Bóng Sói Hú

“Tiểu Nguyệt, một thời gian sau này em phải ở tạm nhà Giang Nặc, anh ấy sẽ chăm sóc em!”

“Không phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao, chỉ cần em về thì anh vẫn ở cùng em mà!” Trong giọng nói của Ôn Nguyệt có chút kinh sợ nghi ngờ.

“Ôn tiểu thư, cô không tin tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt sao?” Giang Nặc không bỏ lỡ thời cơ tiến lên phía trước, vẻ mặt bi thương.

“Không, em không có ý đó!” Bàn tay Ôn Nguyệt rối rắm vặn xoắn vào nhau, cô nhìn về phía Ôn Trạch xin giúp đỡ.

Giang Nặc lạnh lùng cười trong lòng, có lẽ Ôn tiểu thư này có trăm phần trăm vẻ đẹp bề ngoài nhưng dường như chỉ số thông minh của cô ta thì vừa vặn ngược lại, không có gì lạ, giống như bông hoa nhỏ trong nhà ấm, thường bị người ta bảo vệ rất tốt, đơn thuần như một tờ giấy trắng.

“Có nghĩa là cô tin tưởng tôi, đồng ý để tôi chăm sóc cô rồi? Thật tốt quá, Ôn tiểu thư!” Giang Nặc kích động cầm tay cô “ Cám ơn cô đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định dùng hết tâm sức để chăm sóc cô thật tốt, quyết không để cô có chút khó chịu nào!” Biểu hiện của Giang Nặc chẳng khác gì tiểu tử vừa bước vào đời.

“Anh ấy là bạn tốt nhất của anh.” Ôn Trạch tao nhã dịu dàng nói, hắn cười như không cười liếc Giang Nặc một cái, “Anh ấy sẽ giống như anh, chăm sóc em thật tốt!”

“Nhưng mà…” Ôn Nguyệt nắm nắm tay, cô lo lắng, lời nói của cô ngập ngừng trong cổ, chưa thành hình.

“Chỉ vài ngày thôi, anh đảm bảo khi em còn chưa kịp nhớ anh thì anh đã đón em về rồi!” Ôn Trạch nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, mở cửa xe, đỡ cô vào, hắn mềm mại nói, nhưng trong động tác cũng là thái độ kiên quyết lãnh khốc.

Cô thật sự là điểm yếu của hắn? Giang Nặc đánh giá tất cả những điều trước mắt.

“Anh, em sẽ chờ anh đến đón, đừng để em chờ lâu quá nhé!” Giọng nói mềm mỏng ỷ lại như vậy, đủ để bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng.

Ôn Trạch cẩn thận vỗ về trấn an cô, ánh mắt nhìn về phía Giang Nặc “Đúng rồi” Hắn dường như đột nhiên nhớ tới “ Hẹn mẹ anh gặp mặt tôi một lần đi, buổi chiều tôi sẽ ở phòng trà Dài Viên chờ bà ấy.”

“Mẹ tôi đã rất lâu không rời khỏi cửa.” Ánh mắt sắc nhọn của Giang Nặc chăm chú nhìn Ôn Trạch, giống như phải nhìn thấu hắn.

“Không sao, anh chỉ cần để ý nói với bà ấy một chút, không đến được cũng không sao.” Giọng điệu của Ôn Trạch nhàn nhã như bàn chuyện nhà bình thường “ Lái xe đi, hai người về trước, tôi còn có việc cần giải quyết!” Hắn xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Giang Nặc nhìn bóng dáng rời đi của hắn, bàn tay nắm tay lái chặt đến mức nổi gân xanh, Ôn Trạch, rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì?

Long sơn nằm ở Tây Bắc của Tuyên Thành, diện tích hơn 300 hecta, sườn núi có hơn một ngàn bậc thang dẫn lên núi, là đường duy nhất nối thẳng lên đỉnh núi, hai bên thềm đá là cây cối hoa cỏ xanh miết, đi lại ở giữa sẽ có cảm giác thoải mái, vui vẻ.

“A Phong, người Trung Quốc các anh có câu xem hết ngọn núi nhỏ! Hôm nay chúng ta thi xem ai lên được đỉnh núi trước!” La Rochelle nhìn về dãy núi chập trùng liên miên ở phái xa, hai mắt sáng như cực kỳ có tinh thần.

Phí Như Phong mỉm cười lắc đầu: “Đỉnh núi cũng không sánh được với chân núi, em có thể đi lên nhưng chắc gì đã có thể xuống, anh thấy vẫn đừng mạo hiểm như vậy!”

“Trên đời này chuyện gì cũng không muốn mạo hiểm, vậy thì còn gì thú vị?” La Rochelle tin tưởng gấp trăm lần nhướn mày “Chẳng lẽ anh sợ thua em?”

Phí Như Phong giương mắt nhìn trời “Hôm nay nhiều mây, sợ là sẽ có mưa. Tiết trời cũng không đẹp, em vẫn kiên trì muốn lên?”

La Rochelle gật đầu kiên định, Phí Như Phong mở nút chai nước lọc, ngửa đầu uống một ngụm, một cơn gió lạnh đập vào mặt hắn. Sương mù dày đặc cuồn cuộn ập tới từ bốn phương tám hướng, giống như thủy triều ở biển lớn, cảnh sắc khó nói nên lời, thật sự là xứng với hai từ đồ sộ. Ánh mắt La Rochelle dính chặt vào, đuổi theo hắn, gương mặt Phí Như Phong như ẩn vào trong mây.

“vậy thì đi thôi!” Giọng nói Phí Như Phong nhẹ vang. Mặt La Rochelle giãn ra, cô vui thích nhẹ nhàng dẫn đầu về phía trước, cô không quan tâm thềm đá này dẫn đến đâu, quan trọng là A Phong đang bên cô, hắn cùng cô sóng vai bước đi!

Đỉnh núi Long sơn, kỳ phong dị thạch, vách núi dựng đứng, tạo thành một hình ảnh cực kỳ đẹp, đặt mình giữa đỉnh núi, nhất tay như có thể xúc mây trời, nhìn xa thấy đất rộng, La Rochelle nhìn quanh bốn phía, mây đã tan, thản nhiên quanh quẩn ở giữa núi, như một mảnh lụa mỏng bao phủ, khác nào tiên cảnh!

“Đẹp quá” La Rochelle hít sâu một hơi, trong lòng như được thổi sạch trơn.

“A Phong, con người khi đứng trước thiên nhiên thường cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, có thể đem trái tim mình mở rộng ra đúng không?” Cô xoay người, bước chân bước lên rên xanh

“Cẩn thận.” Phí Như Phong bước nhanh lên đỡ lấy cô, nhưng rên xanh rất trơn, làm thân mình ngã xuống, đầu gối vẫn trượt mạnh xuống đất.

“Đầu gối em trầy da rồi, đã nói em đừng có mạo hiểm, bây giờ đã biết đau rồi chứ?” Phí Như Phong nhìn kỹ đầu gối cô, cẩn thận xé mở ống quần, tay hắn to lớn, đầu ngón tay mượt mà hữu lực, “Sao rồi, đau đến choáng váng rồi?” Phí Như Phong tới gần cô, mặt mày hắn thâm thúy, sau khi gầy yếu thì ngũ quan càng thêm khắc sâu, ngập tràn nồng đậm, mị lực sắc bén, trấn nhiếp hồn phách. Đôi mắt La Rochelle như bị nam châm hút chặt không rời nổi ra.

“A Phong, anh có nhớ khi em 15 tuổi anh dạy em cưỡi ngựa không?” La Rochelle nhẹ giọng hỏi, cô nín thở chờ câu trả lời.

Đôi mắt Phí Như Phong sâu thăm thẳm chăm chú nhìn cô, trái tim La Rochelle đập rộn ràng, ngũ quan Phí Như Phong chậm rãi hiện lên một nụ cười, nụ cười kia quả thật có thể mê đảo đến chết người, yết hầu La Rochelle nghẹn lại, cô quả thực không thể thở nổi, trời cao cuối cùng cũng thương tiếc cô sao?

Phí Như Phong hạ thắt lưng ngồi xổm xuống “Đi lên, tiểu quỷ ưa khóc nhè.”

