má.
- Em làm ơn cài cửa phòng lại giùm chị, đừng để mẹ vào nhé.
- Dạ...
Xuân Kỳ đáp rồi bước ra cài cửa. Khi quay lại nó hỏi:
- Hình như chị có chuyện gì không vui phải không?
- Không có gì đâu em.
- Nếu có chị cứ nói gì. Xuân Kỳ nói - Ai mà bức hiếp chị, em biết được em sẽ cho hắn vỡ mặt. Có phải là anh Lê Văn không?
- Không, không phải đâu Xuân Kỳ. Phượng lắc đầu nói - Không có ai bức hiếp, cũng không có ai chọc giận chị. Chỉ tại chị hơi khó ở trong người. Thôi em học bài đi, chị nằm nghỉ một chút sẽ khỏe ngay.
- Vậy à? Xuân Kỳ mặc dù không tin, nhưng dù gì nó cũng là đứa em ngoan - Nếu thật vậy thì chị ngủ trước đi.
Trúc Phượng nằm xuống giường để cho Kỳ không nghi ngờ, nàng nhắm mắt lại nhưng đầu thì hoàn toàn tỉnh táo. Hàng trăm hình ảnh, hàng trăm ý nghĩ làm sao Phượng có thể ngủ được? Tất cả đã xảy ra gần như chỉ trong phút giây ngắn ngủi. Và chỉ có bấy nhiêu đó, đã quyết định, đã thay đổi gần như tất cả những gì có được trong người Phượng. Ngay cả thời gian để suy nghĩ, chọn lựa cũng không có.
Đêm đã khá khuya. Bây giờ thì tiếng ngáy của Xuân Kỳ ở giường bên đã vang đều. Mắt vẫn ráo hoảnh. Từ nào đến giờ Phượng có bị mất ngủ đâu? Cái dư vị của cơn bệnh này thật là khó chịu. Mất ngủ khối óc lại cứ làm việc. Phượng hết nghĩ đến ông Chí Huấn, lại nghĩ đến Bội Quân, Lê Văn rồi Bội Hoàng. Những mối dây quan hệ đơn giản thành phức tạp. Tất cả có lẽ chỉ tại nàng. Chớ bản chất của Bội Quân rất rộng rãi. Bội Quân không kết tội Phượng mà trút tất cả những tội lỗi kia lên ông Huấn. Quân đã tưởng Phượng là người bị rũ quyến. Quân đã không hiểu gì về tình yêu. Bởi vì trong tình yêu thì đâu có ai dụ dỗ ai. Tất cả đều tự nguyện cơ mà?
Nghĩ lại Phượng mới thấy mình lầm lẫn. Tại sao trước đó không sáng suốt để thấy là chuyện hai người sẽ không thể nào chấp nhận. Bội Hoàng oán ghét kẻ cướp cha, Bội Quân lại yêu nàng. Rồi dư luận xã hội. Cái gia đình họ Lê kia đâu có chỗ cho Phượng chen chân vào. Bên cạnh đó còn vấn đề tuổi tác. Bằng tuổi người ta mà định vào làm kế mẫu người ta ử đó là chưa kể trước đó lại là bạn bè? Đúng là đã làm một chuyện buồn cười. Sao không suy nghĩ cặn kẽ trước? Chỉ thấy yêu là yêu. Yêu một cách mù quáng không tiêu liệu, không điều kiện. Để rồi bây giờ lại thất vọng vì mọi ảo tưởng đã ta vỡ cả.
Nhưng mà... thượng đế đã ban phát tình yêu cho con người, tại sao còn kèm theo điều kiện? còn bị cản trở mọi thứ. Phải chăng như vậy thì tình yêu đâu còn là hạnh phúc? Tình yêu đã trở thành nỗi đau.
Phượng không làm sao ly giải được vấn đề. Và Phượng cũng tin là chẳng ai giúp nàng giải quyết được chuyện đó cả. Lòng người phức tạp, xã hội phức tạp. Muốn tim cái đơn giản trong những phức tạp đó là điều khó khăn...
Và Phượng cứ nằm vậy mà nghĩ ngợi. Nghĩ ngợi cho đến lúc mệt lả đi. Phượng mới ngủ được giấc ngủ đầy muộn phiền.
Khi Phượng giật mình mở mắt ra thì bà Thục Trinh đã đứng trước giường, nét mặt của người có vẻ lo lắng. Phượng vội ngồi dậy.
- Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi? Hôm nay con dậy trễ?
Bà Thục Trinh nhìn con:
- Hơn mười một giờ trưa rồi, nhưng không sao đâu, hôm nay con được nghỉ cơ mà?
- Dạ... đã nghỉ tết. Trúc Phượng ngồi đấy bần thần - Ồ! còn em Xuân Kỳ đâu rồi mẹ?
- Nó đã đi học. Trường trung học nghỉ tết trễ hơn đại học. Bà Thục Trinh cũng ngồi xuống mép giường cạnh con nói - Cha con thì đã đi làm, nhà chỉ còn lại hai mẹ con mình thôi.
Trúc Phượng nói:
- Vậy thì con không có quyền lười nữa. Hôm nay con sẽ đi chợ thay mẹ...
Bà Thục Trinh đưa tay ra ngăn.
- Khỏi, mẹ cũng đã đi chợ rồi. Lúc này mùa đông. bên ngoài trời còn lạnh lắm, tốt nhất là con nên nằm nghỉ thêm một chút. Trưa nay dù gì cũng chỉ có hai mẹ con ta ở nhà, ăn cái gì gọn gọn cũng được. Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Trúc Phượng rất nhạy bén. Hiểu ngay là mẹ đã khám phá ra điều gì. Nhưng mà... mọi chuyện dù gì cũng đã kết thúc rồi, có gì đâu phải lo?
- Trúc Phượng này. Hình như con có điều gì không vui?
Phượng lắc đầu:
- Nào có gì đâu mẹ?
- Đừng dối mẹ. Bà Thục Trinh nói - mẹ thấy cả con ạ, lúc gần đây thái độ của con nó làm sao đấy? Cười cũng không tươi, nói năng thì lấp lửng như người mất hồn. Xuân Kỳ còn cho mẹ biết là tối qua con đã khóc. Tại sao vậy? Vì Bội Quân ư?
- Không, không phải đâu! Cũng không có chuyện gì thật mà.
Nhưng thái độ bà Thục Trinh rất nghiêm nghị.
- Con có biết là gần như suốt buổi chiều qua, Lê Văn đứng ở đầu hẻm chờ con? Trong khi con lại bảo là con đã đi dùng cơm với chúng nó. Vậy là thế nào?
Trúc Phượng nhìn xuống thú nhận.
- Con không biết chuyện đó vì... chiều hôm qua, con không có đi chung với họ...
- Vậy thì đi với ai? bà Thục Trinh chau mày - Lúc gần đây con thường nói dối lắm, phải không?
Trúc Phượng lắc đầu, rồi thở dài. Thôi thì thú thật vậy. Chuyện dù gì cũng đã qua rồi.
- Vâng. Trúc Phượng bình thản nói - Lúc gần đây con không có đi chung với đám bạn, mà con đi với một người khác có tên là Lê Chí Huấn.
- Lê Chí Huấn à? bà Trinh chau mày - Như vậy hẳn là người nhà họ Lê nữa phải không.
- Vâng! một người bà con của Bội Hoàng. Trúc Phượng nói trớ đi - Anh ấy rất vui tính thích hợp với con.
- Vậy à? Nhưng cậu ta người thế nào?
- Dạ... Trúc Phượng ngập ngừng - Hơi lớn tuổi một chút, nhưng có cơ sở vững chắc, người cũng rộng rãi, đẹp trai. Có lẽ vì nhờ thuộc dòng họ Lê đấy.
- Vậy thì tốt. người mẹ thì bao giờ cũng lo cho con, nhất là con gái, nên bà Trinh vui vẻ nói - Nhưng mà sao con không đưa cậu ấy về nhà? À, nhưng mà tối qua sao con lại khóc chứ?
Trúc Phượng lắc đầu:
- Không có gì cả. Chỉ tại muốn khóc.
Bà Trinh quan tâm:
- Hay là con gặp chuyện rắc rối về phía Bội Quân?
- Làm gì có chuyện đó? từ đây về sau mãi mãi cũng không có điều đó.
- Vậy thì tốt. Hôm nào rảnh rỗi, con đưa cậu Lê Chí Huấn về đây cho mẹ đây cho mẹ xem mắt nhé?.
Bà Trinh nói, nhưng Phượng cố làm ra vẻ bình thản.
- Chắc cũng không có chuyện đó đâu. Vì chiều hôm qua chúng con đã dứt khoát nhau rồi.
- Sao vậy?
Bà Thục Trinh ngạc nhiên. Trúc Phượng đứng dậy.
- Mẹ đừng hiểu lầm. Giữa chúng con chưa có chuyện gì. Vả lại hiện nay con cũng chưa có ý định có bạn trai.
Bà Thục Trinh có vẻ không hài lòng.
- Xem kìa, sao con gái mẹ lại cố chấp vậy. con phải biết là tìm được đối tượng tương xứng không phải là chuyện dễ dàng.
- Con đồng ý mẹ chuyện đó. Nhưng không phải là hiếm, con còn trẻ mà.
- Thôi được. Bà Thục Trinh thở dài rồi đứng dậy nói - Con đi rửa mặt đi, mẹ làm hai tô mì ăn liền cho hai mẹ con.
Rồi bà bỏ ra ngoài. Trúc Phượng thở phào nhẹ nhõm. Bắt đầu từ hôm nay phải cố gắng quên hết mọi thứ.
Và Phượng vội vã ra nhà sau rửa mặt, vừa xong thì đã thấy mẹ bưng mì lên.
- Ồ! cảm ơn mẹ!
Trúc Phượng sung sướng nói. Mẹ rất chu đáo, ngoài mì ra mẹ còn cho lên mặt tô mấy miếng thịt.
Hai mẹ con cùng ngồi ăn, chẳng ai nói với nhau lời nào. Chợt nhiên có tiếng chuông cửa reo. Phượng giật mình. Ai lại đến đây giờ này nhi?
Trúc Phượng đứng dậy nói:
- Để con đi ra mở cửa.
Và khi cửa mở, Phượng giật mình, Lê Văn đang đứng bên ngoài, thái độ thật tư lự.
- Anh Lê Văn có chuyện gì vậy?
- Có chứ. Lê Văn đáp - Chiều hôm qua đã đến đây, nhưng lại không dám vào nhà, tôi co chút chuyện muốn gặp Phượng.
Phượng hỏi.
- Anh đến đây đã có sự đồng ý của Hoàng chưa?
Lê Văn cười:
- Không phải chuyện đùa đâu.
Phượng hỏi:
- Vậy thì vào nhà nói chuyện hay là nên đi ra ngoài?
Lê Văn suy nghĩ:
- Hình như ở nhà có người phải không? Vậy thì ta ra ngoài đi.
Trúc Phượng nhún vai, rồi nói vọng vào trong.
- Mẹ ơi, anh Lê Văn đến tìm con có chút chuyện con ra ngoài một chút sẽ về ngay.
Rồi khép cửa lại, cả hai đi ra ngoài. Phượng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Quan trọng lắm không?
- Tôi cũng không biết. Lê Văn bối rối nói. - Tôi đi tìm Phượng là để muốn được trút bớt nỗi khổ tâm của mình. Mọi thứ như đang bế tắc.
- Sao vậy? Trước kia tôi thấy anh là người vui tính, phóng khoáng lắm mà? Bây giờ lại sắp được cưới vợ rồi, vui mới phải chứ sao ủ rũ như vậy?
- Thì cũng tại cái chuyện cưới vợ đó. Lê Văn buồn bã nói - Tôi không muốn lập gia đình sớm, nhưng mà Bội Hoàng... Ồ, tôi không biết cô ấy làm sao nữa.
- Chuyện đó mà anh tìm đến đây thì tôi cũng chịu bí thôi. Phượng lắc đầu nói - Nếu anh thật tình yêu cô ấy, thì có lấy nhau sớm cũng không thành vấn đề.
- Đương nhiên là tôi yêu Hoàng, nhưng mà cái bản tính ngang ngược, độc đoán của cô ấy nhiều lúc làm tôi khó chịu làm sao ấy. Thấy lại thì hình như chúng tôi không được hợp tính nhau. Và vì vậy tôi không biết phải làm sao nữa.
- Thôi thì vì tình yêu, hãy nhịn nhục, khoan dung và chấp nhận cả những khuyết điểm của cô ấy.
- Trúc Phượng!
- Anh có biết không? Phượng không để Lê Văn nói, tiếp - Ngày hôm qua tôi đã đụng với Bội Quân ở nhà ông Chí Huấn. Và rồi mọi thứ đã kết thúc.
- Kết thúc? Lê Văn giật mình - Cô muốn nói là chuyện của cô và bác Huấn? Trúc Phượng tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.
- Anh không hiểu? Phượng cười - Ngay chính bản thân tôi cũng không ngờ mình lại có thể yêu người đứng tuổi như vậy. Nhưng mà, ngay lần đầu tiên gặp ông ấy như một tiếng sét, vâng. Và mọi việc đã đến.
- Tôi vẫn không hiểu.
- Bội Hoàng thì cho chuyện đó là vì tôi đã bị đồng tiền và địa vị của ông Huấn làm mê hoặc, còn Bội Quân lại bảo cha anh ấy đã dụ dỗ tôi. Tất cả đều không đúng phải không? - Mắt Phượng nhìn xa vời. Phượng lại tiếp - Trong mắt tôi thì ông Huấn cũng giống như bao nhiêu người đàn ông bình thường khác. Tôi chẳng hề nghĩ về bất cứ một cái gì khác của ông ta. Mà tôi nghĩ thì ông ta cũng vậy, vì nếu muốn có một người đàn bà đẹp thì bên cạnh ông ta thiếu gì? Tôi đâu xứng đâu. Chúng tôi đã đến với nhau chỉ vì tâm đầu ý hợp mà thôi.
Lê Văn có vẻ xúc động.
- Tôi nghĩ là Phượng nói đúng. Nhưng mà... Chuyện như vậy là kết thúc thật rồi sao?
- Làm sao được? Trúc Phượng quay sang nhìn Lê Văn - Anh biết không? Anh Bội Quân đã đưa ra điều kiện, bắt ông ấy chọn một, hoặc là tôi hoặc là anh ấy. Đương nhiên là ông Huấn làm sao dứt được tình cha con được.
- Và thế là ông Huấn đã chọn con?
- Không phải là ông ấy, mà chính tôi quyết định - Trúc Phượng nói - Tôi nghĩ vì tình yêu phải hy sinh thôi.
Lê Văn ngẫm nghĩ.
- Nhưng mà Bội Quân đã có Hiếu Trinh rồi?
Trúc Phượng hỏi lại:
- Nhưng Bội Quân có yêu Hiếu Trinh không chứ?
Lê Văn lắc đầu:
- Hèn gì thấy thái độ của Bội Quân với Hiếu Trinh nó thế nào đấy, thì ra vì... Tôi đã sớm nhận ra điều này mà Bội Hoàng lại cãi tôi.
- Ai yêu ai thì cũng vậy. Phượng nói - Nhưng bây giờ tôi không muốn dính dấp bất cứ điều gì đến nhà họ Lê nữa.
- Nghĩa là cô sẽ không tham dự cả tiệc cưới giữa tôi với Bội Hoàng?
Phượng ngần ngừ một chút nói:
- Tôi nghĩ, nếu hai người có nhã ý mời, thì tôi cũng tham dự chứ.
- Đương nhiên là có mời. Lê Văn nói, nỗi buồn phiền nào đã vơi đi - Nhưng chắc chắc là Phượng phải đi nhé.
Trúc Phượng gật đầu, rồi đứng lại:
- Thôi nhé, tôi quay về. Riêng về chuyện giữa anh với Bội Hoàng, tôi nghĩ thì anh nên hiể cho cô ấy mà tha thứ. Như vậy mới gọi là tình yêu. Và từ đây anh cũng nên hạn chế đến đây, để cô ấy bớt nghi ngờ.
- Không lẽ tôi không được quyền có bạn?
- Chuyện đó tôi không biết, nhưng tôi biết, chính vì yêu anh nên Hoàng mới hay ghen như vậy.
- Phải chi đổi được tính của Phượng cho Hoàng thì hay biết mấy.
- Anh nói điên! Phượng đáp - Thôi tôi về, mẹ đang chờ cơm tôi ở nhà.
- Vậy thì cảm ơn Phượng. Nói chuyện với Phượng, bao nhiêu phiền toái như vơi hẳn.
Phượng lắc đầu:
- Đừng cảm ơn. Tự anh, anh tạo ra phiền toái cho mình. Bây giờ hãy cố mà về với Bội Hoàng đi.
- Vâng. tôi sẽ cố gắng làm theo lời Phượng để có lại tình yêu.
Rồi Lê Văn bước nhanh. Phượng nhìn theo mà ngỡ ngàng. Thật lâu mới phục hồi lại sự bình thản. Phượng chợt nhớ đến câu "Tình yêu là sự nhẫn nại lâu dài" Vậy ư? Và Phượng lầm lũi quay về nhà.
Nhưng có ai đó đã đứng chận phía trước. Phượng ngước mắt nhìn lên Trái tim chợt co thắt. Chí Huấn! mới qua có một đêm mà Huấn như già đi hơn mười tuổi, đôi mắt thụt sâu, mặt bơ phờ.
Huấn đưa quyển sách cho Phượng nói:
- Quyển sách này Phượng bỏ quên đằng ấy khá lâu. Hôm nay tôi mang đến cho Phượng.
- Cảm ơn anh!
Phượng đỡ lấy quyển sách, có cái gì nghèn nghẹn ở cổ.
- Ban nãy anh trông thấy Lê Văn vào nhà em, rồi hai người đi ra ngoài, nên anh tránh mặt.
- Nhưng anh đến đây còn chuyện gì khác không?
- Chẳng qua anh muốn đến đây xem em thế nào.
Ông Huấn ngập ngừng nói, như cả hai mãi mãi không còn gặp nhau nữa.
Phượng hỏi:
- Thế xe anh để đâu rồi?
- Anh đi bộ, Ông Huấn nói, mắt ông ta đỏ ngầu - Anh đã đến đây từ sáng sớm.
- Vậy à. Trúc Phượng thấy đau lòng - Anh đã ở đây mấy tiếng đồng hồ liền? Sao lại phải khổ như vậy?
Ông Huấn thở dài:
- Anh bức rức quá. Trúc Phượng, hẳn em không trách anh chứ?
Phượng lắc đầu. Trách gì? Tình yêu mà?
- Em không trách ai cả, chẳng ai sai sót trong việc này.
- Trúc Phượng, em cũng nên tha thứ cho cả Bội Quân. Ông Huấn ngập ngừng một chút nói - Em phải hiểu cho nó. Vì nó đã... yêu em Tất cả tội lỗi này đều do anh cả.
Trúc Phượng yên lặng:
- Nếu anh mà còn trẻ, hoặc gặp em sớm hơn thì...
Ông Huấn bứt rứt, nhưng rồi lại tiếp:
- Thôi, không nói chi những chuyện đó nữa. Trúc Phượng, em hãy hứa với anh là... hãy quên anh đi và trở về với những tháng ngày hồn nhiên cũ.
- Làm sao làm được điều đó? Nước mắt chợt nhiên chảy ràn rụa. Những ngày vui cũ à? Những tháng ngày hồn nhiên học trò. Khi tình yêu đến, nó đã lùi vào dĩ vãng xa xăm.
Nhưng Phượng vẫn cố trấn tĩnh. Phượng nói:
- Vâng, em sẽ cố gắng làm được điều đó.
- Anh cũng mong là từ đây về sau chúng ta vẫn còn được giữ cái tình bạn, nếu có thể được.
- Vâng, ta mãi mãi là bạn nhau mà.
Phượng lẩm bẩm. Ông Huấn tiếp:
- Từ đây về sau nếu có cần chuyện gì, có gặp rắc rối, em cứ tự nhiên đến tìm anh.
Rồi ông Huấn quay người bỏ đi. Ông bước như lẩn trốn không quay đầu lại. Phượng nhìn theo mãi cho đến lúc bóng ông Huấn mất hút ngoài đầu hẻm, rồi mới chậm rãi bước về nhà. Mọi thứ mất hẳn ý nghĩa với cuộc đời Phượng.
Vào đến nhà, Phượng thấy mẹ đứng bên khung cửa sổ nhìn ra, hai tô mì trên bàn đã nguội lạnh.
- Trúc Phượng, con ăn tiếp phần con đi chứ. Bà Thục Trinh nói, và nhìn Phượng với ánh mắt tò mò - Cái người đàn ông ban nãy là ai vậy?
Trúc Phượng nghĩ mẹ hẳn chưa nhìn thấy ông Huấn nên nói:
- Thì anh Lê Văn đấy.
Nhưng bà Thục Trinh lắc đầu:
- Mẹ muốn nói cái ông đã đưa quyển sách cho con đấy.
Phượng thở ra, không giấu giếm.
- À, ông Lê Chí Huấn đấy.
- Nhưng mà ban nãy con đã nói là cắt đứt mọi liên hệ với ông ta rồi cơ mà.
Trúc Phượng quay lại nhìn mẹ:
- Hình như mẹ không ưa ông ta?
Bà Thục Trinh đi lại phía bàn ăn, chỉ nói.
- Mẹ thấy thì ông ta không còn trẻ lắm. À mà ông ta là gì của Bội Hoàng vậy?
Trúc Phượng do dự một chút, đáp:
- Dạ là cha!
- Cha à? cha của Bội Hoàng - Bà Thục Trinh kêu lên - Trời ơi! Trúc Phượng, con có điên không?
Trúc Phượng cười buồn. Vâng có lẽ ta đã điên mất.