Bạch Vũ nghe tiếng gào thét bên ngoài cả người phát lạnh, hắn không biết đây là làm sao vậy rõ ràng là hắn đang đợi Thẩm Mộc trở về, có lẽ do quá mệt mỏi nên hắn ngủ thiếp đi, không ngờ khi tỉnh lại đã là sáu ngày sau, lúc ấy Bạch Vũ đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ cảm thấy bụng đói điên cuồng, đói đến phát hoảng.
Đầu óc trống rỗng chỉ theo bản năng tìm kiếm chút gì đó để ăn, dù đầu óc mơ hồ hắn vẫn nhớ tối nay mình vừa nấu một bữa thịnh soạn có thịt có cá để chờ Thẩm Mộc, vừa lết thân thể đói khát vào đến bếp mở nắp nồi nhìn vào hắn lập tức sửng sốt, thức ăn bên trong đã mốc xanh lên, vì quá đói nên hắn không kịp suy nghĩ nhanh chóng mở tủ lạnh tìm kiếm gì khác lót bụng bụng, sau khi ăn no theo thói quen nhấc điện thoại lên lại làm hắn kinh hoảng, màn hình điện thoại hiện rõ hôm nay là ngày 28 tháng 4, đã qua sáu ngày kể từ tối đó!
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng la hét thất thanh, Bạch Vũ không lấy làm lạ khu trọ này luôn như vậy, vợ chồng đánh nhau, mẹ đánh con, ông bà đánh cháu la hét là chuyện bình thường.
Nhưng dần dần hắn nhận ra khác lạ, không chỉ có một người mà là nhiều người tiếng hét mang theo cực độ sợ hãi còn có đau đớn, con có tiếng tháo chạy.
Bạch Vũ không phải người nhát gan, hắn lập tức mở cửa phòng nhìn xem có chuyện gì, nhưng đừng đánh nhau đến xảy ra án mạng.
Hắn đưa mắt tìm theo tiếng la hét, cách phòng hắn chừng bảy tám căn phòng một đám người đang tụm lại, tiếng nhốn nháo không yên.
"Kéo hắn ra, nhanh kéo hắn ra!"
"Cứu mạng..! Aaaa!!!"
"Giết người rồi! Giết người rồi!"
Bạch Vũ nhanh chân chạy đến, nơi đó một phụ nữ nằm rạp trên mặt đất máu me đầy người, trên người cô một người đàn ông đang bám lấy cô không buông, hai bàn tay bắt lấy cánh tay người phụ nữ như phát điên há miệng cắn xuống.
Bên cạnh hai người đàn ông khác đang túm lấy người đàn ông nọ dùng sức kéo ra khỏi người phụ nữ, người đàn ông điên bị kéo ra hai bên cánh tay bị giữ lấy đầu chúi về phía trước trên mặt toàn là máu, nhưng điều khiến cho tất cả người có mặt ở đây kinh hãi đó chính là miệng anh ta, miệng anh ta còn ngậm một khối cả vải trộn lẫn với máu thịt, rõ ràng là cắn rớt từ trên người phụ nữ.
Người phụ nữ vẫn còn nằm trên mặt đất rên rỉ, thấy không có ai có ý định tiến lên giúp đỡ, Bạch Vũ đành phải giúp đỡ người phụ nữ đứng dậy, cả người phụ nữ máu me, đặc biệt là cánh tay đã bị cắn rớt một khối thịt, đầu tóc bù xù vẻ mặt đau đớn cùng kinh hoảng.
Người phụ nữ vịn vào tay Bạch Vũ hoảng loạn nói: "Tôi không quen biết anh ra, tôi chỉ đi ngang qua đây, đột nhiên anh ta tấn công tôi".
"Không vội, cô cần đến bệnh viện kiểm tra vết thương".
"Tôi có xe để tôi lấy xe đưa cô ta đi!"
Một thanh niên trong đám người la lên, sau đó vội vàng chạy đi lấy xe.
Đột nhiên một tiếng hét vang lên, mọi người vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông điên cắn chặt lấy cổ tay của người đàn ông bên cạnh, tiếng hét là của người đàn ông bị cắn.
"Anh ta điên rồi, mau nhốt anh ta lại!"
"Mau gọi cảnh sát!"
Người đàn ông bị cắn đau nóng nảy đưa chân đạp mạnh một phát, chỉ nghe 'rắc' một tiếng chân người đàn ông điên bị đạp gãy cả người khụy xuống, nhưng anh ta như không biết đau là gì, không hề kêu đau vẫn như cũ hướng về phía người đần ông kia đi đến.
Lúc này Bạch Vũ nhận ra có gì đó không đúng, người đàn ông điên rõ ràng đi đứng cứng ngắc như máy móc, dưới ánh đèn mờ tối hắn nhìn thấy tròng mắt anh ta trắng dã, miệng liên tục nhai nuốt.
"Anh ta ăn thịt người!"
Có ai đó hét lên, mọi người lập tức nhốn nháo, lúc này đám đông nhận ra miếng thịt lúc nãy anh ta cắn rớt từ tay cô gái đã bị anh ta nuốt hết, lúc này lại tiếp tục nhai nuốt miếng thịt cắn ra từ tay người đàn ông xấu số kia.
Đám đông lập tức nháo nhào tản ra sợ bị người đàn ông điên túm được, Bạch Vũ cũng đỡ lấy cô gái lui về sau, người đàn ông điên vẫn như cũ quơ tay muốn tóm lấy người đàn ông trước mặt.
Bạch Vũ nhận ra có gì đó không đúng, dưới lòng bàn tay trở nên nóng bỏng mềm nhão.
Hắn theo quán tính nhìn xuống, tay hắn đang đỡ lấy tay người phụ nữ, cảm giác nóng bỏng chính là từ tay người phụ nữ truyền đến, cánh tay cô ta lúc này xanh xao, da thịt trở nên nhão nhão kỳ dị.
Vì chỉ chú ý đến người đàn ông điên nên lúc này Bạch Vũ mới nhận ra người phụ nữ này sau câu nói kia không còn phát ra tiếng rên rỉ hay hoảng loạn nữa, cũng không biết vì sao Bạch Vũ đột nhiên có dự cảm không tốt hắn vội vàng buông tay lui về sau, chỉ thấy người phụ nữ nhanh như chớp nhào về phía Bạch Vũ há miệng muốn cắn, cũng may hắn đã nhanh chóng lui về sau.
Trạng thái của người phụ nữ không khác người đàn ông điên, hai mắt trắng dã vô thần, miệng há ra gầm gừ, da dẻ trở nên xanh xao, cô ta điên rồi!
Không qua bao lâu, người đàn ông bị cắn cũng đồng dạng như thế, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng la hét thất thanh vang lên, có ai đó đã bị cắn.
Ngay sau đó, đằng sau những cánh cửa phòng đóng chặt liên tục có tiếng gầm gừ cùng tiếng như tiếng móng tay cào vào ván cửa, cùng tiếng hét thảm vang lên trong khu trọ.
Bạch Vũ muốn ngăn cản nhóm người phát điên, tận đến khi thứ gì đó đập vào mắt hắn khiến cả người hắn lạnh lẽo dừng lại hành động.
Người đàn ông điên đã chộp được ai đó, hai tay anh tay dùng sức thọc vào bụng người kia, bàn tay móc ra từng đoạn ruột trắng cùng máu đỏ, anh ta nhanh chóng nắm lấy đưa lên miệng gặm nhấm.
Bên kia, người phụ nữ phát điên như đánh hơi được, máy móc tiến đến quỳ xuống, cùng người đàn ông điên dùng tay đào móc phần bụng máu me bị xé rách kia túm lấy thứ gì đó màu đỏ nhét vào miệng nhai.
"Aaaaaaaaa!!"
Có ai đó nhìn thấy cảnh tượng này lập tức không chịu được hét thảm một tiếng ngất đi, lại có người trực tiếp đỡ lấy vách tường cúi người điên cuồng ói ra.
Hai chân Bạch Vũ như bị chôn tại chỗ, hai mắt mở to, hô hấp trở nên dồn dập, cả người phát lạnh.
Cảnh tượng máu me ghê tởm chỉ xuất hiện trong phim kinh dị lúc này rành rành bày ra trước mắt hắn khiến hắn hít thở không thông.
Trong đầu như có gì đó đột nhiên vang lên nói cho hắn biết phải nhanh chóng ra khỏi đây, không thể để bị cắn, bị cắn sẽ phát điên!
Hắn không biết ý nghĩ này từ đâu toát ra, từ thời thiếu niên lang thang đầu đường xó chợ theo đám lưu manh, dự cảm của hắn đã không ít lần cứu mạng hắn, lúc này Bạch Vũ biết cho dù lý do là gì đi chăng nữa hắn vẫn nên nghe theo lí trí mách bảo, dù cả người đang phát run chân cẳng trở nên cứng ngắc, nhưng hắn vẫn cố gắng quay người bỏ lại tiếng kêu cứu của những người phía sau mà chạy thoát.
Bạch Vũ đóng sập cửa phòng khóa lại sau đó vọt vào phòng vệ sinh ọe một tiếng nôn mửa, dạ dày cuồn cuộn không ngừng, ghê tởm kinh hoảng bao trùm lấy hắn.
Tiếng la hét gầm gừ, tiếng cào cửa liên tục truyền vào lỗ tai.
Bạch Vũ ép buộc bản thân phải bình tĩnh, liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Nôn xong hắn qua loa rửa mặt súc miệng vội vàng đi ra phòng khách, cửa phòng bị thứ gì đó liên tục va vào, còn có tiếng kẹt kẹt như móng tay cào lên, trái tim bang bang nhảy lên trong lồng ngực lại bị Bạch Vũ tự ép phải bình tĩnh.
Cửa phòng khu trọ giá rẻ không quá rắn chắc, hắn sợ bị nhóm người điên phá được vọt vào trong, tay chân nhanh chóng dùng sức đẩy chiếc bàn gỗ trong phòng đến cửa chặn lại, làm xong tất cả điều đầu tiên hắn nghĩ đến là phải gọi điện thoại cho Thẩm Mộc, cho dù cậu đang ở đâu đi nữa tạm thời không thể trở về, khu trọ đột nhiên xuất hiện rất nhiều kẻ điên ăn thịt người, Thẩm Mộc trời sinh tính tình nhát gan người lại yếu ớt, trở lại gặp được nhất định sẽ sợ chết khiếp, còn có, nếu không may bị túm được sợ rằng cũng chạy không thoát.
Bạch Vũ chộp lấy điện thoại trên bàn gọi cho Thẩm Mộc, nhưng như cũ không thể liên lạc được.
Có gì đó đã xảy ra, hắn không biết nhưng trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ như thế, nhất định có gì đó đã xảy ra, không thể nào đột nhiên xuất hiện nhiều người điên như vậy, người đàn ông điên kia Bạch Vũ nhận ra, tuy không quen thuộc nhưng có chào hỏi nhau vài lần, anh ta tên là Vạn Đại Đồng làm nghề giao hàng, sức khỏe không phải đặc biệt tốt nhưng là đầu óc rất thanh tỉnh, không hề có dáng vẻ điên dại như hôm nay.
Quốc gia!
Đúng!
Nếu có gì đó xảy ra nhất định quốc gia sẽ thông báo.
Bạch Vũ như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở TV lên muốn tìm kiếm một chút manh mối.
Nhưng sự thực lại làm hắn như rơi vào hầm băng, cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Quốc gia đúng là có phát thông báo, tất cả các kênh truyền hình đều chỉ phát một tin tức cùng hình ảnh máu me điên cuồng khiến người rợn tóc gáy, trong TV trên đường phố con người trở nên điên cuồng, cắn xé lẫn nhau đi theo hình ảnh là một giọng nói máy móc: [Bệnh dại bộc phát toàn cầu, người bị nhiễm bệnh sẽ trở nên điên dại, cần phải cách ly, nếu bị người bị bệnh cào trúng hoặc cắn trúng sẽ bị lây nhiễm.
Quốc gia đang nỗ lực hết sức tìm ra vaccine khống chế bệnh dại, trong thời gian này xin người dân hãy ở yên trong nhà, tự động cách ly để bảo đảm an toàn cho mình và người thân]
Cuối thông báo còn nhấn mạnh rằng người dân không nên hoảng loạn, hãy ở yên trong nhà không nên đi đâu kể cả là siêu thị, đồ ăn nước uống sẽ được quân đội phối hợp cùng chính quyền địa phương đưa đến tận nơi người dân ở, sẽ không để người dân đói.