Lưu ý : DÌM KO THƯƠNG TIẾC! R.E là Đế Quốc Nga
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh [ShiYann]
_Chương 8_
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
"Cậu là...Vietnam?"_Cuba- y bất ngờ hỏi
"Ah yes! Tôi là Vietnam đây"_Vietnam- thấy Cuba nhận ra mình, cậu vui vẻ nói. Cũng gần 9 tháng y ko gặp cậu rồi còn đâu?
"Cậu đang ở đâu vậy?"_Vietnam- hỏi tiếp
"Kế bên Thai"_Cuba- lạnh lùng trả lời trước sự nồng nhiệt của cậu
"Ồ vậy tôi tới nhé?"_Vietnam-
"K-"_Cuba- chưa kịp để Cuba trả lời cậu đã tắt máy.
...
Đang rải bước tới chỗ Cuba thì tiếng chuông điện thoại của cậu lại một lần nữa reo lên. Thấy tên Mặt Trận, cậu ko do dự mở ra mà áp vô tai
"Vâng?"_Vietnam- hỏi
"Vietnam! Em ra khách sạn giúp anh! Cha say rồi"_Mặt Trận- đường dây bên ko chỉ có tiếng anh mà còn có tiếng ồn làm phụ họa
"Còn anh Việt Minh, Việt Hòa và Đông Lào?"_Vietnam- cậu hỏi lại
"Aizzzz...Thằng Đông Lào và Việt Hòa say rồi. Còn Việt Minh thì đang đỡ Lão ASEAN! Vậy nhé? Em tới nhanh đi"_Mặt Trận- vội nói như sắp làm rớt cha Đại Nam vậy. Ko để cậu trả lời anh đã tắt máy.
//Chậc...Cha ASEAN và Đại Nam gạ nhau uống rượu à?// Vietnam thầm nghĩ trong lòng. À ko còn có nhóm UN nữa mà! Mải đi mải suy nghĩ, cậu vô tình va phải một người đàn ông. Xoa nhẹ cái đầu, rồi cậu ngẩng lên :
"A...ngài RE..."_Vietnam- chớp chớp đôi mắt trước vẻ đẹp của ông, pha pha cùng với mái tóc đen tuyền, lấp ló vài sợi vàng đậm.
"Ồ, ngôi sao vàng nhỏ. Con còn nhớ ta sao?"_RE- ông cười nhẹ rồi cầm tay giúp cậu đứng dậy.
"Ưm...dạ"_Vietnam- đứng dậy rồi phủi phủi quần áo của mình.
"Ta rất vui khi gặp lại con đấy"_RE- ông nâng bàn tay cậu lên rồi hôn lên mu bàn tay. Hành động lịch thiệp có phần giống UK khiến cậu hơi đỏ mặt.
"Dạ, con cảm ơn ngài. Giờ con có việc rồi"_Vietnam- cậu rút tay lại, rồi vội đi. Nhưng bóng lưng cậu vẫn đang được ông nhìn ngóng.
"Tsk...chưa gặp được lâu mà đã bỏ đi rồi...Thôi để lần sau ta sẽ giữ con lâu hơn"_RE- 'vui vẻ' nói thầm.
ĐỘ CHIẾM HỮU : 40%
...
"Hắt xì! Aiz...hôm nay trời trở lạnh à?"_Vietnam- đang đi thì lạnh bome sóng lưng. Ko hiểu dạo này cậu cứ bị như vậy ko! Bỗng cậu nghe thấy tiếng ồn từ khách sạn, vang lại, gây chú ý của khá nhiều CHs gần đó.
//Chà...toàn các bậc tối cao//Vietnam thầm cảm thán khi thấy cảnh tượng này. A! Có cha cậu và các anh trai của cậu kìa. Tính ra thì các anh của cậu cũng đủ 18 rồi còn đâu! Chỉ còn cậu là gần 17...
"Anh Mặt Trận!"_Vietnam- chạy tới chỗ khách sạn nói
"Éh..."_Vietnam- bỗng Vietnam cảm thấy một mùi rượu nồng nặc đang bao quay lấy cơ thể mình.
"Ngài...SEV?"_Vietnam- ngước lệ người ôm mình hóa ra là cha đỡ đầu của cậu. Gương mặt điển trai lạnh lùng thường ngày giờ đã ửng hồng khiến cậu như muốn phì cười.
"Tsk...này NATO! Ko phải ta đã kêu ngươi giữ SEV lại à?"_?- một nam nhân đi đằng sau khó chịu trách mắng NATO.
"Ai kêu ngươi rủ SEV đi chi? Ngươi biết một khi hắn say là ko thể giữ nổi mà, WHO!"_NATO- bình thản nói lại.
"Ai người bớt cãi nhau đi"_UN- nãy giờ im im đành lên tiếng, người quàng vai y là LN ừm...cũng say luôn rồi.
"Anh Đông Lào và Việt Hòa đâu rồi ạ?"_Vietnam- hỏi Mặt Trận khi anh đang giúp cha vào khách sạn để nghỉ.
"Thằng Việt Hòa thì đi qua chỗ tên America chơi, còn thằng Đông Lào chắc đang gây hấn China hoặc một kẻ đại loại như vậy"_Mặt Trận- bình tĩnh tuôn ra vì biết chuyện đó lúc nào chả vậy.
.
. [Các bạn đang đọc truyện Bóng tối lụi tàn]
.
[11 : 55 pm]
"Cảm ơn em đã giúp anh đưa cha về"_Mặt Trận- cười rồi nói.
"Ko có gì ạ"_Vietnam- cũng vui vẻ nói lại.
"Này mà Lão SEV có gì em ko vậy?"_Mặt Trận-
"Hơ hơ...ko ạ"_Vietnam- gãi má nói, nhưng anh đâu biết hồi nãy SEV đã hôn thẳng lên trán rồi vô tình lướt qua môi cậu. Ừm nếu cậu nói ra thì anh chắc sẽ mách ngài Ussr mất, tại ngài ấy là cấp trên của SEV mà...
"Vietnam?"_Mặt Trận- thấy mặt cậu đỏ thì, đi tới gần cậu. Cuối sát người vào cậu hỏi.
"À em ko sao! Chắc em nên về"_Vietnam- cười nhẹ nói.
"Ừm...cẩn thận"_Mặt Trận- hôn lên má cậu rồi nói.
/Cạch/
...
//Trời ơi!!! Hôm nay là ngày gì vậy trời//Vietnam thầm la trời la đất trong lòng. Gương mặt càng nghĩ càng đỏ.
Nhưng rồi ổn định xong tâm lý, cậu cũng đành về lại phòng.
/Cạch/
"Xin chào?"_Vietnam- bước vô phòng mình, từ từ mở đèn lên thì thấy hai con người đang say nồng trong men rượu. Chà có vẻ như họ cũng mới về chưa được bao lâu thì phải.
Cậu đi tới bên Phil, đỡ anh dậy tại vì anh đang nằm trong giường cậu. Thế éo nào mà anh ôm chầm lấy cậu.
"Eh...Thai?"_Vietnam- bị kéo xuống ngồi lên đùi Thai, trong khi Phil vẫn đang ôm nhẹ, rồi nhìn cậu si mê...
//Cái...đéo gì vậy?// Vietnam thầm suy nghĩ trong lòng. Người đằng sau thì đang ngồi trên đùi Thai, đằng trước người thì đang bị Phil hôn nhẹ vào vào vai...
---End chương 8---
Hai ngày...ừm hình như hai ngày ko chương mới...Tôi cảm thấy ý tưởng bay theo gió...à ko là lười làm mới phải. Thôi thì ra chương mới rồi!!!
Đừng quên ủng hộ các bộ truyện còn lại của tôi <333 Hoặc trong lúc đợi tôi ra chương mới các bạn có thể đọc các bộ truyện này~
VOTE đi cho tôi thêm động lực nào
[Artist ShiYann]
~Chúc ngày tốt đẹp~ VOTE đi >333
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh [ShiYann]
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^