Bóng Sói Hú

Nguyên Hoa cảm giác được sự dao động bất an trong lồng ngực mình, mỗi lần nhìn cậu ấy, hắn đều tuyệt vọng cảm giác được cái gì gọi là sự khác biệt giữa trời và đất, đố kỵ cùng với khoảng cách vĩnh viễn không thể kéo gần biến thành thù hận, lòng hắn như bị trăm ngàn mũi tên độc quấn quanh, làm sao mới có thể, làm sao mới đem thiên chi kiêu tử đó giẫm nát dưới chân, cảm giác như vậy nhất định nhất định sẽ vô cùng thích! Hắn dường như nghe được tiếng tim đập và máu chảy cuồn cuộn của mình, nhanh, cũng sắp, sóng lớn âm u sẽ lập tức ập đến.

“Anh xếp người của mình vào bên cạnh A Phong!” Giang Nặc cũng là người trong thương trường, đối mặt với mục tiêu hắn vô thức đưa ra đánh giá.

“Phí Như Phong vì muốn đấu với tôi, không tiếc hạ mình hợp tác với một kẻ đê tiện, hậu quả như vậy hắn cũng dự đoán được. Tham lam đúng là bản tính tốt nhất của con người, nó có thể làm người ta sáng tạo ra kỳ tích!” Miệng hắn nhẹ nhàng lộ ra một đường cong.

Giang Nặc cắn chặt răng, bắt buộc mình nói ra “Nguyên Hoa, hắn có thể làm gì chứ? Một nhà máy hóa chất nho nhỏ mà thôi, cho dù A Phong đầu tư sai chỗ, tạo thành tổn thất cũng chẳng qua chỉ là một góc băng sơn!”

Ôn Trạch lộ ra tươi cười mê người “Giang Nặc, kỳ thật anh đang nghĩ đến tôi lợi dụng Nguyên Hoa làm chuyện gì, nhưng anh vẫn muốn nhận được sự chứng thực từ miệng tôi phải không.” Hắn chậm rãi lắc đầu, “Giang Nặc, làm người không thể chần chừ, nếu không chết cùng không có lãi! Huống chi đã không kịp nữa rồi, Nguyên Hoa đã lợi dụng hợp đồng này rút ra một khoản lớn ở ngân hàng Hối Phong rồi, một khoản nợ khổng lồ sẽ từ trên trời giáng xuống đập chết Phí Như Phong.”

Con số trên trời hắn nói ra làm Giang Nặc chấn động, “Không thể nào, rút ra một khoản lớn như vậy ở ngân hàng Hối Phong cần thủ tục cực kỳ phức tạp, không thể làm xong trong một ngày được!”

“Cho nên mới nói tham lam là bản tính tốt nhất của con người! Nó có thể tạo nên kỳ tích! Trên hợp đồng của Phí thị viết rõ sẽ toàn lực gánh vác và duy trì mọi thứ phát sinh của Nguyên thị, nhu cầu kinh phí để sản xuất sản phẩm, nói cách khác là người đảm bảo cho vay của Nguyên thị chính là Phí thị, có hợp đồng này, tổng tài Hối Phong cho dù đơn giản hóa thủ tục cũng chẳng qua là hơi trái quy định, cũng chẳng trái pháp luật, tài sản Phí thị cũng đủ để trả khoản vay lớn này! Hắn dù bị cách chức thì sao? Hắn vẫn có đủ tiền tài để tiêu dùng cả đời!”

Một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai Giang Nặc!

Ôn Trạch mở ra điện thoại, tiếng nhân viên phát thanh từ nơi xa truyền lại: “Tin tức từ nước Mỹ: Trải qua thí nghiệm nghiêm ngặt, sơn của Ôn thị chưa phát hiện ra chất làm hại sức khỏe con người, cổ phiếu Ôn thị đang chậm rãi tăng lên!”


Ôn Trạch phong độ nhìn xa xa, giọng điệu của hắn nhu hòa như tơ lụa “Phí Như Phong! Tôi đã đứng ngoài cuộ! Anh thì sao, đã chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài mà tôi chuẩn bị cho anh chưa?”

“Nguyên tổng,” Thiệu Phong bước tới tiếp đón.

Vẻ mặt Nguyên Hoa hèn mọn cười theo “Thiệu tiên sinh!”

“Bây giờ tiến hành bước cuối cùng trong giai đoạn hợp tác của chúng ta, kiểm nghiệm sản phẩm Vĩnh Duyệt Bài Sơn có tốt hơn so với các sản phẩm cùng loại trên thị trường hay không!”

“Tốt.” Nguyên Hoa cùng Thiệu Phong bước nhanh ra ngoài, hắn cẩn thận che dấu nụ cười tham lam, cũng chỉ còn một bước cuối cùng này, chỉ cần thông qua kiểm nghiệm lần này, Phí thị và Nguyên thị sẽ chính thức ký kết hợp đồng, món tiền cực lớn kia sẽ chuyển đi trước khi tin tức được công bố!

Phí Như Phong ngồi trên ghế mềm rộng thùng thình màu đen, hắn hơi giãn ra tứ chi, tư thái rất nhãn nhã, hắn không thèm liếc nhìn Nguyên Hoa một cái, cảnh tượng phố xá bên ngoài so hới vụ làm ăn bạc triệu trong phòng còn hấp dẫn hắn hơn. Hắn nhìn xuống cảnh muôn hình vạn trạng ngoài cửa sổ, cửa thủy tinh thật lớn phản xạ ra ánh sáng lấp lánh bao phủ hắn, bình tĩnh ngạo mạn không ai bì nổi.

Nguyên Hoa cảm thấy luồng khí tức ma mị quen thuộc lại quay cuồng trong lồng ngực. Luồng khí này như kinh động đến Phí Như Phong, ánh mắt hắn quét qua Nguyên Hoa một cái, nhất thời Nguyên Hoa có cảm giác như bị bóc trần! Mồ hôi từng lớp từng lớp túa ra trên lưng.

“Phí tổng, kiểm tra đo lường sơn không hợp quy cách, không chỉ không thể sáng bằng sơn trên thị trường mà còn có tạp chất!”


“Không thể nào!” Nguyên Hoa điên cuồng đoạt lấy báo cáo kiểm tra, “Không có khả năng, tuyệt đối không thể!” Hắn như một thằng điên không ngừng kêu la, hắn đã lặp lại nhiều lần thí nghiệm, cách làm, phân tích báo cáo, mỗi phòng thí nghiệm đều hoàn toàn công nhận sơn mới phát minh này!

Nhưng mà báo cáo trên tay hắn cũng là do mấy chục người quyền uy trong ngành, cộng đồng cơ cấu do chính phủ thành lập kiểm tra và cho kết luận, không thể nghi ngờ!

“Thông báo cho truyền thông, tuyên bố hợp tác của Nguyên thị và Phí thị đổ vỡ, thông báo công ty bất động sản đánh giá sơ bộ, tiếp thu đất đai mà Nguyên thị sở hữu.” Từ Thiếu Phổ nhận lệnh rời đi, một loạt tài liệu văn kiện pháp luật sẽ được làm xong trong vài phút!

“Phí tổng!” Nguyên Hoa quỳ sụp xuống, túm lấy ống quần Phí Như Phong, mặt hắn xám như tro tàn, mồ hôi tí tách rơi khỏi trán hắn.

“Sẽ không như vậy, Phí tổng, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội, tôi cam đoan, cam đoan sẽ cho ngài một kết quả vừa lòng!”

“Kết quả này đã làm tôi rất vừa lòng rồi,” Ánh mắt Phí Như Phong như biển sâu áp bức thần kinh Nguyên Hoa, hắn không tự giác mà buông lỏng tay ra “Không hài lòng nên là Ôn Trạch đi!” Long trời lở đất, toàn thân Nguyên Hoa rơi vào trong hầm băng.

“Là mi, mi đã cho tạp chất vào trong sơn Lí gia, mi đã sớm có âm mưu thật tốt!” Hắn tru lên như sói.

Ánh mắt Phí Như Phong tùy tâm sở dục, cắt rời vào máu thịt hắn…


“Mi không phải là người, mi là ma quỷ, mi sẽ phải xuống địa ngục! Mi sẽ phải vào chảo dầu sôi giày vò!” Nguyên Hoa lớn tiếng tê rống, cuộc đời hắn đã xong, tương lai của hắn là ngục giam, ,là cuộc sống đáng sợ dơ bẩn, ngay cả chó cũng không bằng!

“Tôi đã ở nơi đó rồi!” Phí Như Phong lộ ra nụ cười trong suốt nhạt nhẽo, “Cho nên tất cả các người cũng nên theo tôi vào đó làm bạn!” Hắn bình tĩnh như dẵm chết một con gián, Thiệu Phong mở cửa ra, Phí Như Phong tao nhã tiêu sái đi ra ngoài.

Bên ngoài vui vẻ hoan ca, trong phòng âm trầm khí lạnh, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau!

Phanh, tiếng súng vang vọng như sấm.

“Hắn đã chết.” Thiệu Phong nói không chút dao động

“Kẻ đầu tiên.” Lời nói lạnh lùng của Phí Như Phong làm Thiệu Phong kinh hãi.

Người phụ nữ Liễu Đình này cuối cùng là có bao nhiêu sức ảnh hưởng! Tình cảnh trong thang máy đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.

Ngày hôm đó, Liễu Đình đã dặn dò, không được để bất cứ kẻ nào đến gần thanh máy, mỗi người đều biết địa vị của Liễu Đình trong lòng Phí Như Phong, lời nói của nàng có thể sánh với lời của hắn! Chỉ có Thiệu Phong lo lắng, vẫn canh ngoài thang máy. Cảnh tượng bên trong làm môi hắn tràn ra một tiếng thét kinh hoàng.

Liễu Đình nằm như một đứa trẻ rách nát, toàn thân Phí Như Phong sợ run ôm cô ấy, thân thể hắn không ngừng phát run, hắn dùng tay muốn lau đi máu đọng, nhưng vô dụng. Hắn tức giận đến sắp nổi điên! Hắn không ngừng nói nhỏ, “Đáng giận, Liễu Đình, em đáng giận!” Hắn quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận ôm cô, giống như đối đãi một đứa bé. Hắn đối với tiếng động bên ngoài mắt điếc tai ngơ, hắn chuyên chú kiểm tra vết thương trên người cô, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên mặt, hắn nuốt yết hầu khó khăn gần như nghẹn ngào. Sắc mặt Thiệu Phong trắng bệch, hắn nói ra môi, “Tổng tài, Liễu tiểu thư phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, nếu không sẽ nguy hiểm!”


Phí Như Phong chậm rãi ngẩng đầu, tình cảm mãnh liệt trắng trợn nơi đáy mắt hắn làm Thiệu Phong không thở nổi, đó là lần đầu tiên hắn thấy tình cảm khắc sâu như vậy trong đáy mắt Phí Như Phong. Hắn và Phí Như Phong cùng nhau đến bệnh viện, hắn thấy Phí Như Phong thử đặt Liễu Đình lên giường bệnh, nhưng thân mình hắn vẫn cúi xuống, không cách nào buông cô ra, Thiệu Phong kinh ngạc cảm thấy, một trận sóng lớn sẽ bị dấy lên!

Trực giác của hắn không sai chút nào!

10h40’ Điện thoại trên bàn của Ôn Trạch vang lên, hắn nghe máy, trên mặt xẹt qua một chút vằn nước, Giang nặc cảm thấy lạnh lẽo khôn cùng đang tràn vào phòng. Hắn gác điện thoại đi đến bên người Giang Nặc, “Anh có thể yên tâm, Phí Như Phong thành công phá giải âm mưu của tôi!” Thái độ hắn ôn tồn nhưng giọng nói không mang theo chút cảm tình nào.

“Tôi nghĩ hắn đã bị hận thù cắn nuốt hoàn toàn lý trí, hắn lại lợi dụng ý tưởng này của tôi hung hăng đâm tôi một dao, hắn không chỉ thành công chiếm đoạt đất đai thuộc về Nguyên Thị, còn thừa dịp tôi toàn lực nâng cao thị trường chứng khoán, đem cổ phiếu đã mua bán ra hoàn toàn, chim sẻ bắt mồi quả thật là có hoàng tước phía sau!” Nụ cười của Ôn Trạch như ánh mặt trời chói mắt, làm người ta căn bản không dám nhìn thẳng vào hắn “Anh biết tôi tổn thất bao nhiêu không? Sáu triệu, vừa vặn số tiền hắn đổ vào bách hóa Giang thị, thành ra, tôi đưa tiền cho hắn mua anh!” Ôn Trạch khẽ cắn mu bàn tay, “Trò chơi này càng lúc càng thú vị! Giang Nặc, bây giờ anh đã rõ ràng rồi đúng không, nếu không hợp tác, chúng ta đều chết trong trò chơi này!” Giang Nặc không biết nên vui vẻ hay sợ hãi, hắn chỉ như con thuyền nhỏ giữa những đợt sóng lớn, đợt sóng cuồn cuộn này chưa qua lại có một đợt khác kéo đến, hắn--- căn bản là thân bất do kỷ.

Hắn đứng dậy, đi qua đi lại như một con thú bị bao vây, rốt cục ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phía Ôn Trạch, trong ánh mắt ngập tràn kiên quyết “Anh muốn tôi tin anh thế nào?” Cuối cùng hắn cũng quyết định chiến đấu đến chết. Ôn Trạch gõ nhẹ mặt bàn, bình tĩnh nói ra một câu mà nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến “Từ trước đến giờ hai nước đối địch hợp tác , đều vì lấy được tín nhiệm của đối phương mà giao ra con tin có quan hệ huyết thuống với mình, tôi không có con, nhưng tôi có một em gái.” Ánh mắt hắn bí hiểm “Em gái tôi ---- Ôn Nguyệt!”

Giang Nặc bị kiềm hãm, “Anh muốn gả em gái cho tôi?” Hắn quả thực không thể tin nổi, lời vừa nói ra, cặp mắt luon ôn hòa của Ôn Trạch lóe ra sự âm trầm khác lại, ném đến trói chặt hắn.

“Ý anh không phải thế sao?” Giang Nặc kỳ quái.

Ánh mắt Ôn Trạch khôi phục vẻ trong sáng, “Tôi chỉ nói là con tin, gửi em ấy lại nhà anh, để anh bỏ đi nghi ngờ khi hợp tác mà thôi! Anh nghĩ quá nhiều rồi, đương nhiên anh muốn giải thích với mẹ anh như thế cũng được, nhưng mà” Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Giang Nặc, một ánh mắt có thể làm người ta sợ hãi “ Em ấy là người quan trọng nhất cuộc đời tôi, tôi sẽ không cho phép em ấy xảy ra bất cứ chuyện gì!”

Suy nghĩ của Giang Nặc sắp rối loạn như ma, hắn thật sự có một em gái? Hắn thật sự rất coi trọng cô ta? Hắn thật sự muốn cùng mình hợp tác? Hay đây lại là một vở tuồng khác của hắn? Giang Nặc nhìn không thấu! Khóe môi hơi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ “Ôn Trạch, mưu kế trong lòng tôi không bằng anh, không, nói thật là tôi kém quá xa. Nhưng có một chút tôi có thể khẳng định, anh vô cùng bức thiết muốn hợp tác với tôi, vì đạt được mục đích này, anh làm rất nhiều chuyện khiến tôi phải gia nhập trò chơi, thủ đoạn của anh rất cao nhưng thật sự rất tàn khốc! Ôn Trạch, anh chắc gì đã có em gái thật? Thậm chí chắc gì đã thật sự có hôn thê? Lý do của anh toàn bộ là giả, nhưng anh thật sự hận A Phong! Hận ý này như thanh đao cứng rắn cắm vào tim anh! Ôn Trạch, so với tôi thì từ tận sâu trong tim anh còn thống khổ hơn! Hơn nữa, đau đớn này, tôi đoán nó sẽ theo làm bạn với anh cả đời.”

Lời nói của hắn như dao nhỏ tôi qua nước lạnh, cắt qua vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Ôn Trạch, ánh mắt hắn ta ngưng tụ, mị lực đen tối giống như làm căn phòng đóng băng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui