Thời An nằm trong lòng Lục Thời Gia, cô nhìn Trần Mạn Mạn đang ngồi ở sô pha phía đối diện làm mặt quỷ, chọc đến mức khiến cho Trần Mạn Mạn tức giận nổi trận lôi đình mới vừa lòng giả vờ sợ hãi khóc lóc với Lục Thời Gia.
Trần Mạn Mạn bị cô chọc tức đến mức suýt nôn ra máu.
Không biết con quỷ nhỏ này từ đâu ra, dám trốn dưới gầm giường Lục Thời Gia chụp lén cô ta, may mà tiếng điện thoại reo lên bị cô ta phát hiện ra, ngay lúc cô ta định kéo con quỷ con này ra thì bị cô giẫm ngược lại, nửa thân thể trần trụi bị nhìn thấy, Lục Thời Gia nhìn thấy thì cũng không sao, nhưng hai trợ lý kia là cái thá gì mà được nhìn.
Cô ta vẫn chưa tiếp thu kịp sau cú va chạm, thì con quỷ con này đã chạy đến chỗ Lục Thời Gia gọi cha, không những thế còn giả vờ giả vịt mách lẻo với hắn.
“Thời Gia, hôm nay anh nhất định phải cho em một câu giải thích!” Trần Mạn Mạn hung dữ nói, nhưng lúc nhìn vào Lục Thời Gia thì trên mặt lại biểu hiện hờn dỗi.
Thời An nhìn thấy biểu cảm này suýt thì nôn, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo của Lục Thời Gia, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn hắn, cô dùng giọng sữa bé xíu nói với hắn: “Ba, tóc của con bị dì này kéo đau quá.”
Vẻ mặt Lục Thời Gia lập tức thay đổi, hắn đau lòng vươn tay massage nhẹ nhàng cái đầu nhỏ của Thời An, sau đó ngước mắt lên nhìn Trần Mạn Mạn, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết trời mùa đông, khiến cô ta không khỏi run lên.
“Trần tiểu thư, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm việc cô tự tiện đột nhập vào phòng làm việc khi không được sự cho phép của tôi, và cả việc cô đánh đập trẻ em.”
Trần Mạn Mạn vừa giận vừa sợ, từ trên sô pha đứng lên, trợn mắt cãi lại: “Lục Thời Gia! Rõ ràng đứa nhỏ này chụp lén em, anh không phân biệt được đúng sai à!”
Vẻ mặt Lục Thời Gia lãnh đạm: “Bằng chứng đâu?”
Dáng vẻ này xem chừng là muốn bao che khuyết điểm cho người mình đến cùng.
Trần Mạn Mạn tức giận đến rơi nước mắt, cô ta giậm chân, hung ác nói: “Em về tìm cha!”
Sau khi người không liên quan rời đi, Thời An sắc mặt lạnh lùng trượt khỏi đùi Lục Thời Gia, khó chịu ngồi vào trong góc giận dỗi.
Lục Thời Gia thở dài, biết tổ tông nhỏ này lại tức giận, nhưng hắn lại làm như không thấy cái mặt có chút không vui đó của cô, xúm lại hôn cô dỗ dành.
“Sao vậy bé cưng? Tóc còn đau lắm hả?”
Tổ tông nhỏ không nói lời nào.
Lục Thời Gia lại đoán được, tiếp tục nhẹ giọng dỗ: “Lỗi do anh trai không bảo vệ em tốt, cho anh xin lỗi em được không?”
Thời An khịt mũi, quay đầu lại nhìn hắn, ngón tay út chỉ vào trán Lục Thời Gia, bực bội nói: “Quá ngu ngốc! Em làm sao có thể bị Trần Mạn Mạn ăn hiếp được, em chỉ tức giận vì chị ấy luôn quấn quít lấy anh, bực muốn chết!”
Lục Thời Gia sững sờ hồi lâu, sau cùng không nhịn được cúi đầu cười, khóe môi hơi nhếch lên, trong đôi mắt đang khép hờ dường như có tia vui mừng, điệu bộ này xuất hiện trên gương mặt hắn, quả thực cực kỳ xinh đẹp.
Thời An nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, lòng cô càng ngày càng mềm mại, cuối cùng không nhịn được mà chủ động ôm lấy cổ Lục Thời Gia, đầu nhỏ tựa vào bờ vai rộng của hắn, tủi tủi thân thân bộc lộ: “Anh trai, em không thích Trần Mạn Mạn, em không muốn chị ấy luôn quấn quýt lấy anh mọi lúc mọi nơi.
“
Lục Thời Gia từng chút từng chút vỗ vỗ tấm lưng mềm mại của cô gái nhỏ, dịu dàng an ủi cô, “Ngoan, anh mãi mãi là anh trai của một mình em.”
Có quá nhiều công việc tích lũy, Lục Thời Gia phải làm việc đến nửa đêm, nhưng Thời An vẫn cực kỳ ngoan ngoãn, thành thành thật thật ở lại trong phòng làm việc với hắn, cho đến khi cô biến trở lại dáng vẻ mười bảy tuổi.
Quần áo của Bánh ngọt nhỏ không thể mặc được nữa, giờ đây cô đang trần truồng đứng trước mặt Lục Thời Gia, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cơ thể lả lướt hấp dẫn của thiếu nữ tỏa sáng dưới ngọn đèn có ánh sáng trắng mờ ảo, lộ ra một vẻ đẹp trong sáng lại dâm dục.
Trong lòng Lục Thời Gia căng thẳng, nhanh chóng rời mắt đi, sợ mình không kiềm chế được mà làm chuyện xấu, hắn ngồi im ở bàn làm việc, cúi đầu xuống nói với cô: “Bé cưng, vào phòng nghỉ mặc quần áo vào.”
Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân, nhưng âm thanh kia lại càng ngày càng gần.
Trái tim Lục Thời Gia cũng theo đó mà đập càng ngày càng nhanh.
Cho đến khi cơ thể xinh đẹp kia dừng lại, đứng cách hắn một cái bàn.
“Anh trai, anh nhìn em này.” Giọng nói ngọt ngào của Thời An có chút tủi thân, cô nhõng nhẽo nói, “Em hơi lạnh.”
Lục Thời Gia thở dài một hơi, như chịu thua khoác áo vest lên vai cô gái nhỏ, sau đó ôm cô vào lòng, hôn lên lông mày của cô, giải thích: “Em ngoan một chút, anh trai không muốn làm tổn thương em, hiểu không?”
Còn chưa nói xong, Lục Thời Gia bỗng dừng lại, nguyên nhân chính là cô gái nhỏ trong lòng hắn bỗng vươn đầu lưỡi ra liếm yết hầu của hắn.
“Bé cưng …” Lục Thời Gia không biết phải làm sao với cô.
Thời An cười ranh mãnh, khóe mắt hơi nhếch lên càng khiến cô giống như một ác ma bé nhỏ, “Anh trai, hôm đó, anh làm cho em rất thoải mái…”
Lục Thời Gia vốn đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng làm sao có thể đấu lại ôn hương nhuyễn ngọc đang cố tình trêu chọc trong lòng mình, sau khi nghe xong lời nói đó, hắn im lặng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng ôm cô đến bàn làm việc ngồi xuống, mặt hơi ngửa lên, hỏi cô một lần nửa: “Thời An, em có biết mình đang làm gì không?”
Cô gái nhỏ đặt hai tay lên vai hắn, nghiêng đầu nhìn hắn cười trong sáng, “Em biết, anh trai, em muốn làm tình với anh.”
Lục Thời Gia không nói nữa mà cúi đầu hôn xuống, không phải nụ hôn dịu dàng nâng niu, mà là dục vọng đoạt lấy.
Đầu lưỡi của Thời An bị hắn mút đến tê dại, hai tay Lục Thời Gia cũng không rảnh rỗi mà đặt ở trên eo của Thời An mập mờ vuốt ve, cảm nhận rõ ràng làn da mềm mại của thiếu nữ, đôi tay xấu xa lại sờ lên trên, nắm lấy đôi gò nõn nà mà động tình nhào nặn.
Qua hồi lâu, Thời An bị hắn sờ đến mê mẩn, toàn thân yếu ớt dựa vào trên người hắn, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt mờ mịt mơ mơ màng màng, đáng yêu như một con mèo nhỏ.
Làm gì còn sự kiêu ngạo khi nãy.
Rõ ràng nhạy cảm đến mức vừa bị hắn chạm vào đã mềm ra như một vũng nước.
Lục Thời Gia không nhịn được đè cả người cô lên bàn làm việc, sự tỉnh táo còn sót lại một ít nên hắn còn biết phải lót quần áo bên dưới, nếu không sẽ làm tổn thương tấm lưng mỏng manh của Thời An.
Thời An ngoan ngoãn nằm xuống, hai chân quấn lấy eo Lục Thời Gia, rên rỉ nũng nịu, “Anh trai…”
Lục Thời Gia xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, yêu chiều nói: “Ngoan, đừng vội.”
Ngay sau đó, hắn cúi đầu ngậm lấy đầu v* bên phải của Thời An, dường như Thời An không chịu nổi kích thích sung sướng này, cô há miệng ư lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé qua loa nắm lấy áo vest bên dưới, đầu lưỡi Lục Thời Gia linh hoạt như con rắn mà không ngừng liếm láp gặm mút, sau đó nhìn nó từ từ đứng thẳng lên, rồi lại ngậm lấy nó một lần nữa, vừa mút vừa cắn.
đầu v* bên trái của Thời An bị kích thích cảm thấy trống rỗng, cô vô thức đưa tay ra tự mình xoa nắn.
Lục Thời Gia nhìn dáng vẻ hiện tại này của cô thì rất vừa lòng, nhưng hắn vẫn nắm lấy bàn tay ấy kéo ra, không cho cô nhúc nhích, vô cùng ác ý nói: “Em không được tự mình làm, đây là nhiệm vụ của anh.”
Đôi mắt Thời An ướt dầm dề, cô khó chịu nói: “Nhưng anh ơi, em khó chịu quá.”
Lục Thời Gia vừa dùng ngón tay cái vuốt ve đầu v* của Thời An, vừa cúi xuống gặm cắn môi cô, cô gái nhỏ nói ra những lời ý nhị như vậy, khiến sự xấu xa cho trong lòng hắn dâng lên, cuối cùng đạt tới cực hạn, hắn không kiềm chế được mở miếng hưng dữ mắng: “Đồ ddix lẳng lơ, có phải từ lâu em đã muốn anh trai chơi em rồi phải không hả?”
Thời An bị mắng cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại trong lòng càng thêm xôn xao, cô cắn chặt môi, cầm lòng không đậu nâng mông lên cọ âm hộ nhỏ vào phần đang nhô ra của quần tây, như châm dầu vào lửa mà nói với hắn, “Muốn anh trai chơi em… “
“Khốn kiếp.” Lục Thời Gia thấp giọng chửi một câu.
Hắn lại lần nữa ngồi xuống ghế, lúc này Thời An vẫn đang nằm trên bàn làm việc, vì thế nên âm hộ ướt sũng của cô gái nhỏ cũng vừa tầm đối diện với ánh mắt của hắn.
Không chút do dự, hắn dùng hai tay khống chế hai chân cô, chính xác cúi đầu ngậm lấy hạt châu múp thịt kia.
Thời An bị kích thích sợ hãi hét lên, nhưng hai chân cô không thể điều khiển được, cô không thể làm gì được, chỉ có thể nằm im chịu đựng cơn bão dữ dội, say mê thở hổn hển.
Quả nhiên vẫn rất nhạy cảm, Lục Thời Gia chỉ dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại quanh hạt châu, vậy mà đã thành công bức cho Thời An từng chút từng chút rỉ nước ra, chất lỏng dính nhớp có mùi tanh ngọt, tất cả đều chảy vào trong miệng Lục Thời Gia.
“Thoải mái đến vậy hả cưng?” Lục Thời Gia vừa cố ý hỏi Thời An, vừa thọc ngón tay vào trong âm hộ nghiền ép.
Thời An thoải mái đến mức toàn thân phát run, huyệt nhỏ co rút kịch liệt, như là muốn hút lấy ngón tay của Lục Thời Gia nuốt vào sâu hơn, cô thở dốc rên rỉ trả lời, “Thoải mái, thoải mái lắm anh trai ơi…”
Lục Thời Gia lại hung dữ mắng: “Đúng là con ddix nhỏ dâm đãng thiếu làm!”
Vừa dùng tay vừa dùng miệng, vừa liếm mạnh hạt châu nhảy cảm đang cương cứng của cô gái nhỏ, vừa dùng hai ngón tay bắt chước động tác giao hợp cắm vào huyệt nhỏ của cô mà không ngừng cắm vào rút ra moi móc, một dòng nước nhỏ bắn ra, chảy đầy cả bàn tay Lục Thời Gia, dính dính nhớp nháp.
“Ưm … anh trai … thoải mái quá … em thiếu anh trai chơi … anh trai cho em đi …” Cô gái nhỏ vừa khóc nức nở vừa nói, hiển nhiên là đang sướng đến không biết trời trăng gì, cho nên đến cô cũng không hiểu bản thân mình vừa nói ra những gì, chỉ có thể qua loa biểu đạt.
Không bao lâu sau, thân thể cô gái nhỏ bắt đầu kịch liệt run rẩy, Lục Thời Gia đương nhiên cũng cảm nhận được ngón tay mình đang không ngừng bị huyệt nhỏ mút lấy, sau một hồi kịch liệt run rẩy, Thời An hét lên một tiếng tiết ra.
Cơn sung sướng qua đi, cô gái nhỏ mơ mơ màng màng bị Lục Thời Gia ôm vào trong lòng hôn môi, như thể không xương mà dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, yếu ớt thừa nhận nụ hôn ấy.
Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại, bực bội bĩu môi: “Anh trai, anh mắng em…”
Lục Thời Gia vốn dĩ đã sắp nghẹn đến suýt nổ tung, nhưng vừa nghe lời cô gái nói thì bỗng trở nên vui vẻ, hắn tựa cằm lên vai Thời An, ôm eo cô cười không ngừng..