Bóng Sói Hú

“Chúc mừng anh, anh đã dùng một sợi dây tên là thù hận, trói buộc vương tử tối cao quý kia của anh!” Ôn Trạch mỉm cười dùng một ngón tay đẩy khẩu súng ra khỏi ót hắn. Giang Nặc cảm thấy một trận hỗn loạn không biết nên làm sao, người đàn ông lúc nào cũng cười mà như không cười này làm cho người ta thật sợ hãi.

“Tôi chắc sẽ chết trên tay A Phong, để cậu ấy vĩnh viễn nhớ kỹ tôi.” Giang Nặc nghẹn ngào nói.

“Sai lầm, anh hẳn là nên để Phí Như Phong chết trên tay anh, vĩnh viễn có được hắn.” Ôn Trạch giống như độc xà phun lưỡi.

Giang Nặc đấm ra một quyền, Ôn Trạch nhẹ nhàng tránh đi, bàn tay Giang Nặc đấm phải cửa thủy tinh, thủy tinh cắm vào tay hắn, máu đỏ tuôn ra.

“ Chẳng lẽ anh còn muốn để Phí Như Phong lấy vợ sinh con, để La Rochelle nằm trên giường hắn, dùng thân thể ấm áp của cô ta, một lần lại một lần…”

“Câm mồm!” Giang Nặc tê rống bằng giọng khàn khàn, mặt mày hắn tan nát như không chịu nổi một đòn.

“Vì sao anh oán hận A Phong như vậy, anh đã như ý nguyện giết chết Liễu Đình, anh làm vị hôn thê của hắn xương cốt cũng không còn, hận thù của anh đã báo rồi!”

“Bây giờ không phải là tôi không muốn buông tha, là Phí Như Phong sẽ không tha cho tôi! Giang Nặc, hôm nay Phí Như Phong không giết anh, nhưng anh hiểu rất rõ điều đó có nghĩa là phải trả một cái giá lớn. Đem gia tộc anh ra để đánh đổi, anh muốn chúng bị hủy hoại trong tay anh sao? Anh muốn cha mẹ anh đã gần đất xa trời phải đón nhận ánh mắt bố thí của người khác sao? Tình yêu vĩ đại của anh phải dùng cái chết không nhắm mắt của họ ra để đổi sao?” Lời nói của Ôn Trạch sắc lém như dao, từng chút từng chút như tằm ăn rỗi tiến vào đầu Giang Nặc, hắn căn bản đã không còn đường thoát, “Tôi sẽ không làm tổn thương A Phong, cho dù tôi phải chết.” Giang Nặc giãy dụa bi ai nói.

“Bây giờ không phải là chúng ta làm hắn tổn thương, chúng ta đang phòng vệ, hơn nữa đánh bại Phí Như Phong sau đó hủy hắn, anh có thể cùng hắn chết, tôi cam đoan sẽ đem xương cốt hai người chôn cùng nhau, cho anh cùng hắn vĩnh viễn không tách rời! Giang Nặc, đây là cơ hội duy nhất để anh hoàn toàn có được hắn! Nếu anh không muốn đem tình yêu dồn nén mãi trong lòng, anh có thể đem hắn ôm vào lòng anh, mỗi lần nói với hắn, tôi yêu cậu, mà trong mắt hắn cũng chỉ có anh, không ai có thể tách rời hai người!”

“Không, không, tôi sẽ không, tôi quyết không làm như vậy! Anh là một tên điên, anh thật đáng sợ!” Vẻ mặc Giang Nặc tàn lụi, hắn túm đầu không ngừng lúc lắc, hắn đẩy cửa xe ra, phía sau như có quái thú truy đuổi, hắn lảo đảo nghiêng ngả chạy vội.


Đôi mắt thâm thúy khóa chặt dáng người Giang Nặc, bất luận hắn chạy bao xa cũng không trốn nổi ánh mắt này.

Một con đom đóm nhỏ run rẩy bay vào từ cửa sổ, Ôn Trạch vươn tay, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, ánh sáng của nó mong manh rung động, Ôn Trạch chậm rãi thu về, ánh sáng le lói biến mất, hắn kinh hoàng, bàn tay mở ra, đom đóm bay khỏi, biến mất trong bầu trời đen tối. “Phí Như Phong” tên này quay về trên đầu lưỡi Ôn Trạch, giống như oán niệm vĩnh viễn không thể biến mất, hắn nhắm mắt lại thật sâu, nhớ lại cảnh họ gặp nhau trong bữa tiệc đó.

Đèn đuốc lóng lánh, khu vườn trang trí nhiều loại hoa, Ôn Trạch lững thững mà đi, Phí Như Phong đứng đón hắn mỉm cười, khí phách trong mắt biến thành sương lạnh tà ác mà ma mị.

“Đã lâu không gặp, Ôn Trạch.” Hắn ta nhìn về phía hắn, kéo lên khóe miệng.

“Xin chào, Phí tiên sinh.” Ôn Trạch động tác nhẹ nhàng tao nhã gật đầu. hắn luôn lo lắng trốn tránh chạm mặt với Phí Như Phong, không ngờ vẫn không tránh nổi.

“Ôn Trạch, thật sự là thần bí nhỉ, quá khứ của anh trừ bỏ quá trình trên thương trường, hầu như là trống rỗng, chẳng lẽ anh từ khe đá chui ra?” Hắn ta ương ngạnh khiêu khích không chút che giấu.

Ôn Trạch khẽ lắc ly rượu trên tay, rượu trong suốt sóng sánh, bắt đầu trở nên đục ngầu, “Tôi không biết vì sao Phí tiên sinh lại có hứng thú với tôi như vậy?”

“Khi anh cố tình tiếp cận Liễu Đình!” Phí Như Phong dùng giọng điệu lười biếng không để tâm nói, hắn nhìn quanh bốn phía, vuốt cắm với người quen, trên người hắn ẩn hiện hơi thở lạnh lùng tàn khốc.

“Phí tiên sinh thật sự là quen độc chiếm hết thảy mọi thứ của ngài!” Trong mắt Ôn Trạch bắn ra hào quang, “Anh tính đối phó với tôi thế nào? Phí tiên sinh luôn ra tay tiêu diệt trước mọi nguy cơ tiềm ẩn cách tốt nhất là làm nó hoàn toàn biến mất!”


Ngọn đèn bắn tới trên người Phí Như Phong, nhìn hắn chói mắt như một vị đế vương, hắn cười khẽ lắc đầu, “Anh hy vọng tôi cho anh biến mất, để Liễu Đình vĩnh viễn hận tôi?”

Ánh mắt Ôn Trạch sâu kín biến đen “Hay là chúng ta đánh cược, dùng mạng của tôi, xem Liễu Đình sẽ ở bên cạnh anh hay là theo tôi rời đi!” giọng nói của Ôn Trạch từ xa vọng lại.

Phí Như Phong ung dung cười, “Vì sao tôi phải cược với ai? Tiểu Đình ở trong tay tôi, hơn nữa cô ấy yêu tôi, tôi đã có tất cả của cô ấy.” Vẻ mặt hắn bất giác trở nên mềm mại “Tôi sẽ không giết anh, Ôn Trạch, anh đừng kích tôi, cũng đừng làm tôi mắc mưu, cho tới bây giờ có người đứng ngoài chứng kiến hạnh phúc của tôi thì sẽ càng làm tôi cảm thấy hạnh phúc hơn thôi!”

Ly rượu của Ôn Trạch không thể khống chế mà chớp lên, hắn uống cạn rượu bên trong, giống như nuốt vào một ngụm máu tuwoi.

Phí Như Phong nhìn chằm chằm vào Ôn Trạch “Tôi hẳn là nên cảm ơn anh đã cung cấp cho người phụ nữ của tôi chút trò chơi, cô ấy nha, chính là thích dùng một số thứ râu ria ngoài lề đến làm nũng với tôi!” Trong miệng hắn chứa đựng yêu chiều và che chở vô tận “Nhưng mà hôm nay tôi thật sự muốn nhắc nhở anh, đừng để bị che mắt, huống chi Liễu Đình của tôi chính là một con ưng!” Phí Như Phong hờ hững mà nắm chắc chiến thắng lướt qua hắn.

Ôn Trạch mở hai mắt, đến tận bây giờ hắn vẫn có thể cảm giác được đau đớn thấu xương khi đó, lạnh lẽo tận xương! Phí Như Phong, anh hận tôi, nụ cười của Ôn Trạch tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt, nhưng anh vĩnh viễn cũng không biết được tôi hận anh thế nào! Hắn đạp mạnh chân ga, xe gào thét chạy đi, nghiền nát sự đau lòng và không cam chịu của hắn.

Phòng họp Phí thị, 3h 30’

Không khí trong phòng họp nặng nề như trong quan tài, bảy người ngồi bên bàn hội nghị, mồ hôi đầm đìa, tim họ đập vang như trống nổ, bọn họ như đứng đống lửa như ngồi đống than, người đàn ông trước mặt, lạnh lẽo vô cùng làm người ta không rét mà run, trong mắt hắn là một đôi con ngươi đỏ như máu. Một tầng máu che kín dày đặc, hắn gầy, sắc bén, lạnh lùng, đẹp trai, toàn bộ góc cạnh gương mặt như bị dao gọt, đem toàn bộ nét ấm áp trên đó gọt sạch, chỉ còn lại đường cong lợi hại có thể dọa người bủn rủn tận xương.

Phí Như Phong, đây không phải Phí Như Phong họ biết rõ, dưới ánh mắt hắn họ cảm giác đang ở trong gió xoáy tàn nhẫn, quần áo đẫm mồ hôi!


Ánh mắt Phí Như Phong đảo qua năm người bên phải, năm người này là hắn tỉ mỉ chọn lựa, họ khôn khéo, tham lam, ngoan độc, hơn mười năm để họ tham lam, đè nén tài trí của họ, “Vừa rồi tôi đã nói điều tra rõ ràng mỗi đổng sự phía sau bách hóa của Giang thị, mặc kệ họ ra giá thế nào, đều mua hết cổ phần trên tay họ cho tôi, tôi mặc kệ các anh dùng thủ đoạn gì, trong một tháng tôi muốn quyền khống chế cổ phần Giang thị!”

Nhóm nhân viên tránh né tầm mắt hắn, Đàm Định Tây lấy tay phất phất Cảnh Tử rồi nói “Chúng tôi thu nó về hay là chia nhỏ ra bán?”

Phí Như Phong lộ ra nguy hiểm, “Ác ý ép giá, tôi muốn cổ phiếu của bách hóa Giang thị chỉ là một mớ giấy lộn không đáng tiền!”

Nhóm nhân viên lạnh lẽo!

Từ Thiếu Phổ mở tài liệu ra “công ty Ôn thị là công ty chế tạo và sơn sửa ô tô, ngày mai bên Mỹ sẽ đưa tin trong thí nghiệm phát hiện sơn của Ôn thị phát hiện ra vật gây hại sức khỏe, sau đó buổi chiều công ty Ngõa Hưu Sĩ ở Hy Lạp sẽ tuyên bố hủy bỏ đơn đặt hàng đóng tàu với Ôn thị! Nghiêm thị tập đoàn gia nhập liên minh Phí thị, toàn lực kéo dài nguyên liệu chế tạo sơn cung cấp cho Ôn thị, chúng ta nếu lợi dụng tốt thời cơ khi truyền thông phá hoại Ôn thị, cổ phiếu Ôn thị trong 3 ngày sẽ tuột dốc không phanh!”

Một gã đồng nghiệp bất lực giơ tay “Làm thế này có thể tạo thành việc Giang thị và Ôn thị liên thủ, nếu xảy ra chuyện như thế, có phải sẽ trở nên khó giải quyết hay không?” Hắn cẩn thận nói.

Cạch, chiếc bút trong tay Phí Như Phong gãy đôi, lửa giận lan tới từng mạch máu của mỗi người “Vậy thì để họ cùng chết đi!”

Đồng hồ trên tường gõ vang vài tiếng, hai tập đoàn tài chính lớn, bị tuyên án tử hình!

Hội nghị chấm dứt, năm người kéo nhau ra ngoài để lại Từ Thiếu Phổ và Phí Như Phong. Phí Như Phong cởi áo khoác, tháo cà vạt đi đến bên cửa sổ.

Cửa bị đẩy ra, An Bích cẩn thận nói “Tổng tài, đây là tài liệu anh cần!”


Phí Như Phong ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt không thể rời đi, đôi mắt thâm sâu của hắn chưa đầy đau đớn bi thương tận cốt tủy, loại đau đớn tuyệt vọng này, vô hạn vô biên, An Bích đọng lại dưới ánh mắt hắn, nước mắt vô thức lăn dài, Thiệu Phong nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra khỏi cửa.

Phí Như Phong nhăn mày, mạnh mẽ nuốt xuống tất cả, nhưng đau đớn này như một con dao vừa mỏng vừa sắc đâm chặt vào trái tim hắn, bức bách khóe mắt hắn trào lên ẩm ướt tuyệt đối không được có, “Điều cô ấy đi khỏi chỗ tôi!” Hắn nói sáp sáp.

Mỗi nơi ánh mắt hắn dừng lại đều là bóng dáng của cô, hắn biết vĩnh viễn sẽ như vậy. Hắn có được tất cả những thứ làm toàn bộ người trên thế giới phải hâm mộ: gia thế hiển hách, tài sản to lớn, dáng vẻ đẹp trai, thủ đoạn kinh doanh tuyệt vời, hắn có thể có được những phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, hắn có thể trong nháy mắt làm một doanh nghiệp về với cát bụi… Hắn là mơ ước của tất cả phụ nữ, nhưng giờ phút này dù bất cứ ai có thể làm cho hắn thấy cô ấy, dù chỉ làm một cái liếc mắt, hắn có thể nguyện ý trả giá bằng cả linh hồn hắn!

“Chuyện anh muốn tôi điều tra, có chút kết quả!” Từ Thiếu Phổ nói hơi chần chừ, “Căn cứ vào tin tức mới nhất, ba năm trước Ôn Trạch có một vị hôn thê, nhưng đã nhảy lầu tự sát, người phụ nữ này tên là Phương Tuệ, đã từng ở bên tổng tài một thời gian ngắn!”

Thế giới như chao đảo, “Ra ngoài!” Phí Như Phong lớn tiếng nói.

Thiệu Phong và Từ Phiếu Phổ nhìn Phí Như Phong đang quay lưng về phía họ, một cánh tay hắn đặt trên bàn, tay kia đã nắm chặt thành quyền, tay hắn đang co rút! Bọn họ im lặng rời đi, cẩn thận đóng cửa.

Một tiếng gầm rú tan nát cùng với tiếng đập phá truyền ra sau họ, Phí Như Phong đập phá toàn bộ những thứ có thể đập trong phòng hội nghị, hắn có một loại xúc động muốn xé nát bản thân, là hắn đã sai, toàn bộ đều là lỗi của hắn, là hắn đã hại chết cô ấy!

Quá khứ hắn không để ý tất cả, hắn tập trung toàn bộ cho sự nghiệp, trầm mê trong bóng tối, niềm vui chính là khiêu chiến, đàn bà chỉ là cách khác để hắn tìm kiếm vui vẻ, kích tình cuồng nhiệt, ảo tưởng si mê cùng lắm là ở bên cạnh hắn một hai tháng, bất kể họ trả giá bao nhiêu hắn đều thờ ơ, hắn không dừng lại lâu bên người nào, không một ai có thể đả động tim hắn, hắn chưa bao giờ quan tâm những người đó sau khi rời hắn sẽ thế nào, dù chú ý cũng không thèm để tâm! Hắn nghĩ rằng hắn đã có quyền đoạt được và phá hoại những thứ của hắn, hắn là một người đàn ông tuyệt đối sẽ nắm giữ sinh mệnh người khác, hắn không cần biết thành công và vui vẻ của hắn là dẫm đạp lên ai mà có, hắn chỉ cần kết quả.

Bây giờ… hắn mất cô ấy!

Trừng phạt của tôi vượt xa với thứ mà tôi có thể thừa nhận, trong thánh kinh đã từng có một câu như vậy! Khí lạnh tràn vào toàn thân hắn, hắn cảm giác hắn giống như một khối băng, sẽ vỡ vụn. Phòng họp lạnh lẽo trống trải, “Tiểu Đình, em hận anh chứ? Nhất định là rất hận đúng không? Cho nên em không đến tìm anh dù chỉ là trong giấc mơ, em không cho anh nghe được giọng nói của em,” Hắn dỗ dành “Đến đây đi, Tiểu Đình, em hẳn là nên đến lấy mạng anh, anh không cần phát điên, chỉ cần nghe được tiếng nói của em thôi.” Hắn trừng mắt nhìn trần nhà. “Thượng đế, người nên hiểu rằng, mất đi cô ấy, dù chuyện điên cuồng hơn nữa tôi cũng làm được, tôi sẽ càng làm cho nhiều máu tanh bao phủ quanh người, tôi sẽ cho người trọn đời cũng không an bình!”

Tiếng động bi thương cùng cực phiêu tán trong không gian yên tĩnh, giờ đây vô số cảnh tượng bên cô mãnh liệt tràn về trước mắt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận