Bóng Tối Lụi Tàn

Lưu ý : SEV là tổ chức tương trợ kinh tế hoặc gọi là tổ chức hợp tác kinh tế của các quốc gia thuộc hệ thống xã hội chủ nghĩa trong giai đoạn 1949 - 1991 [Cre Google]
Ngày : 28/05/2022
Chữ :???
_Chương 2_
.
.
.
Đến lúc cậu cần phải thoát ra khỏi thế giới nhỏ trong cơn hôn mê của mình rồi...Vietnam à
.
Cậu tỉnh dậy, đôi đồng tử khẽ rung trước nền trần trắng hòa trộn với mùi sát trùng nồng nặc khiến cậu khó chịu mà bật dậy. Đây ko phải nhà của cậu, đây là bệnh viện! Tưởng lúc sợi bún treo trên sợi tóc lúc đó [Lúc đẩy Phil và Thai ra khỏi xe tông, Chương 1] cậu đã đăng xuất khỏi thế gian này rồi chứ...
"tsk..."_Vietnam- cậu khẽ tạch lưỡi, hóa ra hai người họ chỉ là ảo ảnh do cậu hình dung ra, nhưng nó chân thật lắm. /Cạch/ cậu mải suy nghĩ vu vơ mà ko biết có một nam nhân dáng hình cao ráo, mái tóc xanh lam nhẹ bay theo gió, gương mặt điển trai cùng với đôi đồng tử sắc lạnh khiến bao mĩ nữ đổ gục, đang bước vô trong phòng mình. Nhìn cũng biết ngài đây là WHO [Tổ chức y tế thế giới]. Y quay mặt lại nhìn cậu, ánh mắt y vô tình chạm tới đôi mắt vàng kim nổi bật, hổ phách nhưng...có lẽ trong nó còn chứa sự xa cách đối với y.

"Vietnam, cậu ổn ko?"_WHO- Y hỏi cậu, [một câu hỏi khá sến vào lúc này] cùng giọng nói trầm ấm có phần lo lắng
"Ổn, cũng chưa tới lúc cần đất mẹ ôm vào lòng."_Vietnam- Cậu trả lời y, gương mặt lạnh lùng vô tình được đan xen vài ánh nắng vào, khiến cậu trở nên xinh đẹp tựa thiên sứ. WHO mải nhìn [ngắm] trước sắc đẹp của cậu mà khẽ giật mình trước câu nói của cậu, nó làm y cảm thấy bất ngờ đan xen sự xa cách mà cậu tạo giữa y và cậu.
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?"_Vietnam-
"Gần...9 tháng"_WHO- y bình thản trả lời câu hỏi của cậu, trước gương mặt ngỡ ngàng kia, mà có lẽ y cũng biết ai hôn mê khi tỉnh dậy cũng sẽ hỏi vậy chỉ là sớm hay muộn.
"Tôi muốn xuất viện được chứ?"_Vietnam-
"...Được, để ta gọi ngài Đại Nam"_WHO- rồi y rút từ túi quần một chiếc Iphone 12 PRO sang xịn mịn, mà gọi cho papa của cậu. Cậu nghĩ: 'cha ko tới đây thăm mình thì chắc cũng đang "âu yếm" Phil hoặc Thai' cậu thở ra một luồn khí lạnh, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ kế bên. Ngài WHO gọi xong cũng liếc đôi đồng tử xanh nhẹ như bầu trời buổi sáng qua nhìn cậu [ShiYann : ý tôi là ngắm nhìn cậu]. Nhận thấy gương mặt mình có vài vết hồng, y lấy một tay ôm mặt sau đó ho nhẹ rồi nói :"Vietnam, tí nữa cha cậu sẽ đến làm thủ tục xuất viện cho cậu!"
"Cảm ơn ngài WHO"_Vietnam- Cậu nghiêng đầu & mỉm cười nhẹ với y nhưng cậu đâu biết hành động đó đã khiến y càng đỏ mặt hơn.
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
Cha cậu tới làm thủ tục xuất viện xong thì dắt tay cậu đi lên chiếc limousine - biểu tượng của sự sang trọng và quyền quý, với đẳng cấp vượt bậc. Trước đó, thì ngài [Đại Nam] có tới để chào hỏi người bạn [WHO] của mình.
"Ngài cứ khách sáo. Thôi ngài dẫn Vietnam về đi, em ấy cần được nghỉ ngơi đấy"_WHO- y cười nhẹ nhìn Đại Nam, rồi liếc mắt sang nhìn Vietnam, nhưng cậu ko biết đâu. Đại Nam cũng mỉm cười coi như lời chào rồi dắt Vietnam đi.
Bóng hình mờ dần
Y vẫn ngắm nhìn cậu...
Có xa cách, có tiếc nuối, có sự si mê ẩn sâu trong đáy mắt y?
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.

Ngồi trên chiếc limousine sang trọng, cậu cảm thấy có sự ngột ngạt đến khó thở trong đây, tất nhiên là chỉ có hai người trong đây, cậu và cha cậu. Cậu chán nản, vươn ánh mắt ánh kim nhìn cha mình rồi lại nhìn ra không gian bên ngoài...
"Vietnam...con có ghét ta ko?"_Đại Nam- ngài hỏi cậu, giọng nói càng lúc càng trầm, nhưng cũng chứa nhiều đau buồn trong giọng nói lẫn ánh mắt. Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn ngài, mỉm cười thầm, lâu lắm rồi cậu mới thấy bộ dạng này của ngài, cậu nói :"Ko. Con biết vì sao người ko quan tâm con mà, vì người chỉ chú ý tới Phil và Thai thôi nên quên con đúng ko? Con quá mờ nhạt nên người ko để ý chứ ko phải người ko quan tâm con"_Vietnam- cậu bình thản tuôn ra một tràng, khéo léo luồn ghép quá khứ của mình vô câu trả lời nhưng cũng thể hiện rõ sự thông cảm dành cho cha mình. Ngài ko nói gì, ánh mắt bất ngờ nhìn cậu con trai của mình, cậu đã thay đổi rồi...
Cậu ko giận ông, ko ghét ông. Khi cậu bị hôn mê, ông đã nghĩ cậu thật ngu ngốc, nhưng khi nghe tin cậu hôn mê vì cứu Phil và Thai, ông thật sự rất ngạc nhiên và cũng cảm thấy có lỗi...Nhớ lại quãng thời gian khi cậu còn bé, ông đúng ko quan tâm cậu thiệt.[Có phải mình ông đâu?] Luôn để cậu bơ vơ một mình qua năm tháng tuổi thơ đó...ko sự yêu thương từ người thân, bạn bè,...Ông thật sự cảm thấy có lỗi, nên khi được WHO gọi điện, ông đã rất hạnh phúc, nhưng cũng sợ...sợ cậu ghét ông, sợ cậu hận ông...
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
"Ồ, chào ông bạn già"_?
"Thôi nào SEV, mà ngài lại đến nhà tôi chi thế?"_Đại Nam- cười trừ trước câu nói của SEV, lảng tránh qua câu hỏi khác. Vietnam nghe thấy tên SEV thì liền liếc nhìn con người trước mắt. Dáng người cao, mái tóc đỏ hắc cùng với đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt lạnh lùng, cùng với giọng nói trầm. Là cha đỡ đầu của các nước Đông Âu [ShiYann : Cộng Sản] kể cả cậu, nhưng cậu luôn e dè trước ông. Nếu papa ASEAN là người nghiêm nghị, papa Đại Nam là người ôn nhu, thì cha SEV là người khó gần nghiêm khắc [ShiYann: thử hình dung, bạn mới sai một câu mà ổng bắt bạn chép lại gần 200 lần thì bạn sẽ hiểu ổng nghiêm khắc và khó gần thế nào^^ /cười mỉm/] .
"Vietnam. Con vừa mới tỉnh à? Đáng lẽ con ko nên tỉnh dậy"_SEV- Ông khẽ cười, ánh mắt 5% chán ghét, 5% thất vọng hiện rõ.
"SE-"_Đại Nam . [ShiYann: SEV no SEX..]
"Tôi cũng ko có nhu cầu tỉnh dậy thưa ngài SEV" _Vietnam- cậu nghiêng đầu mỉm cười, đau lòng thật, cậu ko muốn bị nghe những lời lẽ này...
Đại Nam nhìn cậu, ánh mắt ngỡ ngàng, ngài định nói đáp trả SEV nhưng có lẽ cậu đã cắt ngang lời ngài. SEV cũng ko phải ngoại lệ, ông cũng ngạc nhiên khi đứa trẻ luôn lẽo đẽo chạy theo ông hồi trước, vâng vâng dạ dạ dù bị mắng chửi, giờ đây đã thay đổi...
"Cha! Có gì mà ồn vậy?"_?- Một cậu con trai từ trên lầu bước xuống, cùng với hai người ở phía sau. Nhìn thôi cũng biết các anh trai Mặt Trận, Việt Hòa, Việt Minh, với vẻ đẹp ngời ngời, 50% truyền từ cha, 50% còn lại tự nhiên...

[ShiYann: Vietnam 1m75 thì các anh trai của cậu trên 1m80. Có 4 nhưng Đông Lào đang text thử độ bền của Noika bằng cách ném vào đầu chó rồi]
-----------End Chương 2--------------
Ngày: 28/05/2022
Chữ : 1364
Author : Hoàng Tĩnh Tĩnh [ShiYann]

[Artist Art : ShiYann]
Chúc các độc giả một ngày ngọt ngào như siro <333💝
_Chương 2_
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận