Vậy là có người ở đây và đã ra khỏi nhà và lúc sáng . Ai vậy kìa ? Một người đàn ông ư ? Cô có quen anh ta không ? Tự nhận mình là vị hôn phu của cô nữa chứ ? Chí Vĩnh là không phải rồi, vì anh đã cùng với cô đi tới đi lui vào tuần trước mà .
Muốn nát óc mà tìm chẳng ra đối tượng, cô lắc đầu:
- Mặc kệ, sau này tính sổ hắn . Bây giờ mình tắm, còn ra thăm mộ cha mẹ nữa .
Khi cô thăm mộ vào thì trỡi đã chập choạng tối . Bụng cồn cào đói, cô chợt nghĩ tới nồi cháo thịt và chạy nhanh vào bếp .
Loáng một cái, cô đã ăn hết hai tô cháo . No bụng, cô bước ra sân thì gặp người phụ nữ lúc chiều bước vào .
- Con đã ăn gì chưa ? Cô bưng cho con tô súp khoai tây nè .
- Dạ, con cám ơn cô ... Con đã ăn rồi .
- Ừ ... thì cứ để đấy, tối còn đó hâm lại mà ăn .
Vừa quay ra, người phụ nữ lại quay vào .
- Cô là cô Tư lùn nè, con nhớ chưa ?
- Dạ ... vâng . Lúc con đi, cô chưa có chồng thì phải .
- Ôi ... con ơi, khổ lắm ! Phải ông chồng của cô được một góc như chồng con thì hay biết mấy . Đàng này lại ... thôi, đừng nhắc nữa ... con qua nhà cô xem tivi cho đỡ buồn .
- Dạ thôi ạ, con muốn được nghỉ ngơi .
- Ừ thôi, cô về .
Cô Tư lùn vừa đi thì Huyền Sang ngáp dài, cơn buồn ngủ từ đâu ập tới . Cô cố gắng đi nhanh vào nhà, ngã phịch xuống giường rồi chìm dần vào giấc ngủ .
Cô mơ một gijác mơ lạ thường, cô thấy mình mặc trên người một bộ xoa- rê trắng rất đẹp, tay trong tay với một người đàn ông rất lịch lãm sang trọng . Hai người bước đến bên cha mẹ cô đang ngồi và cúi đầu tạ ơn . Cha mẹ cô cười rất tuơi và chúc mừng hạnh phúc của cô bằng một bao lì xì rất to .
Cô quay nhìn vị hôn phu của mình với một nụ cười tuyệt vời, nhưng cô không thấy được mặt anh ...
Cô choàng tỉnh và cô không tin vào mắt mình cô đang nằm ngay ngắn trên giường có phủ màn chống muỗi và tấm chăn ấm áp đắp ngang vai .
Tung chân, cô bật dậy tuột xuống khỏi giường .
Một sự im lặng đến ghê sợ . Cái đèn néon dài cô mở lúc chiều đã bị ai tắt đi, chiếc đèn ngủ lờ mờ đủ để soi rõ một dáng người ngồi gục đầu trên chiếc ghế bố .
Cô run bắn cả người, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống . Cô nuốt nước bọt cắn chặt răng để khỏi bật lên tiếgn kêu .
Cô nhắm mắt chắp tay lâm râm khấn vái :
- Thưa cha mẹ, con là con gái của cha mẹ đây . Hôm nay con về thăm nội, nếu cha mẹ có linh thiêng hãy phù hộ cho con .
Tim đập thình thịch, cô từ từ mở mắt, mong sao cái dáng người đó biến mất đi . Nhưng không ... vẫn còn ngồi đó và còn động đậy nữa chứ . Cô mơ hồ cái bóng đó đang bước lại gần ... cô cứng đờ cả tay chân, mắt mở to hết cỡ ra nhìn .
Cố gắng định thần, cô đứng lên giơ tay trên giường tìm kiếm ... tay cô đụng ngay cái vật gì đó vừa dài vừa tròn . Chiếc đèn pin . Cô run run cầm thủ chiếc đèn pin trong tay, bước từ từ về phía chiếc ghế bố .
Đôi dép trong chân cô trở nên khó khăn khi bước đi . Càng đến gần, cô càng lo lắng . Sợ nếu hổng phải mà thì chắc là ăn trộm, nó sẽ giết cô mất . Nhưng với bản tính gan lì, cô cắn răng bước thêm :
"Mặc kệ, cố gì thì la lên".
Nghĩ thế, cô thủ sẵn hơi và hả sẵn miệng .
Chỉ còn ba bước dài nữa là tới, thật xui cho cô khi vấp phải một chú chó con chới với .
Một tiếng huỵch khô khốc vang lên kèm theo là một tiếng kêu khá lớn:
- Ối ... trời ơi ...
Một dáng người bật dậy ôm đầu và đứng nhìn cô đang nhăn nhó năm một đống dưới gạch .Dáng người đó mặc áo sơ mi màu trắng, cúi xuống định đỡ cô dậy nhưng lại thôị rồi nhanh chóng quay đi thẳng ra cửa và kèm theo sau là tiếng xe máy vang lên, xa dần .
Cố nhịn đau, Huyền Sang đứng dậy và bật đèn .
Ánh đèn sáng choang đã giúp cô bình tĩnh hơn và quan sát hiện trường .
Một cái áo vest vắt trên thành ghế, một bao thuốc lá vừa hút một điếu, một chiếc kính đen nằm dưới nền gạch .
Cô nhíu mày:
- Là người, một người đàn ông ... Ai vậy kìa ? Tại sao lại hành động lạ kỳ thế ? Chí Vĩnh chăng ? Ngoài anh ấy ra còn ai khác bây giờ . Nhưng ... anh ấy làm gì gặp cô phải bỏ chạy, với lại chiếc áo vest và cái kính đen không phải hiệu anh ấy dùng .
Cái đầu bé nhỏ của cô làm việc liên tục, nhưng chẳng có đối tượng nào để cô đặt trung tâm nghi vấn .
Chợt thấy nhột nhạt ở chân, cô hoảng hốt co chân lên . Một tiếng "ảng" vang lên làm cô phải mở to mắt nhìn .
Ôi chao ... một chú chó lông mượt mà rất dễ thương đang ngước đôi mắt tròn xoe nhìn cô . Cô ngồi xuống đưa tay vuốt đầu nó .
- Bé cưng chị xin lỗi, em có đau không?
Chú chó được vuốt ve và nhận thấy "cô chủ" mới rất hiền nên quay tít đuôi mừng rỡ .
Ôm chú chó vào lòng, cô cảm thấy lòng mình yên ắng lạ thường . Một chút gì đấy lo lo cho người đàn ông kia .
Lượm kính đen lên, cô cho vào túi áo vest phát hiện trong túi có năm tấm danh thiếp, cô lấy ra và chăm chú nhìn .
Một cái tên đập và mắt làm cô phải giật mình .
- Hồ Nhật Long .
- Là anh tă ư ? Anh ta làm thế với dụng ý gì ?
Khẽ cong đôi môi cô với tay lấy chiếc đèn pin, cô hoảng hốt giật tay lại .
- Ôi ! Vậy là ... vậy là ...
Trên đèn pin còn dính lại một vết máu chưa kịp khô . Cô bịt miệng lo lắng:
- Lúc nãy ... chắc anh ta bị vỡ đầu chảy máu rồi . Ôi ! Thật là ...
Một sự lo lắng không yên trong lòng cô . Cô để nhanh chiếc đèn pin lên ghế rồi bước lại cửa .
- Tại sao anh ta lại chạy trốn nhỉ ? Trời tối hù nguy hiểm lắm . Cô nhìn đồng hồ . Đã bốn giờ sáng rồi . Xem ra, mình cũng phải lên lại thành phố tìm bà nội thôi .
Nghĩ thế, cô quay và gom đồ dùng để lại vào vali . Vừa làm, cô vừa nói chuyện với chú chó con:
- Chị không biết chủ cưng có phải là hắn không, nhưng tại sao lại phải lén lút như thế ? Hôm n ay chị suýt gây ra án mạng, xem chừng sẽ gây bất lợi về sau ... Có gì thì cưng làm chứng nhé, chị không có cố ý nha .
Chú chó lè lưỡi liếm vào tay cô, làm cô phải là lên:
- Thôi, đừng có nịnh ! Chị không có phước phần nuôi cưng đâu, phải trả cưng lại cho hắn thôi và cả những thứ kia nữa .
cô quay nhìn chiếc áo vest lắc đầu :
- Không hiểu nổi .
Tại sao tôi phải nghe anh ? Anh đã lừa dối tôi . Anh thật đáng sợ . Tôi không cần anh nữa . Anh đi đi !Chí Vĩnh nhăn nhó trông rất khổ sở . Anh nắm lấy tay Huyền Sang:
- Em hãy tin anh không có chuyện đó xảy ra đâu, đừng nghe người khác nói bậy.
- Hừm ! Bây giờ tôi mới thấy rõ mặt thật của anh . Chẳng lẽ Thúy Diễm lại hại tôi, cô ấy là bạn thân của tôi mà .
- Nhưng cô gái đó không phải là tình nhân của anh . Cô ta chỉ là thư ký của giám đốc công ty Thịnh Phát đến đây giao hợp đồng .
- Giao hợp đồng mà ngồi lên đùi của anh ư ? Cô ta giao con tim thì có .
- Em ơi ! Lúc đó cô ta bị choáng váng nên té vào anh . Anh phải đỡ cô ấy, không lẽ anh bỏ cho cô ấy té ?
Huyền Sang cong cớn:
- Phải thôi . Nếu cô ta té, anh sẽ đau lòng lắm vì thân liễu yếu bị thương .
- Em thật kỳ lạ, bỏ đi hai ngày trời không báo cho anh một tiếng. Giờ gặp mặt, lại giận dỗi anh vì chuyện không đâu ... anh cảm thấy thất vọng quá .
- Khi đã có một nơi dừng chân mới, một nơi mà có thể vui vẻ hơn thì con người ta sẽ dễ thay lòng, anh cũng không loại khỏi hai điều đó .
- Em tin bạn em mà không tin anh à ? Em nghĩ anh tệ đến như vậy ư ?
- Ai đoán được sông cạn hay sâu hả anh, cũng như cuộc đời ai đoán biết được chữ ngờ .
Chí Vĩnh nóng mũi anh nắm lấy tay cô lắc mạnh:- Tình yêu của anh đối với em lúc nào cũng trào dâng như sóng cuộn . Em không hiểu hay là cố tình không hiểu ... anh yêu em hơn cả bản thân anh .
Những lời của anh là cô nguội đi cơn giận, nhưng chút ghen tức vẫn còn .
- Yêu ... lúc nào anh cũng nói yêu tôi, nhưng chuyện tôi làm anh đều không biết, lúc tôi cần anh, lúc tôi thất vọng thì anh chẳng biết, chẳng hay ... hu ... hu .
- Đó là lỗi nơi em . Em không nói làm sao anh biết được ?
- Đúng, đó là lỗi nơi tôi . Từ nay, anh không cần quan tâm đến tôi nữa .
Huyền Sang bỏ chạy ra cửa . Nhưng những giọt nước mắt của cô không làm cho Chí Vĩnh lo sợ gì cả, thay vào là một cảm giác chán nản . Anh nhìn theo lắc đầu:
- Ôi ! Phụ nữ thật là phiền .
Ngồi xuống ghế, anh mồi ình một điếu thuốc rồi từ từ nhả khói . Từng vòng khói uốn éo chẳng định hình được lâu dài, tạo cho anh một sự liên tưởng .
- Những cuộc tình thật mong manh, nó như làn khói thuốc vậy, biến đổi và thay hình rất nhanh và mặt trái của cuộc sống hiện nay là thế .Anh yêu cô nhưng tình yêu đó chưa thật vững bền, anh đã bị lung lay, bị ức chế về tâm lý .Nhưng người con gái anh chọn và anh yêu không thấu hiểu được lòng anh, nhịp đập của con tim chưa hòa chung, tất cả mọi cái, mọi thứ phải làm lại từ đầu .
Anh đứng dậy khoát áo vest lên vai rồi bước ra cửa:
- Xem ra phải thế rồi .Khi anh sang phòng bên thì mới biết Huyền Sang đã rời khỏi công ty khoảng mười lăm phút .Anh hối hả chạy ra cổng nhưng còn hy vọng, chiếc xe của cô đã biết mất .
Lủi thủi quay vào, anh bị chống cự quyết liệt, cuộc đối đầu giữa tình yêu và công việc .
- Hãy tới nhà cô ấy, xin lỗi và làm hòa .
- Không . Công việc ở công ty còn dang dở, nếu chậm xử lý sẽ dẫn đến việc trì trệ thu nhập . Anh phải ở lại để giải quyết .
- Nhưng lỡ cô ấy giận luôn rồi sao ?
- Không . Anh là một chàng trai có thể nói là toàn diện, cô ấy sẽ chẳng dám chia tay ... Mặc kệ, chiều nay tan sở hẵng tính .
Cuối cùng, công việc cũng đã thắng, anh bước trở vào phòng . Anh có biết đâu, với tâm trạng như hiện giờ liệu có thể giải quyết được bao phần công việc .
Dựng xe, Chí Vĩnh xách bọc táo loại trái cây mà Huyền Sang thích ăn nhất bước vào . Nhưng anh kịp khựng lại khi phát hiện thất có một cô gái và một người đàn ông có mặt trong phòng . Anh đứng nép vào cửa .
- Anh Hai ! Em không nói đâu, anh tự nói đi .
- Em mới lạ, rủ anh tới đây rồi ép buộc anh .
Bích Lệ cong môi :
- Em hổng có ép buộc à nha . Chuyện nàylà do anh gây ra anh phải xử lý chứ . Còn chuyện em rủ anh tới đây đơn giản chỉ là em không muốn ông anh của em bị tâm thần vì nhớ người đẹp .
- Em ăn nói cho cẩn thận vào, coi chừng người ta nghe phiền lắm .
- Yêu thì nói yêu có gì phải sợ . Em nhớ anh bản lĩnh lắm mà, sao giờ lại ỉu xìu vậy . Hừm ! Thật đúng với câu: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân".
Nhật Long nhăn mặt đưa tay sờ vào bông băng trên đầu:
- Anh cũng không hiểu tại sao khi đối mặt với cô ấy, anh run lắm ... nói một hồi là có chuyện gây lộn liền.
Bích Lệ định nói gì đó, nhưng thấy Huyền Sang bưng khay nước ra, cô liền im lặng .Đặt hai ly nước xuống bàn, Huyền Sang đưa tay:
- Mời Lệ và anh dùng nước .
Bích Lệ khoát tay:
- Khách sáo quá, tao với mày là bạn mà .
- Đúng, nhưng đối với anh Nhật Long đây thì không phải là khách sáo ? Phải tiếp đãi cho lịch sự, chứ lần sau anh ấy không dám đến nữa .
- Xì ! Sang khỏi cần lo chuyện đó . Hổng cho ảnh dùng nước, cứ bỏ măc ảnh, ảnh cũng đến nữa là .
Nhật Long kéo nhẹ tay em gái:
- Đừng nói bậy bạ đó, làm cho Huyền Sang giận là khỏi ... khỏi được uống nước .
Nhìn khuôn mặt ngượng của anh, Bích Lệ không nhịn được cười . Cô níu tay bạn:
- Chưa chi anh Hai đã sợ mày, xem ra mày có uy lắm đó .
Huyền Sang cụp mắt, giọng cô buồn buồn:
- Không đâu . Tao làm gì có uy quyền, chẳng qua anh ấy muốn ghẹo tao thôi .
Anh xua tay:
- Ồ ... không ! Sang đừng nghĩ thế . Anh không ghẹo Sang đâu, chỉ tại ... chỉ tại ...
- Con tim đa tình của anh chứ gì ?- Em đừng nói bậy .
- Bạn thấy không ? Anh mình thật đúng là một người yêu lý tưởng ... dám hy sinh thân mình để giúp bạn gai đến nỗi phải đi may mấy mũi đấy .
Nhìn theo tay bạn, Huyền Sang mới phát hiện trên trán bên trái của anh có dán băng . Cô hỏi:- Anh ấy sao thế ?
- Anh hùng cứu mỹ nhân .
- Quả thật, ai mà có bạn trai như anh Hai của bạn chắc hạnh phúc lắm, vì được che chở và thương yêu .
Kéo mái tóc phủ che băng lại, Nhật Long nhìn Huyền Sang không chớp . Anh cảm nhận được nỗi buồn từ đôi mắt của cô .
- Hình như em có tâm sự thì phải ?
Sợ bị phát hiện, cô lắc đầu cố gượng cười tươi:
- Không đâu . Em làm gì có chuyện buồn ... Cuộc sống của em khá vô tư .
Bích Lệ xen vào :
- Có người yêu mà còn vô tư sao ?
- À ! Anh và Lệ đến tìm em có việc gì không ?
Nhật Long nhìn em gái nhưng bị quay mặt đi, anh đành đóng vai chíng:
- À ! Người bạn của anh nhờ anh gởi giúp hồ sơ này cho em .
Đặt một bao giấy xuống bàn, anh cười:
- Nó còn bảo giúp hỏi thăm sức khỏe của em .
- Ai chứ ? Anh ấy em có quen không ? - Huyền Sang thắc mắt hỏi .
- Là người lần trước anh đã nói với em đấy .
- Vậy à !
Cô chợt nhớ ra cái áo vest nên đứng lên chạy vào trong:
- Anh chờ em một tí nha .
Xách một túi xốp ra, cô đặt lên bàn . Đoán biết trước được nó là cái gì nên Nhật Long chận đầu trước:
- Hôm kia nó gặp anh . Thấy nó bị thương nơi trán, anh hỏi nó không nói ... hỏi ép một lúc nó mới ảo là bị té xe .
Bích Lệ giúp anh phá vòng vây :
- Ủa ! Áo vest này giống của anh Hai quá .
- Bậy nè ! Của bạn anh sao Huyền Sang có được .
Huyền Sang kể lại chuyện xảy ra vào đêm đó cho Bích Lệ nghe . Cuối cùng, cô xác định:
- Vâng, theo lời của anh em có thể suy đoán là anh ta ... nhưng tại sao anh ta lại làm thế chứ ?
Bích Lệ gục gật đầu:
- Có thể anh ta yêu bạn, nhưng biết chắc đó chỉ là tình yêu đơn phương nên âm thầm tìm đủ mọi cách để giúp đỡ người mình yêu . Ái chà ! Đó là một hạnh phúc mà người không được yêu có được .
- Mình ngại lắm . Sự giúp đỡ lúc nào cũng phải có giá trị của lúc đó, mình sợ .Nhật Long nhỏm dậy, anh cương quyết:
- Không . Anh ta không bao giờ làm thế . Tính cách của anh ta, anh rất hiểu rõ . Có lẽ anh ta yêu em, nhưng không muốn phá vỡ hạnh phúc của em, chỉ đứng bên ngoài vun đắp cho hạnh phúc của em và lấy niềm vui của em làm niềm vui cho chính mình .
Thấy phản ứng của anh Hai, sợ chuyện bị lộ tẩy, Bích Lệ móc điện thoại di động ra:
- Alô ... Anh Dương đó hả, có chuyện gì không anh ?
- ...
- À ! Ra thế, vâng em sẽ bảo anh Hai em về liền .
- ...
Vâng ạ .
Cô khều vai anh trai:
- Anh Dương đang ở nhà của mình . Anh ấy muốn gặp anh bàn một ít công việc .Biết em gái mình nhắc khéo, Nhật Long đứng lên cười:
- Xin lỗi, anh phải về, hẹn gặp lại em sau .
- Vâng anh về .
Bích Lệ uống cạn ly nước của anh Hai rồi giơ tay:
- Bye, tao về nha .
- Ừ . Nhớ qua tao chơi thường nhen .
- Ờ . See you again .
Tiễn bạn ra về, khi quay vào, cô phát hiện ra bọc trái cây mắc nơi cửa . Nhìn loại trái cây, cô nghĩ ngay tới người chủ của nó .
Đặt trái cây lên bàn, cô ngồi nhìn nó mà lòng trống trải . Trước kia khi nhận quà của anh, mà đặc biệt là loại trái cây này cô rất vui . Vậy mà ...
Liếc mắt về phía chiếc bao giấy, cô thở dài mở nó ra :
- Lại một chàng ngốc hy sinh vì tình đây mà .
Đập vào mắt cô là một món quà mà cô tưởng chừng suốt đời cô chưa mơ thấy .
Cô run nhẹ đôi tay, mắt mờ đi . Ôi ! Đây là mơ hay sự thật ? Trên tay cô hiện giờ là giấy tờ chuả ngôi nhà lúc trước, ngôi nhà đã thân thiết với cô cả quãng đời thơ ấu .
Tên người chủ sở hữu của nó không ai xa lạ chính là cô . Dụi mắt mấy lần, nhưng khi biết chắc đó là sự thật, cô không kềm được nước mắt .
Cô cứ ngồi yên lặng để mặc nó rơi làm ướt cả một bên tờ giấy .
Cùng lúc, Thúy Diễm bước vào . Cô hoảng hốt khi thấy bạn trong tâm trạng xúc động như thế . Cô kéo vai bạn .
- Sang ! Mày có sau không ? Có chuyện gì xảy ra vậy ? Nói tao nghe đi Sang !
Huyền Sang ngả vào lòng bạn khóc lớn hơn:
- Tao ...
Nghẹn lời không nói được, cô chỉ biết dùng nước mắt để vơi đi niềm xúc động . Anh ta là ai ? Là ai chứ, sao lại tận tình giúp đỡ cô?
Được bạn vỗ về, cô cũng dần vơi đi niềm xúc động . Khẽ ngẩng đầu lên, cô hỏi:
- Trên đời này sao lại có người tốt như vậy hả Diễm ? Tao ... tao chẳng biết làm gì đây trước tấm lòng của anh ấy ?
Thúy Diễm thở dài:
- Trời ạ ! Tao chẳng biết chuyện gì cả, làm sao trả lời ày đây .
Trao tờ giấy cho bạn, cô nói:
- Người mà tao nói với mày hôm trước đó .
- Vậy là mày gặp vận may rồi, có quý nhân phò trợ ... hãy sẵn lòng mà đón nhận đi .
- Không được, tao chẳng thể nhận, vì tao không có khả năng chi trả ơon nghĩa đó .
- Ôi, lo gì ! Bảo anh Vĩnh trả thay .
Huyền Sang đưa mắt xa xăm:
- Tao có linh cảm rằng tao với anh ấy sẽ có một kết thúc chẳng lành .
- Thế cũng chẳng ăn thua gì, mày có thể dang rộng vòng tay trả ơn cho ân nhân này nè .
- Mày ăn nói kỳ thế ?
- Không kỳ đâu, đôi má mày hồng lên rồi kìa .
Bật dậy, cô đấm vai bạn:
- Hổng nói chuyện với mày nữa, tao đến ngôi nhà của tao đây .
- Đi liền hả ?
- Ừ, tao nhớ nó lắm .
- Ngày mai đi, cho tao đi với . Chiều tối rồi, một mình mày tới đó nguy hiểm lắm .
- Khùng hả ? Có gì mà nguy hiểm ? Ngôi nhà đó tao ở lúc trước chứ bộ .
- Biết đâu được có ăn trộm hay cướp nó núp sẵn ở đó thì sao ? Ở lại đây ngủ đi, sáng đi cho tiện.
Nghe lời bạn, Huyền Sang không đi . Cô quay vào bếp dọn cơm ra ăn rồi lên giường ngủ sớm . Cô muốn mau sáng để đi về thăm nhà .
Không biết chợp mắt được bao lâu, cô giật mình thức dậy thì đã mười giờ tối . Đột nhiên, cô nhớ nhà và muốn đi ngay . Cô quay nhìn bạn đang ngon giấc, cố nén lòng nhắm hờ mắt . Cô bỗng thấy cha mẹ cô hiện ra mỉm cười với cô . Mẹ cô đưa tay vẫy cô, đôi mắt rất buồn và mong nhớ . Cha cô đưa tay ôm cô vào lòng và vuốt tóc cô . Ông nói nhỏ và tai cô rằng đang ở trong một ngôi nhà mới, rất mới nhưng rất thân quen . Cô ngước mắt nhìn ... Đúng là ngôi nhà của cô ... Bỗng cha mẹ cô dần dần mờ đi và biến mất . Cô hốt hoảng kêu lên trong nước mắt .
- Cha ... mẹ ...