Chợt đôi mi của Bích Tiên động đậy rồi mở choàng ra, đôi mắt cô traong sáng ngây thơ nhìn anh không chớp .
- Tôi ... anh ...
Cô giơ tay ôm đầu:
- Ôi ! Đau quá ... đau quá .
Nỗi vui mừng cùng nỗi sợ hãi làm Bảo Khanh quýnh cả lên, anh toan chạy đi .
- Để anh đi gọi bác sĩ .
- Không ... không cần đâu ... Tôi ...Cô lại ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn anh :
- Anh là ai ... sao lại ở đây ? Còn tôi ... á, tôi đau quá .
Nhìn người yêu đau đớn anh thắt cả tim, choàng qua anh ôm cô vào lòng vỗ về:
- Đừng suy nghĩ nữa em ! Hãy để đầu óc được thanh thản đi, rồi anh sẽ kể cho em nghe .
Anh lại hôn lên mái tóc cô, nhưng lần này cô phản ứn glại .
- Nè, anh đừng có hôn tôi chứ .
- Anh ...
- Lúc nãy anh hôn tôi, tôi đã hổng nói rồi, bây giờ còn hôn nữa hay sao ? Nhưng mà tôi có cảm giác anh quen lắm, lại thân yêu gần gũi nữa . Bộ anh là ... là ...
Đôi mắt của cô nhìn thấy đôi vợ chồng dìu nhau ngoài cửa sổ bèn nói luôn .
- Là chồng tôi hả ?
- À ... ư ...
- Vậy thì được ôm tôi ... nhưng ôm ít thôi nha .
Đôi mắt vui mừng của anh vì Bích Tiên đã tỉnh nhưng lại phủ mờ một áng mây đen .
Vị bác sĩ mở cửa bước vào ông nhướng mắt nhìn :
- Ồ ! Cô ấy đã tỉnh rồi à ? Anh cố gắng đừng để cô ấy xúc động nha .
- Vâng .
Bích Tiên tugn chăn bước xuống giường, cô níu tay vị bác sĩ :
- Bác sĩ ơi ! Tại sao tôi lại ở đây vậy ? Còn anh này là ai, có phải chồng của tôi không ?
Vị bác sĩ quay nhìn Bảo Khanh, ông vỗ tay cô :
- Cô bị tai nạn ... anh ta đưa cô vào đây đấy .
- Vậy ảnh hổng phải là chồng tôi ?- À ... ừm ... tôi cũng hổng biết .
- Ông thật là ... hùa với ảnh gạt tôi . Tôi ghét ông, ghét cả anh ta .
Vị bác sĩ bước lại gần Bảo Khanh:- Cô ấy hồi phục lại tốt đấy, chỉ khổ một điều là trí nhớ của cô ấy đã mất . Nhưng anh đừng buồn, cô ấy sống lại đã là một phép lạ rồi . Còn cô ấy có nhớ lại hay không tùy thuộc vào anh .- Vâng, tôi hiểu ... Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, giúp cô ấy lấy lại trí nhớ và tình yêu trong cô ấy .
- Ừm . Chúc anh thành công . Hai ngày sau, nếu cô ấy không có phát sinh gì lạ, chúng tôi sẽ cho xuất viện .
- Cám ơn bác sĩ .
Cánh cửa khép lại, Bích Tiên quay nhìn Bảo Khanh:
- Nè, anh đừng lợi dụng tôi nha ! Tôi biết anh hổng phải là chồng tôi .
(mất 2 trang)
... tĩnh dưỡng chứ, lỡ có mệnh hệ gì thì sao ? Cô không thương bản thân mình thì cũng phải thương cho người yêu cô chứ . Anh ta đã vì cô mà làm tất cả mọi chuyện để cứu cô . Nhìn anh ta săn sóc cô mà tôi còn muốn phát ghen lên nữa đấy .
- Anh ta là người yêu tôi thật sao ?
- Vậy chứ là gì ? Cô hỏi lại . Nếu hổng là người yêu sao lo lắng cho cô được như vậy .
- Nhưng tôi đâu có yêu anh ấy ?
Cô y tá tròn mắt .
- Cô đừng có điên ! Không yêu mà chết vì anh ta à ?
- Chết vì anh ta ... sao lại như vậy ?
- Thôi, cô nằm nghỉ đi, anh ấy sắp về rồi đó . Thiệt ... trước khi mua thức ăn cho cô, anh ta đã hỏi cặn kẽ bác sĩ ... ít ai được phước như cô vậy .
Cô y tá đi rồi mà Bích Tiên như đi trong mộng . Cô không biết đó có phải là sự thật hay không ? Nhưng ai cũng nói thế chắc là thiệt rồi . Cô hạnh phúc thế sao ? Vậy thì tại sao cô lại chết vì anh ấy ? Tại sao cô không còn nhớ gì cả, đầu óc cô trống không thế này ?
Cơn đau đầu lại ập đến, cô oằn cả người . Cô cố gượng dậy nhưng không được rồi ... buông thông hai tay .
Một vòng tay ấm áp kịp nâng cô dậy, một vòm ngực vững chắc kịp để cô tựa đầu . Bảo Khanh đã về . Anh đau đớn khi thấy người yêu vật vã trong cơn đau nhức .
Đôi mắt hé mở, cô ngước nhìn anh, một áng mây buồn che khuất sự vô tư ngây thơ trên gương mặt .
- Tại sao em lại không nhớ gì cả ? Em đã cố rồi nhưng mà vẫn vô vọng . Em muốn biết em là ai ? Em muốn biết tình yêu của chúng ta thật sự là như thế nào .
Bảo Khanh siết chặt cô vào lòng . Anh cố nén tiếng thở dài, an ủi cô bằng lời êm ái :
- Đừng cố em ạ ! Mọi chuyện sẽ trở lại từ đầu khi em bình phục mà .
Cô thoát khỏi vòng tay anh :
- Còn nếu không bình phục thì sao ? Tôi sẽ là ai đây ? Hu ... hu ...
- Em sẽ trở thành một con người mới . Em sẽ sống hạnh phúc với tương lai, cần làm gì một quá khứ quá ư là đau khổ .
- Nếu không có quá khứ làm sao tôi hiểu được tình yêu của anh ? Nếu không có quá khứ làm sao tôi có thể chấp nhận yêu anh, một người giờ đây xa lạ với tôi .
Bảo Khanh gục đầu vào hai tay . Anh biết phải làm gì đây ? Trời ơi ! Không, anh phải lo lắng cho cô . Cho dù cô trớ thành một con người khác mãi mãi, anh vẫn phải lo lắng cho cô .
- Bích Tiên ! Cho dù sao này em thật sự trở thành một con gnhững khác, anh vẫn ở bên em, vẫn lo lắng cho em và mãi yêu em .
- Nhưng tôi có yêu anh được hay không ?
- Anh không cần biết . Cho dù sao này em có yêu người khác, anh vẫn lo lắng cho em .
- Anh điên rồi !
- Đúng vậy . Anh điên vì yêu em, điên vì người con gái đã sẵn sàng chết vì anh .
- ...
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn tha thiết .
- Đừng bướng nữa ! Anh tin là với tình yêu của anh, em sẽ nhớ lại mà ... Ra viện, anh sẽ đưa em về một nơi mà em rất thích, nơi đó sẽ là một liều thuốc tốt giúp em hồi phục nhanh .
- Thật vậy không ?
Dìu cô lại giường, anh cười:
- Thật mà, anh gạt em làm gì . Thôi, bây giờ em ăn cháo đi . Cháo thịt bầm rắc tiêu nhiều, món em thích đó .
Mùi cháo thịt thơm phứt khiến cô đói cồn cào .
- Cám ơn anh .
Nhìn cô nâng muỗng cháo mà lòng anh yên ắng lạ .
Anh đã bớt cô đơn rồi ...
- Để anh đút cho, coi chừng nóng đó .
Vị bác sĩ chỉ nghe lén được câu đó, nhưng ông biết chắc rằng bệnh nhân của ông sẽ hồi phục trước thời hạn thôi .
Ngã phịch lên giường chèn ngang người bạn, Huyền Sang hét lên nghe rất sảng khoái .
Thúy Diễm đang chập chờn vào giấc mộng, lại bị phá đâm ra bực:
- Con quỷ ! Mày làm cái trò gì vậy ?
- Chúc mừng tao đi .
- Mừng cái đầu mày có tóc hả ?
- Tao "uýnh phù mỏ" bây giờ . Nè, biết tin gì chưa ?
Thúy Diễm mắt vẫn nhắm nhưng miệng vẫn nói :
- Bin Laden khủng bố mày phải không ?
- Tao móc mắt mày bây giờ . Mở mắt ra nghe tao nói nè .
- Trời ơi ! Thì nói đi, mắt tao nhắm nhưng tai tao nghe chứ bộ .
- Tao xin được việc làm rồi .
- Hả ! Cái gì ...
Thúy Diễm bật dậy như cái lò xo làm Huyền Sang cũng phải giật mình .
- Gì vậy ?
- Mày có việc làm rồi ?
- Ừ .
- Thiệt hông vậy ? Đừng gạt tao nha .
- Xời ! Gạt mày tao được gì ?
- Vui quá ! Vậy thì mày có tiền trả cho tao rồi .
- Hừ ! Thì ra suốt ngày mày chỉ nghĩ đến tiền bạc . Biết vậy, tao hổng thèm nói làm gì .- Thôi mà, đừng giận, trông xí lắm . Nói chơi thôi ... Mà nè, xin làm ở đâu vậy lương bổng ra làm sao ?
- Trợ lý phó giám đốc, mức lương thoả thuận .
- Bao nhiêu ?
- Chưa biết . Một lát vào gặp giám đốc mới bàn .
- Một lát hả ? Mấy giờ vậy ?
- Mười giờ ?
- Còn bây giờ là mấy giờ ?
- Chín giờ .- Chết ! Tao chưa nấu cơm, chưa đi chợ .
Huyền Sang trợn mắt hét lên :
- Trời ạ ! Con nhỏ này, bộ mày muốn ăn đòn hả ? Trước khi ra khỏi nhà, tao đã nhắc ba lần, còn viết tờ giấy để trên bàn mà ...
- Thì mày nghĩ xem, lỗ tai không nghe, mắt không thấy sao mà nhớ ?
- Hết nói nổi mày rồi .- Thôi, để tao bao mày ăn cơm tiệm, chịu chưa ?
- Đủ tiền hông mà bày đạt ăn cơm tiệm ?
- Xời ! Đừng khi dể nha bạn ! Còn 30 đô cứng trong túi nè .
- Vậy thì được . Thứ lỗi ày đấy .
- Tao biết tính mày tham ăn nên nói tới ăn là có lỗi cũng tha ngay mà .
- Nè, nói gì vậy ?
- Đâu có ... tao nói để tao đi rửa mặt rồi chở mày đi ăn cơm .
- Rồi thuận tiện chở tao tới công ty luôn nghen .
- Hừ ! Lợi dụng sức lao động của người khác .
- Tự nguyện hay muốn "cưỡng bức" đây ?
- Thôi, cho em xin được tự nguyện .
- Tốt đó .- La sát !
- Cái gì ?
- Hổng có ... Gió mát quá hà .Bước lên những nấc thanh, Huyền Sang thấy bực bội vô cùng.
- Tự nhiên cái nghe lời nó mặc vấy, làm hại đi đứng chẳng được gì hết trơn . Còn đôi giày này nữa, cao thấy phát sợ luôn . Lỡ mà trượt chân một cái có nước vào nhà thương mà xin nằm viện chớ khỏi đi xin việc ... hừm .
Nhưng câu nói của cô vô tình lại lọt vào tai một chàng trai đi phía sau . Anh ta mỉm cười ngước đôi mắt bị che bởi chiếc kính đen nhìn lên .
"Ối chà ! Một cô gái dễ thương ... dáng người thật tuyệt vời . Chỉ tội một cái là phải dò từng nấc thang mà đi . "
Anh còn đang suy nghĩ xem gương mặt của cô gái ra sao thì ...
- Á ... á ...
Thân hình cô gái ngã ập vào người anh . anh giật mình đưa tay ra đỡ lấy . Bất ngờ anh và cô gái phải lăn cù nèo hết bốn nấc thang .- Ơ ... Không sao . Cô không bị trặc chân chứ ?
- Dạ không . Cám ơn anh .
Chiếc kính đen đột nhiên rơi xuống đất, gương mặt đẹp trai với đôi mắt đa tình khiến Huyền Sang run nhẹ . Cô cụp mắt quay đi .
- Cám ơn anh, tôi phải đi đây .
Lần đầu tiên có một cô gái nhìn thấy mình mà không tỏ ra một chút phản ứng nào, anh cảm thấy lạ lẫn . Một cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng trong người ...
- Ôi ! Mình lại mơ mộng nữa rồi .
Nhặt chiếc kính đen lên, vô tình anh phát hiện tờ giấy giới thiệu của Trung Tâm Xúc tiến việc làm .
"Huyền Sang ... chức danh dự tuyển trợ lý giám đốc".
Anh mỉm cười một mình rồi nhanh chóng vượt mấy nấc thanh lầu . Lạ thật, hôm nay anh không thấy mệt .
Vào đến phòng, anh nhanh tay thu xếp các vật linh tinh rồi ngồi vào bàn, cố gắng tìm một kiểu ngồi "oai vệ" và dọn bộ mặt thật ngầu để ... hù dọa .
Chẳng bao lâu sau có tiếng gõ cửa, anh mỉm cười rồi lấy giọng cao :
- Vào đi !
Một cô gái khép nép bước vào, nét mặt không giấy được vẻ căng thẳng .
- Chào ... giám đốc, tôi đến đây để xin việc ạ .
Ngồi quay mặt ra cửa sổ . Chí Vình cứng giọng :- Cô ngồi đi !
Anh xoay ghế lại, hai ánh mắt chạm nhau . Anh mỉm cười :
- Xin chào . Chúng ta lại gặp nhau, hữu duyên thật đó .Huyền Sang bối rối, cúi mặt tránh đi ánh mắt của anh.
- Nào, cô cho tôi xem hồ sơ, được không cô Huyền Sang ?
- Dạ ...
Bất ngờ vì anh ta biết tên của mình, cô lại luýnh quýnh hơn làm rơi cả hồ sơ .
Nhặt để lại lên bàn, cô tự nhủ :
"Trời ạ ! Mi làm gì vậy, Huyền Sang . Đứng vững lên chứ . Nếu cứ đà này thì mất việc ngay . Bình tĩnh lại ! Hãy nghĩ đến tương lai, hãy nghĩ đến nội . Cố gắng lên, đừng để ông ta chủ động dẫn trước mình .
Nhắm mắt lại, cô hít vào thở ra một cái thật mình .
- Vâng ... đây thưa ông .
Lật xem qua một lượt hồ sơ, Chí Vĩnh gật gù :
- Tốt lắm ! Cô hoàn toàn đầy đủ khả năng để tiếp nhận công việc . Nhưng mà tôi cần phải có giấy giới thiệu bảo lãnh của "Trung Tâm Xúc tiến việc làm".
Giật nảy mình, Huyền Sang lục lọi trong túi ... Không có ! Đâu rồi nhỉ ? Hổng lẽ bỏ quên ở nhà ? Cũng không phải . Lúc nãy mình kẹp chung với xấp hồ sơ mà ... Mặc kệ, liều thì liều .
Nghĩ thế, cô ngẩng cao đầu :
- Xin lỗi giám đốc. Vì một lý do nào đó tôi đã làm mất nó . Nhưng tôi thiết nghĩ rằng, chẳng lẽ không có tờ giấy đó thì không làm việc được hay sao ? Nó chỉ là một thủ tục mang tính khách quan . Ông có cần phải có nó không ? Tôi nghĩ bằng chính khả năng, sức lực của mình xin việc mới bảo đảm hơn .
- Cô nói thì đúng đấy . Nhưng mà Huyền Sang à ! Thời đại bây giờ không còn như trước nữa, đi đâu, làm gì thì cũng phải có "chân" mới mong thành công .Huyền Sang nhếch môi :
- Là giám đốc của một công ty lớn, mà lại có những suy nghĩ như vậy thì chẳng phải là một ông chủ tốt . Xin lỗi, tôi có thể rút lại hồ sơ .
- Ấy ! Cô đừng giận chứ . Tôi chưa thấy một ai đi xin việc như cô, lại dám gây sự với ông chủ . Nhưng mà thú vị lắm, tôi rất thích sự chân thật và thẳng thắn . OK, tôi tuyển dụng cô .
Rồi anh nhướng mắt :
- Đối với tôi thôi nhé . Còn đối với người khác, tôi chưa dám chắc đâu .
Anh đặt tờ giấy giợi thiệu lên bàn :
- Đây là nguyên nhân mà cô nghi vấn lúc nãy . Tôi đã nhặt được lúc chúng ta té cầu thanh .- Ông ...
Cô bối rối với ánh mắt như lửa của anh .- Thế thì được rồi . Ông khỏi phải bắt bẻ tôi .
- Tôi nào dám . Nhưng mà cô ơi, sự duyên dáng, thùy mị có lẽ hợp hơn với vóc người của cô, đừng hung dữ nữa, tôi ngại ...
- Xin lỗi, tôi không quen những lời ngọt ngào ẻo lả . Nếu ông cần tôi sẽ giới thiệu người khác giùm cho .
- Ồ, không ! Một sự lựa chọn quá tuyệt vời rồi còn gì . Ngày mai, cô bắt đầu đi làm nha . Hy vọng cô đừng tới trễ .
- Cám ơn lời nhắc khéo của ông . Chào ông .
- Khoan đã ! Hình như cô chưa biết tên của tôi . Tôi tên là Chí Vĩnh .
- Biết cũng vậy thôi, vì tôi gọi ông là giám đốc mà .
- Nó sẽ quá xa lạ, nếu làm việc chung với nhau .
- Còn tôi thì không cho là vậy . Nó tạo nên sự nghiêm túc trong công việc .
- Tùy Huyền Sang ! Cô muốn gọi sao cũng được, nhưng mà nên nhớ đừng làm tôi phải cáu lên . Tôi mau nổi giận lắm đấy .
- Cám ơn . Vì công việc, tôi sẽ cẩn trọng .
Cô lại cụp mắt vì ánh mắt của anh . Nó như xoáy vào hồn cô, vào tâm trí cô những bờ môi, khóe mắt, nụ cười của anh ... cô rung động thật rồi . Một cảm giác mơ hồ choáng ngợp lấy cô .
Cô lắc mạnh đầu, xua đi bao ý nghĩ .
Riêng về Chí Vĩnh, anh lại nở trên môi nụ cười thật tự nhiên . Anh cảm thấy cuộc sống, công việc hôm nay rất là vui, suôn sẻ . Phải chăng sự cứng cỏi, lạnh lùng của anh đã bị phá vỡ ?
Lâu nay, anh đã cứng cỏi bỏ qua những mối tình không lối thoát . Khó khăn lắm anh mới đứng vững và chịu đựng đến hôm nay . Không biết vì cuộc sống hay kinh nghiệm bản thân, anh đã không tuyển nhân viên nữ vào làm việc, nếu có thì cũng chỉ là những công việc ít gặp mặt .
Hôm nay, tâm trạng vui vẻ, anh lại thấy mình trước đây ích kỷ quá . Phải để cho công ty này có hồn lại chứ . Bấy lâu nó đã khô khan và nguội lạnh cả rồi .Đang tận hưởng những dòng suy nghĩ tươi đẹp thì điện thoại reo vang, anh chẳng buồn bắt máy và không muốn mất đi giấc mơ đẹp .
Tiếng chuông vẫn reo, reo một cách kiên nhẫn .... Bực mình quá, anh mới bắt máy :
- Alô . Phòng giám đốc đây .
- Cha nội ! Đang làm chuyện gì mà để máy reo lâu vậy ?
- Hừ! Lại mày nữa, phá giấc mơ đẹp của tao .
- Chưa ăn cơm mà mơ cái gì . Ra quán liền đi, tao đang chờ .
- Mày trốn đâu mất biệt vậy . Trời ơi ! Để công việc bù đầu một mình tao .
- Ra đây đi, tao nói à nghe . Lẹ lên nha, tao cúp máy à .
- Ừ . Ra liền .
Đứng lên sửa lại cà vạt, Chí Vĩnh mở cửa bước ra .
Anh lại trở về với niềm vui lúc nãy, gặp nhân viên nào, anh cũng vẫy tay chào khiến mọi người, ai cũng thấy lạ lẫm .
- Ủa ! Giám đốc mình đó hả ?
- Ừ . Chứ còn ai nữa .
- Mẹ ơi ! Mày xem hôm nay là ngày mấy, tháng mấy vậy ?
Đánh dấu vào đó để kỷ niệm lần đầu tiên kỳ tích xảy ra .- Hừ ! Chứ mày hổng muốn giám đốc vui thế, dễ chịu thế hay sao ?
- Muốn chứ, nhưng mà chắc hổng được bao lâu đâu .
- Đâu biết chừng !
Mọi người lại trở về với công việc, nhưng tin giám đốc Chí Vĩnh "đổi đời" sẽ lan nhanh à xem .- Vừa phải thôi . Trời ơi ! Mày biết là công ty đang làm ăn được không ? Hồ sơ hợp đồng chất như cái núi, còn mày lặn đâu mất tiêu.
Bảo Khanh nhăn mặt :
- Mày lạ quá ! Tao có gọi điện thoại xin phép đi du lịch một tháng . Mày đồng ý rồi còn trách gì nữa .
- Nhưng mà lúc đó mày đang thất tình, làm việc cũng chẳng được, tao mới cho đi . Ủa ! Sao hôm nay còn ở đây ? Mày gạt tao phải không ?
Vỗ vai thằng bạn chí thân, Bảo Khanh tâm sự:
- Tao gặp phải sự cố thôi .
- Có chuyện gì vậy, nói tao nghe với .
Nghe bạn kể lại chuyện mà Chí Vĩnh muốn bật khóc . Anh xúc động vỗ vai bạn:
- Chúc mừng mày nha . Một tình yêu một người con gái như thế khó tìm được lắm, hãy trân trọng đừng để vuột mất một lần nữa nha .
- Tao biết chứ . Nhưng giờ đây cô ấy không còn nhớ một chút gì về tao . Tao buồn lắm nhưng biết phải làm sao ?
- Một tình yêu cao đẹp, vững bền nó luôn là một thứ núi lửa thử thách, vượt qua được mới nhận được niềm hạnh phúc trọng vẹn trong tay .
- Đúng vậy, nên tao hy vọng tình yêu của tao sẽ là một liều thuốc giúp cô ấy hồi phục trí nhớ .
- Cô ấy hồi phục trí nhớ thì sao ? Cốt yếu là mày phải tạo cho cô ấy niềm tin, sức sống và tình yêu hiện tại . Nếu cô ấy cảm nhận được, thì tất cả những kỷ niệm ở quá khứ sẽ ùa về .
- Chà ! Một nhà tâm lý học phải không ? Tao thấy mày nên nhường chức giám đốc cho tao đi .
- Đừng nằm mơ cưng . Mày mà lạng quạng, tao cho giáng chức đấy .
- Nè ! Tao sẽ đưa cô ấy ra Đà Lạt để trị bệnh, mày có đồng ý không ?
- Không đồng ý cũng không được, mọi chuyện mày đã quyết định cả rồi .
- Nhưng mà chuyện công ty ... tao ...
Chí Vĩnh bật cười . Anh nắm lấy tay bạn:
- Tụi mình là anh em mà, tính toán với nhau làm gì . Với lại, từ lúc thành lập công ty, mày đã thay tao quán xuyến trong ngoài, lúc đó tao chỉ lo ăn chơi, chạy theo những cuộc tình xa xỉ . Nếu không nhờ mày, công ty đã phá sản rồi . Hôm nay chỉ có một chút việc, lại liên quan đến hạnh phúc cả đời mày tao làm sao đứng nhìn được .
- Hãy yên tâm . Mọi chuyện công ty đã có tao lo . Mày lo tập trung trị bệnh cho Bích Tiên đi ! Khi nào cô ấy khỏi hẳn thì quay về cũng được .
- Cám ơn mày . Khi sắp xếp ổn định cho cô ấy, tao sẽ về đây ngay .
- "Quân tử nhất ngôn" đấy .
- Ừ . "Tứ mã nan truy" .
Hai người bạn bắt tay nhau mỉm cười . Trong ánh mắt họ hiện lên những tình cảm đẹp .
- "Tình bạn muôn đời như mặt biển xanh trôi mãi ...
Dù biển cạn đi rồi, tình bạn vẫn còn đây ..."
- Ủa ! Thím có thấy Bích Tiên không vậy thím Năm ?
- Thím không thấy cậu à . Cô ấy không có trên phòng sao ?
Bảo Khanh nhăn mặt chắt lưỡi:
- Dạ không ạ . Đã bảo ngủ trưa rồi mà đi đâu không biết .
Thím Năm buông rổ cà xuống đứng lên :
- Để thím tìm cô ấy cho cậu
- Dạ thôi, con tìm được rồi, cám ơn thím .
Bảo Khanh bước ra cửa chính nhìn ra cổng .
- Cổng đã khóa, vậy chắc chắn là không có đi ra ngoài .
Anh đảo mắt một vòng để tìm kiếm dấu vết, nhưng chẳng có manh mối nào ... Chán nản, anh cho hai tay vào túi quần, hét lớn:
- A ... a ... a ...
Chú năm đang tưới cây gần đó chạy lại .
- Cậu chủ có chuyện gì vậy ?
Anh vò đầu:
- Không có gì ạ, con hét cho đỡ buồn ấy mà .
- Cậu thật là ...
Chú Năm mỉm cười bỏ đi .
Bóng chú vừa khuất thì có tiếng chân chạy đến, giọng cũng hơi hơi lo lắng :
- Có chuyện gì vậy anh ?
Nét mặt Bích Tiên ngây ngô đến nỗi làm cho Bảo Khanh phải phì cười, dù anh đang rất giận .
Ôm cô vào lòng, anh ký nhẹ lên đầu cô :
- Em đi đâu mà để anh tìm muốn chết vậy, không sợ ăn đòn phải không ?
Chìa hai trái táo xanh ra phía trước, Bích Tiên chun mũi :
- Người ta có đi đâu đâu, chỉ ra vườn sau hái táo thôi .
Vẫn để yên trong vòng tay anh, cô mỉm cười :
- Cho anh một trái nè, xem như là đền ơn cho sự lo lắng của anh .