Bầu không khí nóng bỏng mang theo chút ướŧ áŧ ở ngay bên tai, lưu luyến nơi cổ, mỗi một lần khẽ chạm hay hôn nhẹ, đều như là sợi lông vũ rơi xuống mặt nước, từng làn sóng nước dần lan ra trong đáy lòng, lan ra, xóa tan những gì trong quá khứ.
Lúc này, bất kể là trước mắt hay trong tim họ, cũng chỉ có nhau mà thôi.
Niềm vui tựa như sóng, xóa tan đi những vết thương của trước kia, bù đắp hết những tiếc nuối.
Tống Thời Cẩn ôm chặt Cố Hoài Du, giống như là ôm một báu vật quý giá dễ vỡ, cẩn thận dè dặt, không dám dừng nhiều sức nhưng lại ôm nàng thật chặt, dùng nụ hôn dịu dàng và nóng bỏng chặt đứt đi lí trí còn sót lại của nàng.
Đừng hỏi tại sao hắn lại thuần thục như vậy, bởi vì trong vô số giấc mơ mơ tưởng đến nàng, tình cảnh này hắn đã luyện tập hàng trăm ngàn lần.
Hắn hôn vành tai nàng, hơi thở nặng nề át đi tiếng nỉ non khe khẽ, Cố Hoài Du vẫn chưa kịp nghe rõ thì hắn đã quay lại bờ môi nàng, cắn nhẹ liếm khẽ sau đó triền miên thật sâu.
Bàn tay đặt ở sau ót dần trượt xuống dưới, đầu ngón tay mang theo vết chai nhẹ lướt qua cái gáy trắng nõn của nàng, Cố Hoài Du cứng người một lát, lúc ngửa đầu hưởng thụ, nhịp tim cũng đồng thời đập như trống bỏi, rung động đến tê rần.
Khẽ nhắm mắt lại, sau khi không nhìn thấy được xung quanh thì cảm giác được phóng to lên, Cố Hoài Du cảm thấy cả người như rơi vào một cái giường thật mềm, nàng chỉ có thể nhấc hai tay lên, vòng qua cổ của Tống Thời Cẩn nhẹ nhàng ôm hắn, học theo dáng vẻ của hắn, duỗi đầu ngón tay ra khẽ lướt qua vẽ vời sau ót hắn.
Bầu trời u ám và mưa lớn ào ạt cũng không thể dập tắt sự nóng bỏng từ tận đáy lòng này được.
Tống Thời Cẩn đột nhiên rời đi, cánh tay chống bên giường, thở hồng hộc mấy hơi, máu trong người còn đang chảy dọc cơ thể, trên trán nhẫn nhịn đến mức lấm tấm mồ hôi.
Áp lực trên người biến mất, ý thức dần mất đi cũng từ từ mà trở về, Cố Hoài Du mở mắt ra, trong ánh sáng mờ mờ không rõ ràng, nàng thấy ánh mắt của hắn giống như một con sói.
Thứ nhô lên ngay bụng nhỏ của nàng khiến nàng có chút ngại ngùng, dịch dịch sang bên cạnh theo bản năng.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói của Tống Thời Cẩn hơi khàn khàn, trầm thấp đến mức tê tai.
Cố Hoài Du ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí bàn tay đang để sau lưng hắn cũng không dám tùy tiện kéo xuống, hai mắt long lanh, nghe lời như là một con thỏ bị cắp về ổ sói vậy.
Tự mình hại mình, đại khái chính là đang hình dung Tống Thời Cẩn lúc này.
Chỉ cần có nàng ở bên, nghe mỗi tiếng hít thở của nàng, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, máu nóng trong người hắn sẽ bắt đầu kêu gào, ngọn lửa đó không chỉ là không tan đi chút nào mà còn phát triển theo hướng chẳng thể khống chế được.
Nhưng mà hắn lại không nỡ rời đi, chỉ đành lật người cùng nàng, nhìn mành trướng, thở dài một hơi.
Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, gió mang theo hơi nước lách từ khe hở cửa sổ vào, thổi tan một chút mê tình còn sót lại.
Đột nhiên hơi lạnh thổi vào cổ, lúc này Cố Hoài Du mới thực sự tỉnh táo lại, lặng lẽ từ trên người hắn mà lăn sang bên cạnh, biểu cảm có chút kì lạ mà nhanh chóng kéo cổ áo lại.
Sau khi trúng cổ độc, để tiện cho việc tản nhiệt, Tống Thời Cẩn mặc rất mỏng, cứ nằm trên giường mà không che đậy như vậy, có thể nhìn rõ người hắn một cách kì lạ.
Người là do nàng trêu ghẹo trước, lửa cũng là cho nàng châm lên, vừa nghĩ đến khi nãy đã làm gì, Cố Hoài Du có chút xấu hổ.
"Thân thể chàng đã khỏe hơn chưa?" Nàng nghĩ, nàng phải nói gì đó để thay đổi bầu không khí một lát.
Tống Thời Cẩn nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, có chút nóng bỏng.
"......"
"......"
Hai người nhìn nhau mà không nói gì, Tống Thời Cẩn nhướn mày, khóe mắt còn mang theo chút tình ý và du͙ƈ vọиɠ.
Cố Hoài Du ngây ra một lát, vội vàng phất tay: "Ta không phải là ý đó, ý của ta là, chàng còn khó chịu không?"
"Ừm..." Ánh nhìn như là có ẩn ý của Tống Thời Cẩn liếc xuống dưới, thấp giọng nói: "Nàng nói xem?"
Gương mặt trắng nõn của Cố Hoài Du nhất thời đỏ bừng lên, vội vàng nghiêng đầu đi. Vốn dĩ là nàng muốn hỏi, sau khi giải cổ trên người hắn còn đau hay không, nhưng mà lời đến bên miệng thì lại mang ý nghĩa khác, nên chột dạ mà chuyển chủ đề: "Khi nãy chàng nói gì vậy, ta không nghe rõ."
Khóe môi Tống Thời Cẩn nhếch lên, ngồi dậy, giống như là không hề cố tình mà đụng phải vành tai nàng: "Ta nói, khi nào nàng mới gả cho ta..."
Thẳng thắn lại trực tiếp, nụ cười bên khóe môi Cố Hoài Du dần dần hòa vào khóe mắt: "Chắc khoảng là ba năm sau đó."
Tống Thời Cẩn chán nản ngồi trên giường, ngón tay vòng qua đuôi tóc rũ xuống của nàng, mãi mà vẫn không nói gì.
Cố Hoài Du đã sắp cập kê rồi, nhưng mà Trương Thị vừa chết thì lại phải kéo dài thời gian ra thêm nữa, hỏi sao hắn không buồn bực được cơ chứ.
Đối với Cố Hoài Du mà nói, Trương Thị thực sự chẳng thể tính là mẫu thân, chỉ có ơn sinh mà không có ơn nuôi dưỡng, từ đời trước khi bà ta không những đứng nhìn Lâm Tương hành hạ nàng mà còn ra tay giúp đỡ thì ơn sinh đó đã mất sạch hết rồi.
Sống lại một lần nữa là do sự tình cờ hoặc cơ duyên nào đó, nàng không biết, nhưng tuyệt đối là không liên quan đến Trương Thị, cho nên hai chữ thủ hiếu, thực sự là có chút buồn cười.
Cố Hoài Du nhìn hắn, đột nhiên nàng đến gần, kề bên tai hắn nói mấy câu.
Hô hấp của Tống Thời Cẩn như ngừng lại, hắn kéo phắt người vào trong lòng, nắm lấy tay nàng, hôn khẽ lên vết thương, rồi nói: "Ta chờ nàng, bao lâu ta cũng bằng lòng."
Cố Hoài Du ngập ngừng, qua một hồi lâu mới gom góp dũng khí mà nói: "Có một chuyện, ta muốn nói với chàng, có lẽ là chàng đã đoán được rồi, nhưng mà ta vẫn muốn đích thân nói với chàng."
Nói thật lòng là một chuyện rất khó khăn, đặc biệt là trước mặt người mà mình thích, nói ra những quá khứ tủi nhục, gớm ghiếc và đen tối kia.
Nhưng mà, những vết thương giấu sâu trong máu thịt kia, nếu như nàng không vạch ra, nó sẽ vẫn luôn tồn tại, hoặc có lẽ là sẽ có một ngày bị thối rữa ra, nàng không hi vọng chuyện này sẽ trở thành sự ngăn cách giữa hai người, chính miệng mình nói ra và suy đoán, vẫn có sự khác biệt.
Đặc biệt là, Tống Thời Cẩn bây giờ, ở trước mặt nàng, không có chút bí mật nào cả, chuyện này là bất công với hắn.
Tống Thời Cẩn im lặng một hồi, cánh tay siết chặt lại, con ngươi đen láy như có bão tố trào dâng.
Hắn nói: "Nàng biết đó, ta không hề để ý đến chuyện đó, hơn nữa bây giờ mọi thứ đã được bắt đầu lại, nàng chỉ cần nhớ ta là được, những kí ức không tốt đẹp kia, ta sẽ giúp nàng quên đi."
"Trước kia là ta nghĩ không thông, ta vốn dĩ muốn phủi sạch quan hệ với chàng, nếu như không phải là lần trong bãi săn gặp phải nguy hiểm kia, khiến cho ta hiểu ra được nhiều điều, có lẽ ta vẫn còn chìm đắm trong việc không tha thứ cho mình được." Ngập ngừng hồi lâu, Cố Hoài Du rũ đầu xuống, tiếp tục nói: "Bởi vì ta không thể chấp nhận được, một người dơ bẩn như ta, lại xem như là không có chuyện gì xảy ra mà mặt dày ở bên cạnh chàng..."
Tống Thời Cẩn đột nhiên đứng dậy, nghiêng vai nàng qua, ép nàng nhìn thẳng vào hắn, nói từng câu từng chữ: "Cố Hoài Du, nàng nhớ lấy, chữ dơ này, nàng có thể nói bất kì ai cũng được, nhưng chỉ mình nàng là không được phép dùng nó để hình dung chính mình.
Dơ bẩn là những kẻ đó, chứ không phải nàng.
Nàng vẫn là nàng trong lòng ta, là người dù có ở trong bóng tối nhưng vẫn nở nụ cười an ủi ta, cả đời cũng không thay đổi."
Nàng là ánh sáng của cuộc đời ta, là những gì mà tốt đẹp mà ta hướng đến trên con đường đầy chông gai, là nhà của ta... Những lời này quá buồn, hắn không nói ra, nhưng Cố Hoài Du có thể nghe thấy từ trong mắt của hắn, từ trong trái tim hắn.
"Nhớ chưa?" Sắc mặt hắn hiếm khi khó coi như thế, chữ dơ bẩn này quá là sỉ nhục người khác, Cố Hoài Du dùng nó để hình dung chính mình, điều này khiến hắn vừa đau lòng lại vừa giận dữ.
Cánh mũi Cố Hoài Du hơi cay, giọng nói của nàng cũng trở nên nghèn nghẹn: "Nhớ rồi."
Trong lòng Tống Thời Cẩn thắt lại, duỗi tay lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng, động tác rất nhẹ nhàng.
Khịt khịt mũi, Cố Hoài Du đưa tay ra đặt lên lồng ngực hắn, đôi hàng mi dài rũ xuống, giọng nói đã thấp lại càng thấp hơn: "Chàng biết không, bây giờ chàng nghĩ gì, ta đều có thể nghe thấy được... Quá khứ của chàng, ta cũng có thể nhìn thấy."
Tống Thời Cẩn nắm lấy bàn tay nàng, nhịp tim mạnh mẽ và trầm ấm trong lồng ngực: "Cho nên, bây giờ nàng yên tâm chưa? Không có nàng, ta sẽ chết!"
Câu này, hắn không hề nói đùa.
Mưa bên ngoài có vẻ như không hề nhỏ lại, nước trên mái nhà chảy xuống như thác, khiến cho hoa cỏ trong vườn bị dập nát hết.
Lâm Tu Ngôn đứng trên hành lang, tà áo bị những giọt nước bắn lên thấm ướt hơn phân nửa, nhưng hắn vẫn bất động như núi.
Người tập võ muốn nghe thấy động tĩnh trong phòng phía sau lưng, thật sự là quá dễ dàng.
Một người vừa mới giải cổ, một người thì trên người có hai con cổ, hắn vốn dĩ không yên tâm lắm về hai người, nên sau khi Tôn thần y mang mọi người ra ngoài, liền tự giác cùng ông đứng canh ở cửa, để đề phòng có chuyện gì khẩn cấp.
Ai ngờ đâu, mới ban đầu còn không sao, lát sau trong phòng liền vang lên những tiếng động kì lạ. Nghe vào, thì có vẻ là Cố Hoài Du chủ động!
Nhịn rồi lại nhịn, dù sao thì Hoàng thượng cũng đã ban hôn, người làm ca ca như hắn đã không còn quyền gì để nói nữa, thấy Tôn thần điểm huyệt tai của mình, hắn liền dứt khoát học theo Tôn thần y cũng điểm huyệt tai mình luôn.
Hai người đơn thân chẳng có ai, cứ thế mà thành người điếc, đứng dưới cơn mưa lớn ào ạt, canh chừng cửa cho hai người trong phòng, thê thảm biết bao.
Mãi cho đến khi, Dịch Thanh ướt như chuột lột chạy đến, đứng trước mặt họ múa may quay cuồng một hồi.
"Ngươi nói cái gì?" Tôn thần y lớn tiếng hỏi.
Lâm Tu Ngôn chỉ chỉ tai, hai người mới giải huyệt điếc.
Dịch Thanh lau đi nước mưa chảy từ trên mặt xuống, gấp gáp nói: "Hoàng thượng đến rồi! Đã đến cửa phủ, lão gia bảo ngài mau chóng nấp đi!"
Sắc mặt Tôn thần y thay đổi, nhìn cửa phòng sau lưng: "Hắn đến làm gì? Xác định người đã chết hay chưa hả?"
"Không biết." Dịch Thanh nói: "Tóm lại, ngài cứ tránh đi."
Năm xưa lúc Hoàng đế vẫn còn là Thái tử, đã từng là huynh đệ tốt gắn bó với Cao Lê, nhưng mà bởi vì ông yêu Cao Nhã, mà Cao Nhã lại yêu Cao Lê nên hai người cứ thế mà dứt tình huynh đệ, có vài chuyện Hoàng đế làm cũng không được quang minh gì cho lắm, nên khó tránh khỏi việc sẽ không vì cái chết của Cao Nhã mà động thủ với Cao Lê một lần nữa.
Hơn nữa, bây giờ Cao Lê còn xuất hiện bên cạnh Tống Thời Cẩn!
Lúc này, một chiếc xe ngựa vô cùng bình thường đã đi về phía cửa lớn phủ Ngự sử, người đánh xe phía trước mang nón có mành che, không nhìn rõ được ngũ quan, tay kéo sợi dây thừng hơi dừng lại, "Uy~"
Xe ngựa vừa ngừng lại, bốn phía có hơn mười người xuất hiện, bảo vệ chiếc xe ngựa ở giữa.
"Lão gia, đến rồi." Người đánh xe nhảy xuống khỏi xe ngựa, không hề để ý đến những vũng nước lớn trên mặt đất, cúi người quỳ xuống chân xe ngựa.
Bên cạnh lập tức có người giơ một cây dù lớn ra, vén màn xe lên.
Bởi vì đã có ám vệ báo tin trước từ lâu rồi, Mạc Anh mang theo vết thương, yếu ớt quỳ trước cửa, thấy người bước xuống xe ngựa, vội vàng chạy đến: "Tham kiến..."
Nguyên Đức Để nhấc nhấc tay: "Không cần lớn tiếng."
Mạc Anh gật đầu, cung kính đứng sang một bên: "Mời lão gia ~"
Trên người hắn sau khi bị mưa thấm ướt thì từng mảng máu lớn thấm ra ngoài lớp vải trắng, bởi vì mặc y phục mà trắng ngà, nên máu nhanh chóng thấm ra ngoài y phục.
Không sai, chính là Mạc Anh cố ý!
Hoàng đế cau mày: "Thương thế nghiêm trọng lắm sao?"
Hốc mắt Mạc Anh đỏ ửng gật đầu: "Đến giờ chủ nhân vẫn chưa tỉnh, Thái y nói... Thái y nói..."
"Cao Lê đâu?" Hoàng đế giận dữ: "Đến cả hắn cũng trị không được sao?"
Trong lòng Mạc Anh kinh ngạc, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra điều gì, nghi ngờ nói: "Hoàng thượng, người đang nói ai vậy?"
Hoàng đế thở dài một hơi, lắc lắc đầu đi vào trong phủ, lại đột nhiên ngừng bước lại: "Mấy người các ngươi đi theo ta vào trong."
Mấy người đứng trong mưa không lên tiếng, chỉ là nháy mắt liền xuất hiện ở ngay cửa.
Lúc này Mạc Anh mới phát hiện, hôm nay Hoàng thượng còn không dẫn theo Lý Ngọc, những người đi theo bên cạnh cũng không phải là Long Lân Vệ, nhưng người này võ công cực cao, cao hơn hắn rất nhiều!
Cửa phủ bị đóng lại phát ra tiếng kẽo kẹt, tất cả mọi người thủ thế sẵn sàng đón địch.