[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Đô Thị Thú

Diệp Vũ Chân thở dài, ngồi vào chiếc xe đến tiếp ứng. Anh nói với các tổ viên đang hấp tấp chạy tới, “Bỏ đi, có vẻ thất bại rồi!”

“Thất bại lần này kỳ lạ quá cỡ!” Linda rất lấy làm hậm hực.

“Phải!” Các tổ viên khác cũng răm rắp đồng tình. Như tình huống bình thường thì, khi con mồi phát hiện thợ săn, tỷ lệ lớn nhất là chúng sẽ bỏ của chạy lấy người, song hôm nay con mồi lại săn ngược lại thợ săn, ấy thế mà đến khi họ mất công điều chỉnh kế hoạch, con mồi lại đột nhiên mất tăm mất dạng, quả thật không sao hiểu nổi.

Diệp Vũ Chân nới lỏng áo, phân phó, “Đằng nào cũng không còn sớm, thay quần áo đến tiệc đi!”

Các tổ viên tự giác lấy lễ phục cần thay ra rồi nhanh nhẹn xỏ vào. Linda lẽo đẽo theo sau anh, đon đả, “Boss, em thấy bảo lần này tổ chức tiệc ở London là vì lễ trao thưởng đặc biệt hàng năm năm nay sẽ trao thưởng cho anh phải không?”

Mọi tổ viên đều giật mình, xôn xao hỏi han, “Thật à? Linda!”

Linda liền đắc chí, “Các chú phải tin vào khả năng tình báo của chị chứ lị!”

Diệp Vũ Chân chỉ hờ hững nói, “Cứ đến tối là biết mà.”

Các tổ viên đều hết sức phấn khởi. Giải thưởng đặc biệt hàng năm là giải thưởng cao nhất của Interpol, cũng là sự vẻ vang tầm cỡ nhất, mỗi lần chỉ độc một giải, song hầu như đều là trao cho các nhân viên Interpol đã hy sinh tính mạng vì công việc, người sống nhận được giải này thật không nhiều lắm.

Lái vào một tòa lâu đài hẻo lánh tọa lạc ở ngoại ô London, xe dừng lại phải trải qua một chuỗi kiểm tra đối chiếu vân tay, đồng tử nghiêm ngặt, bấy giờ tổ viên được coi là hợp lệ mới được phép lái xe vào cổng lâu đài. Diệp Vũ Chân cởi chiếc áo khoác màu ngà bên ngoài, vận vào đồ Tây đen, thắt ngay ngắn cravat rồi cũng xuống xe, chừa chỗ cho các tổ viên nữ thay quần áo.

Trong đại sảnh huy hoàng của tòa lâu đài đã đông đúc các thành viên Interpol cấp cao hoặc lâu năm đến từ khắp nơi trên thế giới, ai nấy đều đồ Tây cravat, áo váy trang sức lóng lánh, rượu đơm đầy ly, thức ăn ngon nức mùi, toàn cảnh không khác nào một bữa tiệc của giới xã hội thượng lưu. Anh chọn một góc để đứng, tiện thể cầm một ly rượu.

Vừa đứng yên đã có mấy vị cảnh sát anh quen đi về phía anh, chào hỏi, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, tối nay anh là nhân vật chính à nha!”

Anh cười đáp, “Chỉ là chủ nhà tổ chức thôi mà!”

Một trong số họ cười bảo, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, tuy người Hoa các anh hay khiêm tốn, nhưng nhiều khi khiêm tốn quá lại thành khách sáo.”

Anh chỉ cười nhè nhẹ. Giọng điệu chua cay của người này đã bắt đầu bốc mùi rồi, vừa vặn trông thấy thằng Tom đang lơ ngơ như bò đeo nơ, anh bèn mỉm cười lịch thiệp, “Có đồng nghiệp của tôi tìm, xin thứ lỗi không tiếp được nữa.”

Anh đi sang chỗ Tom, “Cậu đến vừa lúc thật!”

Tom tìm anh hết Đông lại Tây nửa ngày vẫn không thấy, ai dè anh lại bắt chuyện ngay bên cạnh cậu chàng, bị dọa phát sợ, cậu chàng lắp bắp, “Boss, anh còn sống!”

“Thất vọng lắm à?”

Cậu ta vội vàng cười nịnh, “Ấy, không, sếp, được thấy anh lành lặn trở về… Từ trong ra ngoài em đều cảm tạ Thượng Đế quá chừng.”

“Tốt. Thế tuần tới bỏ hẹn hò với Alice mà đến nhà thờ tỏ bày đi!” Diệp Vũ Chân vừa gật đầu chào hỏi với những người đi lướt qua, vừa thản nhiên nói với Tom.

“Boss…” Tom mếu máo, không rõ tại sao Diệp Vũ Chân lại không đi nói chuyện với các thủ trưởng mà lại đứng chỗ này cay nghiệt với cậu làm cậu bùn.

“Boss, em biết nguyên nhân cái anh thiếu gia Cruise kia lại bám theo anh rồi!” Cậu ta cố gắng vớt vát vị trí làm ngựa chạy đắc lực cho sếp mình liền trưng ra vẻ mặt em – rất – chuyên – nghiệp mà rì rầm, “Sếp, chỉ bằng một hai nhân viên tình báo quèn, tuyệt đối không phát hiện được lý do thật sự đâu.”

“Nói nghe xem nào.”

“Là như này. Tham gia buổi biểu diễn âm nhạc Vienna có một người đặc biệt, cậu ta là nghệ sĩ vỹ cầm nổi tiếng của Vienna tên Mạc Tử Mộc, hoặc gọi tắt là Tử Mộc. Họ và tên của người Trung bao giờ cũng làm người ta rức đầu ghê à Nguyên danh cậu ta là Seven. Anh không tưởng tượng nổi đâu, cậu ta chính là một trong số ít những tù nhân vượt ngục còn sống trong sự kiện bạo động nhà tù ầm ỹ nhất Hoa Kỳ mấy năm gần đây đó.”

Thấy biểu cảm nơi anh có phần đăm chiêu, Tom tiếp tục liến láu, “Em đã thử điều tra hồ sơ vụ án của cậu ta, trùi trùi, anh chắc chắn không ngờ được nó ngoạn mục cỡ nào!”

“Ngoạn mục là sao?”

Tom líu ríu nói, “Boss, giả dụ sáng ra anh thức dậy, phát hiện mình bị cưỡng hiếp, anh sẽ làm thế nào?”

Trong óc Diệp Vũ Chân không tự chủ được nhớ lại cảm giác cái khoảnh khắc anh mở mắt khi ấy, nó hệt như rơi thẳng từ thiên đường xuống tận đáy thẳm địa ngục. Anh ráng sức kiềm nén hồi ức, thủng thẳng bảo, “Nếu không lọc ý quan trọng mà nói thì về viết báo cáo trình cho tôi đi, thích viết dài bao nhiêu thì viết bấy nhiêu!”

Tom ho khù khụ, chọn từ mà kể, “Cậu Seven ấy sáng dậy phát hiện mình bị cưỡng hiếp, thế là dùng một khẩu súng bắn đứt bay “của quý” của gã kia, bị phán năm năm tù!”

“Vậy liên quan gì đến Cruise?”

“Căn cứ theo tin tức chưa xác thực, Seven là do bị tên thiếu gia kia bán cho người ta cưỡng hiếp. Cruise ắt bởi lợi ích nào đó nên không thể không bán người tình của mình cho kẻ khác, song sự việc xong xuôi thì hắn ta lại hối hận, cho vời luật sư tên tuổi đến bào chữa hộ Seven. Hắn luôn luôn mua đủ vé các buổi biểu diễn của Seven nhưng không bao giờ vào xem.” Tom càng thao thao bất tuyệt càng hưng phấn, “Và giây phút Boss xuất hiện, hắn nhất định đã chấn động ghê gớm. Hắn cảm thấy ông trời đã mang một Seven khác đến trước mặt hắn, bởi vì Boss giống cậu nghệ sĩ vỹ cầm ấy lắm cơ. Hắn sinh ra một ảo giác mãnh liệt, thậm chí bỏ cả cuộc hẹn với Geoffrey, chỉ chăm chăm đuổi theo Boss, ý niệm duy nhất trong đầu hắn là phải giữ lấy Seven này…”

“Tom…” Diệp Vũ Chân thản nhiên ngắt lời, “Tôi kêu cậu tập hợp thông tin, không kêu cậu sáng tác thông tin…”

“Nhưng mà nghe ngoạn mục lắm mà, đúng không anh!” Tom sửa miệng, lại thấy Diệp Vũ Chân đủng đỉnh nâng ly uống rượu ngó lơ cậu ta, thế là đành im re nuốt câu chuyện của mình xuống.

“Vũ Chân, phải không nhỉ?” Từ sau lưng bất ngờ vang lên tiếng gọi, giọng rất trầm, vừa nghe đã biết là người quen ngồi trên ghế cao. Cả Tom cả Diệp Vũ Chân cùng quay về hướng giọng nói, bắt gặp một người đàn ông trạc đầu bốn mươi đứng mỉm cười đằng sau họ. Thời trẻ, ông ta chắc chắn đầy phong độ lịch sự, đến giờ tuổi đã cao, giữa hai đầu lông mày hằn lên vết nhăn rõ nét càng dặm lên gương mặt ông ta vẻ nghiêm khắc hơn cả.

“Tổng cục trưởng… Lâm!” Diệp Vũ Chân sững sờ, sau rồi đáp khách khí.

Giờ Tom mới vỡ lẽ được ông này là ai, chính là ông sếp chức vụ cao nhất Interpol bọn họ, đồng thời cũng là cha của Lâm Long đang mất tung tích – Tổng cục trưởng Godern Lâm, Lâm Đình Uy.

Không ngờ được gặp sếp to ngay trước mũi, Tom sợ tới nỗi tay run bần bật, ly rượu sóng sánh tóe loe ra ngoài, trong khi đó Diệp Vũ Chân bên cạnh lại rất hòa nhã chìa tay với Tổng cục trưởng Lâm, mỉm cười, “Chào mừng ngài đã đến, Tổng cục trưởng.”

Godern Lâm cười khì khà, “Vũ Chân không thay đổi chút nào hết, vẫn y như mấy năm trước!”

Diệp Vũ Chân cười đáp, “Tổng cục trưởng cũng vẫn khí phách như cũ!”

Godern Lâm cười bảo, “Ta già rồi!” Lúc này có rất nhiều nhân vật cấp cao của Interpol nhận ra ông ta, bèn vội vàng đi về hướng họ.

Godern Lâm hiểu Diệp Vũ Chân là tuýp người không thích ồn ã quá, ông cầm một ly rượu, cười nói với anh, “Lát nữa tán gẫu sau nhé.”

“Vâng.” Diệp Vũ Chân mỉm cười, trả lời.

Tom chờ Godern Lâm đi rồi mới thì thà thì thầm vào tai anh, “Ông ấy là Tổng cục trưởng ạ?”

“Ừ.”

“Thế nghĩa là… Cha của Lâm Long?”

Anh nhìn thoáng qua bóng Godern Lâm, lại ‘ừ’ một tiếng, Tom hít một hơi khí lạnh. Lâm Long từng thay thế vị trí của Diệp Vũ Chân trong thời gian ngắn anh bị Andrew giam giữ, trong lòng Tom, hắn ta rất đáng khiếp, lòng dạ nham hiểm, hơn nữa lại không hòa thuận cho lắm cùng Diệp Vũ Chân.

Sự viếng thăm của Tổng cục trưởng đã thăng hoa bữa tiệc tối lên mức sôi động cao nhất. Godern Lâm cười cười đi lên sân khấu, tuyên bố, “Đã đến lúc trao thưởng giải thưởng đặc biệt hàng năm cho người xứng đáng. Thời khắc này mỗi một năm là thời khắc chúng ta hân hoan nhất, không phải vì chúng ta vừa trao giải cho ai, mà bởi vì chúng ta biết, trên thế giới này vừa có thêm một người đáng để kính trọng.” Ông dứt câu, toàn sảnh đều rầm rộ vỗ tay. Godern Lâm giơ hai tay ra hiệu mọi người trật tự, nói tiếp, “Những lần trao giải trước kia của tổ chức chúng ta đều nghiêm nghị quá, năm nay phân bộ Interpol bản địa đề nghị chúng ta dùng cách mới vui vẻ hơn để vinh danh người được trao thưởng. Tôi thấy thế này lại hay. Bình thường chúng ta đều luôn căng thẳng, hiếm khi được dịp tụ họp nhau thoải mái thế này…” Ông cầm tấm thẻ trong tay, đọc to, “Người được trao thưởng năm nay của chúng ta là sĩ quan cảnh sát Interpol châu Âu… Diệp Vũ Chân!”

Diệp Vũ Chân bỏ ly rượu xuống, bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nô nức và dạt ra nhường đường của mọi người. Anh chào theo nghi thức quân đội, nhận huân chương từ tay Godern Lâm rồi xoay ra giơ huân chương trước mặt toàn thể.

Godern Lâm rất vui mừng, “Năm vừa rồi, sĩ quan cảnh sát Diệp đã cống hiến những thành tích xuất sắc cho sự nghiệp Interpol với tấm lòng tận tâm và chuyên nghiệp. Tôi sẽ không nói nhiều, tin rằng VCR sau đây sẽ trình bày đủ đầy hơn so với tôi đọc, mọi người hãy cùng nhau xem nào.” Màn hình lớn đằng sau bắt đầu chiếu tài liệu về Diệp Vũ Chân. Anh đưa lưng về phía màn hình, chỉ trông thấy ánh mắt mọi người như đờ ra, sau đó là kinh hoàng, là khó tin, vô số họ há hốc mồm, quay qua nhìn anh bằng nét mặt quái gở. Anh thấy Tom đang hoảng sợ chỉ chỉ tay liên tục vào màn hình bèn ngoái lại xem. Trong màn hình đang không ngừng trình chiếu các tấm ảnh, toàn bộ đều là hình ảnh anh sau đêm đầu tiên với Andrew, khi mà anh vẫn còn hôn mê, bị gã chụp trộm.

Từng tấm từng tấm một, lần lượt trình chiếu công khai, có những bức ảnh rành rẽ cả một bàn tay đàn ông với những khớp xương mạnh mẽ đặt trên cơ thể trần trụi của anh. Anh chỉ cảm thấy não mình như nổ ‘ầm ầm’ tựa thể thế giới đã vụt ra xa khỏi anh, xa tít, xa tít tắp, không một âm thanh nào có thể chạm đến, không một sắc màu nào có thể nhìn tới. Mọi thứ choáng ngợp trước mắt anh giờ phút này chỉ là những hình ảnh xấu xí kia đang phóng đại, đang phóng đại.

Diệp Vũ Chân choáng váng như đất trời lộn đảo. Đến khi anh ý thức trở lại, anh đã chạy khỏi đại sảnh, ngồi vào xe mình. Anh nhìn thấy vườn hoa trong tòa lâu đài cổ, nụ hoa đỏ đỏ tím tím càng thúc giục cảm giác muốn nôn mửa hơn bao giờ hết! Anh nghe thấy ngoài kia tới tấp người kêu tên anh, anh thấy các tổ viên của anh đang chạy ào ra ngoài, Tom liều mạng vẫy vẫy tay. Diệp Vũ Chân khởi động xe, vội vã lái ra khỏi tòa lâu đài giữa muôn trùng tiếng gọi.

Cứ thế, mù quáng lao đi trên đường phố London, lại phát giác mình chẳng có nơi nào để đi, cuối cùng anh về văn phòng. Anh hiểu, cuộc đời anh lại lần nữa sa ngã xuống đáy vực rồi, tựa như ngần ấy năm về trước, sáng sớm mở mắt bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Andrew. Ngón tay thon dài của anh uể oải lùa vào mái tóc ngắn, túm chặt, anh lầm rầm hỏi bản thân mình nên làm sao đây. Bí mật đáng sợ nhất bị vạch trần trước mặt đám đông, chắc chắn qua đêm nay, mọi thành viên tổ chức đều sẽ biết đến Diệp Vũ Chân, thậm chí chỉ cần nghe đến tên Diệp Vũ Chân, mọi người đều biết anh là đồng tính, đã thế còn từng bị cưỡng bức.

Anh ngồi thật lâu, thật lâu ở bàn làm việc, thế rồi vô thức cầm điện thoại, bấm một dãy số. Đến khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, anh mới nhận ra mình đã gọi điện về nhà.

“Thiếu gia!” Người đang tiếp điện thoại có vẻ vô cùng mừng rỡ.

“Là cháu ạ, bác Hà…”

“Cậu chờ tôi đi gọi lão gia nhé!”

Diệp Vũ Chân đáp ‘vâng’, rồi một hồi lâu sau mới lại có người nhấc máy tiếp. Anh còn chưa kịp chào một tiếng ‘ông nội’ thì đã nghe bác Hà xin lỗi, “Thiếu gia, lão gia… đang ngủ.”

Anh cúi gằm đầu, bảo, “Không sao ạ. Bác thay cháu gửi lời hỏi thăm ông giùm cháu.”

Lúc này, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói châm biếm lạnh lùng của một người trẻ tuổi, “Sao thế, đại thiếu gia Diệp tự dưng lại hãnh diện gọi điện về cho người nhà xã hội đen của mình à?”

“Nhị thiếu gia…” Bác Hà nhỏ giọng can gián.

Diệp Vũ Tâm hất hàm mà rằng, “Người ta là sĩ quan cảnh sát của tổ chức Interpol, là sĩ quan cảnh sát của khu vực châu Âu à nha. Bác có biết cái chức đấy nó danh giá nó vinh quang độ nào không? Dân xã hội đen bất chính chúng ta nhận được một cuộc điện thoại của anh ta chẳng hóa ra vinh dự quá rồi à?!”

Diệp Vũ Chân hít sâu một hơi, “Vũ Tâm, Diệp gia có hai mươi sáu cái khách sạn, hơn trăm cái siêu thị, nếu cậu cần một cuộc sống vinh dự cũng không quá khó!”

Diệp Vũ Tâm cười lạnh, “Ối chà, té ra Vũ Chân gọi điện về nhà là nhằm thuyết giáo Diệp gia sau này sống dựa vào gì hả… Anh yên tâm, kể cả sau này Diệp gia có rơi vào tay anh, chúng tôi cũng không dám kêu oan đâu. Ai biểu anh là kiệt tác xuất sắc nhất của Diệp gia làm gì, đáng tiếc Diệp gia nhão nhoét bùn bẩn này chỉ có thể sinh ra một đóa sen trắng tinh khôi như anh thôi. Phiền anh lần sau không có việc gì thì đừng gọi điện thoại, để cho cỏ dại giữa bùn hôi chúng tôi tự ngậm ngùi vậy nhá!”

Điện thoại cúp, Diệp Vũ Chân thả ống nghe xuống mặt bàn, cũng không đặt trở lại điện thoại. Âm thanh ong ong rè rè đó cứ lẩn quẩn màng nhĩ của anh đến tận tảng sáng. Anh như hóa thành một lỗ hổng trống hoác, thờ thẫn ngồi nguyên xi nơi văn phòng. Di động réo lên, báo giờ đi làm mà anh đã đặt trước, anh hấp tấp đứng dậy, không hề muốn gặp các cấp dưới đã sát cánh làm việc cùng anh sớm chiều. Vừa mở cửa đã thấy thang máy đang đi lên, anh hoảng hốt, vọt về chỗ cầu thang bộ ngay tích tắc cửa thang máy mở ra. Anh lững thững đi xuống rồi ngồi tại một tầng lầu.

Người ngoài cửa càng ngày càng ồn ào, anh ngồi yên trên cầu thang, gục xuống đầu gối. Cũng không rõ anh đã giữ nguyên tư thế đó trong bao lâu, cửa thoát hiểm chợt mở, có mấy giọng nam vọng vào, châm lửa hút thuốc.

