Bạch Vũ tung người nhảy qua lan can cầu thang, lưỡi kiếm lóe lên, một cái đầu lộc cộc lăn xuống, hắn nghiêng người né tránh cái xác không đầu đang đổ xuống bước thẳng lên hành lang.
Phía sau hắn, Hùng Đại Hào đỡ Tần Hoài Thu nhấc chân đá cái xác qua một bên bĩu môi ghét bỏ: "Bạch ca, có thể đừng chém đứt đầu nữa được không? Quá ghê tởm."
Bạch Vũ đầu cũng không thèm quay lại, đạp bay một tang thi đang muốn tiếp cận, cười lạnh nói: "Tốt! Vậy là cậu thích kiểu tạp nát nhừ như súp khoai tây?"
"Ọe" Cố Ân không nhịn được chạy đến góc tường nôn mửa.
"Bạch ca, từ giờ trở về sau em cũng không dám ăn súp khoai tây nữa".
Hùng Đại Hào u oán nhìn Bạch Vũ.
"Ha, cậu còn mơ tưởng được ăn súp khoai tây?" Vết thương vô cùng đau, nhưng cũng không trở ngại Tần Hoài Thu chế nhạo Hùng Đại Hào.
Lưu Hoàng Nghĩa đi sau im lặng không lên tiếng, sau khi thoát khỏi trạm xăng dọc đường hắn vẫn im lặng như thế.
Hùng Đại Hào không nói cho Bạch Vũ hành động của Lưu Hoàng Nghĩa ở trạm xăng, Bạch Vũ cũng không hỏi, hay nói đúng hơn là không quan tâm.
Hiện tại mục tiêu quan trọng nhất của hắn là tìm được Thẩm Mộc, đám người Hùng Đại Hào chỉ là thuận tiện mang theo, hắn không có nhiệm vụ quan tâm đến tâm trạng của họ hay phải làm công tác tư tưởng cho họ.
Vật tư trên xe đã bị Mãnh Cường cùng đàn em dọn đi hết, vì chạy trốn bầy tang thi không kịp trở lại căn phòng kia lấy lại, lúc này bọn họ đều vừa mệt vừa đói.
Bọn họ tìm thấy một quán trọ nhỏ ven đường, quyết định đi vào nghỉ ngơi hồi sức, dù sao lên đường vào ban đêm cũng không phải ý hay.
Sau khi dọn sạch tang thi lục tìm khắp nơi cũng không tìm được thứ gì bỏ bụng.
Bọn họ đành dọn tạm một căn phòng nghỉ ngơi, không biết quán trọ này có bao nhiêu phòng, nhưng lúc này không ai còn sức cũng chẳng muốn động tay chân, năm người chen chúc một phòng cũng không ai ý kiến.
Trong phòng chỉ có một giường đơn, tất nhiên nó thuộc về Cố Ân, bốn người còn lại nằm trên sàn nhà, đêm nay rất nóng nằm trên sàn cũng không sợ lạnh.
Trong quán trọ có quần áo, Cố Ân đã thay bộ quần áo rách rưới của cô ra, dáng vẻ đáng sợ ở trạm xăng đã không còn, cả người cuộn tròn nằm trên giường.
Trong phòng tối như mực đưa tay không thấy năm ngón, không có ai mở miệng nói chuyện.
Cố Ân dùng chăn bao chặt lấy cơ thể, hai mắt mở to nhìn vào bóng đêm, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt phát đau.
Cô giết người, không phải chỉ một người, cô còn giết cả tên khốn kia, chặt đứt tứ chi gã nghe gã gào thét.
Cô không hối hận đã giết gã, gã đáng chết.
Nhưng không hiểu sao trong lòng rất khó chịu, không biết bản thân làm đúng hay sai.
Không ai hỏi cô tên khốn đó đâu, Cố Ân cũng không dám nói, sợ họ ghét bỏ sợ hãi cô, sợ họ chỉ vào mũi cô mắng nói cô làm sai rồi.
Trong ngực rất khó chịu, đè ép đến mức khiến Cố Ân hoảng hốt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Cố Ân há miệng, cô nghe thấy giọng của chính mình vang lên.
"Tôi giết gã, dùng đao chém đứt tay chân gã, để gã chịu hết đau đớn mới kết liễu gã." Cố Ân giống như đứa trẻ bị lạc đường không tìm ra phương hướng, hoảng hốt lo sợ muốn được ai đó vỗ về trấn an, lại giống như không cần ai cả cô chỉ đang tự nói cho chính mình nghe.
"Tôi và gã bị đám người kia bắt nhốt, bị đánh đập, tôi liều mạng phản kháng, gã lại đẩy tôi cho chúng chỉ vì muốn lấy lòng chúng, trơ mắt nhìn chúng chà đạp tôi."
Cố Ân khóc nấc lên: "Tôi không sai, gã nên chết đi, loại người như gã không đáng được sống trên đời này."
Người Cố Ân nói đến là ai, ở đây ngoại trừ Tần Hoài Thu ra ba người còn lại ít nhiều đã đoán được.
"Gã đáng chết, cô đã làm đúng." Trong bóng đêm giọng nói của Bạch Vũ vang lên.
Hùng Đại Hào rầu rĩ khẽ đáp lại một tiếng, lợi dụng bóng tối không ai nhìn thấy dùng tay lau hung hăng nước mắt.
Tần Hoài Thu nghiêng đầu nhìn, im lặng không vạch trần.
Hùng Đại Hào có một chị gái tầm tuổi Cố Ân, mấy năm trước muốn kết hôn, nhưng cha mẹ Hùng Đại Hào không đồng ý, nói người đàn ông kia không đáng tin, chị Hùng Đại Hào không nghe khóc lóc nói cha mẹ không muốn cô hạnh phúc, cuối cùng bỏ nhà đi theo hắn ta, mấy năm nay cũng chưa từng quay lại.
Có một lần Tần Hoài Thu đã hỏi Hùng Đại Hào, nếu thời gian quay trở lại cậu có muốn khuyên cha mẹ mình chấp nhận người đàn ông kia, thành toàn cho chị gái hay không.
Hùng Đại Hào không chút do dự lắc đầu.
Hùng Đại Hào rất yêu thương chị gái mình, nhưng nhất quyết không chấp nhận người đàn ông kia, Tần Hoài Thu hỏi vì sao thì luôn nhận được câu trả lời: trực giác.
Tần Hoài Thu không biết ngay lúc này Hùng Đại Hào đã hối hận rồi.
Nếu không xảy ra sự việc kia, ít nhất bây giờ chị gái vẫn còn ở cạnh gia đình mà không phải lưu lạc ở nơi đâu không ai biết.
Lưu Hoàng Nghĩa gối đầu lên cánh tay, trong ngực như bị ai đó cầm búa hung hăng nện vào.
Việc đám côn đồ kia làm là đúng sao?
Hành động của gã đàn ông kia đối với Cố Ân là đúng sao?
Cố Ân giết bọn họ là đúng sao?
Phải trả giá cả mạng sống cho việc bọn họ đã làm, đáng giá sao? Nếu bọn họ không chết, vậy ai sẽ là người gánh chịu trách nhiệm cho nỗi đau, cho những gì Cố Ân đã trải qua?
Rốt cục là ai sai ai đúng, cái gì là sai cái gì mới là đúng? Hình như đã không còn quan trọng nữa.
Bạch Vũ nói cô làm đúng rồi, không ai sợ hãi chán ghét cô cả, cô không có làm sai.
Nước mắt không ngừng từ khóe mắt chảy ra, hai tay Cố Ân túm chặt chăn trên người, lồng ngực đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.
Thứ Cố Ân cần không phải lời an ủi, không phải đồng cảm, thứ cô cần chỉ là một lời khẳng định cho việc cô đã làm.
Đột nhiên Cố Ân rất muốn cười và cô cũng đã làm vậy, cho dù gương mặt sưng phù sưng tím nụ cười của cô vẫn thật rạng rỡ xinh đẹp, Cố Ân nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Không có ai đáp lại lời cám ơn của Cố Ân, nhưng cô biết bọn họ đều nghe được.
Bầu không khí lúc này phải nói là khiến người vô cùng cảm động, cố tình có người không đầu óc cứ muốn phá vỡ nó.
"Nhìn thôi đã biết gã không phải người đáng tin rồi, chị cũng thật ngu." Hùng Đại Hào bĩu môi nhỏ giọng phê bình, ngu ngốc giống như chị gái cậu ta.
Trong phòng nháy mắt trở nên im lặng.
"Câm miệng!" Tần Hoài Thu duỗi chân hung hăng đạp vào mông Hùng Đại Hào.
Hùng Đại Hào ăn đau, tức giận túm lấy chân Tần Hoài Thu há miệng cắn xuống.
"Dám đánh ông đây! Cắn chết cậu!"
"DM con gấu ngu ngốc nhà cậu, mau nhả ra cho tôi!"
Bầu không khí cảm động bỗng chốc biến thành chiến trường khôi hài.
Bạch Vũ nhích người muốn rời xa hai kẻ ấu trĩ đang đánh nhau tránh bị vạ lây, nhắm mắt muốn ngủ.
Cố Ân bị ăn mắng cũng không tức giận, trái lại còn khẽ cười, nhỏ giọng thì thầm: "Thẩm Mộc cũng từng nói như cậu vậy."
Thịch!
Bạch Vũ đột nhiên bật dậy, động tác lớn đến mức ai cũng phát hiện.
Hùng Đại Hào từ trên người Tần Hoài Thu nhảy xuống, chộp lấy đoản đao bên cạnh, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hô hấp của Bạch Vũ trở nên dồn dập, run giọng hỏi: "Cô vừa nói đến ai?"
Hắn sợ mình nghe nhầm, lại sợ chỉ là người trùng tên trùng họ.
Tần Hoài Thu cùng Lưu Hoàng Nghĩa cũng đã ngồi dậy, động tác của Bạch Vũ quá lớn, muốn không hoảng cũng không được, chỉ là họ không làm quá giống Hùng Đại Hào mà thôi.
Cố Ân cũng rất nghi hoặc, không hiểu Bạch Vũ đang nói gì.
"Cô vừa nhắc đến Thẩm Mộc." Bạch Vũ cực lực giữ bản thân bình tĩnh, hỏi lại.
Cố Ân gật đầu, lại nhớ đến trong phòng quá tối Bạch Vũ căn bản không thấy cho nên mở miệng nói: "Đúng, là Thẩm Mộc, anh quen biết cậu ấy? A? Tôi nhớ ra rồi!" Cố Ân từ trên giường ngồi dậy, ngạc nhiên nói: "Chính là anh, tôi từng nhìn thấy anh trên điện thoại của Thẩm Mộc."
Tình huống gì đây?
Ba người Hùng Đại Hào ngơ ngác không hiểu hai người đang nói gì.
Hai tay Bạch Vũ nắm chặt thành quyền, hắn muốn hỏi Cố Ân Thẩm Mộc ở nơi nào, lại sợ Cố Ân nói ra câu trả lời khiến hắn sợ hãi.
Cố Ân không có nhiều băn khoăn như hắn: "Anh là đến thành phố B tìm Thẩm Mộc sao?"
Cổ họng Bạch Vũ trở nên khô khốc, khàn giọng hỏi ra: "Cô biết hiện tại em ấy ở đâu chứ?"
Cố Ân nghe ra lo sợ trong giọng nói của hắn, nhẹ nhàng cười nói: "Cậu ấy còn sống, không cần lo lắng.
Lúc tôi rời đi cậu ấy vẫn ổn".
Không đợi Bạch Vũ hỏi đã nói tiếp: "Tôi biết cậu ấy ở đâu."
Nghe được Thẩm Mộc Vẫn ổn cả người Bạch Vũ như sống lại, trong lòng càng thêm nôn nóng căn bản không thể nằm yên.
Lần đầu tiên hắn nhắc đến lý do mình đến đây: "Em ấy nói đã quay xong buổi tối sẽ về đến, nhưng tôi chờ mãi cũng không thấy em ấy trở lại.
Tôi đoán em ấy còn mắc kẹt ở thành phố B."
Cố Ân nghe vậy nhỏ giọng kể lại.
Thì ra hôm ấy thành phố B xảy ra động đất tất cả các chuyến bay đều bị hủy, Thẩm Mộc không thể quay về, cậu muốn gọi điện thoại báo cho Bạch Vũ nhưng không được, tất cả điện thoại trong đoàn phim đồng loạt mất tín hiệu.
Sau đó người chết được tìm thấy sau trận động đất sống lại ăn thịt người khiến cả thành phố hỗn loạn.
Thẩm Mộc cùng Cố Ân còn có người trong đoàn phim không dám bước ra khỏi khách sạn.
Rồi người sống trên thế giới đột ngột chìm vào hôn mê tận sáu ngày, lúc tỉnh dậy thế giới đã hoàn toàn thay đổi, trong khách sạn có rất nhiều người biến thành tang thi.
Cũng có người may mắn sống sót.
Kinh hoàng qua đi họ bắt đầu thích nghi, giết tang thi thu thập vật tư, nhưng khách sạn nơi họ quay phim khá hẻo lánh, chỗ tốt là ít người ít tang thi, chỗ không tốt chính là không có thức ăn, họ bắt buộc phải rời đi.
Bọn họ kết nhóm rời đi, Thẩm Mộc vẫn kiên trì ở lại.
Ngày hôm đó khi Cố Ân quyết định đi theo Tào Chí Minh, cô còn khuyên Thẩm Mộc đi theo mình, nhưng Thẩm Mộc lắc đầu nói cậu ấy phải đợi người, chắc chắn người đó sẽ đến tìm cậu ấy, nếu rời đi người đó sẽ không tìm thấy cậu.
Thẩm Mộc còn nói với Cố Ân không nên đi theo Tào Chí Minh, cô không nghe nhất quyết muốn rời đi.
Lúc Tào Chí Minh còn đang theo đuổi cô, Thẩm Mộc đã không ít lần khuyên cô, nói gã không đáng tin.
"Lúc tôi đồng ý làm bạn gái của gã, Thẩm Mộc đã chỉ vào mặt tôi mắng người có mắt đều có thể nhìn ra gã không đáng tin, chị thật ngu!" Cố Ân cười nói: "Hùng Đại Hào nói rất giống cậu ấy."
Đúng là rất giống đâu, Bạch Vũ nhẹ nhàng cười.
Hùng Đại Hào cũng cười: "Cậu ấy thật thẳng thắn! Chắc hẳn là một người rất mạnh mẽ?"
Bạch Vũ bật cười: "Không, em ấy rất nhát gan."
Hay khóc nhè, lại thích cáo trạng, rất sợ đau cũng rất hay cười, luôn vui vẻ cũng thích làm nũng.
Đó chính là Thẩm Mộc của hắn.