Ba người Bạch Vũ bị trói gô vứt vào góc tường, trong góc tường còn có hai người khác, diện tích căn nhà này khá lớn có phòng ngủ phòng vệ sinh riêng, bên trái bày một bộ bàn ghế gỗ, bên phải chất một đống đồ không biết là thứ gì, bên cạnh phòng ngủ đặt chiếc thùng gỗ, vừa rồi Bạch Vũ nhìn thấy râu quai nón để kiếm của hắn vào trong đó, thùng gỗ hẳn là để đựng vũ khí.
Râu quai nón cùng đàn em chuyển chiến lợi phẩm từ trên xe của Bạch Vũ xuống, dọc đường đi Bạch Vũ vì lo cho Thẩm Mộc gấp rút lên đường nên hắn căn bản không rảnh dừng lại thu thập vật tư, từ lần vơ vét siêu thị ở thành phố Z đến bây giờ hắn đã ăn không sai biệt lắm, thế nên trên xe cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Râu quai nón kiểm kê chiến lợi phẩm, chỉ có hai bao gạo là còn nguyên vẹn, ngoài ra còn có 1 thùng mì cũng bốn gói thịt khô, hai cái chân giò hun khói cùng vài chai nước suối, trong balo của Bạch Vũ còn có hai gói bánh quy hai gói thịt khô, có cả nến, bấy nhiêu đó đối với đám người râu quai nón mà nói đã là rất nhiều.
Nhân lúc bọn chúng vui vẻ ăn mừng, Bạch Vũ cùng hai người Hùng Đại Hào âm thầm trao đổi ánh mắt.
Hùng Đại Hào dùng khẩu hình miệng nói: "Chúng không bắt được Tần Hoài Thu."
Bạch Vũ nhếch miệng cười, ngay lúc đám người này xông ra hắn đã ra hiệu cho Tần Hoài Thu tìm cách trốn đi, ngay cả Hùng Đại Hào đứng cạnh hắn cũng không nhận ra hắn ra hiệu cho Tần Hoài Thu lúc nào.
Bị trói ném ở chỗ này cũng không khiến cho Bạch Vũ sợ hãi, trái lại thứ làm hắn kinh ngạc là một đôi nam nữ bị trói chung với bọn họ.
Đôi nam nữ nằm trên mặt đất, thoạt nhìn cực kỳ chật vật rõ ràng bị đánh qua, đặc biệt là cô gái kia, cả mặt sưng đỏ khóe miệng chảy máu, quần áo rách tung tóe lộ ra đầu ngực trắng nõn cùng cặp chân dài.
Nam nhân tuy trên mặt có vết bầm nhưng rõ ràng khá hơn cô gái rất nhiều.
Ba người Bạch Vũ bị trói ném vào góc này cũng không thấy đôi nam nữ có phản ứng, cô gái ôm gối co người trong góc, người đàn ông nằm trên đất ngửa mặt hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Lưu Hoàng Nghĩa nhận được ánh mắt ra hiệu của Bạch Vũ, nhích đến bên cạnh người đàn ông cố gắng bắt chuyện, nhưng cố gắng tới đâu anh ta vẫn đờ đẫn như người chết.
Đột nhiên một tên đàn em của râu quai nón hô lên: "Đại ca! Hôm nay chúng ta kiếm được thật nhiều! Anh xem..." Nói xong dùng ánh mắt *** tà nhìn về phía góc tường.
Râu quai nón cười ha hả phóng khoáng vung tay: "Đêm nay cho các anh em tận hứng!"
Đám đàn em cao giọng hoan hô.
Bạch Vũ có thể nhận ra cả người cô gái kịch liệt run rẩy, cố gắng rúc sâu vào trong góc tường, hai tay ôm chặt lấy cơ thể.
Có hai tên tiến đến túm lấy cô gái kéo đi.
Cô gái liều mạng giãy dụa: "Không không! Làm ơn! Làm ơn!"
Bọn chúng muốn làm gì đã quá rõ ràng, Bạch Vũ đứng lên muốn ngăn cản, lại bị tên kia đạp bay :"Cút!"
Gã ta cho cô gái một tát: "Ngoan ngoãn hầu hạ, bằng không..."
Cô gái liều mạng lắc đầu nước mắt giàn dụa, túm chặt lấy tay gã muốn thoát ra:"Không, xin đừng..."
Bạch Vũ bị đạp lui về sau, Hùng Đại Hào đứng dậy dùng vai đỡ lấy hắn: "Bạch ca"
Tiếng khóc cùng cầu xin của cô gái không ngừng vang lên, đám côn đồ hưng phấn cười ha hả không chút thương xót, nam nhân bị trói trong góc run rẩy bò dậy chui vào góc không dám hé răng.
Tất cả truyền vào tai đâm vào mắt Bạch Vũ.
Hùng Đại Hào nhìn đám người vô nhân tính kia, cắn răng mắng: "Súc sinh!"
Đúng
Súc sinh
Đã là súc sinh thì không nên sống tiếp.
Khóe miệng Bạch Vũ khẽ nhếch lên.
Hắn đưa nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối đen bên ngoài không một điểm sáng, trong màn đêm một thân ảnh nhẹ nhàng di chuyển.
Bạch Vũ thu hồi tầm mắt.
Cô gái không ngừng chống cự van xin, gã đàn em bị chọc nóng nảy giơ tay tát cô gái hai phát, gương mặt sưng phù của cô gái càng thêm thê thảm.
Hùng Đại Hào thực sự nhìn không được, lao đến dùng đầu húc vào bụng gã.
Cả hai cùng ngã ra đất, cô gái được giải thoát liên tục lui về sau đến khi đụng vào thứ gì đó mới kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lên.
Hành động của Hùng Đại Hào khiến đám côn đồ tức giận, chúng tiến lên giải thoát cho gã đồng bọn sau đó túm lấy Hùng Đại Hào một trận tay đấm chân đá.
Râu quai nón thản nhiên ngồi trên ghế nhìn tràng diện trước mặt tựa như đang xem xiếc khỉ, ngẫu nhiên còn vỗ tay hai cái.
Lưu Hoàng Nghĩa muốn xông vào giải cứu Hùng Đại Hào, lại bị hai tên khác chặn lại.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, vô số mảnh sắt văng ra, một chiếc ô tô bốc cháy sáng rực cả trạm xăng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Đám côn đồ hoang mang nhìn ra bên ngoài.
Râu quai nón lập tức chộp lấy vũ khí phân phó:" Hai người các ngươi ở lại trông chừng bọn chúng, còn lại cầm vũ theo tao.
Để tao xem là kẻ nào dám làm loạn trên đầu lão tử".
Râu quai nón dẫn theo đàn em ra ngoài, để lại một gã đầu trọc cùng một gã tóc vàng.
Đầu trọc hung hăng đá Hùng Đại Hào thêm một phát mới ngừng lại, gã cầm lấy đao nhìn ra bên ngoài, nói với tóc vàng: "Quá sáng, tang thi sẽ kéo đến".
Tóc vàng phun một bãi nước miếng xuống đất, cười khẩy: "Thứ đó có gì đáng sợ, vừa chậm chạp vừa ngu ngốc".
Đầu trọc cảm thấy có lý, quay đầu nhìn về đám người Hùng Đại Hào: "Chúng mày sắp có thêm bạn, không biết là thằng ngu nào dám đến đây bày trò".
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay bên cạnh đáp lại gã: "Là người của bọn tao".
Đầu trọc tức giận quay người lại muốn xem là kẻ nào vừa lên tiếng, vừa quay người liền nhìn thấy Bạch Vũ đang cười nhìn gã, con chưa kịp mở miệng mắng chửi gã đã cảm nhận được thứ gì đó đâm xuyên qua lồng ngực, cảm giác đau đớn ập đến, đầu trọc cúi đầu nhìn xuống.
Một kiếm xuyên tim
Đầu trọc trợn mắt ngã xuống
Tóc vàng mới nhìn ra ngoài xem tình hình một lúc quay lại đã thấy đồng bọn ngã xuống, Bạch Vũ như diêm cầm kiếm dính máu tươi tiến về phía gã.
Tóc vàng hoảng sợ chạy ra bên ngoài tìm lão đại, còn chưa kịp mở cửa trên cổ đã cảm thấy nhẹ đi, gã cảm thấy mình rơi từ trên cao xuống, sau đó lăn vài vòng, cuối cùng gã thấy được thân thể mình ngã xuống cần cổ trống rỗng phun ra máu tươi.
Bạch Vũ thu kiếm, mắt lạnh nhìn tóc vàng đầu lìa khỏi cổ, máu phun tung tóe chảy thành vũng.
Hùng Đại Hào, Lưu Hoàng Nghĩa cùng đôi nam nữ kinh hoảng nhìn một màn trước mắt, nhìn Bạch Vũ liên tiếp cướp đi mạng sống của hai người, nhìn hắn giết người không chớp mắt, tay không run mặt không đổi sắc.
Lúc này Bạch Vũ tựa như Diêm Vương đến từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.
Bạch Vũ tiến lên một bước, ba người lập tức lùi về sau một bước, người đàn ông trực tiếp bị dọa ngất đi.
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn ba người, chỉ vào cô gái: "Cô, cởi trói cho hai người họ, tốc độ nhanh chút trước khi chúng quay lại".
Cô gái rất sợ hắn, không dám trì hoãn hai tay run run cởi trói cho Hùng Đại Hào cùng Lưu Hoàng Nghĩa.
Bạch Vũ đi đến bên thùng gỗ cầm lấy ba thanh đao đưa cho họ.
Thấy không ai nhận lấy hắn lạnh lùng nói với Hùng Đại Hào cùng Lưu Hoàng Nghĩa: "Người bên ngoài là Tần Hoài Thu, các người không dám ra tay thì người chết chính là bản thân cùng người thân, nói không chừng lúc này đi ra đã có thể nhặt xác Tần Hoài Thu rồi".
Lại nhìn về phía cô gái không chút cảm tình nói: "Còn cô, sau những việc chúng làm với cô, nếu là tôi tôi chỉ hận không thể tự tay giết chúng.
Bây giờ tôi đem cơ hội đó đến cho cô, cô còn do dự? Thật vô dụng."
Bạch Vũ quăng đao xuống dưới chân bọn họ: "Thế giới này đã không còn như trước, không còn chỗ đứng cho kẻ nhu nhược vô dụng, các người phải làm quen với nó.
Hòa nhập hoặc bị đào thải.
Cuối cùng..."
Bạch Vũ quay người mở cửa bước ra ngoài:"...!Bọn chúng là người xấu."
Hùng Đại Hào nhìn vũ khí dưới chân, cúi người nhặt lên, đi theo Bạch Vũ.
Tần Hoài Thu ở bên ngoài bất chấp nguy hiểm cứu họ, hắn còn ở đây xoắn xuýt con mẹ gì!
Lưu Hoàng Nghĩa cũng nhặt đao lên cất bước theo sau.
Xem như thay pháp luật trừng trị kẻ ác đi! Hôm nay không diệt bọn chúng, sau này sẽ có biết bao nhiêu người bị chúng hại.
Cố Ân nhìn thanh đao trên mặt đất, trong đầu xẹt qua từng đoạn hình ảnh, từng giây từng phút đều là nhục nhã.
Cô nhìn người nam nhân đang nằm trong góc tường.
Trước đây anh ta luôn nói yêu cô có thể chết vì cô.
Cũng chính anh ta hèn hạ quỳ gối trước mặt đám côn đồ dâng cô cho chúng.
Cô hối hận đã theo anh ta rời đi, cô nên ở lại thành phố B mới đúng.
Hai mắt Cố Ân dần trở nên lạnh lùng, cô cúi người nhặt đao lên.
Nam nhân kia nói đúng, thế giới này không còn như trước, thế giới điên rồi, vậy thì cô cũng không cần tỉnh.
Cùng nhau xuống địa ngục đi