Mọi khu vực làm việc của tòa nhà đều cấm hút thuốc, thành thử cầu thang bộ trở thành nơi cho các nhân viên nam hít hà hơi khói. Diệp Vũ Chân không hút thuốc nên chưa từng tham gia kiểu hút thuốc hàn huyên như này, mà hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn, bởi lẽ ngoài người của tổ Anh, còn cả mấy người thuộc phân tổ khác thuận đường đến đây làm nhiệm vụ.

“Ê, sĩ quan cảnh sát của các ông là đồng tính thiệt hả?” Có người cười hỏi.

“Bình thường cũng chả nhận ra đâu!” Vị đồng nghiệp rõ ràng ủ ê, đoạn ngoảnh sang hỏi, “Jason, ông hay liên lạc với tổ bọn tôi mà, ông có thấy tổ trưởng bọn tôi là Gay không?”

“Không thể!” Jason cười tấm tắc, “Nhưng tôi từng nói, tổ trưởng của mấy ông hấp dẫn người ta phạm tội dễ sợ!”

“Mà có là Gay cũng chả vấn đề gì, ngày nay giới tính bình đẳng mà, ha ha!” Jason bổ sung thêm, “Nói thẳng, tôi lo lắng cho mấy ông hơn cả tổ trưởng mấy ông thì có!”

“Là sao?”

“Lẽ nào mấy ông xem số ảnh đó xong không bị nảy sinh mấy ý nghĩ kỳ quặc trong đầu dành cho tổ trưởng ư? Nói thật chớ, tôi cũng có vợ, thế mà tôi xem số ảnh đó rồi cũng còn phát cứng!”

Y vừa dứt miệng, đồng loạt những người đang hút thuốc đều cười sằng sặc. Vị đồng nghiệp kia không nói gì, Jason lại liến thoắng tiếp, “Nên á, tôi thật sự rất lo mấy ông bị lệch lạc giới tính lúc nào không biết đấy!”

Người kia đành gượng cười, “Thực ra cũng khó nói. Nhưng mà có câu khoảng cách sinh ra vẻ đẹp(1). Chúng tôi gặp anh ấy ngày ngày, từ lâu đã được miễn dịch, còn các ông họa hoằn lắm mới đến được một lần càng không dễ bị “lệch lạc”. Nghĩ mà xem, không thì tôi với các ông đổi chỗ thử!”

Nói xong thì những người khác cùng cười lớn, một trong số họ còn góp vui, “Thề không nói dối, xem ảnh xong mấy bồ đoán suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là gì? Đùa chứ, lúc ấy tôi đã nghĩ, thằng nào mà may mắn thế không biết, cưỡng bức được anh Diệp!”

“Chắc đầu mày sớm đã có ý định muốn làm với anh Diệp rồi chứ gì, ha ha ha!” Mấy tên đàn ông trở nên hưng phấn, lời lẽ phỏng đoán và đùa cợt chướng tai càng được thể tuôn ra liên tiếp.

Diệp Vũ Chân ôm chặt đầu gối mình, rõ ràng cầu thang làm gì có điều hòa mà anh lại đang run cầm cập. Cả đời anh lúc nào cũng đầy ắp âm thanh khen ngợi và ngưỡng mộ từ người khác, chưa bao giờ bị trở thành đề tài trong một trò hề để mặc người khinh nhờn thế này.

“Đoán xem, rốt cuộc là ai tung số ảnh đó? Dễ bề tối qua sếp điên tiết lắm, mất hết thể diện thế kia mà!” Đám người vẫn tiếp tục hút thuốc và bàn luận.

“Chắc kẻ thù nhỉ? Nhưng có thể xông vào buổi tiệc của tổ chức rồi tráo VCR trao giải thì rõ ràng không thể do kẻ tầm phào làm được!”

“Tôi lại không nghĩ thế!” Jason bật cười, “Tôi nghiêng về giả định do một người thích đơn phương anh Diệp gây ra hơn. Đây nhé, anh Diệp lúc nào cũng nghiêm trang, có khi còn lạnh nhạt với kẻ đó ấy chứ. Vả lại anh ta vẫn hằng giấu giếm giới tính của mình, chắc chắn khi nóng khi lạnh với người yêu, đâm ra từ yêu sinh hận, kẻ đó muốn hại anh ta cũng là lẽ dễ hiểu!”

“Suy luận tiếp, kẻ này cũng không khó đoán. Một, trăm phần trăm là phải có địa vị, hai… chính là người đã chụp ảnh anh Diệp! Cho nên anh Diệp dứt khoát biết kẻ đó là ai!” Lại có người khác suy đoán rồi hỏi đồng nghiệp Diệp Vũ Chân, “Bọn ông không biết tí tẹo nào về kẻ giấu mặt đó à?”

Vị đồng nghiệp cười khổ, “Giờ mấy ông lại coi tổ trưởng bọn tôi tùy sức để người ta giở trò thế sao? Đổi lại trước kia mấy ông có dám càn rỡ trước mặt anh ấy thế không? Các ông không thuộc tổ mà cũng còn không có gan thì đến lượt chúng tôi dám suồng sã cợt nhả anh ấy thế chắc?”

“Nhưng công nhận tên này ác thật, nhằm ngay lúc anh Diệp nở mày nở mặt nhất thì dìm anh ấy xuống!” Jason tỏ ra giận dữ, “Quá là ác… Nói gì thì nói, tốt xấu gì cũng phải ôm vào lòng thương yêu chứ đúng không!”

Cả đám lại cười nắc nẻ, tranh nhau đồng tình nếu là bọn họ thì quả thật không sao mà nỡ. Jason tiếp tục đẩy xa câu chuyện bằng chất giọng ám muội, “Anh Diệp trên giường chắc quyến rũ lắm đây…”

Mọi người hùa vào trêu y nói bậy, y lại cười khì khì, “Bộ không thấy trong ảnh, phần trên của anh ta toàn là dấu hôn ư? Chứng tỏ kẻ kia chỉ dùng tư thế mặt đối mặt mà làm, tư thế này không thuận tiện lắm cho Gay, nhưng tại sao gã lại chỉ dùng tư thế đó? Có nghĩa biểu tình trên giường của anh Diệp hớp hồn quá đó… Bõ công các ông làm cảnh sát, nội điểm suy luận đó thôi mà cũng không đoán ra!”

Liền có người a dua, “Tôi lại cho rằng gã đó dùng nhiều tư thế lắm, chứ không sao trên người anh Diệp lắm dấu hôn thế được!”

Lại rầm rĩ cười một trận, cả đám thảo luận sôi nổi mình thích dùng tư thế nào, nhiệt tình lấy Diệp Vũ Chân ra nghĩ bậy một phen. Hết câu này tới câu khác lọt vào tai, Diệp Vũ Chân bỗng cảm thấy mình đã chết lặng. Ngay lúc đám người còn đang rôm rả bàn chuyện thì cửa thoát hiểm đột ngột mở phăng ra, một người hét lên giận dữ, “Bọn mày làm cái trò gì ở đây? Dám nói xấu sếp bọn này sau lưng à? Phắc phắc phắc, tao phắc hết chúng mày một lần thì mới tiệt sạch giống t*ng trùng xộc não ngu xuẩn của lũ chúng mày!”

Nói xong đồng thời vung cú đấm, dộng thẳng vào mặt tên Jason vừa huyên thuyên nhiều nhất. Những người bên ngoài cùng vị đồng nghiệp đang đứng hút thuốc cuống quýt lao vào chặn cậu ta, “Tom, Tom, họ không có ý đó đâu, chỉ nói đùa thôi, đừng tưởng thật!”

Jason bị đấm cho vẹo cả cằm, tức tối trút giận, “Mẹ kiếp, tổ trưởng chúng mày có bản lĩnh thì đừng có dính líu đến mấy cái yêu đương ba lăng nhăng này để rồi liên lụy cả tập thể bị phỉ nhổ vào mặt. Anh ta còn dám ý kiến ý cò á!”

Mắt Tom đỏ au au, “Jason, tổ trưởng của mày bị tội phạm bắn trúng đầu nên là anh hùng, còn tổ trưởng chúng tao bất hạnh bị tội phạm cưỡng bức nên bị chính đồng nghiệp của mình giễu cợt hay sao?”

Nhất thời lối thoát hiểm im phăng phắc. Diệp Vũ Chân đau khổ ôm đầu mình, vị đồng nghiệp đang giữ chặt Tom run lẩy bẩy hỏi, “Thật ư? Tom? Thật ư?”

Tom phẫn hận thốt ra, “Chuyện này chả nhẽ tôi đùa được?”

Vị đồng nghiệp buông Tom, túm chặt cổ áo cậu ta rít lên, “Đáng chết, là ai, cậu nói đi là gã nào đã làm!”

Jason cũng trở nên ngượng ngập, “Tom, nói đi, kẻ nào là chủ mưu, bọn này tuyệt đối không tha cho gã!”

Tom trưng vẻ coi thường, “Hứ, chỉ bằng các ông mà đòi đe dọa con…”

Diệp Vũ Chân đứng bật dậy, quát, “Tom!”

Hàng loạt ánh nhìn đổ dồn về nơi phát ra tiếng quát này, trông thấy Diệp Vũ Chân tái nhợt mặt, đứng tại một tầng hành lang, mặt nhiều người lập tức đỏ bừng như bốc cháy. Jason lại lắp ba lắp bắp, va cả răng vào nhau, nói gì nghe chẳng rõ.

“Sĩ quan cảnh sát Diệp…” Tất cả cùng cúi đầu, nhỏ giọng thưa.

“Theo tôi, Tom!” Anh cũng không nhiều lời, mở cửa rồi nhanh chóng ra ngoài.

Tom trước tiên là sợ sệt, sau đó là đắc ý, hả dạ đe nạt với mấy vị đồng nghiệp đang xấu hổ tới nỗi ao ước đào được một cái khe để rơi thẳng vào cửa đổ rác, “Chuẩn bị sẵn quan tài đi, xí xí!” Cậu chàng vênh vang đi theo Diệp Vũ Chân hệt như một công thần.

Người trong văn phòng hiển nhiên đang rầm rì vụ hôm qua, nhác thấy Diệp Vũ Chân là cúi gằm mặt, làm vẻ như đang chỉnh tề làm việc.

“Boss, Tổng cục trưởng tìm anh đấy ạ!” Linda đứng dậy, dường như tối qua cô cũng mất ngủ, đôi mắt thường ngày vẫn xinh đẹp bây giờ lại vòng thêm hai quầng đen to đùng, trông không khác gì loài cá nhiệt đới.

“Biết rồi!”

Anh đi vào văn phòng, Tom lũi cũi vào cùng anh, hỏi, “Sếp, theo anh nên phạt mấy người kia thế nào?” Nhưng mà Diệp Vũ Chân không trả lời, cậu ta chỉ thấy anh rút súng từ trong túi áo khoác, kiểm tra từng viên đạn.

Da đầu không khỏi run lên, Tom lúng búng, “Boss ơi, em, em thấy, tìm ai phạt họ đã đời một trận, hoặc là gán xừ tội gì đó rồi cho họ biến hết luôn đi…”

Bất thình lình anh chĩa súng ngay vào Tom, cậu ta hãi tới mức mắt đen sầm sì, “Boss, em thề em hông có làm gì hết á!”

“Nghe cho rõ, chuyện tôi tôi tự mình xử lý, không mượn cậu bao đồng… Mạng của Andrew, đích thân tôi sẽ ra tay, nghe đã hiểu chưa!”

Tom chả còn để ý được mấy thứ râu ria ngoài lề khác, cậu ta ý thức được tâm trạng Diệp Vũ Chân hiện tại đang xấu tới nỗi có thể gây ra bất cứ chuyện kinh khủng gì, thế là gật như giã tỏi, “Hiểu ạ, hiểu ạ, thưa sếp, em hoàn toàn hiểu ý anh!”

“Tốt!” Anh giắt súng sau lưng, đoạn phủ thêm áo khoác.

“Boss… Anh đến chỗ Tổng cục trưởng ạ…”

Ánh mắt Diệp Vũ Chân đau đáu về một phương vô định, anh bảo, “Không… Tôi đi giải quyết một việc đã, xong việc, tôi sẽ ra đầu thú.” Sau đó mở cửa đi thẳng ra ngoài.

“Đầu thú…” Chớp nhoáng, Tom tắc tịt không lý giải nổi ý anh, mãi sau như sực nhớ ra gì đó, cậu ta ‘ôi’ một tiếng, cuống quào đuổi theo anh ra cửa.

Diệp Vũ Chân ngồi trên xe, từ gương chiếu hậu nhìn thấy Tom đang chạy về phía mình, anh bàng quan, bật kính bảo hộ rồi tức khắc lái xe khỏi bãi đỗ.

Tom bất lực nhìn anh đi xa dần, vần vò đầu tóc và lẩm bẩm, “Đuôi số con gấu kia là bao nhiêu ấy nhỉ, 08, 09? Ai da, bình thường thuộc làu kia mà!!!”

Diệp Vũ Chân đứng đối diện với tòa nhà, đứng thẳng không hề nhúc nhích. Rồi đến lúc bầu trời xẩm tối, một tầng tòa nhà sáng đèn, anh mới bước nhanh vào nơi đó. Vừa mở cửa tầng dưới, bảo vệ gác cửa liền mỉm cười chào anh, “Anh Diệp, bạn anh đến rồi đấy ạ.”

Nhiều năm qua, họ đã chính thức coi anh và Andrew là một đôi thường xuyên giận dỗi nhau, mà Andrew cũng đã mua chuộc cả thảy rồi, thế cho nên gã mới có thể quang minh chính đại đi thay khóa cửa nhà anh suốt ngày như thế. Gã là Andrew, gã hoàn toàn có cách đổi trắng thay đen từ xâm nhập bất hợp pháp thành cư trú hợp pháp.

“Tôi đã biết!” Diệp Vũ Chân không nổi giận với nhân viên bảo vệ này, ngay cả anh cũng không nhốt Andrew bên ngoài được thì nói gì đến người bảo vệ yếu thế này chứ.

Anh đứng tần ngần trước cửa một lát mới nhấc tấm thảm ngoài cửa lên, quả thật dưới thảm có một chiếc chìa khóa mới coóng. Anh hít sâu một hơi, mở cửa.

Andrew đang đứng bên cạnh bàn, bộ Armani đặt may màu đen càng tôn lên dáng vẻ cao lớn và cặp chân dài của gã, mái tóc màu bạc nổi bật trên bộ đồ Tây đen sẫm, trong từng cử chỉ phong độ lại thấp thoáng vẻ nam tính tràn ngập hoang dã, chỉ cần nhìn một lần đã biết đây là một nhân vật tai to mặt lớn nguy hiểm có lai lịch bất phàm. Thế nhưng, quý ngài tai to mặt lớn và nguy hiểm này lại đang xắn tay áo bày biện đồ ăn từ hộp ra giữa bát đĩa gốm sứ thanh lịch. Đồ ăn Trung Quốc mà Andrew nấu căn bản không nuốt được, đâm ra lần nào gã cũng mua bên ngoài rồi mới bày vào mâm kêu tự mình làm. Cả hai đều tự ngầm hiểu sự thật, chẳng qua không nói ra, song gã Andrew lúc nào cũng câng cáo, kể lể với Diệp Vũ Chân là gã nấu ăn cực nhọc cỡ nào, rồi thì đòi hỏi anh phải báo đáp trên giường. Anh lẳng lặng đứng tại chỗ, cũng không hiểu nguyên nhân do đâu mình nhớ về những kỷ niệm ấy.

“Ơ… Sao sớm thế đã về?” Andrew hơi giật thót. Đành rằng đồ ăn mua coi như đồ ăn nhà vốn dĩ không phải là bí mật giữa họ, nhưng công khai bí mật khác hẳn với bắt quả tang tại hiện trường, hơn nữa điều Andrew lo âu nhất lại là đêm nay, gã không thể ỷ vào nó để mà đòi hỏi Diệp Vũ Chân chút đỉnh trên giường được rồi.

Anh vẫn đứng nguyên xi, rũ mắt trầm tư. Andrew quẳng hộp qua một bên rồi tiến gần đến anh, “Xảy ra chuyện gì, Vũ Chân, sao mặt mày khó coi thế này?”

Anh rốt cuộc cũng nâng tầm mắt, song song đó còn nâng cả tay, súng của anh cứ thế trỏ thẳng vào đầu gã.

Andrew bị bàng hoàng không nhỏ. Gã giơ tay đầu hàng, chậm rãi khuyên, “Vũ Chân, bình tĩnh!”

Vành mắt anh ửng đỏ, “Tại sao?”

“Tại sao cái gì?” Andrew chăm chú nhìn anh, lựa lời khuyên giải, “Từ từ nói thôi!”

“Tại sao, ta đã cố hết sức để thỏa mãn ngươi, tại sao ngươi vẫn muốn hủy diệt ta?” Bờ môi anh run rẩy, anh khăng khăng hỏi, “Tại sao, hả Andrew?”

“Ta hủy diệt ngươi?” Andrew thất thanh kinh ngạc, “Tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?”

Diệp Vũ Chân không đáp, chỉ thở ra hít vào hổn hển, hiển nhiên đang trong trạng thái kích động cực độ. Andrew đoán chừng nói nữa sẽ càng kích thích anh, nhỡ đâu lại làm anh nổ súng và gã toi đời thật, nên gã chọn cách im thin thít, chỉ đưa mắt nhìn thẳng anh. Đang trong thời điểm giằng co đỉnh điểm, cửa bật mở, Tom hồng hộc xông vào, gào toáng, “Boss, anh, anh, anh phải bình tĩnh!”

Andrew liền biết ngay cần phải hỏi ai, gã nói lớn, “Tom, đã xảy ra chuyện gì hả?”

Tom vất vả lắm mới thở chậm lại được, mau mồm giải thích, “Có người chiếu ảnh chụp *** của Boss trong lễ trao giải!”

“Cái gì, ảnh ***?!” Andrew lấy làm kinh hãi. Thế rồi đoán ra, gã vội vàng biện giải, “Không phải ta làm, Vũ Chân! Ta không đời nào làm cái trò đó đâu!”

“Ngươi không làm…” Như thể nghe được một câu chuyện hài hước, anh bật cười chế giễu, “Bao nhiêu năm qua ngươi vẫn lôi nó ra để uy hiếp ta đó thôi?”

“Đúng, ta rất muốn làm như thế!” Thấy mắt anh trừng lớn, gã hít sâu một hơi, “Ta muốn tuyên cáo với cả thế giới rằng ngươi là của ta, Diệp Vũ Chân là của ta. Nhưng ta tuyệt đối không làm thế, Vũ Chân, bởi lẽ ta không muốn chia sẻ thân thể ngươi cho con mắt người đời, kể cả chỉ là ảnh chụp. Mà quan trọng nhất… Ta biết nếu làm vậy, ngươi sẽ sợ lắm.”

Xúc cảm nơi Diệp Vũ Chân chẳng mảy may suy suyển chút nào, còn Tom thì rối đến độ phát khóc tới nơi. Cậu ta can không ngớt, “Boss, con gấu này không làm thế đâu. Gã ta chỉ biết ăn mảnh, chả bao giờ chịu hất đổ bát cơm của mình đâu?!”

“Không quan trọng…” Đôi mắt anh càng thêm đỏ sọng, “Không quan trọng. Nếu không phải do gã, nếu năm đó không phải do gã làm chuyện đó, không phải do gã chụp số ảnh đó, sao tôi đến nỗi… lâm vào bước đường cùng này!”

. /.

Chú thích:

1. Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp

Đây là một mệnh đề mỹ học nổi tiếng, ý nói trong quá trình thưởng thức thẩm mỹ của vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp xã hội, vẻ đẹp nghệ thuật… phải gìn giữ khoảng cách thích hợp, ví dụ như khoảng cách về thời gian, khoảng cách về không gian, khoảng cách về tâm lý, nếu không sẽ ảnh hưởng và suy yếu đến hiệu quả thẩm mỹ của chủ thể thẩm mỹ @@


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui