Sau lưng trực tiếp va chạm với vách tường, Lương Đại Thành đau đến nhe răng, gấp gáp lăn một vòng né tránh thứ đang lao đến.
Vừa lồm cồm bò dậy vừa hô: "Hôm nay đúng là một ngày may mắn của chúng ta." Đáp lại hắn là một tiếng rít gào giận dữ, một nữ tang thi với cánh tay dài ngoằng kỳ dị, đầu tóc rối tung cùng hai mắt to lồi hẳn ra ngoài đang đuổi theo hắn không tha.
Chân Bạch Vũ đạp lên vách tường mượn sức bổ nhào đến giơ kiếm chém xuống.
Nữ tang thi lách người né tránh, vươn cánh tay dài túm lấy cổ hắn bóp chặt.
Bạch Vũ dùng kiếm chém loạn vào tay nó ý đồ muốn thoát ra, nữ tang thi ăn đau nổi điên nhấc hắn lên cao rồi đập mạnh xuống đất, xương cốt Bạch Vũ suýt chút gãy vụn.
Đôi búa to kềnh xé gió lao đến đập lên người nữ tang thi, Lương Đại Thành phóng đến ngay sau đó chộp lấy búa dùng sức nhảy lên cao rồi đập xuống đầu nó.
Nữ tang thi lao vụt sang chỗ khác tránh được, Bạch Vũ nhân cơ hội này dùng kiếm đâm thẳng vào tay nó, nữ tang thi ăn đau rụt tay về, nó hướng về phía Bạch Vũ rống giận, lại bị một búa từ phía sau đập chúi đầu xuống đất, Lương Đại Thành nhảy lên dùng thân thể nặng trịnh của mình đè lên lưng nó, Bạch Vũ từ phía trước nhảy đến dùng sức đâm một kiếm đi xuống, đầu nữ tang thi bị đâm xuyên qua, bất động.
Lương Đại Thành từ trên người nó lăn xuống nằm ngửa ra đất, dùng chân đá vào xác nữ tang thi, không chút chân thành nói: "Mỹ nữ, đi thong thả."
Bạch Vũ cũng ngồi phịch xuống đất thở dốc, cười nói: "Lão đại, em rút ra được một kinh nghiệm, nơi không có tang thi chưa chắc đã là nơi an toàn.
Siêu thị là như thế, chỗ này cũng là như thế."
Nói đến, hai người thấy trời đã tối không thể quay lại khách sạn đành tìm một nơi tương đối an toàn tính toán qua một đêm.
Nơi này là một căn biệt thự nhỏ hai tầng bên ngoài còn có hàng rào sắt, vừa nhìn thấy căn biệt thự này hai người liền chọn nó, đi vào bên trong không thấy một mống tang thi nào còn cảm thấy may mắn, không nghĩ tới vừa đi lên tầng hai lôi bữa tối ra đánh chén, còn chưa kịp cắn xuống đã bị nữ tang thi tấn công.
Thì ra nó là tang thi tiến hóa có nó ở chỗ này tang thi bình thường không dám tiến vào, may mắn hai người phản ứng nhanh.
Bọn họ có súng lại nhớ đến hàng ngàn tang thi trên đường chiều nay cũng không có gan dùng súng đối phó nữ tang thi.
Lương Đại Thành nghe vậy cười ha ha: "Lần sau những nơi tương tự như vậy không nên bước vào, quá con mẹ nó kích thích, lão tử chịu không nổi".
Làn này ngay cả Bạch Vũ cũng bị dọa không nhẹ, ngay lúc thả lỏng lại có tang thi nhảy ra, còn là tang thi đã tiến hóa.
Bạch Vũ liếc nhìn cái xác nằm im bất động trên sàn: bộ dạng lại còn xấu.
Là ai cũng sẽ bị dọa đến.
Bạch Vũ đứng dậy kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, ngay cả gầm giường cũng không tha, xác định không còn thứ gì có thể nhảy ra được nữa mới yên tâm nằm vật ra giường.
Lương Đại Thành ngồi dậy mò mẫm mấy gói lương khô đánh rơi ban nãy, quăng cho Bạch Vũ mấy gói, còn lại tự mình xé vỏ ngoài cắn xuống.
Bạch Vũ cũng ngồi dậy bắt đầu gặm lương khô.
Ngày hôm nay liên tục chiến đấu sức lực như bị rút cạn vừa đói vừa mệt, hai người qua loa ăn xong kiểm tra chốt cửa lần nữa mới dám nhắm mắt nghỉ ngơi.
___
Trời sắp tối, Bạch Vũ và Lương Đại Thành còn chưa trở về, Thẩm Mộc đã bắt đầu lo lắng, từ chiều đến giờ mãi đứng bên cửa sổ ngóng nhìn.
Tối nay mọi người quyết định ăn cơm nóng, vì thế lúc này bên cạnh cửa sổ một đám người đang ngồi chồm hổm nấu cơm.
Cố Ân nhìn thấy Thẩm Mộc cứ thấp thỏm không yên, mở miệng khuyên: "Bạch ca và Lương Đại Thành rất lợi hại, hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì, có lẽ bị chậm trễ."
Bạch ca là Cố Ân gọi theo Hùng Đại Hào, hơn nữa Bạch Vũ lớn hơn cô hai tuổi, gọi Bạch ca cũng không sai.
Dạo gần đây Diêu Tâm cũng đã hòa nhập cùng mọi người trong nhóm, liếc mắt nhìn Lưu Hoàng Nghĩa đang thay Cố Ân lau vết than đen trên má, khẽ cười một tiếng.
Hùng Đại Hào vô cùng sùng bái Bạch Vũ, ngày đó nhìn thấy Lương Đại Thành cầm búa lớn đập tang thi, đối tượng sùng bái lập tức cộng thêm một người, hai người cậu ta sùng bái đi cùng nhau thì có thể xảy ra chuyện gì được? Hùng Đại Hào không có chút lo lắng nào cả, thậm chí trí tưởng tượng đã bắt đầu bay xa: "Bạch ca và Thành ca nhất định tìm được rất nhiều thứ nên mới bị chậm trễ.
Không biết có thứ gì mới mẻ hay không."
Tần Hoài Thu liếc mắt nhìn Hùng Đại Hào, cười khẩy hỏi: "Ví dụ như?"
Hùng Đại Hào lập tức đáp: "Snack khoai tây chẳng hạn? Hoặc trái cây sấy?"
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến mấy người có mặt cũng bắt đầu thèm, đã lâu rồi họ không được ăn các loại thức ăn vặt như thế này.
Cố Ân chép miệng nói: "Đừng nói nữa, cậu nói nữa làm chị cũng chảy nước miếng luôn."
Nghe cô nói vậy, Lưu Hoàng Nghĩa dịch sát đến bên cạnh Cố Ân, thấp giọng nói: "Lần sau ra ngoài thu thập vật tư tìm cho em."
Mặc dù chỉ là lời nói, Cố Ân vẫn rất vui vẻ cười với hắn.
Hùng Đại Hào nhìn hai người hỗ động, bĩu môi dùng khúc củi nhỏ chọc chọc bếp lửa, lẩm bẩm: "Dẻo miệng"
Ngồi ngay bên cạnh Tần Hoài Thu có thể nghe thấy được Hùng Đại Hào, có chút sửng sốt.
Hùng Đại Hào không thích Lưu Hoàng Nghĩa tiếp cận Cố Ân? Hùng Đại Hào thích Cố Ân? Không có khả năng!
Tần Hoài Thu lắc đầu tự mình phủ nhận phủ nhận, Hùng Đại Hào chỉ xem Cố Ân như chị gái, cái này Tần Hoài Thu rõ ràng hơn ai hết, vậy thì tại sao?
Ăn tối xong hai người Bạch Vũ, Lương Đại Thành vẫn chưa trở lại, lúc này không riêng Thẩm Mộc mà đám người Cố Ân cũng lo lắng.
Hiện tại ra ngoài tìm người là không thể không nói đến đếm tối nguy hiểm riêng việc hai người ở chỗ nào bọn họ cũng không biết.
Chờ thêm hồi lâu không thấy hai người trở về, bọn họ cũng đành về phòng đi ngủ, ngày mai còn nhiều việc cần làm, giữ sức quan trọng nhất.
Nhìn thấy Thẩm Mộc đứng ngồi không yên, Cố Ân sợ cậu nhất thời nóng lòng tự mình ra ngoài tìm, cố ý cùng Thẩm Mộc về phòng trò chuyện với cậu cho đến tận nửa đêm, tận đến lúc Thẩm Mộc nói mệt mỏi muốn ngủ Cố Ân mới về phòng mình.
Đêm đã khuya Thẩm Mộc lăn qua lộn lại không ngủ được, cậu lo lắng cho Bạch Vũ không biết hắn xảy ra chuyện gì.
Lại không biết trong bóng tối từng thân ảnh nhẹ nhàng tiếp cận bọn họ.
Cạch!
Thẩm Mộc mở mắt ra, câu nghe được tiếng cửa mở, là Bạch Vũ? Thẩm Mộc nghi hoặc ngồi dậy, trước mắt đột nhiên sáng choang, mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng làm Thẩm Mộc theo phản xạ giơ tay che.
Trên cổ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
"Không được kêu, không nghe lời coi chừng mạng nhỏ của mày."
Thẩm Mộc bị trói lại kéo ra khỏi phòng, cậu bị đẫy ngã xuống hành lang.
Trên hành lang một nam nhân đang bắt chéo chân ngồi trên ghế, vì ngược sáng nên Thẩm Mộc không thấy rõ được mặt gã, sau lưng gã còn có bốn người đang đứng, trong tay đều có đao, ánh sáng của đèn pin rọi thẳng vào người cậu.
Nam nhân ngồi trên ghế giữ nguyên tư thế nói: "Bắt nó quỳ."
Hai tên trộm lẻn vào phòng bắt Thẩm Mộc lập tức túm lấy tóc cậu kéo lên, quát: "Quỳ!"
Bịch!
Một người nữa bị ném xuống đất, là Tần Hoài Thu, sau đó là Cố Ân, Hùng Đại Hào, bọn họ đều bị trói lại bị bắt quỳ trên mặt đất.
Nam nhân nhìn đám người đang quỳ hỏi: "Hết rồi?"
Một tên đàn em trả lời: "Còn hai đứa..." Gã nở nụ cười đáng khinh nói tiếp: "Đang trần truồng làm việc thì bị chúng ta làm phiền." Vừa nói bên dưới còn mô tả động tác đâm rút.
"Ha?" Nam nhân ngồi trên ghế có vẻ rất hứng thú: "Người đâu? Giữ nguyên mang ra cho anh em nhìn xem."
Mấy người Thẩm Mộc bị ấn quỳ trên mặt đất thành một hàng, bốn người trộm liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh hoảng trong mắt đối phương.
Đám người này là ai? Tại sao lại biết nơi ở của họ?