Tần Thời ngồi trong thư phòng, ấn đường không ngừng nhíu chặt lại, hắn đọc qua mật thư rồi lập tức xé nát.
"Thật to gan, quả nhiên bên Công bộ cấu kết với Hộ bộ ăn bớt tiền thi công mới dẫn đến việc chùa Thái An sụp đổ."
"Ngươi vừa trở về đã giúp hoàng thượng phá một vụ án lớn." Cố Thương Hàn tự rót cho mình một chén trà, hắn ngồi trước mặt Tần Thời mà vẻ mặt vẫn không một tia cảm xúc.
"Lần này định nghỉ ngơi bao lâu?"
"Nghỉ ngơi bao lâu cũng đâu phải do ta quyết định." Tần Thời khó chịu, "Tốt nhất là bên Liêu, Dục Quốc, biết điều một chút, nếu chúng an phận bản vương còn có thể ở kinh thành nghỉ ngơi chục năm."
"Chỉ sợ không có giặc ngoài sẽ có thù trong."
"Nam Quốc này cũng đâu phải chỉ có mỗi một mình ta có thể dẫn dắt tướng sĩ." Tần Thời gõ nhẹ lên bàn cười, "Hơn nữa hiện tại ta có vương phi rồi, không thể cứ nói đi là đi."
Cố Thương Hàn cười khẩy, không nể tình nói: "Không phải là vương phi bị ngươi ép hôn à?"
"Cho dù ép hôn đi chăng nữa nhưng vương phi thích ta như vậy ta cũng phải tốt với người ta một chút chứ." Tần Thời nở nụ cười đắc ý, "Ngươi không biết vương phi dính người thế nào đâu, vừa rồi khi ta đi còn không nỡ cứ giữ ta lại."
Cẩm Minh sờ mũi nói: "Tiểu nhân thấy vương gia nghĩ nhiều rồi."
"Ta nghĩ nhiều?" Tần Thời khó chịu cãi lại: "Yêu thích ta không phải chuyện đương nhiên sao?"
"Cũng không biết là ai lén nhìn người ta tắm..." Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tần Thời, Cẩm Minh vội che miệng lại nhưng những lời này vẫn bị Cố Thương Hàn nghe thấy.
Cố Thương Hàn khinh thường hỏi: "Tần Tử Lan, đến chuyện đê tiện này mà ngươi cũng làm?"
"Ta không có!" Tần Thời vội vàng chối: "Hôm đó ta đi điều tra vụ án chùa Thái An về tiện thể đi nhìn thử y một chút, không ngờ --"
"À." Cố Thương Hàn thốt lên một tiếng cắt ngang: "Vậy là có nhìn rồi."
Tần Thời: "..." Không phải là hắn cố tình mà!
"Phải rồi," Tần Thời đuối lý nói lảng sang chuyện khác: "Cố hầu dạo này vẫn khỏe chứ, từ lúc về ta bận quá vẫn chưa có thời gian đi thăm."
"Vẫn khỏe." Cố Thương Hàn tuy là phó tướng của Tần Thời nhưng cũng là nhi tử của hầu gia, cả hai lớn lên cùng nhau nên thân thiết còn hơn huynh đệ, chỉ tiếc Cố Thương Hàn không phải là trưởng tử trong nhà, so với huynh trưởng vô dụng thì Cố Thương Hàn lại quá nổi bật, mỗi lần trở về hầu phủ cũng không vui vẻ gì cho cam.
"Cố hầu bệnh nặng, trong nhà chỉ mỗi ngươi có bản lĩnh, nếu không phải Nam Quốc quy định chỉ con trưởng mới được kế thừa tước vị thì vị trí hầu gia sớm là của ngươi rồi." Tần Thời vừa cắn hạt dưa vừa nói, cũng không biết là đang an ủi hay là chế nhạo.
Hắn đứng dậy thở dài: "Không nói với ngươi nữa, ta trở về xem vương phi của ta thế nào."
Nói rồi Tần Thời vội vã rời đi, Cố Thương Hàn kinh ngạc quay qua Cẩm Minh nói: "Ngươi có chắc là Tần Tử Lan mới quen vương phi không? Ta chưa từng thấy hắn quan tâm ai như vậy."
Nói rồi Tần Thời vội vã rời đi, Cố Thương Hàn kinh ngạc quay qua Cẩm Minh nói: "Ngươi có chắc là Tần Tử Lan mới quen vương phi không? Ta chưa từng thấy hắn quan tâm ai như vậy."
"Sáng ra còn làm ra vẻ không để ý." Cẩm Minh cũng gật gật đầu nói: "Chắc là sợ vương phi ở nhà không làm gì được Phùng quản gia đây mà."
Quả thật là hồi sáng Từ Á Ngôn có giữ Tần Thời ở lại, sau khi kiểm tra xong đống sổ sách kia y phát hiện số bạc thiếu hụt rất lớn, làm ăn phát đạt như vậy mà bạc thu về lại không được bao nhiêu, nghĩ qua cũng biết là có kẻ động tay động chân vào.
Tần Thời dù không ở nhà hắn cũng là vương gia, mấy chủ tiệm nhỏ nhoi kia sao có cái gan ăn bớt tiền của hắn, chắc chắn là có người trong phủ chống lưng, muốn triệt để giải quyết vấn đề này thì phải giải quyết từ người cầm đầu.
Trong thời gian này y cũng điều tra thêm và may mắn tìm được một chút chứng cứ.
Tuy Phùng quản gia là người của Thái phi nhưng đây là vương phủ, tính thử số bạc lão ta ăn bớt bao nhiêu năm qua sớm đã bằng một đại phú hào, đúng là một chiếc miệng rộng không đáy.
Lúc giao sổ sách ra lão ta còn tỏ ý khinh thường, chắc nghĩ y không có khả năng làm gì được.
Tần Thời cũng có ý muốn đuổi Phùng quản gia, trước kia hắn mắt nhắm mắt mở cho qua vì số bạc này chẳng đáng là bao so với hắn, nhưng hiện tại hắn đã có chính phi rồi, đâu thể để một tên quản gia lên mặt như vậy được.
Ngày hôm nay Từ Á Ngôn gọi Phùng quản gia đến hỏi tội, y giữ Tần Thời ở lại mục đích muốn Tần Thời sẽ giúp y ra mặt vài câu.
Và sau đó Tần Thời cứ thế lạnh lùng rời đi.
Tần Thời cảm thấy hắn cũng hơi quá đáng, Từ Á Ngôn còn nhỏ như vậy đối phó với một con cáo già cũng không dễ dàng, thôi thì lần này hắn làm người tốt một lần vậy.
Khi Tần Thời quay trở về không thấy Phùng quản gia thường hay ra đón, cũng không thấy Từ Á Ngôn đâu.
Tần Thời gọi một nha hoàn lại hỏi: "Vương phi đi đâu rồi?"
"Bẩm vương gia, vương phi ra ngoài xem thử việc buôn bán của cửa tiệm, đã đi được một lúc rồi ạ." Nha hoàn đáp.
Tần Thời lại hỏi tiếp: "Phùng quản gia đâu?"
"Phùng quản gia bị vương phi đuổi đi rồi."
"Đuổi rồi?" Tần Thời sửng sốt giọng có hơi lớn tiếng: "Cứ vậy là đuổi rồi?!"
Theo hiểu biết của hắn về Phùng quản gia, đời nào lão ta can tâm tình nguyện dễ dàng rời đi như vậy.
Như hiểu được thắc mắc của Tần Thời, nha hoàn cung kính thuật lại: "Vương phi nói đây là lệnh của vương gia."
"...Lệnh của ta?"
Ha ha.
Tần Thời có chút không nói nên lời.
Mặc dù Từ Á Ngôn là vương phi nhưng y mới đến vương phủ chưa thể lập tức phục chúng, cho dù y có lôi ra chứng cứ Phùng quản gia ăn chặn thì sao, có muốn đuổi cũng chư đến lượt y đuổi.
Nhưng thật Từ Á Ngôn thật là giỏi, còn dám nói đây là mệnh lệnh của hắn.
Cái này không phải là ném tất cả mọi chuyện cho hắn tự giải quyết thì là gì?!
Phùng quản gia là ai?
Là tai mắt của Thái phi đó, hiện ta ông ta đã rời đi?
Không! Có mà hiện tại lão ta đang ở trong cung khóc lóc sướt mướt kể tội Từ Á Ngôn và hắn thì có!
Tần Thời cảm thấy đau đầu đưa tay lên xoa nhẹ ấn đường, đúng lúc này có một gia đinh chạy lại báo: "Bẩm vương gia, trong cung truyền tin đến nói thái phi có chuyện muốn gặp, mời vương gia và vương phi vào trong cung một chuyến."
Tần Thời nghiến răng nghiến lợi cố hạ thấp giọng xuống: "Vương phi sao còn chưa về? Gọi vương phi về đây ngay cho bản vương!"
"Vương phi nói hôm nay đến điền trang ở ngoại thành một chuyến, trong một hay ngày có thể chưa về ngay được..." Gia đinh không hiểu vì sao Tần Thời lại đột nhiên nổi giận, hoảng sợ đến mức giọng nói cũng run lên: "Trước khi đi vương phi còn dặn sổ sách đều ở trong thư phòng, nếu vương gia cần dùng đến thì –"
"Từ Á Ngôn!" Tần Thời quát lên làm gia đinh không hiểu gì ngã bệt xuống dưới đất, hắn không thèm để ý đến xung quanh nổi giận đùng đùng đi vào phòng nghiến răng ken két: "Ta xem ngươi bao giờ dám vác mặt về, đến lúc đó xem bản vương xử lý tên tiểu tử ngươi như thế nào!"
Tần Thời vừa mắng chửi vừa lật qua sổ sách, bên trên đều là bằng chứng Phùng quản gia cấu kết với lái buôn bên ngoài, còn kèm theo cả lời khai của các chủ tiệm, trong ba tháng ngắn ngủi mà tìm được nhiều bằng chứng như vậy cũng coi như lợi hại.
Hắn đập mạnh sổ sách trong tay xuống, một lát sau lại ôm nhưng thứ này mang vào cung.
Đằng nào cũng là hắn giải quyết thì hắn tự mình xử lý từ đầu cho rồi giao cho y làm gì!
Thật là tức chết hắn mà!.