*Tụ Hiền Nham là tên một quảng trường ở quận Giang Bắc, Trùng Khánh.
Chiêm Đài nghiến răng nghiến lợi lật tung khắp phòng, hoàn toàn không ngờ mình thông minh một đời mà lại mắc mưu một nữ yêu.
Hương tẩm thuốc mê! Cô lại có thể lấy hương tẩm thuốc mê dùng cho yêu quái trong ba lô của cậu để đối phó với cậu.
Chiêm Đài chỉ muốn đấm ngực dậm chân chửi mình ngu như lợn.
Khi đó, cậu đã nhìn ra cô là người xinh đẹp, thông minh, học thức, có gia giáo ở đâu cơ chứ? Thật sự không thể ‘trông mặt mà bắt hình dong’, phụ nữ càng đẹp thì càng biết lừa gạt.
Chiêm Đài tức điên người, đã làm thì làm đến cùng.
Cậu dứt khoát dốc ngược các ngăn kéo và hộc tủ trong phòng, tìm bằng được xem đến cùng thì cô là yêu tinh phương nào, có ý đồ gì.
Phương Lam thuê một căn hộ cũ đã xuống cấp với một phòng khách, một phòng ngủ.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường và một tủ quần áo đơn giản.
Chiêm Đài đi đến trước tủ, mở cánh tủ ra.
Quần, áo sơ mi ngắn tay và áo len thuần một màu, không thấy một chiếc váy sáng màu nào.
Ngay cả ga trải giường cũng là màu xám đậm, cực kỳ mộc mạc mà lạnh lẽo.
Phòng khách không có gì ngoài bàn trà và sô pha.
Không có tivi, chỉ có một chiếc máy tính xách tay cũ được đặt dưới gối trong phòng ngủ.
Chiêm Đài mở máy tính xách tay của cô.
Máy tính đang ở trạng thái chờ liền nhảy ra giao diện nhập mật khẩu, nhưng hình nền lại là một bức ảnh chụp khu rừng.
Trong khu rừng xanh mướt, có đôi trai gái mặc áo trắng, váy trắng đang tay trong tay đi trên đoạn đường ray.
Bức ảnh chỉ chụp bóng lưng hai người, không nhìn thấy mặt nên không đoán được đây là ảnh trên mạng hay ảnh của chính Phương Lam.
Chiêm Đài tắt máy tính.
Sau khi cơn tức giận đã nguôi ngoai, cậu lại bắt đầu ngẫm nghĩ.
Phương Lam lấy trộm ba lô đựng đầy pháp khí của cậu, nói đến cùng thì cô sẽ trốn đi đâu?
Cậu có nên báo cảnh sát không? Cô sẽ ở lại Sơn Thành hay bắt xe đi suốt đêm để đến thành phố khác? Huyên Bạch Cốt đang ở trong tay cô, thân phận của cậu có nguy cơ bại lộ chưa?
Đầu Chiêm Đài vẫn đau lâm râm.
Cánh cửa sổ bị gió thổi tung vẫn phát ra tiếng va đập chói tai, cậu liền đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài đang mưa như trút, sấm chớp đì đùng, bầu trời đen kịt.
Vầng trăng mà họ nhìn thấy lúc đi về nhà Phương Lam đã biến mất.
Chiêm Đài vô tình nghĩ đến vầng trăng, và tự nhiên lại nghĩ đến chiếc răng chó đen hình trăng khuyết.
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cậu.
Phương Lam đột nhiên mời cậu lên nhà cô ngay sau khi cậu từ chối yêu cầu muốn xem chiếc răng chó đen của cô.
Điều đó thật kỳ lạ.
Mà, lí do tối qua cậu không muốn đưa cho cô răng chó đen là vì cậu hơi hối hận sau khi buột miệng nói ra cách ‘lấy bản thân ra thử’ để diệt trừ yêu quái.
Chiêm Đài lập tức biết được Phương Lam đã mang ba lô pháp khí của cậu đi đâu.
Cậu loạng choạng chạy xuống cầu thang.
Sau khi xuống dưới tầng, nhìn hàng hiên phía trước, cậu bỗng dừng bước và sờ túi quần rồi chửi bậy một câu.
Phương Lam đã chạy xe điện của cậu đi mất.
Lúc Chiêm Đài trầy trật đến nơi thì đã gần 4 giờ sáng.
Mưa đã ngớt, cây cầu Thiên Tư Môn màu đỏ trên dòng sông đen kịt trông vô cùng yên tĩnh.
Không có người đi đường, không có xe chạy ngang qua.
Chiêm Đài hít sâu một hơi, sau đó bước lên cầu.
Cây cầu không dài lắm, đi hết cũng chỉ mất 10 phút đi bộ.
Dưới màn mưa, đèn đóm hai bên bờ sông rất mờ.
Tầm mắt bị cản, bên tai chỉ toàn tiếng mưa rơi xuống mặt cầu, năm giác quan bị hạn chế, cảm giác sợ hãi ùa tới không thể kiểm soát được.
Chiêm Đài mím môi, chỉ muốn mau chóng tìm lại pháp khí của mình, để có thể vững tâm hơn.
Cậu đội mưa đội gió đi nhanh đến giữa cầu, từ xa đã thoáng thấy một bóng người màu trắng đang treo lủng lẳng trên lan can bên thành cầu.
“Phương Lam!” Chiêm Đài kinh hãi, giận dữ hét lên.
Cô gái quay mặt lại, mái tóc đen nhánh bay tán loạn trong gió, che khuất hơn nửa khuôn mặt cô.
Chiếc áo khoác màu trắng rộng thùng thình bị gió thổi phồng, càng lộ rõ dáng người mảnh dẻ của cô.
Chiêm Đài gọi to một tiếng.
Phương Lam dường như nhận ra cậu sắp đi tới đây, lại càng thò người ra khỏi thành cầu hơn, chỉ bám một tay vào lan can đằng sau.
Chiêm Đài lấy hết sức bình sinh, chạy bạt mạng về phía cô, như thể cả đời này chưa từng gắng sức đến vậy.
Cậu chạy quá nhanh, mặt cầu thì trơn trượt, chỉ loạng choạng một cái đã ngã ngửa xuống đất, sau gáy liền đau nhói.
Cậu chạm vào gáy.
Dưới ánh đèn đường, bàn tay cậu thế mà lại đầy máu tươi.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phương Lam chẳng khác gì hình người cắt bằng giấy đang bay theo gió, và vẫn lạnh lùng nhìn cậu từ phía xa.
Chiếm Đài vẫn chưa kịp phản ứng, tư thế ngồi quỳ ban đầu lại mất quá nhiều sức.
Bất thình lình, cậu ngã sấp vào vũng nước đọng trước mặt.
Dù có chậm hiểu đến đâu thì lúc này cậu cũng đã nhận thức được rằng, không biết thứ quái quỷ gì đã tấn công cậu từ phía sau hết này đến lần khác.
Điều đáng sợ nhất là cậu không nhận ra rốt cuộc thứ gì đã đánh mình, cho đến khi cậu bị đập rất mạnh và ngã vào vũng nước.
Nước đọng dày trên mặt cầu, Chiêm Đài nhắm chặt mắt, vùi đầu vào trong nước.
Vừa rồi, yêu quái đánh trúng được cậu là vì nó ở trong tối, còn cậu ở ngoài sáng.
Hơn nữa, bây giờ cậu lại không có pháp khí trong tay, liều lĩnh đối đầu với nó không khéo sẽ mất mạng, chi bằng giả vờ chết, nhân cơ hội làm sáng tỏ mọi chuyện.
Lúc cậu bị con quái vật đánh trúng vào gáy lần thứ nhất, Phương Lam vẫn lặng lẽ nhìn cậu, rõ ràng là cô trông thấy cậu bị thương nhưng lại không nói một lời.
Chiêm Đài cảm thấy rét lạnh trong lòng, chợt nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người ở dưới nhà cô tối qua.
Khi Phương Lam hỏi làm thế nào để dụ yêu quái sông ra, nguyên văn câu trả lời của cậu là:
“Nếu đúng như những lời lão Bạch nói, chẳng phải chúng ta tìm một đôi trai gái lên cầu làm mồi nhử để thử là được ư?”
Cô đã dùng hương tẩm thuốc mê để hạ gục cậu trong nhà cô, sau đó cướp pháp khí của cậu, nhưng tại sao cô không trói cậu lại? Nếu để cướp pháp khí rồi cao chạy xa bay, cô cứ trói cậu lại thì chẳng phải sẽ càng trì hoãn thời gian cậu đuổi theo sao?
Cô đã dùng hương tẩm thuốc mê, nhưng vì sao không dùng liều lượng lớn hơn để cậu ngủ suốt đêm?
Tại sao ngoài trời mưa to, nhưng cô lại cố tình để mở cánh cửa sổ thẳng ngay mặt cậu? Cô đã đoán trước được là nước mưa sẽ tạt vào mắt cậu, đánh thức cậu, phải không?
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lan thẳng vào tim.
Cậu đã trúng kế của cô!
Cô cướp pháp khí của cậu và đi đến cầu Thiên Tư Môn không phải vì tình thế cấp bách điều tra vụ án.
Cô vờ ngây thơ, vô tư, ngoan ngoãn để giăng thiên la địa võng.
Và trong kế hoạch ngay từ đầu của cô, cậu chính là ‘anh người yêu’ bị cô dùng làm mồi nhử..