Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi


Thường ngày ở trong vương phủ trang phục của Từ Á Ngôn đều rất bình thường, nhưng hôm nay vào cung y chỉ hận không thể trát vàng ngọc trang sức lên người, chỉ sợ người khác không nhìn ra y chính là vương phi của Nam Quốc.

Thật ra mặc như thế này thật sự rất vướng víu, trang phục vừa nặng vừa dài, đi một chút lại muốn vấp ngã, không hiểu sao mấy người trong cung hôm nào cũng mặc siêu như vậy.

Nhưng vì thể diện Từ Á Ngôn ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình thản.

Bước đến tẩm cung của thái phi, từ xa đã ngửi thấy mùi oán khí nồng nặc, nhưng y cố tình như không nhìn thấy vẫn tuân thủ theo phép tắc hành lễ.

Thái phi nhìn thấy Từ Á Ngôn khẽ hừ một tiếng, cũng như lần đầu đến đây một khi đã quỳ xuống Từ Á Ngôn biết rất khó đứng dậy, thái phi cười như không cười nói: "Bản cung muốn gặp được vương phi cũng thật tốn không ít công sức."
"Sao thái phi lại nói như vậy chứ." Từ Á Ngôn mỉm cười, vẫn quy củ quỳ dưới đất.

"Thật ra nhi thần cũng muốn đến bái kiến thái phi, nhưng mà lâu ngày không về trong phủ rất nhiều việc cần giải quyết, vương gia phải đi điều tra thuế muối ở Sa Hải, nhi thần lo lắng nên cũng muốn đi cầu phúc cho vương gia."
"Chỉ là điều tra thuế muối đơn giản cũng làm phiền vương phi đi cầu phúc, xem ra tình cảm giữa vương phi và vương gia thật tốt."
Đây rõ ràng là một câu mỉa mai nhưng Từ Á Ngôn giả vờ như nghe không ra, nở nụ cười ngây thơ đáp lại: "Vâng, vương gia thương nhi thần lắm!"
"Rầm" thái phi đập mạnh tay xuống bàn, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.

"Vì được vương gia sủng ái nên ngươi mới coi trời bằng vung, không để ai vào trong mắt đúng không?!"
Bờ vai Từ Á Ngôn lập tức run lên, như thực sự hoảng sợ vội vàng lắc đầu phân trần, "Nhi thần không có..."
"Vậy thì sao ngươi dám đánh tú nữ mà ta tặng cho vương gia?" Nghĩ đến chuyện này thái phi vẫn cảm thấy tức giận, gằn giọng.

"Từ xưa đến nay nam nhân tam thê bảy thiếp là chuyện bình thường, huống chi ngươi lại không phải nữ tử, vương gia dù gì cũng là dòng dõi hoàng tộc, không cho thị thiếp vào trong phủ không lẽ ngươi muốn con của ta tuyệt tử tuyệt tôn?"
Một câu con của ta thật là cảm động, cũng không biết là ai trước đó muốn hãm hại hắn, Từ Á Ngôn khẽ cười khẩy lập tức lấy lại vẻ hốt hoảng nói: "Nhi thần tuyệt đối không có ý đó! Hôm đó nhi thần xử phạt tú nữ kia là do nàng ta bất kính với nhi thần, nếu không xử phạt thì sau này người ta sẽ nói nhi thần làm sao, người không biết phép tắc như vậy càng không thể ở cạnh vương gia."
"Người này là do bản cung đưa đến ngươi nói nàng ta không có phép tắc, ý nói bản cung không biết dạy dỗ?"
"Nhi thần không dám! Người thái phi dạy dỗ sao có thể không có phép tắc." Từ Á Ngôn lập tức vuốt lông ngựa.

"Cũng vì đó nên nhi thần mới trừng phạt nàng ta thật nặng."
"Tại sao lại nói như vậy?"
Từ Á Ngôn ngập ngừng một lúc, thoáng nhìn sắc mặt thái phi nhỏ giọng nói: "Nhi thần đang nghĩ đến uy nghiêm của thái phi, chắc thái phi cũng không muốn người ngoài nói thái phi để một tì nữ như vậy cho vương gia đâu đúng không? Nhi thần đánh nàng ta cũng chỉ là suy nghĩ cho người, thái phi làm sao có thể nuôi dạy ra một người như thế, chắc chắn là do nàng ta!"
Dạo gần đầy lời đồn bên ngoài nhiều đến mức thái phi cũng cảm thấy sợ hãi, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Từ Á Ngôn thái phi lập tức tin là thật, chỉ là một thứ tử không có ai chống lưng, bà ta không tin Từ Á Ngôn dám cứ như vậy chống đối bà ta.

Thái phi hừm mạnh một tiếng quát:
"Cho dù như vậy ngươi cũng nên bẩm báo lại với bản cung!"
"Là nhi thần hành xử không tốt, xin thái phi trách phạt."
Từ Á Ngôn ngoan ngoãn nhận tội, mọi việc trước sau đều như suy nghĩ cho Tần Thời, cho thái phi, không ngang bướng như lúc đầu mới gặp làm thái phi trong phút chốc không bắt bẻ được.

"Thường ngày mấy tú nữ kia ở chỗ ta rất ngoan ngoãn hiểu phép tắc, không hiểu sao đến vương phủ lại đột nhiên phách lối như vậy, không phải là vương phi ngươi cố tình làm khó..."
"Nhi thần tuyệt đối không dám!"
Từ Á Ngôn vội vàng dập đầu xuống, biết thái phi đang cố tình dẫn dắt mọi chuyện theo hướng khác, Từ Á Ngôn lập tức cuống quýt bấu lấy vạt áo, hành động này tuy nhỏ nhưng vào trong mắt người khác lại thành rụt rè sợ hãi.

Đôi mắt Từ Á Ngôn hơi đỏ lên nghẹn giọng nói:
"Cũng đều là...!đều là do nhi thần.

Nhi thần biết bản thân thân phận thấp kém, xưa nay đều có không ít lời ác ý nói nhi thần không xứng với vương gia.

Người khác nói nhi thần ra sao cũng được nhưng vương gia thì khác, nếu ngay cả những việc nhỏ nhoi như quản việc trong phủ cũng không làm tốt thì người mất mặt đầu tiên là vương gia, thậm chí là uy nghiêm của hoàng thất, nhi thần tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.

Nhưng nói đi nói lại cũng là do nhi thần nhất thời tức giận, không nên ra tay với người của thái phi ban thưởng, xin...!xin thái phi trách phạt."
Nói xong bờ môi mím lại như thực sự chịu ủy khuất.

Chuyện Từ Á Ngôn vào trong cung trên dưới đều biết rất rõ, y đã nhận tội như vậy cũng không nên xử phạt quá nặng, hơn nữa bao năm nay thái phi đã quen xây cho mình hình tượng hiền lương thục đức, nay cũng nhất định sẽ không đột nhiên thay đổi.

Quả nhiên một lúc sau Từ Á Ngôn nghe thấy tiếng thở dài, thái phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này không thể hoàn toàn trách ngươi, nhưng cũng không thể để xảy ra một lần nữa."
Hành động ngu dốt như vậy chứng tỏ Từ Á Ngôn này cũng không phải người có đầu óc gì, ban đầu nghĩ y to gan nhưng nhìn bộ dạng khúm núm này thái phi cũng buông lỏng phòng bị hơn.

"Trước kia bản cung từng đưa ra đề nghị vương phi ở lại trong cung học hỏi một thời gian, nhưng khi đó hai người vừa mới thành thân không muốn xa cách, nay Tử Lan đang bận công chuyện bên ngoài, vương phi đã đến rồi thì ở lại trong cung một thời gian đi."
Đây không khác gì là mệnh lệnh, Từ Á Ngôn cũng không dám từ chối đáp: "Nhi thần nghe theo sự sắp xếp của thái phi."
Lúc này khuôn mặt thái phi mới hơi giãn ra, quay qua nói với Cố ma ma bên cạnh: "Cho người sắp xếp chỗ ở cho vương phi."
"Đa tạ thái phi chiếu cố." Từ Á Ngôn theo người lui xuống, vừa quay mặt đi vẻ mặt sợ sệt ban nãy biến mất không còn một chút dấu vết, thậm chí còn xen lẫn một chút ý cười.

Vì mặc trên người lễ phục rườm rà nên Từ Á Ngôn đi đứng có một chút khó khăn, khi ra cửa còn suýt chút nữa vấp ngã, thái phi nhìn thấy vậy coi thường khẽ cười nhạt.

Còn tưởng có bản lĩnh thế nào, xem ra cũng đề cao thứ tử này quá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui