Tom sợ run cầm cập, mắt thấy ngòi bút tăm tối kia cách con ngươi mình chỉ có vài li, cậu ta sao còn suy nghĩ nhiều nhặn gì nổi, có gì khai nấy thẳng toẹt.
Kể sạch bách xong, lại thấy đối phương chỉ im bặt, cậu ta càng run tợn, “Tôi nói thiệt 100% đó, tổ trưởng, không có lấy nửa điểm giả dối!”
Chẳng hay phải chăng nét mặt cậu chàng thành khẩn quá mà Lâm Long cũng chịu buông tay. Ngòi bút dời khỏi tầm mắt cậu ta, Tom cảm thấy chân mình không thua gì cọng bún, xuội lơ ngồi phịch xuống đất.
Lâm Long đánh mắt nhìn Tom run rẩy trên đất tựa một bãi bùn nhão nhoét, liền cười khẩy khinh miệt, “Tao tin, cái óc bé tẹo của mày cũng chưa đạt tới trình độ dối trá mà tao không lần ra được trong vòng một phút, tuy nhiên…” Hắn giẫm lên đầu Tom, “Tao không giết mày không phải vì mày khai thật, lời nói thật của mày không đáng một xu với tao, chẳng qua mày là đứa duy nhất thực sự cho rằng Diệp Vũ Chân không từ chức, nội điểm đó đã chứng tỏ mày quả thật hiểu anh ta đấy. Tao nói rồi, hành lý hữu hiệu nhất để mày có thể bảo toàn mạng sống cho mày… Ấy là kiến thức hiểu biết về Diệp Vũ Chân của mày!”
Bị gót giày nọ giẫm lên đầu, Tom không thể gật đầu tỏ ý tán đồng đành nhấc tay và lắp bắp, “Tôi biết, tôi sai rồi, tổ trưởng oai phong sáng suốt ăn đứt cả Diệp Vũ Chân. Tôi nhất định dốc lòng trung thành vì tổ trưởng, tuyệt không hai lòng, tuyệt không hai lòng!”
Lâm Long thu chân về, khóe miệng cong lên, “Tuyệt không hai lòng là một câu rẻ rách. Đứng trước kẻ mạnh mà không biết khuất phục thì rõ là tự tìm đường chết. Có điều, mày thừa rõ tao mạnh hơn mày rất nhiều mà vẫn trung kiên với Diệp Vũ Chân, dáo dác kiếm tìm anh ta, thôi thì cũng phải công nhận tấm lòng mày. Thảo nào mày vô tích sự thế mà anh ta có thể tin tưởng mày vậy!”
Tom nằm im re, răm rắp đồng ý, “Là, là tôi có mắt như mù!”
“Tốt!” Lâm Long cuối cùng cũng ‘ân xá’ cho cậu chàng, “Đứng lên, kể cho tao nghe về Vũ Chân!”
Tom vội vàng đứng dậy, nịnh nọt lấy lòng, “Không biết tổ trưởng muốn nghe gì ạ?”
Lâm Long vuốt vuốt cằm, đoạn hất mắt, “Tao muốn biết những lúc cảm xúc của Diệp Vũ Chân bị dao động mạnh!”
“Ý…” Tom cố hồi tưởng, “Những lúc cảm xúc anh ấy bị dao động mạnh thường là do con gấu đáng ghét kia quấy rối, mỗi một lần ấy, trông anh ấy hết sức phiền muộn! Anh ngẫm xem, bị một gã siêu lưu manh, siêu cướp giật quắn quéo bên mình suốt ngày, chớ nói anh ấy, đến cả chúng tôi đứng ngoài nhìn cũng còn thấy ghét không chịu được! Thỉnh thoảng anh ấy nghe điện thoại từ gã xong, đau khổ tới nỗi bỏ cả ăn trưa…” Tom càng nói càng hứng, cái tật xấu thường ngày lại được thể đến giờ phát huy, bài báo cáo của cậu ta luôn chỉ có nửa đoạn đầu là trần thuật, còn nửa đoạn sau trở đi chính là nghệ thuật miêu tả.
“Kết đi!” Tiếc thay, Lâm Long chừng như cực kỳ khó chịu vì nghe nhắc đến Andrew, hắn xẵng giọng, “Kể cái khác!”
Tom ngẩng đầu nghĩ nghĩ, “Những lúc cảm xúc dao động mạnh của Boss thật sự không nhiều lắm, ngoài Andrew… Vậy chỉ có lúc nhận được chuyển phát nhanh từ Nam Phi…”
Mắt Lâm Long nhất thời sáng lên, giục, “Nói tiếp!”
“Cũng không hẳn là dao động mạnh lắm, nhưng mà có vẻ buồn. Hơn nữa mỗi lần như thế, Boss đều không thích ai quấy rầy anh ấy, ví dụ tôi mà kiếm cớ mò vào phòng anh ấy là y như rằng bị trừ lương!” Tom đoán định, “Đại khái tả nó là tâm trạng xấu đi!”
Lâm Long tự xoa móng tay mình, cười cười đầy đăm chiêu, “Cũng phải, cớ sao tao lại quên khuấy mất chuyện quan trọng này nhỉ?” Thế rồi, phất phất tay, “Được rồi, ra ngoài đi, có việc tao lại gọi!”
Tom thất thểu về chỗ làm việc, cứ nghĩ đến biểu cảm đắc ý của Lâm Long là lại một lần rùng mình. Cậu ta băn khoăn chuyện mình vừa nói có gì quan trọng hay không, thế là ảo não tự vò tóc.
Cùng lúc này, Andrew cũng đang tiếp đón một vị khách ngoài ý muốn. Khi gã bước vào cánh cửa xoay của một quán café liền gặp một thanh niên trẻ tuổi tóc đen, áo khoác đen đang ngồi sẵn tại một góc, nhàn nhã lật giở một cuốn tạp chí.
“Ngươi là Daniel?” Andrew đi qua rồi hỏi.
Dung Thanh nâng tay bày tư thế mời, Andrew bèn kéo chiếc ghế đối diện hắn, ngồi xuống, đan hai tay vào nhau, “Ngươi nói ngươi biết tung tích Diệp Vũ Chân?”
Dung Thanh gấp chỉnh tề quyển tạp chí lại, mới đáp, “Không chỉ biết, ta còn có thể cứu anh ta!”
Nhìn lướt hắn, Andrew tựa mình vào lưng ghế, mỉm cười, “Nói đi, ngươi có điều kiện gì?”
Dung Thanh nhìn xuống bàn tay trắng nõn của mình, trả lời, “Vốn dĩ điều kiện cũng không khó khăn quá, là do Diệp Vũ Chân tự đề đạt thôi… Sau khi ta cứu, anh ta sẽ trở thành người tình mới của ta, hoặc nói ngược lại cũng được. Nói cách khác, chuyện giữa ông và anh ta sẽ chỉ còn là quá khứ!” Dứt câu, chỉ lẳng lặng nhìn Andrew, rồi hắn mới nâng tách, khoan thai uống một hớp café, “Ông biết anh ta nói gì với ta không? Rằng anh ta không yêu ông… mà yêu một người có tên Tăng Vũ Sâm, còn nói y rất giống ta, chơi dương cầm cũng giỏi nữa, phải không nhỉ? Vừa hay, người yêu trước của ta cũng giống Vũ Chân lắm, cho nên bọn ta cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt diệu, một cơ hội để bắt đầu lần nữa cùng nhau.”
Dung Thanh nói rất nhẹ nhàng song lại vô cùng chậm rãi, vô cùng rõ rệt, chữ nào chắc nghĩa chữ nấy, không hề lệch lạc sang nghĩa khác, cứ thế rót thẳng tắp vào lỗ tai, vào trái tim người đang nghe. Nếu ví ngôn ngữ là một con dao, hiển nhiên Dung Thanh chính là người cầm chuôi dao vô cùng thiện nghệ.
Đáp lại hắn cũng chỉ là cái nhìn lẳng lặng của Andrew, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, sau đó gã cười khình khịch, “Mơ hão! Ý ta là, ta tin Vũ Chân có nói thế thật, nhưng ta không chấp nhận để hắn và ta chỉ là chuyện quá khứ! Ngươi hiểu đó, khi ngươi có một tình nhân hơi hồ đồ, ngươi bắt buộc phải có cái đầu thông minh một tí. May mắn là chỉ số thông minh của ta cũng đủ dùng.”
Dung Thanh bật cười, đáp lại, “Hồ đồ à, ta không biết Diệp Vũ Chân hồ đồ cơ đấy!”
Andrew nhoài mình về đằng trước, cười khe khẽ, “Ngươi cảm thấy ngươi hiểu Diệp Vũ Chân lắm ư? Hắn đã ở cạnh ta năm năm ròng, trong cảm thụ của hắn, ta là ai, ở vị trí nào nào?”
Dung Thanh bê tách café lên, ung dung ngả lưng vào ghế. Hắn cũng đồng thời mỉm cười, “Bởi ông đã muốn ta đoán, vậy thì ông giống một cái hang nương náu tạm thời của anh ta, không quá thích thú, ngặt nỗi không còn nơi nào để đi nữa, đúng chứ? Có lẽ bao giờ Vũ Chân dọn tới nhà mới sẽ có đôi chút quyến luyến về cái hang, nhưng một khi khát vọng và niềm vui với cuộc sống mới dâng trào, chút quyến luyến ít ỏi ấy sẽ chả thấm vào đâu!”
Andrew bình thản đáp, “Hình dung hay phết, nhưng ngươi chưa đủ hiểu Vũ Chân rồi. Đối với hắn mà nói, lâu nay hắn vẫn chỉ ở hang, chưa từng có mái nhà thực thụ cho mình. Dù là Diệp gia hay là chỗ ta cũng vậy, trong mắt hắn cũng chỉ là cái hang cái hốc, thành thử, nhà hắn thực ra chính là cái hang, và cái hang chính là nhà hắn. Mẫu người như hắn, cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn nên không chịu thừa nhận tình cảm của mình dễ dàng quá, bởi bằng cách đó, hắn mới không nơm nớp nỗi sợ liệu có khi nào hắn đánh mất hay không. Nhưng thực chất người như thế lại là người cố chấp về tình cảm nhất. Ta thì… dù không phải người tình, ta cũng là người nhà của hắn, hắn có thể vứt bỏ ta nhưng ta tuyệt đối không thể vứt bỏ hắn, bởi lẽ không một sự thương tổn nào gây ra nỗi đau cho hắn lở loét hơn việc bị người nhà vứt bỏ! Ngươi có thể hiểu ý ta không?”
Dung Thanh nhìn chằm chặp Andrew mãi, sắc mặt hắn bợt bạt hẳn đi mà không hiểu nguyên cớ. Sau rồi, hắn đứng dậy, rút tiền từ chiếc ví da và kẹp dưới tách café, bảo, “Ta xin ghi nhận, thế nhưng… Nói vậy, chuyện Diệp Vũ Chân, thứ cho ta đây không thể giúp được!”
Ngay thời khắc hắn rẽ ngang qua Andrew, gã bỗng cất tiếng, “Ta sẽ chờ ngươi đổi ý!”
Dung Thanh gật nhẹ đầu ngụ ý tạm biệt rồi mở cửa rời đi, đám vệ sĩ bèn đi lên hỏi, “Thiếu gia, lên xe ạ?”
Hắn lắc đầu, đơn giản đút tay vào túi áo khoác và thả bước giữa con phố. Đường phố London nườm nượp từng dòng xe cộ như mắc cửi, lại nhớ đến câu nói của Andrew ban nãy: “Hắn có thể vứt bỏ ta nhưng ta tuyệt đối không thể vứt bỏ hắn, bởi lẽ không một sự thương tổn nào gây ra nỗi đau cho hắn lở loét hơn việc bị người nhà vứt bỏ…”, hắn cúi đầu, lào thào tự nói, “Em đã từng coi anh là người nhà của em, phải không? Anh đã gây ra vết thương lớn nhất cho em, nên em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, phải vậy không… Seven.” Nói rồi, lại thở một hơi dài thật dài giữa con đường tấp nập.
Lâm Long nhận được cuộc điện thoại bất ngờ từ Dung Thanh. Từ hồi hắn giận dữ rời tòa lâu đài vẫn chưa chịu nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào của Lâm Long hết, dè đâu hôm nay lại chủ động mời Lâm Long đi ăn.
“Tao so đo nhỏ mọn với mày làm gì, huống chi đó chỉ là một người xa lạ. Không đâu xích mích với bạn bè chỉ vì một người lạ thì không nên!” Dung Thanh nở nụ cười.
“Thì đấy, tao nói đi nói lại anh ta không phải Seven rồi mà.” Lâm Long cười cười, “Anh ta khác xa Seven. Tối nay mày rảnh thì đến chơi đi, mày sẽ càng hiểu tường tận hơn đấy.”
Dung Thanh nhận lời, “Ừ, đằng nào tối nay cũng buồn tẻ.”
Lâm Long cực rành rẽ về cơ thể Diệp Vũ Chân, hắn luôn biết thời điểm thích hợp để cản trở tinh thần Diệp Vũ Chân đạt được thời gian tĩnh dưỡng đầy đủ, vì vậy dù anh không nói quá nhiều, song mới có mấy ngày ngắn ngủi mà vẻ mệt mỏi đã hằn đậm trên gương mặt anh, tinh thần thoạt nhìn đã biết ngay không hề tốt.
Dăm ba tên vệ sĩ tiến vào, một kẻ nâng cánh tay anh lên, dìu ra ngoài. Hễ lần nào được dẫn đi, anh đều kỹ lưỡng quan sát. Tuy nhiên phải công nhận rằng đây mới là đường hầm đúng nghĩa nếu so sánh với tòa biệt thự dưới lòng đất Andrew hay chơi đùa, những bức tường ẩn mình sâu tít dưới lòng đất cực dày có trang bị các thiết bị công tắc, trừ phi có người thả anh ra, bằng không anh không có tia hy vọng nào chạy khỏi nó! Chưa hết, Lâm Long cũng rất chú ý trong việc dùng thuốc với anh, hắn thường đổi thuốc theo định kỳ đủ khiến anh thất thoát sức lực mà vẫn tránh cho cơ thể anh kịp sinh ra kháng thể.
Diệp Vũ Chân bị đám vệ sĩ áp tải vào thang máy, thông xuống một tầng đại sảnh trong lâu đài rồi cửa mới mở, anh phát hiện mình đang đi vào một phòng chiếu phim. Đám vệ sĩ thả anh xuống ghế sofa, Lâm Long phẩy tay với chúng. Chờ cho phòng không còn ai nữa, hắn mới chuyển mắt qua anh mà cười, “Bên dưới, có phải muốn tôi lắm rồi không?”
Anh im lìm không đáp, hắn vẫn tà tà cười, “Hiện tại chắc anh vẫn chưa cảm giác, nhưng năm năm, mười năm nữa, anh lại mong ngóng được tôi liếc mắt một lần như ngóng sao ngóng trăng ấy chứ!”
Hắn cố tình dài giọng, càng khiến con số thời gian năm năm và mười năm trở nên đằng đẵng. Diệp Vũ Chân một mực không lên tiếng, hắn bèn ngồi xuống cạnh anh, cầm lên ngón tay thuôn mảnh và vuốt ve những vết chai sần trong lòng bàn tay anh, cười bảo, “Khoảng cách thời gian chừng ấy, còn ai nhớ tới anh đây, Andrew ư… Tôi còn tưởng gã sẽ đến cứu anh cơ, thế mà gã lại ói ra một câu rằng anh là dạng người không cần đến cứu. Vậy còn Tăng Vũ Sâm nhỉ? Thiết nghĩ… Nếu nói y lưu tâm sao anh bỗng mất tích lâu như thế, thà nói rằng y chẳng qua có chút tò mò thôi, đúng không? Diệp Vũ Chân, anh là một người không ai thèm nhớ đến…”
Lần này, cuối cùng hắn cũng hài lòng vì sắc mặt Diệp Vũ Chân trắng bệch đi. Hắn nắm tay anh, bật chiếc màn hình chính giữa trung tâm trong số ba mặt màn hình, giới thiệu, “Hồi sang trường bên Nam Phi đặt bom, tôi từng có thời điều tra Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm, tôi muốn biết chúng nó rốt cuộc là nhân tài phương nào mà làm anh vương vấn mãi như thế…” Trên màn ảnh bắt đầu xuất hiện hình ảnh của Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm đang sóng vai nhau đi giữa từng gian hàng siêu thị, chốc chốc lại ghé tai nhau thầm thầm thì thì, sao mà êm ấm và ngọt ngào. Lâm Long cười nói, “Mấy cảnh đầu này cũng không có khả năng thuyết phục gì lớn lao lắm, nhưng hai đứa nó ân ái thân mật thế thật làm tôi hơi ngạc nhiên, vẻ chừng nó hoàn toàn không nhớ đến sự tồn tại của anh… Vũ Chân! Hoàn toàn không nhớ đến anh, người đã hy sinh vì nó mà bị cưỡng hiếp, hy sinh vì nó mà bị giam cầm…”
Tăng Vũ Sâm đang đẩy xe hàng bỗng ngoái lại như có gì đó cần nói với Hứa An Lâm, thế mà ngay lúc cậu không phòng thủ, y liền hôn cái ‘chóc’ một cái, mặt Hứa An Lâm đỏ bừng nhưng lại không thể nổi cáu giữa nơi công cộng. Khung cảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy nó ngọt hơn đường, đến cả người ngoài xem thôi cũng thấy hết sức ngọt ngào, song Diệp Vũ Chân sau trước chỉ lặng yên, nhích dần vào ghế sofa, tựa đầu sang một bên.
Cửa mở, Dung Thanh đi vào. Hắn nhìn lướt qua màn hình, lại nhìn đến Diệp Vũ Chân đang ngả đầu trên tay vịn ghế, lông mày hắn hơi hơi nhíu lại. Dường như Diệp Vũ Chân trông còn hốc hác hơn cả tuần trước, Lâm Long nói hắn rất hiểu Diệp Vũ Chân có lẽ là đúng rồi, chí ít hắn cũng biết cách tra tấn Diệp Vũ Chân thế nào để anh thấy đau thật sự.
Lâm Long cười xòa với Dung Thanh, “Có đúng là khác nhau không? Seven đối xử với tình nhân cũ nhẫn tâm hơn Vũ Chân nhiều!”
Dung Thanh không đáp, ngồi xuống ghế sofa bên kia, mà hình ảnh lúc này cũng chuyển tiếp. Ai biết đâu tiếp theo lại là phim nóng của Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm, hai người quấn quýt nhau trên chiếc giường trải drap trắng xóa, tiếng thở và tiếng cười lởn vởn thi thoảng lại dật ra. Lâm Long khoái chí, “Thật là một cặp hạnh phúc quá chừng. Vũ Chân, xem xem, có phải bản thân anh trơ trọi biết mấy so với chúng không nào?”
Diệp Vũ Chân co chân lại rồi gục xuống đầu gối, Lâm Long lấy làm vui vẻ, “Phải, trơ trọi biết mấy, tựa như đêm ấy chúng nó yêu thương nhau ngay kế bên, hoàn toàn không đoái hoài gì đến anh đang bị Andrew cưỡng hiếp tại gian phòng bên cạnh. Giá như Tăng Vũ Sâm lúc ấy chịu bỏ bớt chút tâm tư, à thôi, nửa phần tâm tư đi qua xem anh đã ngủ chưa, có khi anh sao phải gánh chịu kết cục ngày hôm nay”? Lâm Long dán rạt vào tai anh, nhả rõ ràng từng chữ một, “Một tên sẵn sàng giao anh đang say túy lúy cho gã Andrew thâm độc, thậm chí lòng quan tâm dành cho một người bạn, nó cũng chưa bao giờ trao cho anh, trong khi anh lại chấp nhận lấm bùn, nhận hết lăng nhục vì nó… Có phải thế không?”
Diệp Vũ Chân lẳng lặng không nói nhưng mái đầu đang vùi trong cánh tay lại dúi xuống sâu nữa. Lâm Long lùa tay vào tóc anh, gằn khẽ, “Tôi đang hỏi anh, có phải thế không?”
Đoạn, hắn giật mạnh tóc anh ra sau, ép anh phải ngẩng mặt đối diện với màn hình, sau đó hắn bật màn hình bên trái, đến lượt những tấm ảnh Andrew đã chụp sau khi xảy ra chuyện đó được trình chiếu. Hắn cười hả dạ, “Có phải giống thế này không? Ở đằng này anh đang bị cưỡng hiếp, còn chúng âu yếm nhau ở ngay bên cạnh!”
Diệp Vũ Chân trân trối nhìn số ảnh đó, cuối cùng cũng không kiềm được cơn run. Bấy giờ Lâm Long bỏ tóc anh ra, từ từ quỳ gối trước mặt anh, hôn lên mu bàn chân trần anh co trên ghế, ngước mặt cười đầy âm hiểm, “Anh từng kể có một buổi sáng anh đã sợ đến bủn rủn cả người, vì anh rất sợ để người đời biết việc anh đã bị phạm nhân mình đuổi bắt cưỡng hiếp. Có phải vì nỗi sợ ấy quá khắc sâu nên sau này cứ gặp gã là anh không dám phản kháng…” Vừa nói, hắn vừa du di nụ hôn dọc từ chân anh lên đến mu bàn tay đang úp trên đầu gối, rồi tiếp là hôn đến con ngươi thẫn thờ. Sau đó hắn vươn tay, miết mở miệng anh, cười mỉm, “Vũ Chân, chúng ta hãy lặp lại màn ấy lần nữa vậy, vì tôi rất ghét thái độ ngạo mạn của anh. Nếu anh không chịu phối hợp, vậy hãy học cách thuận tòng đi!”
Hắn cúi xuống, hôn lấy hôn để, ấn ngã anh xuống ghế, mọi âm thanh nghèn nghẹn của anh đều bị hắn giam hãm giữa hai phiến môi. Lâm Long hung hăng xé toang áo anh, từng mảnh quần áo tơi tả bị hất lên vung vãi giữa không trung tựa như bông tuyết.
Dung Thanh nãy giờ chỉ yên ắng ngồi cạnh, giờ phút này đứng dậy và nói, “Mày chơi đi, tao về đây!”
Lâm Long bỏ Diệp Vũ Chân ra, ngẩng đầu hỏi, “Daniel, mày cụt hứng à? Không xem nữa à?”
“Có phim cưỡng *** để xem là tốt, mỗi tội… mày lại đi sao chép ý tưởng của người khác thì chẳng có gì hay ho mà xem!” Dung Thanh lắc đầu, rồi mở cửa thang máy biến mất khỏi căn phòng.
Nhìn theo cánh cửa kia, Lâm Long chỉ cười lạnh. Hắn lại cúi xuống, vuốt ve ngón tay theo đường nét khuôn mặt anh, rủ rỉ, “Nói một câu đi, Vũ Chân, biết đâu chừng tôi sẽ giống Erik, thỏa mãn nguyện vọng giúp anh cũng nên!”
Diệp Vũ Chân chầm chậm hé mắt, thoáng nhìn qua Lâm Long, rồi đột nhiên anh xoay người nôn mửa. Thực tế anh vẫn chưa ăn gì, nên nôn mãi cũng chỉ là hành động đang nôn thôi.
Cặp mắt Lâm Long trở nên đỏ ngầu, gằm ghè nhìn Diệp Vũ Chân. Hắn nghiến răng, “Trong việc chọc tức người khác, anh quả là một chuyên gia, Vũ Chân ạ!” Hắn ngẩng lên gọi, “Người đâu!”
Lũ vệ sĩ liền mau chóng tiến vào, hắn chỉ tay vào anh trên ghế sofa, ra lệnh, “Dẫn anh ta về nhốt lại xuống hầm. Diệp Vũ Chân, tôi sẽ chọn một sáng ý xuất sắc hơn nữa để chiếm hữu anh, hy vọng đến lúc đó anh hãy ghi nhớ sâu sắc nhé!” Bọn vệ sĩ không dong dài nhiều, lôi anh khỏi ghế và vào thang máy. Lâm Long nhìn theo, cười lạnh lẽo.
Dung Thanh đi xuống chiếc xe của Lâm gia, nhìn nó đi hẳn rồi, hắn mới rút di động, gọi vào một dãy số, “Andrew, chuyện kia… Ta có thể suy xét. Nhưng ta muốn biết ông lấy gì đảm bảo không để cho chuyện này tái phạm, nếu không nó cũng chỉ là một lần khởi động lại trò chơi theo đánh giá của Nore mà thôi. Về phần ta, chỉ vì làm việc thiện mà đắc tội bạn tốt thì không hay lắm đâu.”
Andrew trả lời, “Cho ta thời hạn một tuần, ta sẽ cho ngươi hồi đáp ưng ý.”
“Được, ta chờ tin tốt. Nhưng ông phải nhanh lên, tình trạng tinh thần Diệp Vũ Chân không tốt lắm, Lâm Long điên rồi, cậu ta tiêm các loại thuốc cho anh ta, không biết còn sẽ tiêm thứ gì nữa đâu, chắc hẳn ông không muốn thấy hậu quả lúc đó chứ?”
“Ta hiểu, ta còn sốt ruột hơn ngươi đây!” Andrew nghe thấy đối phương cúp máy, ngồi thừ người ra mãi. Hồi lâu sau, gã mới gác máy, hít vào thở ra mấy bận mới tiếp tục gọi điện thoại, “Ngài Jock nghị sĩ phải không? Đề nghị ấy ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nó thật sự là một đề nghị rất tuyệt. Tối nay chúng ta có thể gặp nhau không?” Gã vừa cúp máy, lập tức tên áo đen đứng cạnh bèn thưa hỏi, “Chủ nhân, ngài đáp nhận mối buôn bán vũ khí cùng gia tộc Geoffrey theo ý nghị sĩ Jock thật ạ?”
“Làm sao? Mày thấy buôn vũ khí không giàu bằng buôn kim cương chắc?” Andrew thốt ra lạnh lùng.
“Không ạ…” Tên áo đen liền mau mắn nịnh bợ, “Chủ nhân buôn gì cũng giàu, hiềm nỗi…” Hắn chùng giọng, “Diệp Vũ Chân có nhắc bất kể công việc phi pháp mới gì của chúng ta, muốn làm đều phải do anh ta phê chuẩn, kim cương là mặt hàng duy nhất anh ta chấp thuận. Tuy mấy hộp đêm và mấy câu lạc bộ tư nhân cũng được nhưng đều gắn danh nghĩa cho kẻ khác, loại làm ăn nhỏ nhặt đó anh ta còn càn quét suốt ngày, nói chi đến phi vụ vũ khí khổng lồ này…”
“Mày sợ ư?”
“Dĩ nhiên không ạ…” Hắn sượng sùng, “Chỉ là ngài biết tính anh Diệp rồi đấy, anh ta nói không được là không được, nếu lén làm, anh ta nhất định không bỏ qua! Em không phải lo lắng vì em đâu, chủ yếu là em không muốn mối quan hệ giữa ngài và anh Diệp bị sứt mẻ gì thôi!”
“Tao lâu nay vẫn thuận theo đúng ý hắn, cho rằng mấy việc cỏn con đó không đáng làm hắn mất vui!” Andrew điên tiết gạt phăng mọi thứ trên bàn loảng xoảng xuống đất, gào rú, “Thế nhưng giờ tao mới biết, hắn căn bản có bảo vệ nổi bản thân mình đâu. Từ giờ trở đi, vứt mẹ hết mệnh lệnh của hắn, vứt mẹ hết Interpol tơ piếc đi, tao phải đứng trên đỉnh cao thế giới, tao phải để cho tất tật thiên hạ đều biết, đứa nào dám động vào hắn, tao sẽ cho nó không còn lành lặn mà sống trên đời!”
Tên áo đen nuốt nước bọt, ngậm ngùi đi nhặt nhạnh đồ đạc. Andrew quả nhiên đến gặp vị nghị sĩ kia tại câu lạc bộ St Mary Street nổi danh nhất thành phố, mà điều làm tên áo đen không ngờ nhất đó là, vị này té ra đã quen biết Andrew từ tận thủa nào, hình như họ đều cùng chịu ơn ông linh mục đã chết của nhà thờ ngày xưa.
“Ông nghĩ thông suốt là tốt rồi!” Ông ta cười vỗ vỗ lên bờ vai rộng của Andrew mà rằng, “Nói thật, ông là người tốt nhất bọn ta có thể chọn ra. Chưa cần bàn đến thực lực và quan hệ với tổ chức Interpol, ông còn là người mà ta tin tưởng. Thành viên trong Nội các nhiều, song muốn họ chọn được một trùm xã hội đen đáng tin quả thực như mò kim đáy bể.”
Andrew rót một ly rượu cho ông ta, đáp trả, “Xin nhận lời khen!”
“Không, ông đã hợp tác cùng Interpol bao năm như thế đủ cho bọn ta nhận thấy ông là người đáng để hợp tác! Andrew, đây là một cơ hội có một không hai, trước kia ông cứ thờ ơ khiến ta tiếc vô cùng. Hãy nghĩ xem, gia tộc Geoffrey làm thế nào mới có thể đứng tại hàng ngũ những gia tộc lớn mạnh nhất…” Ông ta vừa nâng chén vừa cười nói, “Cạn ly vì Andrew đại quý tộc của tương lai!”
Andrew cũng nhướn môi cười, hai ly thủy tinh cụng vào nhau kêu ‘leng keng’. Tên áo đen nhìn hai ly rượu ấy, thầm nghĩ những ngày thái bình vậy là đã chấm hết. Chỉ e đến khi Diệp Vũ Chân trở về, ngoại trừ gia tộc Geoffrey, hẵng còn một cuộc chiến ầm ỹ nữa đang chờ đợi các anh.
Có lẽ thế sự luôn diễn biến như thế, sự thật mãi mãi vượt tầm khả năng bạn có thể tưởng tượng được.
Mấy ngày nay Lâm Long cũng bận rộn không ngớt, bởi lẽ từ hôm đó, Diệp Vũ Chân như thể khép mình trọn vẹn, không ăn không ngủ, Lâm Long có kích thích cỡ nào, anh cũng không mảy may phản ứng. Hắn cực kỳ bực bội, nhưng ngoài bực bội cũng chẳng còn biết làm gì hơn. Dù chỉ gần ngay trong gang tấc với anh mà thôi, hắn vẫn hệt như bị anh nhốt ngoài cánh cửa.
Hắn ngồi cắn móng tay trong văn phòng, vừa lúc Tom cười nịnh thò cổ vào, “Tổ trưởng, anh có thư.”
Ánh nhìn của Lâm Long từ từ dừng trên mặt cậu ta, bỗng nhiên ngời sáng. Tom bị rùng mình, luống cuống hỏi, “Tổ trưởng, anh…”
“Mày có muốn gặp Diệp Vũ Chân không?” Lâm Long đột ngột mở lời.
Tom giật nảy, thư từ trong tay loạt soạt rớt hết xuống sàn nhà. Lâm Long chỉ dửng dưng nhìn cậu ta, phán gọn lỏn, “Tối nay, chuẩn bị đi.”
“A, a, được, được!” Tom cuống quýu ngồi xuống nhặt dọn hết mớ giấy tờ.
Lâm Long cười nhếch mép. Đến tối, Tom hết cầm súng lên lại bỏ súng xuống, nghĩ đi nghĩ lại, dù cậu có vác đại bác đi cũng không cứu Diệp Vũ Chân về được, đâm ra sau cuối vẫn ngoan ngoãn đi tay không. Tới khi vệ sĩ Lâm Long lục soát toàn thân cậu, cậu chàng thấy mình đã sáng suốt quá đỗi.
Mắt cậu ta bị bịt kín, tống vào một con xe đen ngòm. Cảm giác xe lái đi rất xa rất xa, rồi có người lôi cậu ra khỏi xe và dẫn cậu đi thẳng, bịt mắt vẫn chưa được phép tháo. Đến lúc được bỏ bịt xuống rồi, cậu ta vừa đảo mắt cái đã trông thấy Diệp Vũ Chân bó gối ngồi lầm lỳ trong một góc, dẫu nơi đó chỉ có ánh đèn tờ mờ nhập nhoạng nhưng cậu không thể lầm lẫn người đang bị giam sau chấn song kia chính là Diệp Vũ Chân.
Tom kích động lao lên, lay chấn song rầm rầm, “Chúng mày điên rồi à? Sao chúng mày dám đối đãi với sĩ quan của bọn tao như thế? Tao sẽ kiện chúng mày…” Mới đang hú hét được nửa chừng, đầu đã bị gí súng, nòng súng hiển nhiên có hiệu quả hơn mọi lời đe dọa, Tom tức khắp ngậm mồm. Cậu ta ấp úng, “Tôi, tôi đùa xí thôi. Tổ trưởng, anh, anh biết thừa tôi hay nói giỡn mừ!”
Lâm Long chỉ đơn giản nhìn cậu ta, “Tom, nếu hôm nay mày không thể khơi gợi một phản ứng nào từ Diệp Vũ Chân…” Hắn xẹt bàn tay cắt ngang qua cổ mình, chậm rãi phun ra, “Mày xác định đi!”
Tom run như cầy sấy, đáp tía lia, “Vâng ạ, vâng ạ, tôi là tâm phúc của anh Diệp mà, anh ấy thấy tôi là có phản ứng ngay ấy mà!”
“Tốt lắm!” Giọng nói Lâm Long vang lên rét buốt, “Mở cửa, cho vào!”
Tom bị đẩy thô bạo vào bên trong, cậu ta liền vọt khẩn cấp tới trước mặt Diệp Vũ Chân, gọi liên hồi, “Boss ơi, Boss, em là Tom đây, Tom đây anh!”
Diệp Vũ Chân hoàn toàn bất động, ánh mắt chai lỳ rơi tại một điểm vô định trên mặt đất. Tom quýnh quáng tới độ mồ hôi đầy mặt, không ngừng gọi, “Boss, em là Tom hay mua café đen và sanwich anh thích cho anh đây mà…”
Cậu ta gọi câu này xong, ánh mắt Diệp Vũ Chân khe khẽ chuyển động, môi thì thào, “Café đen… Tom…”
Rốt cuộc Tom cũng nhẹ lòng hẳn đi, cậu ta khóc nấc lên vì mừng, “Vâng vâng, em là Tom café đen ạ…”
Lúc này, Diệp Vũ Chân đã chịu dời mắt nhìn cậu. Anh nhìn vào hai mắt cậu ta, lẩm bẩm, “Café đen của tôi đâu? Cậu đi lâu vậy rồi sao vẫn chưa mua về?”
Tom vừa nhìn Diệp Vũ Chân một cái, tim liền nện những nhịp đập kinh hoàng. Cậu ta vội vã xoay đi, gào toáng, “Café đen, đi mua café đen!”
Lâm Long hít sâu một hơi, phân phó mấy kẻ đứng ngoài, “Mau, đi pha café đi!”
“Không pha!” Tom lại hét, “Phải mua ở cửa hàng tiện lợi!”
Lâm Long trừng mắt, hỏi đầy mùi nguy hiểm, “Khác quái gì nhau?”
Tom cáu kỉnh cãi lại, “Boss không chơi với mấy loại café sang chảnh đắt tiền đâu, anh ấy thích uống café ở mấy nơi náo nhiệt và có sức sống con người!”
Cái nhìn hằn học của Lâm Long hiếm khi được dịp dịu lại, bèn quay đầu dặn, “Nhanh lên, tìm quán café nào đó rồi mua về nhanh!”
Chả mấy chốc đã có café đen được bưng đến, ngay khi vệ sĩ chuẩn bị bê vào thì bị Lâm Long đứng bên thình lình ngăn cản, “Gượm đã…”
. /.