Vòng tay La Rochelle ôm chặt cổ hắn, mặt dán chặt vào lưng hắn, hai mắt cô tràn đầy nước mắt, cô liều mạng cắn môi, dùng hết sức để kiềm chế, “Người ta mới không… thích khóc mà, lần đó em ngã xuống ngựa, một giọt nước mắt cũng chưa rơi.”

“Không rơi trước mắt anh, nhưng không biết là ai đến trước mặt dì Lệ Á khóc đến kinh động trời đất vậy? Làm hàng xóm sợ đến mức tưởng rằng đã xảy ra vụ án thê thảm nữa chứ!” Phí Như Phong cười nhạo cô.

“Anh làm sao mà biết” La Rochelle kinh hãi.

“Từ nhỏ đến lớn có chuyện gì của em mà dấu được anh chứ? Ngay cả em mấy tuổi…”

“Không cho nói!” La Rochelle trên vai hắn cúi thấp đầu vọng tưởng muốn ném ánh mắt uy hiếp cho hắn.

“20 tuổi mới mọc răng khôn là rất mất mặt à? Chẳng qua là hơi muộn thôi.” Phí Như Phong nghi hoặc cảm thán.

“Phong!” La Rochelle đấm trên lưng hắn, mặt cô nở một nụ cười tươi rói, lòng cô chua xót. Cứ như vậy cả đời đi, A Phong, chúng ta cứ như vậy suốt đời suốt kiếp được không? La Rochelle yên lặng suy nghĩ, cô càng ôm chặt cổ hắn hơn, tình yêu của cô có thể nhắn đến đáy lòng hắn được không?

“Về sau cẩn thận một chút, đừng làm chính mình bị thương nữa.” Phí Như Phong lấy hòm thuốc cấp cứu trên xe ra, đem vết thương băng bó thật tốt, kiên nhẫn săn sóc dặn dò cô.

“Chỉ cần có anh bên cạnh em sẽ ít bị thương.” Lời nói của La Rochelle mang theo hai ý nghĩa.

Đôi mắt thâm thúy của Phí Như Phong nhìn cô, gió làm quần áo hắn rung động “Lộ Tây, về sau anh sẽ không ở cạnh em nữa!”

Vạn vật tĩnh lặng.

Máu trong cơ thể La Rochelle như bị tháo sạch trong nháy mắt rồi trong vài giây lại được rót đầy.

“Đừng yêu anh nữa, Lộ Tây, tìm một người yêu em, cùng hắn sống cho thật tốt.” Giọng nói của Phí Như Phong vô cùng ôn nhu.

Trái tim La Rochelle giống như bị hắn mạnh mẽ móc ta, nước mắt tràn khỏi khóe mi, cô cúi đầu, liều mạng đè nén, cô tìm kiếm khăn lau khắp nơi, cô chật vật làm mất hoàn toàn thái độ bình thường, Phí Như Phong vươn tay ôm cô vào lòng, La Rochelle không thể khống chế nỗi đau đang xâm nhập vào tận cốt tủy, cô run rẩy trong lòng Phí Như Phong. “Em sẽ chờ anh, chờ ngày anh phai nhạt điều đó.” La Rochelle túm chặt quần áo hắn, giống như túm lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng.

“Anh yêu cô ấy, Lộ Tây,mỗi ngày anh đều nghĩ đến cô ấy, cả đời này anh đều yêu cô ấy như vậy, chỉ yêu cô ấy, vĩnh viễn không quên.” Ánh mắt Phí Như Phong là một hắc động vô biên, giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn trong gió.

“Em không muốn, Phong, em yêu anh, chỉ cần ở cùng một chỗ với, mọi thứ em đều có thể chấp nhận hết! Em sẽ không ngăn cản anh nhớ đến cô ấy, em chỉ muốn ở bên cạnh anh… Phong, đừng đuổi em đi!” La Rochelle tuyệt vọng cầu xin, nước mắt mãnh liệt thấm ướt ngực Phí Như Phong.

Phí Như Phong tinh tế vuốt nhẹ sợi tóc cô, nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt cô “Anh không thể, nơi này của anh đã không bao giờ có thể chứa đựng thêm một ai nữa, Tiểu Đình…” Lời nói của Phí Như Phong đột nhiên ngừng lại, trên mặt hắn là thống khổ khắc sâu, loại đau đớn này làm cho người ta run rẩy, thật lâu sau, “Tiểu Đình, cô ấy dùng cách thức sắc nhọn nhất để cắm vào linh hồn anh, anh không có sức giãy dụa.” Hắn nói xa xăm “ Anh không thể để em lại bên người, Tiểu Đình nhất định sẽ giận mất, cô ấy là một người phụ nữ có yêu cầu tuyệt đối, là người phụ nữ duy nhất, nếu như cô ấy giận dữ thì anh vĩnh viễn sẽ không được thấy cô ấy nữa, cô ấy thật ngoan độc, cho đến bây giờ cũng không cho anh mơ thấy cô ấy, đúng là một phụ nữ xấu xa, quật cường mà keo kiệt!

“Phong!” La Rochelle rên rỉ.

“Lộ Tây, từ giây phút Tiểu Đình rời khỏi anh, đã xác định anh nhất định phải cô độc rồi!” Ánh mắt hắn ôn nhu nhưng xa xăm “Đừng làm vật tuẫn táng theo anh, Lộ Tây, trong cuộc đời em, nhất định sẽ có một người đàn ông nguyện ý đem toàn thế giới đặt dưới chân em!” Phí Như Phong nói nhẹ bên tai cô: “Em là, vĩnh viễn là--- em gái Lộ Tây yêu quý của anh!” Hắn buông La Rochelle ra, hắn cùng cô vạch rõ giới hạn cuối cùng. La Rochelle mờ mịt đứng giữa bãi đỗ xe, nhìn hắn nhanh chóng xoay người rời đi, bóng dáng mơ hồ dần.

Thời gian mười lăm năm, giấc mơ ngọt ngào vô tận, chỉ giống như đứng trên vọng hương đài xem về kiếp trước, có người yêu, có trái tim biết yêu, đều hóa thành nước mắt tối tăm không thể chịu nổi, từ nay về sau, hắn thật sự… hắn vĩnh viến… rời khỏi cuộc đời cô, hết kiếp này, chỉ còn có thể làm một việc: Quên hắn, quên hắn mà sống cho tốt, bi ai quá nhiều làm cô không thể đứng thẳng nữa, cô ngã quỳ trên mặt đất “Vì sao, vì sao, em yêu anh 15 năm, em chờ anh 15 năm, vì sao, vì sao em không thể, vì sao, vì sao, Phong, Phong, Phong!” Tiếng khóc tuyệt vọng gào thét trong gió.

“Em nhớ anh không, Tiểu Đình

Anh rất nhớ em

Em có tốt không?

Anh một chút cũng không tốt!

Em vẫn không muốn đến giấc mơ của anh ư?

Em đúng là phụ nữ xấu xa, thật sự là không thể học được chút ngoan ngoãn nào!”

Phí Như Phong gợi lên nụ cười thản nhiên như mây --- giữa nụ cười là vô tận cô tịch đi ra từ xương tủy.

“Nhẫn tâm, vì sao em không đến?

Em biết rõ, anh biết là em có biết mà

Em không đến là cho anh một kích trí mạng,

Đánh chết mùa xuân xuất hiện trong sinh mệnh anh,

Nó kiên cố như quặng sắt đen tối

Đè nén suy nghĩ và hô hấp của anh,

Giam anh như một tù nhân, không lối thoát

Sầu khổ, đố kỵ, xấu hổ

Và tuyệt vọng thảm khốc.

Đây có lẽ là ảo tưởng, nhưng lại muốn ảo tưởng.

Anh tin anh chỉ đang ảo tưởng, nhưng anh chẳng thể nghĩ khác

Chỉ một hướng đó thôi

Mọi hướng đều bị chặn đứng, chẳng cho phép anh u sầu---

Anh không thể quay đầu,

Vận mệnh đánh vào anh!

Anh cũng biết đây quá nửa là

Con đường hủy diệt; Nhưng

Vì em, vì em

Anh cam nguyệt bất cứ thứ gì

Đây không chỉ có nhiệt tình của anh,

Còn có lý tính của anh nữa

Ảo tưởng! Muốn trách một cuộc sống quá mỏng manh….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui