Bông Hồng Dại Mình Lãng Tử Độc Chiếm

“Phụ thân, ngài tìm ta.” Hoàng Phủ Tỉ đi vào thư phòng, nhìn về phía phụ thân.

Hoàng Phủ lão gia nhìn con, ánh mắt khôn khéo nhẹ tránh, nắm lấy chòm râu, trầm giọng hỏi: “Con lần này tính khi nào thì rời đi?”

“Phụ thân?” Hoàng Phủ Tỉ ngạc nhiên, thấy ánh mắt phụ thân nhìn thấu hết thảy, hắn thản nhiên mà cười. “Cái gì đều không thể gạt được phụ thân.”

“Con là con ta, ta còn không đủ hiểu rõ con sao?” Hoàng Phủ lão gia hừ lạnh, “Con lần này lại tính vô thanh vô tức biến mất đúng hay không?”

Hoàng Phủ Tỉ mỉm cười, trong buồn cười lại mang theo trào phúng. “Lần này trở về, con vốn tính thu thập cục diện rối rắm trước đây lưu lại. Nhưng là sau khi con trở về, chẳng những không giải quyết hết thảy, ngược lại làm cho sự tình trở nên càng tệ hơn.”

Hoàng Phủ lão gia than nhẹ: “Này không phải lỗi của con, là Hiên nhi cùng Vân Vân không xem con ra gì.” Hắn sớm đem hết thảy đều tiến vào trong mắt, chính là không hỏi không nói.

“Phụ thân, đại ca thực cố gắng, hắn nhất định có thể bảo vệ cho Hoàng Phủ gia, phụ thân không cần đối hắn rất quá nghiêm khắc.” Hoàng Phủ Tỉ khuyên phụ thân.

“Năng lực của đại ca con, ta thực hiểu được, nhưng hắn chỉ có thể thu hoạch gần, không giống con có thể đem Hoàng Phủ gia đẩy lên hướng đỉnh cao” Cũng bởi vì như thế, ông mới vẫn muốn con thứ hai tiếp chưởng Hoàng Phủ gia.

“Phụ thân, có thể gìn giữ cái đã có cũng không tệ rồi nha! Ít nhất không phá tan hết gia sản, hơn nữa Hoàng Phủ gia cũng đủ lớn mạnh, kiếm nhiều tiền như vậy làm cái gì? Nhiều thêm mấy phần tiền quan tài sao?” Hoàng Phủ Tỉ không đứng đắn nói.

Hoàng Phủ lão gia trừng đi qua. “Nói vô vị cái gì đó?” Nhưng mắng xong, ông cũng nở nụ cười. “Con đứa nhỏ này, chính là không đứng đắn như vậy.”

Hoàng Phủ Tỉ cười nhẹ, nhìn phụ thân, còn thật sự nói: “Phụ thân, con nối chưởng Hoàng Phủ gia một chút hứng thú cũng không có.”

“Phụ thân biết, con thầm nghĩ tự tay khởi nghiệp, còn cái Liên Vân mục trường kia, con kinh doanh đến thật sinh động.” Hoàng Phủ lão gia không có tư vị nói.

Hoàng Phủ Tỉ lại sửng sốt, tiện đà nở nụ cười. “Phụ thân, con còn có cái gì không thể gạt được phụ thân? Phụ thân một lần nói hết đi!”

Hoàng Phủ lão gia lắc đầu than nhẹ. “Con nha, liền với nương con đã chết giống nhau, không thích bị kìm cặp, nương con là người phương bắc, vì như thế con cũng ở phương bắc khai mục trường đi? Thậm chí vì rời đi Hoàng Phủ gia, mới tản đi ra những bát quái kia.”

“Phụ thân tất cả đều biết? Mà năm xưa phụ thân vẫn cho con ra đi….” Hoàng Phủ Tỉ nhìn phụ thân, không thể không kinh ngạc.

Hoàng Phủ lão gia hừ lạnh, tức giận nói: “Nhi tử lớn lên muốn bay, ta làm phụ thân có thể ngăn cản sao?”

“Phụ thân, cám ơn.” Hoàng Phủ Tỉ mỉm cười.

“Con là người có ánh mắt rất tuyệt buôn bán, nhưng mà ánh mắt con chọn nữ nhân thật sự có vấn đề, oa nhi Viên Nhật Sơ có gì tốt? Tuyệt không giống tiểu thư khuê các mềm mại, nghe nói các ngươi ở ngày đầu tiên trở về, con còn giả danh nghĩa của ta, muốn lấy người ở ngoài cửa giám thị?”

Hoàng Phủ Tỉ khó hiểu nhìn phụ thân, khuôn mặt anh tuấn nghi hoặc. “Phụ thân đang nói cái gì? Con như thế nào nghe không hiểu?” Hắn giả ngu.

Hoàng Phủ lão gia hừ hừ giận, trừng mắt con, lại nhịn không được bật cười. “Oa nhi họ Viên kia tốt như vậy sao?”

“Ừ! Nàng tốt lắm.” Hoàng Phủ Tỉ gật đầu, nhìn ánh mắt phụ thân còn thật sự chấp nhất.

“Vậy là tốt rồi.” Nhìn ánh mắt của copn, Hoàng Phủ lão gia gật đầu, “Lần này rời đi, phải nhớ ba không năm ngày gởi lá thư về, lão phụ thân ta cũng không nghĩ đợi thêm tám năm nữa.”

“Ừ! Con biết.” Hoàng Phủ Tỉ cười gật đầu.

“Còn có chuyện của Hiên nhi cùng Vân Vân, làm cho bọn họ hai cái chính mình xử lý, chuyện kia không liên quan đến con, không cần đem trách nhiệm về ở trên người chính mình.”

Nhìn người con này như cà lơ phất phơ, nhưng vì làm cho trong nhà khôi phục yên tĩnh, còn trẻ liền rời nhà đi, tự mình lập nghiệp, ông cũng vì vậy thương hắn như vậy.

“Ừ, con biết.” Hoàng Phủ Tỉ lại gật đầu.

“Còn có đại nương con, cũng đừng oán nàng, nàng kỳ thật……”

“Con biết, đại nương đối con tốt lắm, mới trước đây khi con sinh bệnh, đại nương tuy rằng mặt ngoài không thèm để ý, nhưng đêm dài vẫn thường đến chiếu cố(*) con.”

(*) Chăm sóc.

Hắn cái gì đều biết nói, đại nương chính là mặt ngoài lạnh nhạt, đối hắn quở trách, đều chỉ là vì hộ con chính mình, cũng thật chính nàng so với ai đều mềm lòng.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Hoàng Phủ lão gia an tâm nở nụ cười, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại nghe đến bên ngoài truyền đến tiếng kêu kinh hoảng.

“Không tốt! Đông Khí viện cháy! Nhanh đi dập tắt lửa nha!”

Đông Khí viện cháy?

Hoàng Phủ Tỉ cả kinh, không chút nghĩ ngợi lập tức lao ra thư phòng.

Sơ Nhi!

……..

Dao nhỏ bén nhọn đâm tới, Viên Nhật Sơ chạy nhanh một cái xoay người, dao nhỏ lại hiện lên, rất nhanh lại đâm tới.

Lúc này, nàng ngắm đến khăn bàn đã cháy lên, nàng cả kinh, chạy nhanh ké khăn bàn xuống, nghĩ muốn dập lửa, Đường Vân Vân lại đánh tới.

“Đáng chết!” Viên Nhật Sơ chật vật né tránh, lửa vì thế mà lớn lên, chỉ chốc lát sau, chung quanh trong phòng đã cháy bén lên.

“Khụ khụ! Lửa……” Nhìn đến lửa, Đường Vân Vân cũng ngây ngẩn cả người, hơi chút khôi phục lý trí. “Cháy!” Nàng kinh hoảng kêu to, dao nhỏ trên tay rơi xuống.

“Đáng chết!” Viên Nhật Sơ ôm miệng mũi bất lực nhìn lửa cháy lan tràn, sương khói nồng nồng đánh tới, làm cho nước mắt nàng thẳng rơi.

Nàng chung quanh coi, muốn lao ra cửa phòng, nhưng phía trước cửa phòng cũng nổi lên lửa lớn, nàng xem hướng cửa sổ, lửa thế như nuốt chửng cả cửa sổ.

Đáng chết! Cái này như thế nào trốn?

“Lửa…… Ô…… Cháy…… Ta sẽ chết…… Không cần…… Ta không muốn chết……” Đường Vân Vân ngồi ở góc, kinh hoảng khóc lớn.

Ầm ỹ chết, tính nhẫn nại của Viên Nhật Sơ mất hết, tức giận đến nắm Đường Vân Vân lên, dùng sức đánh nàng ta hai bàn tay.

“Ngươi, ngươi đánh ta……” Ôm hai má sưng đỏ, Đường Vân Vân hoảng sợ nhìn Viên Nhật Sơ, vừa muốn lên tiếng khóc lớn.

“Không cho phép khóc!” Viên Nhật Sơ đối nàng rống giận, tức giận đến mắng chửi người. “Ngươi khóc cái gì khóc? Gây ra đám cháy này còn không phải ngươi làm hại, ngươi còn ngồi khóc ở đây? Có khí lực khóc liền đứng lên cho ta, mau tìm đường ra! Sau khi rời khỏi đây, tùy ngươi muốn khóc đến chết thế nào cũng được, lão nương ta cũng không quan tâm!”

Đường Vân Vân nức nở, sợ khí thế Viên Nhật Sơ, không dám khóc lớn. “Đều là lửa — như thế nào trốn…… Ô……”

Viên Nhật Sơ chịu không nổi mắt trợn trắng, không thời gian quan tâm nữ nhân này, bắt lấy chăn lấp cho nàng.

“Dùng chăn đem chính mình hộ hảo.” Nàng lớn tiếng mệnh lệnh, tuy rằng tức giận, nhưng nàng vẫn là không có biện pháp vì giận mà không để ý Đường Vân Vân.

Đường Vân Vân bắt lấy chăn, kinh ngạc nhìn Viên Nhật Sơ. “Vì sao…… Ta vừa mới còn muốn muốn giết ngươi……” Nhưng nàng lại……

Viên Nhật Sơ tức giận trừng mắt nàng. “Cho ngươi bị hỏa thiêu chết là rất tiện nghi cho ngươi! Trên đời này người muốn giết ta, ta không để cho hắn ngàn đao vạn quả ta gặp quỷ!” Nàng nói đến vô tình, lại động thủ dùng chăn đem Đường Vân Vân bao lại thật tốt, sau đó quay đầu nhìn hướng lửa cháy lớn mạnh mẽ phía trước.

Nàng trừng mắt nhìn phía cửa, tuy rằng nơi đó cháy, nhưng mà tiến lên phá cửa mà ra, y phục nhiều lắm sẽ bị thiêu cháy, người hẳn còn có thể sống.

“Đứng lên, chúng ta phải theo cửa lao đi ra.” Chăn chỉ có một cái, ở Đường Vân Vân trên người…… Chết tiệt! Nàng làm sao tốt bụng như vậy? Viên Nhật Sơ thở sâu, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị lửa thiêu đau.

“Trước cửa…Nhưng là nơi đó có hỏa……” Đường Vân Vân sợ hãi, không dám đi tới.

“Làm sao không có lửa nha?” Viên Nhật Sơ không tính nhẫn nại rống to. “Muốn bị chết cháy trong lời nói, ngươi liền ngoan ngoãn lưu tại đây……”

“Sơ Nhi!” Hoàng Phủ Tỉ vọt vào phòng, không nhìn hiện trường cháy lớn kịch liệt, vừa thấy đến Viên Nhật Sơ, lập tức xông lên trước, ôm chặt lấy nàng. “Nàng không sao chứ?” Hắn khẩn trương kiểm tra trên dưới, chỉ sợ nàng bị thương.

“Không có việc gì.” Viên Nhật Sơ lắc đầu “Chàng làm sao tiến vào?”

Nói còn chưa nói xong, một tiếng sợ hãi rống to theo cửa truyền đến. “Vân Vân!” Hoàng Phủ Hiên sốt ruột chạy vào, nhìn đến Đường Vân Vân lập tức ôm chặt lấy nàng. “Vân Vân, ta nghe người nói nàng đã ở bên trong, làm ta sợ muốn chết! Nàng không sao chứ?”

“Tướng công……” Đường Vân Vân kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Hiên, không nghĩ tới hắn sẽ đến cứu nàng, ngốc nói không ra lời.

“Nếu có chuyện thì sớm đã chết rồi, còn có thể sống trước mắt ngươi sao?” Viên Nhật Sơ tức giận ra tiếng. “Muốn an ủi chờ đi ra ngoài lại an ủi được không? Lửa thế càng lúc càng lớn!”

“Đại ca, huynh cẩn thận che chở cho đại tẩu.” Hoàng Phủ Tỉ cởi áo khoác bao ở Viên Nhật Sơ, sau đó đem nàng hộ vào trong ngực.

“Hoàng Phủ Tỉ!” Viên Nhật Sơ trừng hắn, muốn đem áo khoác cởi. Hắn chỉ áo đơn, hỏa lớn như vậy, sẽ bị bỏng!

“Đừng ầm ỹ!” Hoàng Phủ Tỉ quát khẽ, đè lại đầu nàng, làm cho nàng đem mặt vùi vào trong lòng. “Đại ca, theo đệ.” Ngữ tất, hắn ôm chặt Viên Nhật Sơ, rất nhanh vọt vào đống lửa lớn bên trong.

Viên Nhật Sơ nhắm mắt lại, tóc có cảm giác tóc bị đốt trụi, da thịt cũng rất nóng, nóng…… Đột nhiên, nàng hô hấp đến không khí mới mẻ, cũng nghe đến tiếng người hoan hô —-

“Đi ra rồi! Đi ra rồi! Mau tạt nước lạnh –”

Nàng ngẩng đầu khẩn trương nhìn Hoàng Phủ Tỉ. “Chàng có hay không bị thương?”

Nàng bị bảo hộ rất tốt, chỉ có tóc bị đốt một chút, nhưng tóc của Hoàng Phủ Tỉ bị cháy một nửa, trên người cũng nhiều chỗ tổn thương.

“Đại phu! Đại phu ở đâu?” Nhìn đến hắn trên người có bao nhiêu chỗ bị đốt mà thương, Viên Nhật Sơ khẩn trương đỏ mắt, sốt ruột rống to.

“Sơ Nhi, ta không sao.” Hoàng Phủ Tỉ ôm nàng, thân thể khẽ run, đem nàng ôm càng nhanh. “Yên tâm, chính là da thịt thương, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.”

“Ngu ngốc!” Viên Nhật Sơ hốc mắt hồng hồng khẽ hống, lại khẩn trương ôm chặt hắn.

“Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là quậy phá!” Tiếng mắng của Hoàng Phủ phu nhân đột nhiên vang lên, thân thủ đánh Đường Vân Vân một cái tát.

“Nương, ngài làm gì?” Hoàng Phủ Hiên cả kinh, chạy nhanh ôm lấy nương tử, đối với mẫu thân rống to. “Nương như thế nào đánh Vân Vân?”

“Ta không nên đánh nàng sao?” Hoàng Phủ phu nhân giận dữ hỏi. “Nàng đã là thê tử ngươi, lại còn không biết thân biết phận huyên náo ra việc này, thiếu chút nữa hại mạng người, nàng không nên đánh sao?”

“Đúng, thực xin lỗi……” Đường Vân Vân nhẹ khóc.

“Vân Vân, đừng khóc.” Hoàng Phủ Hiên đau lòng trấn an nương tử, thay nương tử giải thích. “Nương, Vân Vân nàng không cố ý……”

“Không cố ý?” Hoàng Phủ phu nhân cười lạnh. “Là các ngươi rất sủng nàng, làm cho nàng nghĩ đến chính mình vẫn là đứa nhỏ, có thể tiếp tục tùy hứng. Hiên nhi, mặc kệ là Vân Vân hay là ngươi, các ngươi đều nên trưởng thành!” Mắng xong, không hề xem con liếc mắt một cái, đi hướng Hoàng Phủ Tỉ.

“Đại nương……” Không nghĩ tới đại nương sẽ trước mặt mọi người răn dạy bọn họ, Hoàng Phủ Tỉ giật mình.

“Tỉ nhi, đại nương thay Hiên nhi cùng Vân Vân xin lỗi con.” Hoàng Phủ phu nhân khom người xin lỗi.

“Đại nương, đừng như vậy.” Lần đầu tiên trong cuộc đời của Hoàng Phủ Tỉ không biết phải làm sao, hắn bối rối nhìn về phía Viên Nhật Sơ, nhưng Viên Nhật Sơ sớm há hốc mồm. Hắn không có cách, chỉ phải nhìn về phía phụ thân ở một bên.

“Tốt lắm, phu nhân, bọn họ đều bị thương, để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút đi!” Hoàng Phủ lão gia tiến lên trấn an nương tử. Hoàng Phủ phu nhân gật đầu, đi theo trượng phu rời đi.

Viên Nhật Sơ nháy mắt mấy cái, rốt cục mở miệng. “Oa! Đại nương chàng dường như biến thành người khác rồi!”

“Ừ!” Hoàng Phủ Tỉ cười nhẹ, nhìn về phía Hoàng Phủ Hiên cùng Đường Vân Vân, gặp bộ dáng hai người dựa sát vào nhau, môi câu càng sâu. “Xem ra, ta có thể an tâm ly khai.”

“Đi đâu?” Viên Nhật Sơ ngẩng đầu nhìn hắn.

“Phương bắc.” Hoàng Phủ Tỉ cúi đầu đối nàng cười. “Nàng muốn đi cùng ta sao?”

“Đương nhiên.” Viên Nhật Sơ đương nhiên nhìn hắn. “Chàng đi đâu, thiếp liền đi theo đó, chàng đừng tưởng có thể bỏ rơi thiếp.”

Hoàng Phủ Tỉ cầm tay nàng. “Yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay.”

Viên Nhật Sơ cũng dùng sức cầm tay hắn, cao ngạo nhíu mày. “Hừ! Chàng nghĩ rằng thiếp sẽ để chàng buông tay sao?”

Hai người đều nở nụ cười, tay gắt gao nắm chặt mà tâm cũng gắn bó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui