Em nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt vô hồn, đơn điệu chỉ là một màu vàng đang bị hắc hóa. Thật kì lạ, cảm xúc của em đâu rồi ?
Tất cả mọi thứ trong mắt em như một màu xám xịt tẻ nhạt
"Tới lúc đi rồi, Vietnam"
Một âm sắc trầm khàn đặc, vang lên trong tiềm thức em. Nó quen thuộc, trầm lặng và bí ẩn
Ko ai biết nó từ đâu, em cũng ko biết. Giọng nó vờn như chán ngấy trước cảnh tượng này
"Ừm..."_Vietnam- em khẽ ờ ừm chỉ mình em nghe thấy rồi quay lại nói
"Tôi vô ngủ tí, đừng làm phiền"_Vietnam- níu tay áo của Việt Hòa rồi nói gã
"Ừ em vô ngủ đi"_Việt Hòa- có đôi chút do dự xuất hiện trong đáy mắt nhưng rồi cũng đành chấp nhận
||Cạch||
Em nằm thẳng xuống giường, mắt như bị đè nặng bởi một vật thể nào đó mà trĩu xuống nhắm tịt lại
Dường như em đang chìm vào giấc ngủ nhanh hơn bao giờ hết
Tách...Tách...Tách...
Tiếng đồng hồ quả lắc đang kêu một cách chậm rãi từng nhịp. Em từ từ mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh mình rồi mới đứng dậy
"Anipulato, tới lúc đi rồi sao ?"_Vietnam- em nhìn nó. Đôi đồng tử có chút rung chuyển nhẹ
Nó xuất hiện trong khoảnh khắc mơ hồ hòa trộn đồng đều giữa cái tối và cái sáng nhỏ. Một sự hòa trộn hoàn hảo
"Ngươi còn nuối tiếc ?"_Anipulato- nó hỏi
Cũng ko hẳn là câu hỏi vì nó giống một câu đe dọa hơn
"Ko có gì để nuối tiếc cả"_Vietnam- em nhìn một hướng khác. Ko có gì để em phải nuối tiếc cả
Ko gian ấy, những vị ấy. Chúng ta ko thể phủ nhận một điều là cảm xúc trên con người kia đã ko còn lóng đọng
"...được rồi ! Ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi"_Anipulato- im lặng một lúc ko lâu. Rồi khẽ nói
"Chuẩn bị tâm lý-..."_Vietnam- em lặp lại câu ấy như một câu hỏi
Nhưng chưa kịp biết câu trả lời thì em đã quay cuồng rồi ngất lịm đi
"Hic...con xin lỗi ! Làm ơn...hic con xin lỗi mà..."
Hic...Hic...
Gì đây ? Em bước đi trong một ko gian tối. Ánh mắt chợt vô chạm vào một hình ảnh mờ ảo
Hình ảnh một người đàn ông cầm roi, đang đứng im nhìn xuống người con trai đang khóc nức nở
Chi chít đầy vết thương còn đang rỉ máu trên người. Mắt ko ngừng khóc, miệng ko ngừng kêu. Cứ lặp đi lặp lại một câu
Em bất động đứng nhìn thứ nghịch cảnh ấy. Biết rằng nó như cuộn phim đang chiếu lại. Có can thiệp cũng chả làm được gì
"Con chỉ biết van xin thôi à ?! Ta nói bao nhiêu lần rồi ? Con là anh cả đấy ! Đừng làm mất mặt ta !"
Người đàn ông đó lạnh lùng lên tiếng. Âm giọng trầm dường như đang đe dọa khiến cậu ta im lặng đi
Em vẫn chỉ đứng nhìn. Đôi mắt ko hé lộ tí cảm xúc. Biểu cảm trên gương mặt ko thay đổi. Có lẽ đang chăm chú xem chuyện gì sẽ xảy ra
"Kí ức nguyên chủ ?"_Vietnam- em khẽ hỏi
Cũng ko cần ai trả lời. Chỉ là vô tình đọc suy nghĩ của mình ra ngoài
Rồi nó mờ đi và cũng dần biến mất
Để lại em với hàng đống suy nghĩ trong đầu
Tích tắc... Tích tắc... Tích tắc...
Chớp chớp mắt vài lần. Ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vô mắt em, thật mệt mỏi !
Thân hình em dường như nặng trĩu
"Anh dậy rồi à Việt Việt"
Một giọng nói ấm áp gần đó vang lên khi thấy em đang gượng dậy
Ánh mắt hắn trìu mến lẫn sủng ái nhìn em. Thân hình lớn mét tám mấy, hắn từ từ mặc áo vô, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn em
"Tsk..."_Vietnam- em ngồi dậy được rồi thì cau mày nhẹ. Đôi đồng tử vàng chợt hiện rõ sự căm ghét và khó chịu
"Sao ? Anh thấy đêm qua thế nào a~"
Hắn tới nâng cằm em lên mỉm cười hỏi. Nhan sắc ko thuộc dạng vừa, hao hao giống em
"..."_Vietnam- em im lặng đứng dậy rồi đi lướt qua hắn
"Nào, anh chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy"
Hắn cảm thấy khó chịu với việc em lờ hắn đi
Tay cầm chặt cổ tay em mà giữ lại
"Mặt Trận ! Thả ta ra, ngươi ngu ngốc thật đấy !"_Vietnam- khẽ nói
"Ngu ngốc ?"_Mặt Trận- hắn khẽ cười nhắc lại
Hai gương mặt trở nên gần nhau hơn
Hắn cũng bắt đầu thả lỏng tay sợ cổ tay em bầm tím
Rầm...
Em đá thẳng vô bụng hắn rồi lạnh lùng đi ra khỏi căn phòng đó
"Anh nghĩ sao nếu cha biết điều này ?"
Giọng nói vang lên trước mặt em
Một mỹ nam với mái tóc vàng đậm. Đôi mắt lam đậm hơn của Mặt Trận ko gợn sóng
"Ngươi muốn gì, Việt Hòa ?"_Vietnam- em biết nếu nói vòng vo sẽ làm mất thời gian. Thẳng vô vấn đề nghe giọng điệu ấy là biết đang đe dọa em
"...một nụ hôn chăng ?"_Việt Hòa- cúi người xuống nói. Nụ cười trở nên lưu manh hơn nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp của gã
Em im lặng hồi lâu, rồi kéo cổ áo gã xuống mà hôn một lên trán. Dùng lực tay đẩy gã ra rồi lướt qua gã ko để gã thốt lên lời nào
"Aiss...đáng lẽ là hôn môi chứ nhỉ"_Việt Hòa- tay sờ trán, ánh mắt nuối tiếc nhìn bóng em
"Ngươi lỗ to rồi. Tưởng một nụ hôn có thể thay cho một cuộc làm tình à"_Mặt Trận- bước ra, miệng cười khẩy nhìn gã
"Anh ấy chỉ lợi dụng ngươi lúc anh ấy tới kì thôi. Rồi ta sẽ lấy lại mọi thứ, tên khốn"_Việt Hòa- gã quay lại nhìn hắn rồi nói, nói xong cũng đi để lại hắn một mình
"Em ổn ko Vietnam ?"
Xích Quỷ hỏi em, dường như lo lắng cho em rất nhiều. Nhưng em nào là em nữa
"Ta cần thông tin của thế giới này"_Vietnam- em mặc quần đen dài, áo sơ mi, chồng thêm cái áo khoác màu be dài qua hông
"Trước tin em cần tới trụ sở quốc tế đã. Hiện giờ chính thức từ ngay hôm nay em sẽ thay ngài Đại Nam lên nắm quyền giữ đất nước"
Xích Quỷ nói với âm giọng khàn đặc
Em ko đáp lại mà chỉ cầm sấp giấy bỏ vô cặp rồi đeo lên vai. Chải tóc sơ sơ rồi đeo giớ vô chân
"Chuẩn bị sẵn chưa Vietnam ?"
Giọng nói lạnh sắc cho dao, vang lên hỏi khi thấy em vừa đi xuống
"Rồi ạ"_Vietnam- đáp lại, rồi để cặp qua một bên mà ngồi vào bàn ăn
Các cô hầu mang những sơn hào hải vị lên bàn
Chuẩn bị một ly nước lọc ko quá đầy cho từng thành viên
Em ngồi xuống ghế, hai bên là Việt Minh và Đông Lào, còn Mặt Trận, Việt Hòa lại ngồi hai bên cha Đại Nam
"Đừng làm mất mặt ta"_Đại Nam- lạnh giọng nói. Ánh mắt ko quan tâm em mà chăm chú ăn
Nhan sắc của Nhân Quốc ko phải dạng vừa đâu. Ông ta đẹp một cách trưởng thành và lịch lãm hao hao như UK
Em im lặng ngồi ăn, nhưng trong quá trình ăn cũng ko xong, em bị Đông Lào vòng tay ôm eo, ánh mắt say mê nhìn em.
Nói thật thì em hiểu sao Anipulato nó nói em phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi
Sau giờ ăn, em chuẩn bị đi thì Đại Nam bước tới đặt tay lên vai em
"Con phải nhớ chữ 'Nhẫn' bọn chúng ko phải dạng dễ bỏ qua đâu"_Đại Nam- thì thầm vô tai em
Em quay lại nhìn ông vài giây rồi quay đầu đi. Miệng ko quên nói nhỏ một cậu
"Vâng, con sẽ nhẫn tâm với bọn chúng"_Vietnam- môi khẽ cười lạnh rồi đi thẳng ra ngoài cổng
.
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^
Nhẫn ở đây có hai nghĩa. Thường người lớn nói vậy ý chỉ nhẫn nại, nhẫn nhịn nhưng cũng đừng quên quay lại hỏi ý họ là Nhẫn Tâm hay Nhẫn Nhịn nhé
Cmt đi ko tôi lặn tiếp đấy
Nhân tiện, chương này nếu nó nhảm và nhạt thì hãy cảm thông cho tôi