Bóng Tối Lụi Tàn

Lưu ý : DÌM KO THƯƠNG TIẾC! CÓ YẾU TỐ TỤC TĨU, CHỬI THỀ!
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh
_Chương 12_
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
"Là...ừm, tớ ko nhớ tên nữa. Chỉ nhớ mỗi người đó có ngôi sao trước mặt giống cậu"_ShiYann- tính nói thì chợt nhíu nói. Giống như có cái gì xen vào trí nhớ của cô vậy.
"Một ngôi sao trước mặt?"_Vietnam- nghe xong thì như nước tạt qua tai.
Ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cô, cô nhìn nhầm phải ko?
"Này Xích Quỷ, ông nhớ người đó là ai ko?"_ShiYann- quay lại hỏi Xích Quỷ đang chơi với Kaito.
"Là *******"_XQ- nói nhưng cậu lại ko nghe được tên người đó.
Giống tiếng Radio bị nhiễu vậy. Cậu ko thể nghe thấy được.
"Khoan khoan, nhắc lại lần nữa đi"_Vietnam- vội nói để chắc chắn tai mình ổn.
"Là ******* đấy! Em sao vậy?"_XQ- Nhìn thấy gương mặt cậu đang từ từ trắng bạch ra.
"Ko...ko nghe thấy được?"_Vietnam- cuối gầm mặt xuống, cậu ko thể nghe thấy tên người đó!
1.
2.
3.
Nhiều lần nhắc lại nhưng vẫn ko nghe thấy được. Giống tiếng máy bị nhiễu.
Tâm trí cậu bắt đầu trống rỗng, ánh mắt mơ hồ ko lối thoát...
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
.
. [Bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
"Mày điên rồi! TẠI SAO MÀY LẠI LÀM VẬY VỚI EM ẤY?"_?- một nam nhân gào thét nói. Ánh mắt giận dữ nhìn vào con người trước mặt.
"Phải tao điên! TAO PHÁT ĐIÊN VÌ EM ẤY"_?- gã trả lời, nở một nụ cười trên môi, đôi đồng tử hóa màu điên dại.
Gã nắm chặt vai nam nhân kia nói.
"Mày ngu thật! Nếu tao làm vậy thì mọi người sẽ ko còn tin em ấy nữa! Em ấy sẽ ko còn chỗ dựa, và tao xuất hiện. Em ấy sẽ yêu tao! SẼ MÃI Ở BÊN TAO!"_?- Gã cười nói. Nắm chặt rồi đẩy nam nhân vào góc tường.
"Mày nghĩ điều đó sẽ làm em ấy hạnh phúc chắc? EM ẤY CŨNG SẼ TRỐN KHỎI MÀY THÔI!"_?- nam nhân tức giận nói. Ko tin vào con người trước mặt nữa...
"Ồ~ Mày nói phải. VẬY TAO SẼ CHẶT CHÂN CHẶT TAY EM ẤY, ĐỂ EM ẤY CHỈ MÃI Ở BÊN MÌNH TAO"_?- Gã cười nói.
Ánh chiều tà chiếu xuống gương mặt gã. Nam nhân ko nói gì, vì anh ở trong góc khuất nên ánh chiều ko thể chiếu vào được.
Cũng giống một ác quỷ được công nhận là thiên thần còn thiên thần thì bị người đời nói ác quỷ vậy...Thật trớ trêu!
.
Dùng thước đo mà đo được nhân tính của một người.
Ko chịu nhìn vào thực tế khách quan.
Mà chỉ nhìn vào khung cảnh hạn hẹp trước mắt.
Thước đo sẽ ko bao giờ đo được nhân tính, tâm đạo của một kẻ.
Lũ ngu xuẩn chó chết ấy, ko dám đối mặt với hiện thực?
Tha thứ bao dung liệu còn xuất hiện?
.
Chiều hoàng hạ rọi xuống, ngồi tựa vào gốc cây hoa đào. Cánh hoa rơi xuống mái tóc đỏ của cậu, chẳng phải tiếc thương cho một tâm hồn trong sạch hay đã bị nhuốm bẩn?
.
"Tại sao tôi vẫn còn gặp được hai người bọn họ?"_Vietnam- nhẹ nhàng lấy trên đầu cánh hoa đào.
"Em còn nhớ vào 9 tháng trước em đã gặp hai người đó ko?"_XQ- nghe được cậu hỏi, thì ôn nhu hỏi lại.
"Có..."_Vietnam-
"Lúc đó, em đang nằm giữa ranh giới âm dương. Có nghĩa là chết ko rõ sống ko rõ, em đã gặp họ. Tổn thất tinh thần của em quá nặng. Nên em đã tưởng tượng ra họ để em ko còn cô độc nữa"_XQ- nói tiếp. Ông biết sự thật khó mà chấp nhận, nhưng tốt nhất nên biết.
"..."_Vietnam- trầm ngâm suy nghĩ. Đầu cậu lại bắt đầu trống rỗng, nên làm gì đây? Cậu ko chấp nhận sự thật hai người họ chỉ là ảo ảnh, càng ko muốn chấp nhận rằng cậu sẽ phải xa họ lần nữa.
/xoạt/
"Gì vậy..."_Vietnam- ngẩng đầu lên thù thấy XQ đang cài một đóa hoa lên đầu mình.
"Hoa Cúc Ba Tư và Hoa Cúc Vàng Đại Đóa"_XQ- nhẹ nhàng nói
"Tại sao?"_Vietnam- hỏi lại. Ánh mắt vẫn trống trơn, u buồn.
"Hãy luôn vui vẻ và lạc quan. Em là đóa sen thuần khiết và trong sạch, nhuốm bùn ko thể làm bẩn được em"_XQ- vui vẻ nói. Ánh mắt ông trìu mến pha lẫn sủng ái nhìn cậu.
.
Hỡi thiên thần giáng xuống trần gian
Em có biết, em vừa thắp sáng nhân gian này
Em có thể lẫn trốn khỏi anh sao?
Anh có thể đánh hơi thấy em từ xa vạn dăm
Như loại mãnh thú hoang dại
Em như liều thuốc phiền phá hoại anh
Nghiện thuốc có thể lào cai
Nhưng khi nghiện em ko thể nào cai
Em có thể làm lại từ đầu, em có thể tự do
Em có thể vờ như định mệnh sắp đặt
Nhưng em ko thể nào thoát được anh~
Đốn hạ anh, phủ phục dưới chân em
Em có thể vờ như gã đó là anh, nhưng ko...
Cưng à, đêm nay em là con mồi của anh
Săn lùng, hạ gục và ăn tươi nuốt sống em~

[Hymn For The Weekend & Animals bản Vietsub. Hai bài hoàn toàn khác nhau. Đã được tôi chỉnh sửa cho hợp với tương lai]
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
"Thứ nhất : Tổn thương nghiêm trong về tinh thần, bị trầm cảm rất nặng và đã lâu. Thứ hai : ngài cần lưu ý là thân thể của cậu ấy giờ rất yếu, nhiều vết thương khá nặng có thể rách và khó cầm máu. Hiện tại thì ổn rồi, cậu ấy đã ko còn ở trạng thái nguy kịch nhưng một tác động mạnh sẽ có thể dẫn tới trạng thái hôn mê sâu. Tôi mong ngài cần lưu ý cái thứ nhất, theo suy nghĩ thì tôi thấy ngài Vietnam đã bị trầm cảm vào thời gian cỡ 5-6 tuổi hoặc trễ hơn."_?- ông bác sĩ trầm mặt nói.
Chỉ trong vòng vỏn vẹn chưa một tuần sau khi tỉnh khỏi cơn hôn mê mà giờ đã phải nhập viện lần nữa.
"Tôi vô xem được chứ?"_Đại Nam- cúi gầm mặt nói. Từng dòng từng chữ in sâu vào trí nhớ ông, đau lòng thật...
"Vâng"_?-
Hình ảnh người thanh niên chưa tròn 18, im lặng khi bị người đời vu oan, im lặng khi bị mắng chửi lại một lần nữa xuất hiện lên đầu ông.
Ông nắm tay cậu, nắm đôi bàn tay mà đã lâu rồi ông chưa nắm. Gương mặt vẫn vô thức ngủ say trong khi thế gian vẫn quay cuồng thay đổi với thời gian.
"Xin lỗi con...xin lỗi vì ta là người cha tồi"_Đại Nam- ông nói, rủ xuống. Mái tóc khẽ che đi một phần đôi mắt của ông.
"Ta đã ko bảo vệ con được...Ta phải làm gì đây?"_Đại Nam- ông nói tiếp. Khuôn đầu trống rỗng...lỡ cậu rời xa ông thì sao? Ánh mắt mơ hồ, ông hỏi cậu mặc dù biết cậu sẽ ko thể trả lời được.
.
"Campuchia! Chuyện này là sao? Con giải thích mau!"_ASEAN- tức giận nhưng cố kìm nén lại.
Y nắm chặt vai anh. Ánh mắt giận dữ xen kẽ thất vọng y nhìn cậu.
"Con...con bị lợi dụng"_Campuchia- ko do dự mà nói.
Kiểu gì anh cũng phải nói. Sự thật luôn đến chỉ là sớm hay muộn thôi. Dòng đời nhiều chông gai, phải làm tổn thương chính người mình yêu nó đau đớn lắm...
"Ai?"_ASEAN- bất ngờ hỏi.
"Là Mặt Trận ạ"_Campuchia- nhẹ giọng nói
.
.  [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
"Cha! Vietnam sao rồi ạ?"_Đông Lào- hỏi.
Anh đi tới bệnh viện cùng Việt Minh. Thấy cha bước ra từ căn phòng nồng mùi sát trùng.
Anh khẽ chạy tới. Cửa kính cho anh nhìn thấy dáng hình thiên thần nhỏ kia, nhưng giờ đã ko còn động đậy nữa.
Tim anh nhói đau. Ánh mắt của kẻ lụy tình bắt đầu hiện lên rõ ràng...Anh yêu cậu, yêu cậu rất nhiều. Tiếc rằng anh ko mong manh yếu đuối, anh chỉ yêu cậu tới mù quáng, tới điên dại.
Giam cầm cậu trong lồng kính, cậu sẽ mãi là của anh.
"Em con ra khỏi cơn nguy kịch rồi, chỉ cần nghỉ tí..."_Đại Nam- khẽ trả lời.
Càng nói giọng ông càng run như muốn đứt quãng ra vậy.
"Cha, người bình tĩnh lại đi. Em ấy sẽ ổn thôi"_Việt Minh- tới bên ông.
Đưa tay lên vai ông. Trấn an nói, nhìn anh trưởng thành nhất nhưng bên trong anh cũng rất lo lắng.
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
"Thế sao ông ở đây?"_Vietnam- khẽ hỏi.
"Đừng nói em nghĩ ta cũng là ảo ảnh nhé?"_XQ- hỏi lại.
"Ừm..."_Vietnam- biết bị trúng tim đen. Cậu cũng chỉ ờ ừm cho qua.
"Ta là một linh hồn trong thân thể em, em vô được đâu ta vô được đó."_XQ- ôn từ giải thích.
Ánh hồng quang chiếu rọi xuống hai bóng người.
Cánh đồng hướng dương vẫn nghiêng mình về phía Mặt Trời như một định luật vốn có. Em hãy luôn là đóa hướng dương đó, luôn nghiêng mình về sự thật, bao dung và tha thứ em nhé!
---End chương 12---
Chương 12 đã xong rồi!!!
Tại sao Vietnam lại ko nghe thấy tên Mặt Trận được? Liệu Vietnam có tha thứ cho bọn họ ko?
Mời đón xem chương tiếp theo^^

[Artist ShiYann]
VOTE đi tôi thêm động lực nào~
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh [ShiYann]
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui