Bóng Sói Hú

Có hai chiếc xe đỗ giữa giao lộ, ánh sáng từ những đầu mẩu thuốc lá lấp lóe liên hồi. Phí Như Phong đương nhiên sẽ phái người trấn thủ ở chỗ này, đây là con đường mà tôi chắc chắn sẽ đi qua nếu muốn ra ngoài.

May mà đây là rừng núi, ánh sáng được rừng cây che khuất, tôi cởi giầy cẩn thận di chuyển từng bước một, những cành cây khô gãy vụn dưới chân tôi. Tôi cố gắng tiếp cận bọn họ, thận trọng thả phấn hương ở đầu gió. Chúng bay theo gió tản ra một mùi hương nhàn nhạt rất đặc trưng, chỉ khoảng một phút sẽ khiến cho người hít phải nó chóng mặt rồi hôn mê, nhất là với những người hút thuốc thì tác dụng càng nhanh! Bởi vì bọn họ khi bọn họ hút thuốc cũng đồng thời trực tiếp hít luôn phấn hương vào phổi, chỉ vài phút sau tôi nhẹ nhàng tiến tới chỗ chiếc xe, không có phản ứng gì, cửa xe khép hờ, chỉ cần kéo nhẹ là cửa mở ra. Tôi ngồi vào ghế lái, lái xe chạy trốn.

Tôi lái xe được nửa đường rồi bỏ lại, suốt cả đêm đi nhờ xe mới đến được Tất Thành, giữa đường đi và những lúc đổi xe tôi không dám ngủ càng không dám dừng lại, tôi sợ nếu như mình thả lỏng, chỉ sau một khắc Phí Như Phong sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Cuối cùng tôi toàn thân nhếch nhác quần áo tả tơi mà dừng trước khách sạn xa hoa nhất Tất Thành, mọi người qua đường không ngừng liếc mắt nhìn, chỉ có điều từ trước đến nay phục vụ của Khách sạn Đằng Huy rất chuyên nghiệp, bọn họ rất lễ phép mang đến cho tôi một ly trà. “Tiểu thư muốn vào nghỉ sao?”

“Tôi tìm chú Long.” Tôi lấy ra một cái bùa bình an.

“Xin chờ một lát.” Phục vụ chỉ vừa liếc mắt nhìn đã vội vã chạy lên lầu.

“Đình Đình.” Một giọng nói hào sảng nam tính lại gọi ra một cái tên buồn nôn như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nào, cuối cùng con cũng nhớ tới chú Long rồi sao, từ khi con đi học đại học bốn năm năm rồi chú không hề gặp con…” Lời đang nói bỗng nhiên nghẹn lại khi chú nhìn thấy tôi. “Tam Tử, lập tức đi “chào hỏi” với chiếc xe đã đưa Đình Đình tới, cả ngày hôm nay chưa có ai đến nơi này. Lập tức phái người tới đường vào thành phố, để ý xem có gì khác thường không.” Không hổ là lão đại của Tất Thành, cảm giác vẫn còn nhạy bén như vậy – toàn thân tôi được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập tới.

“Chú Long, cháu muốn ngủ.” Tôi mệt mỏi rã rời nhắm tịt hai mắt.

Một đôi tay rắn chắc đỡ lấy tôi, “Ngủ một giấc thật ngon đi, dù có chuyện gì chú Long sẽ gánh giúp con.”Cảm thấy đã an tâm, bóng tối tràn tới cuốn hết ý thức của tôi.

Tôi ngủ đủ bốn mươi tám giờ đồng hồ, khi tỉnh lại thì thấy chú Long đang cầm chiếc tẩu thuốc mà mẹ tôi đã tặng đưa vào miệng nhấp nhấp, nó không dung được nữa khi nào buồn lòng chú mới lấy ra.

“Chú Long, cháu gặp rắc rối.” Tôi tỉnh lại mà chú Long cũng không phát hiện ra, xem ra chuyện này thật sự rất nghiêm trọng! Từ khi tôi và mẹ tới nơi này, chú Long luôn bảo vệ che chở cho chúng tôi, bất kể tôi gặp vấn đề rắc rối nào đi chăng nữa, chú ấy luôn luôn cười nói, “Rắc rối, rắc rối gì, chú Long của cháu chính là chuyên gia gây rắc rối!” Chú ấy chưa bao giờ hỏi tôi gặp phải vấn đề rắc rối gì, cho tới bây giờ luôn chơi đùa thật vui vẻ tôi, ăn thật no, đến ngày thứ hai mọi phiền toái đều tan biến. Chú Long là người mà đời này tôi tin tưởng và sùng bái nhất, nếu như không phải về sau…. Chú trở thành lão đại mới của Tất Thành là ý nguyện của tôi.

“Dù rắc rối gì cũng đã có chú Long gánh vác.” Chú Long không cười, khuôn mặt của chú ấy chưa bao giờ thận trọng như vậy! Xem ra Phí Như Phong đã biết tôi đang ở đâu! Một cảm giác vô lực bao phủ toàn thân tôi, “Đình Đình, mẹ của con chưa bao giờ buông tay.” Hai tròng mắt của của chú Long tràn đầy trách cứ, “Tuy rằng chú Long không biết vì sao một người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy lại một thân một mình mang con tới nơi này, thế nhưng chú biết đời này cô ấy có một tâm nguyện duy nhất đó là con phải được sống hạnh phúc. Chỉ khi con hạnh phúc vui vẻ, cô ấy mới có thế yên nghỉ dưới suối vàng, cho nên con không thể từ bỏ, Đình Đình, bất kể con đối mặt với chuyện gì, con cũng không có tư cách buông tay!”

Tôi ấn ấn mi tâm, tôi biết, chính bởi vì tôi biết nên tôi rất thận trọng trong việc đối nhân xử thế, thế nên tôi nghiêm khắc tuân thủ không đi dò xét, không điều tra những người kia, ngay cả bọn họ trông như thế nào tôi cũng không hề biết. Thế mà cuối cùng tôi cũng không thể thoát khỏi vận mệnh, nên đến sẽ đến, nên đối mặt sẽ phải đối mặt, nó chưa từng buông tha tôi! Xin lỗi, chú Long Ánh mắt của tôi tràn ngập áy náy. Về chuyện của con và mẹ con, con không thể nói, mặc dù con biết chú yêu bà ấy nhiều đến mức nào, muốn biết chuyện về bà ấy nhiều đế mức nào. Thế nhưng, xin lỗi, con chỉ có thể lặng yên áy náy trong lòng.

“Con đến chẳng qua chỉ vì muốn âm thầm xử lý một chuyện. Chú Long, chú chỉ cần cho con ẩn nấp ở đây khoảng hai ngày.”

“Con muốn chú Long trợ giúp nhất định chú sẽ giúp con, thế nhưng con không được đi khỏi đây, chờ chú Long xử lý hết mọi chuyện rồi nói sau! Năm đó chú Long đã hứa với mẹ con sẽ bảo vệ con chu toàn! Lời hứa này cả đời sẽ không thay đổi!”

“Chú Long, đây không phải chuyện của ngày trước, hắn là Phí Như Phong!” Cái tên này giống như một câu thần chú, tôi với chú Long đều im lặng, một sự yên lặng khó xử bao trùm. Mắc mứu với loại người rắc rối này không biết sẽ có hậu quả gì, cũng không ai dám thử! Biết đâu trong nháy mắt, một người, một tòa thành, cũng bị tiêu diệt thành tro bụi! Thế giới này vốn không có công lý chỉ có cường quyền, “Con có thể đối phó với hắn.” Tôi sốc lại tinh thần đang đi xuống, nở nụ cười thật tươi với chú Long, “Chú Long, chú quên sao, con theo chú cũng học được không ít, từ trước đến nay đều là con chỉnh người khác, người có thể chế ngự được con còn chưa ra đời đâu!”

Chú Long hiền hòa vỗ đầu tôi.

“Chú Long.” Một người đàn ông cao lớn đứng ở ngoài cửa, ánh mắt bối rối.

“Chú biết rồi.” Chú Long trầm ổn đáp lại, “Tiểu Tam, “chú nói với người đàn ông, “Cháu hãy trông coi Đình Đình, một bước cũng không cho nó đi ra ngoài.” Đây là mệnh lệnh sống chết cũng phải bảo vệ tôi, trừ phi tôi chết, nếu không dù có chết cũng không được để cho tôi rời khỏi đây hoặc bị thương tổn!

Chú Long ngay cả cơm cũng không kịp ăn đã vội vã đi ra ngoài, mặc dù biểu hiện của chú vẫn rất bình tĩnh, thận trọng, thế như tôi lại tinh tường nhận ra, bước đi của chú ấy có phần hốt hoảng, chú Long đã gần năm mươi rồi! Vì mẹ tôi mà chú ấy quyết phải bảo vệ tôi, nhưng lần này rốt cuộc phải trả giá đắt tới mức nào, lẽ nào phải hi sinh tâm huyết cả đời chú?

Từ khi mẹ tôi qua đời, trên thế gian này chỉ có hai chuyện khiến tôi tin tưởng, mà một trong hai việc đó là: Chú Long sẽ không do dự mà vì tôi trả giá bằng tất cả mọi thứ của chú, thậm chí địa vị giang hồ mà khó khăn lắm chú mới tạo lập được! Tôi bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, ở trong căn phòng chú Long an bài, mà sau ngày hôm đó chú Long cũng không hề xuất hiện, tôi biết là có chuyện không ổn, thậm chí không ổn vượt quá tưởng tượng của tôi, bởi vì chú Long không xuất hiện nên chỉ có một khả năng, đó chính là – chú không có cách nào xuất hiện.

Ở Tất Thành - thiên hạ của chú Long, mà chú lại không thể xuất hiện, Phí Như Phong, rốt cuộc anh đã làm đến mức nào? Tam Tử rất kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của chú Long. Tôi không có cách nào rời đi, ngay cả một tờ báo tôi cũng không được trông thấy, hiện tại tôi không khác gì một phế nhân, hoàn toàn bế tắc. Tôi đã từng uy hiếp, đã từng dụ dỗ, thậm chí đem mọi chuyện lợi hại phân tích cho anh ta nghe nhưng anh ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nói vẻn vẹn một câu, “Chú Long muốn tôi bảo vệ cô, không có lời của chú Long cô không thể ra ngoài.”

Ba ngày trôi qua, tôi gần như thức trắng đêm không ngủ, tôi quyết định bất kể như thế nào ngày hôm nay tôi phải ra ngoài!

“Tiểu thư, là điện thoại của chú Long.” Giọng nói chất phát của Tam Tử mà tôi nghe như thứ âm thanh tuyệt vời nhất. “Đình Đình, sau năm phút nữa sẽ có xe đến đón con, trên xe có mọi thứ con cần, còn có chứng minh thư mới, vé máy bay, con phải lập tức rời khỏi đây.” Giọng nói của chú Long nghiêm túc lạ thường.

“Chú Long bất kể đã xảy ra chuyện gì, cháu nhất định sẽ không bỏ lại chú mà đi.”

“Đình Đình, cả đời chú Long không có con cái, chú luôn luôn xem con như con gái của mình, con hãy sống thật tốt cho chú, đừng để chú không có mặt mũi gặp mẹ con!” Điện thoại cắt đứt, thời gian đã không thể trì hoãn thêm nữa, hơn mười chiếc Mercedes Benz dừng ở bên ngoài, mỗi một chiếc đều có một cô gái có chiều cao và ăn mặc giống y hệt tôi, Tam Tử hộ tống tôi lên xe, chính mình lại lên một chiếc xe khác chạy theo hướng ngược lại. Điện thoại tôi vừa mới dùng là của anh ta, chắc là không lâu nữa sẽ có người đuổi theo anh ta.

Hơn mười chiếc xe Mercedes gào thét chạy theo những hướng khác nhau. Trên đường, chưa đến mười phút tôi đã thay trang phục mới, đổi lên xe Ferrari hướng về phía sân bay, dọc trên đường đi tôi nhìn thấy rất nhiều trạm chắn, chỉ cần là Mercedes đều bị chặn lại kiểm tra, cả Tất Thành bị bao phủ trong không khí hoảng loạn.

“Tiểu thư, cô trực tiếp đi tìm người này, anh ta sẽ đưa cô lên máy bay.” Tôi nhận lấy hành lý người lái xe đưa cho. Người này, tôi nhìn bức ảnh chụp, nhắm mắt yên lặng, ngay cả anh ta chú Long cũng dùng đến!

Mỗi một người trong giang hồ đều cất giữ đồ đệ cuối cùng của mình, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không sử dụng đến, chú Long, chú Long lại phải dùng đến anh ta, bên ngoài rốt cuộc đã nguy hiểm đến mức nào? Chú Long…

Nháy mắt lòng tôi chìm sâu đến tận đáy cốc, “Chuyển lời tới chú Long, tôi sẽ sống thật tốt!” Tôi dứt khoát đi vào sân bay, tấm ảnh, mọi thứ trong tay tôi đều trở thành mảnh vụn, cho dù tôi có thể rời đi thật thì thế nào, chẳng lẽ suốt đời sẽ giống như một con chuột mang mặc cảm tội lỗi sống trong trong cống ngầm?

Tôi nhấc điện thoại công cộng lên, chỉ một hồi chuông đã có người nhấc máy, “Phí Như Phong, mặc kệ anh đã làm gì với chú Long, anh lập tức thu lại mệnh lệnh ngay cho tôi!”

“Nội trong hai mươi phút nữa, tôi phải nhìn thấy em ở Ngọc viên.” Giọng nói anh ta lạnh lẽo đến tận xương.

Tôi lập tức lao ra khỏi sân bay chặn ngay một chiếc xe, ném ra một xấp tiền, “Bất kể là đèn xanh hay đèn đỏ, nội trong hai mươi phút nữa lái thẳng đến Ngọc Viên cho tôi, toàn bộ số tiền này sẽ là của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui