Bóng Ma Trong Nhà Vệ Sinh FULL


Editor: Phê + Beta: Mine, Miya【 Ngàn lần không nên hack lượt nhấn vào lúc nửa đêm 】
Gần đây Cao Hải đã tải xuống một phần mềm mới để kiểm tra CTR của Tencent*.

Anh đã thử click vào lúc nửa đêm, chơi vui đến mức không biết trời trăng gì cả.

Trước kia trang web của anh không được ai coi trọng lắm, nhưng đột nhiên hôm nay lại chật kín người, lượt nhấn vào đường link cũng hơn một ngàn rồi!
(*Tỷ lệ nhấp hoặc TLB là tỷ lệ người dùng nhấp tới một liên kết cụ thể trên tổng số những người đã xem quảng cáo, email, trang web,….

Nói chung, nó được sử dụng để xác định mức độ kết quả quảng cáo PPC và từ khóa.

CTR = Tỷ lệ nhấp.)
Anh rất vui, vừa định thoát ra thì tầm mắt anh bị hấp dẫn bởi hơn một trăm lời bình luận.
Chẳng là phần mềm hack lượt nhấn chuột vào đường link này còn bổ sung cả hack tin nhắn à? Cao Hải lập tức nhấn bảng hack tin nhắn chờ, chủ nhân của tất cả tin nhắn chờ tất cả đều dùng phông chữ số 4 màu đỏ tươi lấp đầy cả màn hình, anh đã bị dọa sợ.
Chỉ thấy tin nhắn chờ nghìn bài như một, tất cả đều là: “Đi chết đi!”, “Con đi*m!”
“Xem mày có thể vui vẻ được bao lâu.”
Một tin nhắn chờ cuối cùng viết là: “Ngàn vạn lần không nên hack lượt nhấp chuột vào lúc nửa đêm” Như là lời cảnh cáo hoặc giống như đang khiêu khích.
Nhất thời Cao Hải cảm thấy người này vô cùng nhàm chán, anh hack lượt nhấn chuột liên quan gì đến nó chứ? Tên đó chắc ghen tị đúng không? Cuối cùng Cao Hải xóa hết các tin nhắn chờ, giống như trong mắt anh mấy thứ đó không là gì cả!
Kết quả ngày hôm sau, Cao Hải sốt cao nằm trên giường không muốn đi làm, sau khi xin nghỉ phép xong anh mở máy tính, muốn xem phim giết thời gian.
Vừa đăng nhập QQ lập tức hơn trăm tin nhắn chờ xuất hiện, mỗi tin đều không khác nhau lắm, vẫn lặp đi lặp lại mấy câu kia: “Đi chết đi!”, “Con đi*m!”, “Xem mày có thể vui vẻ được bao lâu.”
Chỉ có một tin không giống, đó là: “Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa*.”
(*là chuyện bình thường, lý lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.)
Cao Hải cảm giác đầu vô cùng đau, anh mở nạp tiền ra, chuẩn bị nạp chút Q tệ vào một game của Tencent, vừa nạp Q tệ xong thì load lại web. 

Không có!
Anh không thể tin được mà load lại trang, thậm chí anh còn mở thanh giao dịch ra, trên trang hiển thị là 1 phút trước Q tệ mà Cao Hải đã nạp vào một phần mềm không phải của Tencent.
Không phải phần mềm Tencent cũng có thể nạp Q tệ sao? Cao Hải nhấn mở trang web phần mềm vừa nạp Q tệ, là phần mềm hack lượt nhấn chuột trong trang web tối qua anh tải.
Xem ra thứ anh tải là một trang virus! Trong cơn tức giận Cao Hải đã xóa phần mềm, khởi động lại máy tính.
Không ngờ vừa mở web Tencent trên máy tính thì đột nhiên màn hình lại hiện ra hơn trăm tin nhắn chờ, có điều lần này tất cả đều là lời cảm ơn “Cảm ơn chủ nhà”, “Chủ nhà là người tốt”, “Khách hàng vạn vạn tuổi!”
Cao Hải cười khổ nhấp vào Alipay, chuẩn bị mua chút đồ trên Taobao lại sửng sốt phát hiện hơn trăm tệ anh để trong Alipay đã không cánh mà bay.
Mà trong mục giao dịch, số dân nhân tệ đó lại nạp vào phần mềm hack nhấn chuột!
Cao Hải tức giận đến run người, reset lại toàn bộ máy tính! Lúc anh định tắt máy đi ngủ thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. 
Anh bước xuống giường mở cửa, thấy bên ngoài trống trơn không có ai.

Lúc anh chuẩn bị đóng cửa lại thì đột nhiên phát hiện trên vách tường và trên giường đều là dấu chân lộn xộn, trên bàn còn có hàng trăm tờ giấy nhỏ.
“Ngài đã nạp quá nhiều vào phần mềm XX mà ngài tắt trang web.

Cho phép tôi hoàn thành xong công việc dang dở, mời ngày cung cấp lượt truy cập dấu chân trong phòng ngài.”
Cao Hải quay đầu lại nhìn phòng thử, bóng đèn đột nhiên vụt tắt, lập tức xuất hiện hàng loạt dấu chân, giấy trên bàn cũng tuôn ra càng nhiều hơn.
【 Theo dõi 】
Anh đang đi trên đường, xung quanh không có ai.

Lúc nãy chính tay anh đã giết chết bạn gái mình và cũng chính tay anh đem thi thể của bạn gái chôn ở trên ngọn núi hoang vu vắng vẻ, anh thầm nghĩ: chắc sẽ không có người nào biết đâu.
Đột nhiên sau lưng anh vang lên tiếng bước chân dồn dập, anh giật mình quay đầu nhìn, nhưng không thấy ai.
Bây giờ trời đã gần sáng, còn có ai mà đi lang thang trên đường được chứ, chẳng lẽ là…?
Anh không dám nghĩ tới nó nữa, bước chân càng nhanh hơn.

Lúc này, phía sau lại vang lên tiếng bước chân, hơn nữa còn dồn dập hơn lúc nãy, một tiếng rồi một tiếng như đâm vào tim anh làm anh sợ đến mức sắp quỳ xuống.
Tiếng bước chân phía sau cũng nhanh hơn.
Anh nhớ tới câu nói trước kia bạn gái thường nói: Nếu anh dám giết em, cho dù em biến thành quỷ cũng đến tìm anh báo thù!
Lòng dạ anh độc ác, nếu đã giết rồi, bây giờ hối hận cũng muộn, cho dù cô biến thành quỷ đến tìm tôi, tôi cũng liều mạng với cô tới cùng!
Anh đột nhiên quay đầu lại, bóng dáng kia ở trong bóng đêm rụt đầu lại, một mùi hôi thối ập đến, anh biết đây là mùi gì, là mùi thối của thi thể!
Anh cắn môi, cầm dao chạy nhanh qua đó, bóng đen sợ hãi, lập tức bước ra.
“Xin anh thương xót, cho tôi chút tiền đi, đã ba ngày tôi chưa ăn gì!” Tên ăn mày ăn mặc rách rưới khóc lóc nói.
【 Xem tướng 】
“Chàng trai, tướng mạo của cậu không tốt lắm!” Nghiêm Cương vừa tan làm, thì gặp được một người đàn ông trung niên.
Nghiêm Cương nghĩ thầm, đây chắc chắn là trò bịp của mấy người tiếp thị, vì thế anh không để ý tới người đàn ông đó. 
“Là thật.” Người đàn ông trung niên đuổi theo: “Hôm nay cậu sẽ có tai nạn đổ máu!”
Nghiêm Cương không kiên nhẫn liếc ông ta một cái, người đàn ông trung nhiên rất biết điều nà lùi về phía sau vài bước.

Đột nhiên một chiếc xe tải chạy quẹt qua Nghiêm Cương khiến anh sợ hãi.
Người đàn ông trung niên lập tức đỡ anh dậy, khoác lác nói:: “Sao? Tôi đã nói cậu có tai nạn đổ máu mà.”
Nghiêm Cương trừng mắt liếc ông ta một cái, hất tay khỏi tay ông ta, gào thét nói: “Miệng ông là quạ đen, cút đi!”
Thần côn khó chịu nói: “Nếu cậu đã không tin tôi thì thôi, có điều tôi cho cậu một tấm danh thiếp, đợi khi cậu cảm thấy cần tôi sẽ đến tìm đến thôi.”
Nói xong thần côn đưa thấy thiếp cho Nghiêm Cương.

Anh cũng không thèm nhìn mà chỉ đút vào túi, nói: “Vậy là được rồi chứ gì?”

Sau khi về nhà, Nghiêm Cương dựa ngừa vào cửa sổ đọc sách.

Đột nhiên một trái bóng bay tới, Nghiêm Cương nhanh tay lẹ mắt lập tức né được.
Ngoài cửa sổ mấy đứa học sinh tiểu học xấu hổ nói: “Anh trai, em xin lỗi, bọn em lỡ đá nhầm ạ.”
Nghiêm Cương nghĩ đến lời hôm nay thần côn nói, nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình.
Buổi tối, khi Nghiêm Cương chuẩn bị đi ngủ, trên bầu trời đột nhiên một tia set đánh xuống, đúng lúc đánh vào tủ giường của Nghiêm Cương, anh sợ đến run lên, anh vội vàng mặc áo khoác tìm được tờ danh thiếp kia.
Dựa theo địa chỉ trên danh thiếp, Nghiêm Cương đi đến nghĩa trang.

Lúc này gió lạnh nổi lên, Nghiêm Cương ôm người, đột nhiên ở trên một tấm bia mộ.
Di ảnh của thần côn!
“Cậu có còn nhớ một trăm năm trước khi cậu làm quản đốc đã bức chết một người công nhân, không?” Thần côn xuất hiện ở phần mộ bên cạnh, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
“Đây là… Sao lại thế này?” Nghiêm Cương sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
“Tao chính là người công nhân bị mày ép chết đó, bây giờ tới tìm mày báo thù! Tao đã nói hôm nay mày có tai nạn đổ máu, chính là sấm sét lúc mười hai giờ đêm, thà bị sét đánh chết thì không bằng cho tao báo mối thù một trăm năm trước đi!” Thần Côn cười âm hiểm, làn da trên mặt bắt đầu hư thối.
【 Sim điện thoại thần kỳ 】
Phí chi tiêu trong tháng này của Cố Nam lại vượt mức chi tiêu rồi! Anh nghĩ không ra, một tháng mình không gọi điện thoại nhiều, sao tới cuối tháng luôn luôn thiếu phí chứ!
Đi đến nhà mạng rút ra tờ hóa đơn, Cố Nam lại tra ra được mười ngày trước gọi điện cho bạn tốt Vương Phủ của mình.

Nhưng kỳ lạ là anh căn bản không có gọi.

Nói đúng hơn thì từ sau khi Vương Phủ chết, anh không bao giờ gọi điện cho bạn học cũ nữa.
Vương Phủ chết do ngã xuống vách núi.

Từ khi Vương Phủ chết, Cố Nam rất ít khi liên hệ lại với cái bạn bè cũ.

Lúc ấy anh chỉ nghĩ là Vương Phủ muốn hái đóa hoa.


Nhưng thật không ngờ, đỉnh của vách núi lại dốc như vậy, Vương Phủ đã không cẩn thận ngã xuống đó. 
Sau khi ra khỏi nhà mạng, Cố Nam thường xuyên đổi sim điện thoại mới, nhưng bất luận có đổi như thế nào thì điện thoại hàng tháng vẫn có số lượng hóa đơn điện thoại vượt mức!
Mà khi tra danh sách hóa đơn ra thì phát hiện sim điện thoại của Cố Nam không chỉ thường xuyên gọi điện thoại cho Vương Phủ mà còn thường xuyên gọi đến cho các bạn học cũ! Vì thế Cố Nam phải trả tiền điện thoại thường xuyên đến nỗi anh cảm thấy rất phiền! Rơi vào đường cùng anh đành phải bấm số gọi điện cho Vương Phủ, anh biết đây nhất định là vong hồn của Vương Phủ quấy phá anh, với giao tình nhiều năm, chỉ có anh có thể trò chuyện với Vương Phủ, có lẽ Vương Phủ sẽ tha thứ cho anh.
Không ngờ sau khi kết nối lại là số trống.

Cố Nam không hiểu, cuối cùng anh dứt khoát tìm ra mấy số điện thoại của bạn học cũ, từng cuộc từng cuộc được gọi đi, xem thử cuối cùng Vương Phủ và bọn họ nói cái gì, không ngờ sau khi gọi lại là máy bận!
Cho đến khi Cố Nam sắp bỏ cuộc, một cuộc điện thoại bỗng nhiên gọi tới: “Cố Nam hả? Cậu tìm Tôn Kỳ à?”
Lúc trước Tôn Kỳ là người ngồi cùng bàn với Cố Nam, nghe âm thanh này dường như là bạn gái của Tôn Kỳ – Trương Lam.

Cố Nam như nắm được cọng rơn cứu mạng, anh lập tức hỏi: “Là tôi, Tôn Kỳ ở đâu? Có thể đưa điện thoại cho cậu ấy nghe, được không?”
Trương Lam khóc lóc nói: “Tôn Kỳ đã chết rồi, Cố Nam cậu không biết sao? Trừ cậu ra! Toàn bộ nam sinh trong lớp đều chết hết rồi!”
Tim Cố Nam hẫng một nhịp, sợ đến mức điện thoại rơi xuống đất, khi anh tỉnh táo lại thì anh tiếp tục gọi lại cho Tôn Kỳ nhưng máy lại báo bận!
Nói như vậy, mấy bạn nam chung lớp đều chết hết rồi? Vậy Vương Phủ đang dùng sim điện thoại của anh nói chuyện với quỷ sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện thế này?
Cố Nam kiểm tra lại thời gian gọi điện, mỗi ngày đều đúng 12 giờ đêm! Anh quyết định đêm nay sẽ canh điện thoại, xem thử xem Vương Phủ xuất hiện thế nào?
12 giờ đến rồi, lại không thấy Vương Phủ đâu, khi Cố Nam nhắm mắt theo cơn buồn ngủ, thì đột nhiên cả người run lên bần bật, anh mở hai mắt phát hiện cơ thể mình không chịu khống chế mà cầm lấy bấm số điện thoại.
“Này? Thằng nhóc này sao vậy? Cả lớp còn thiếu cậu thôi!” Là giọng nói của Tôn Kỳ.
Cố Nam hé miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát ra giọng nói của Vương Phủ: “Chờ một chút đi”
“Còn chờ cái gì? Chờ Cố Nam sao? Đừng ngốc nữa, cậu ta đã sớm chết rồi!”
“Cậu nói bậy!” Giọng nói của Vương Phủ trở nên kích động.
Tôn Kỳ cười nói: “Cho rằng tôi không biết sao? Chính cậu đã đẩy cậu ta té từ trên vách núi xuống.

Có điều yên tâm đi, trừ cậu ra tôi không nói cho ai khác biết, cậu đã cho tôi phí bịt miệng rồi.”
Vương Phủ không nói chuyện, âm thanh của cậu ta mang theo sự ủ rũ: “Không nói nữa, mỗi ngày không biết xảy ra chuyện gì, sim điện thoại của tôi thường xuyên tính phí, chắc ngày mai lại phải nộp tiền cho nhà mạng rồi.”
Vương Phủ còn nói cái gì đó nhưng Cố Nam nghe không nổi nữa, thì ra anh đã chết rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận