Bông Tuyết Định Mệnh

Hàn Tử Dạ suy ngẫm, cô gái này không có vẻ gì là nguy hiểm, mà nơi đây rất thích hợp để lẩn trốn. Vậy tạm thời anh sẽ ở đây, dù sao ở bên cô anh cũng rất vui vẻ. Bây giờ anh đã tìm được thú vui cho mình, đó là trêu chọc cô. Chỉ nghĩ thôi anh đã biết mấy ngày tiếp theo sẽ thú vị như thế nào rồi. Nhìn sang bên cạch thấy một bộ quần áo nam sạch sẽ, anh hơi ngạc nhiên vì tính chu đáo của cô."Cô ấy quan tâm đến mình sao?"Hàn Tử Dạ bất giá nở nụ cười dịu dàng mà chính anh cũng không biết. Đã bao lâu rồi anh không nhận được sự chăm sóc của người khác, có lẽ là từ khi cái ngày định mệnh đó xảy ra, cướp đi tất cả của anh. Tận sâu trong thâm tâm anh vụt qua cảm xúc xa lạ, nhanh đến mức anh không thể nắm bắt được. Bỏ qua cảm xúc xa lạ đó, Hàn Tử Dạ đi tắm.
Trong phòng ngủ, Cố Nguyệt Lam sau khi ném gối vào anh, cô cũng bình tĩnh lại. Cô thấy thật nực cười và khó hiểu. Tại sao khi ở bên anh ta, cô lại có cảm xúc? Hay đây chỉ là phản ứng giả tạo của cô sau nhiều năm học tập để đóng giả làm con người. Cô đã tốn bao 5 năm để có thể luyện tập các cảm xúc hỉ nộ ái ố của con người. Cô cũng không thể xác định được. Cố Nguyệt Lam đặt tay lên vị trí trái tim, nơi đó không hề có nhịp đập cùng hơi ấm. Lắc đầu, cô quyết định đi tắm để gột bỏ sự xui xẻo của ngày hôm nay.
Hàn Tử Dạ đã tắm xong, anh đang nhìn ngôi nhà này. Trang trí nội thất rất đơn giản. Phòng khách được trang trí bằng tông màu xám tro, thanh lạnh hệt như đôi mắt của cô. Căn phòng bày bố một bộ sofa màu trắng, trước là chiếc bàn thủy tinh. Trên bàn là lọ hoa quỳnh trắng muốt, tăng thêm vẻ trang nhã, tinh khiết cho căn phòng.
Nhưng cô gái này cũng kì lạ thật, cả phòng khách có mỗi bộ bàn ghế, chắc ai vô cũng phải á khẩu. Chợt anh nhìn thấy tấm thẻ bác sĩ của cô, Hàn Tử Dạ cầm lên xem, đen mặt lẩm nhẩm:
"Cố Nguyệt Lam. Bác sĩ thú y sao? Chậc...chậc...may mà mình còn sống!"
Bỗng bụng anh biểu tình, Hàn Tử Dạ liền đi tới trước cửa phòng cô, gõ cửa. Cố Nguyệt Lam vừa tắm xong, cả người thoải mái nên giọng cũng không còn tức giận:" Sao?"
"Tôi đói rồi!"
"Liên quan gì tới tôi?Anh hay thật."Cô bắt đầu tức giận, đi ra mở cửa.
"Ai bảo cô cứu tôi, cô phải chịu trách nhiệm tới cùng chứ." Hàn Tử Dạ bày ra cái vẻ mặt rất ba chấm.

Cô ôm trán, vừa đi vừa than:" Sao anh có thể vô sỉ tới mức đó? Ông trời ơi con tạo nghiệt gì đây?"
Hàn Tử Dạ cười cười, nói"Cô tạo nghiệt rất lớn đó, bù đắp cho tôi đi"
Cố Nguyệt Lam đi xuống bếp, quyết định úp mì gói cho anh ta, ba phút là xong, nhanh gọn lẹ. Hàn Tử Dạ đang ngồi đợi cơm, thấy cô đi ra, anh thắc mắc:
"Sao nhanh thế?" Anh nhìn thấy cô bê bát mì nghi nhút khói, tụt hứng, mặt ỉu xìu:
"Sao lại là mì gói, tôi thấy trong tủ lạnh nhà cô nhiều đồ ăn lắm mà. Đúng là keo kiệt!"
"Anh không ăn thì thôi, tôi không biết nấu. Đồ ăn trong tủ lạnh để trưng bày thôi."Nói rồi cô xoay người bê đi đổ.
Hàn Tử Dạ vội vàng giữ cô lại, nói" Ăn, Ăn chứ!"
"Cố Nguyệt Lam..."Hàn Tử Dạ gọi.
"Gì? Mà sao anh biết tên tôi?"Cô ngạc nhiên. Cô nói cho anh ta khi nào nhỉ?
" Tôi nhìn trên thẻ của cô."Anh vừa ăn vừa dửng dưng chỉ vào chiếc thẻ trên mặt bàn.
"à.."Cô hơi chột dạ vì anh ta đã biết mình là bác sĩ thú y, vậy lúc đó cô còn mạnh miệng cãi lại.
Hàn Tử Dạ nhìn phản ứng của cô, rất đáng yêu. Anh nhân tiện cũng giới thiệu mình luôn:
"Tôi là Hàn Tử Dạ. Bây giờ tôi khát rồi!!"
"Ờ, vậy anh muốn uống gì?"
"Sinh tố thanh long không hạt."
"Hả???"

"Đùa thôi, nước lọc được rồi."
Đi vào bếp rót nước, cô mới có phản ứng"Tại sao mình phải lấy nước cho anh ta?". Rồi cô uống hết luôn.
Cố Nguyệt Lam định đi ngủ thì Hàn Tử Dạ ngăn lại, đòi cô cùng anh đi mua đồ. Cô nghĩ dù sao anh ta cũng chưa có đồ, mua một ít cũng được. Vậy là hai người cùng nhau đi mua sắm.
Cố Nguyệt Lam mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa, than:
"Mệt quá! Anh đúng là thích tra tấn người khác mà. Bao giờ thì anh rời đi cho tôi nhờ cái!"
Hàn Tử Dạ suy ngẫm, tổn thương nói:
" Khi nào vết thương hồi phục. Mà cô mong tôi đi lắm sao?"
Cô nhăn nhó:
"Ừ. Mà anh nhớ trả tiền cho tôi đấy!" Anh ta độc mua đồ hàng hiệu, tốn bao nhiêu tiền của cô. Thật xót cho túi tiền của mình
Hàn Tử Dạ ôm ngực nói:
" Tôi biết rồi. Hừ. Con người nhẫn tâm. Mai tôi mới đi kiếm việc! Bây giờ tôi ngủ ở đâu? Nhà cô có phòng dành cho khách đúng không? Tôi vô đó đây."

Cố Nguyệt Lam vội ngăn lại:
"Ê ê, ai cho anh vào đó, anh chỉ được phép ngủ ngoài sofa thôi.!
"Tại sao?Tôi hứa sẽ trả tiền đầy đủ cho cô rồi mà."
Cố Nguyệt Lam xấu xa nói:
"Bây giờ anh đã trả tiền cho tôi đâu. Khi nào trả tôi mới cho anh vô. Thôi tôi đi ngủ đây. Ngủ ngon~" Dứt lời cô đi vào phòng.
" Cố Nguyệt Lam... Cố Nguyệt Lam..."
Hàn Tử Dạ nhăn nhó nhìn cái ghế sofa bé tí, chứa chưa đủ chiều dài của anh, thở dài:" Cô nhớ đấy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận