Trời càng ngày càng lạnh hơn, ngày thứ hai sau khi Lâm Tu Duệ bị bắt, Hoàng hậu bị biếm làm thứ dân, cùng với tội trạng mưu phản của Nhị Hoàng tử bị lan truyền ra khắp Thịnh Kinh gây nên một trận ồn ào không nhỏ.
Tin tức Lâm Tu Duệ chính tay gϊếŧ chết Nhị bá của mình, dung túng cho kẻ ác gϊếŧ muội muội mình cũng được tiết rộ la ra ngay sau đó, giống như là dầu đổ thêm vào lửa khiến cho sự việc phát triển đỉnh điểm, ồn ào đến mức nháo nhào khắp nơi, đến cả chuyện cũ của hắn và Lâm Tương cũng được nhắc lại một lần nữa.
Những tiếng mắng chửi như "không bằng cầm thú", "không biết xấu hổ", "hành động như súc vật",... đều được xem như là đã đóng dấu vào xương của hai người họ, Thịnh Kinh bây giờ mắng người cũng không cần dùng những từ ngữ tục tĩu, chỉ cần nói một câu, "Ngươi giống y như là Lâm Tu Duệ (Lâm Tương) vậy." thì đã được coi là sự sỉ nhục lớn nhất với họ rồi.
Đối với việc hắn bị phán án lóc thịt, không ít người còn vỗ tay khen hay, nói thẳng là đợi đến ngày hành hình nhất định sẽ đi xem, muốn chính mắt nhìn thấy tên súc sinh ngàn năm có một này có kết cục như thế nào, những chuyện này khiến cho lòng của Giang Thị dễ chịu lên không ít.
Ngược lại nhìn về phía người bị hại là Cố Hoài Du, thanh danh không những không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn được khá nhiều người đồng tình, dù sao thì có một người ca ca như thế, thật sự cũng được xem như là tai bay vạ gió. Nhưng trong đó cũng có không ít người tựa như là xem kịch vậy, cứ chờ một thánh chỉ của Hoàng đế, giáng tội nàng, biếm nàng xuống.
Sau đó tin tức truyền đến trong cung, với tài ăn nói của Cao Chính Viễn, Hoàng thượng không chỉ không có thu hồi lại danh hiệu Huyện chủ của nàng, ngược lại còn để cho Liễu Quý phi đang giúp sức quản lí lục cung ban cho nàng không ít đồ, thậm chí còn triệu Lâm Tu Ngôn vào cung an ủi một phen, khiến cho những thiên kim đại tiểu thư nóng lòng hành động kia thất vọng không thôi.
Nhưng mà Lâm Tu Duệ dù sao thì vẫn là người nhà Lâm gia, phạm phải tội tày đình như thế, Vinh Xương Vương phủ nhất định phải biến mất trên thế gian này, cho nên chuyện kế thừa tước vị bị thu hồi lại.
Lâm Tu Ngôn không hề để ý gì đến chuyện này, hắn đang bận đến mức không thể tách ra được, bởi vì ngày hôm sau chính là lễ cập kê của Cố Hoài Du, sau khi lo xong chuyện của nàng thì còn hôn lễ của Lâm Chức Yểu còn phải lo. Mấy ngày liên tục đều chưa được nghỉ ngơi tốt, khiến cho hắn xém chút quên mất phải đi nói với Cố Hoài Du là Tống Thời Cẩn sắp về đến kinh thành rồi.
Mãi cho đến chiều, trong Tố Hinh Viện yên ắng vô cùng, hoa cúc đầu mùa thu đang vào độ nở rộ, Lâm Tu Ngôn đi bộ đến nhưng lại thấy cửa phòng đóng chặt, chỉ có Hồng Ngọc đang ngồi trên hành lang, trong lòng còn có một cái rổ để may vá thêu thùa.
"Tiểu thư đâu?" Hắn hỏi.
Hồng Ngọc đứng dậy hành lễ, cúi đầu xuống thấp giọng trả lời: "Tiểu thư nói mấy ngày nay chưa nghỉ ngơi tốt, cho nên giờ Tỵ đã quay về phòng ngủ rồi ạ."
"Ngủ ba canh giờ rồi." Lâm Tu Ngôn cau cau mày: "Đã dùng bữa trưa chưa?"
Hồng Ngọc hơi suy nghĩ một lát: "Đã dùng rồi ạ. Đại công tử có chuyện gì không? Có thể nói trước với nô tỳ, đợi tiểu thư tỉnh lại nô tỳ sẽ đi bẩm báo lại ạ."
Lâm Tu Ngôn im lặng một lát, "Không cần, lát nữa đích thân ta nói với muội ấy."
Hắn xoay người bước ra ngoài viện, Hồng Ngọc vừa thở hắt ra một hơi, liền thấy hắn xoay người lại hỏi: "Đúng rồi, sao không thấy Lục Chi đâu?"
Hồng Ngọc ngây ra còn chưa kịp đáp lời thì Lâm Tu Ngôn đã nhanh chóng bước chân lên bậc thang, duỗi tay mở cửa ra.
Trong phòng trống rỗ, tấm rèm buông xuống bị gió thổi lên, có thể thấy được lờ mờ chăn gối xếp gọn bên trong, làm gì có bóng người nào đâu.
"Tiểu thư đâu?" Hắn hỏi lần nữa.
Hồng Ngọc thấy không thể giấu được nữa, bèn thật thà khai báo: "Đi, đi ngoại thành rồi ạ..."
Lâm Tu Ngôn thở dài một hơi, trong lòng hiểu ra nàng đi đâu rồi, có ám vệ của Tống Thời Cẩn để lại đi theo nàng, bên cạnh còn có Lục Chi, cho nên cũng không cần lo lắng gì đến an nguy của nàng, chỉ đành bất lực mà lắc lắc đầu, dặn dò Hồng Ngọc canh cửa cho kĩ.
———-
Chiến sự ở Kinh Châu đã bình ổn, sau khi thu dọn xong chiến trường, đợi cho đại quân hơi chỉnh đốn lại một chút thì Tống Thời Cẩn liền nhổ trại, áp giải hai huynh đệ Phù gia và quân phản loạn bắt được về kinh.
Sau cuộc chiến này, tuy là đại quân không tổn thất bao nhiêu, nhưng cũng có không ít binh sĩ bị thương, cho nên tốc độ về kinh khá là chậm hơn so với lúc xuất chinh, sau hơn nửa tháng hành quân ngày đêm, mới đến được Hỗ Thành cách kinh thành hơn mười dặm.
Trời mùa thu tối sớm, mặt trời vừa mới xuống núi thì bên ngoài đã tối om lại rồi.
Để tránh làm phiền đến dân chúng, đại quân dừng chân ở một mảnh đất hoang vắng bên ngoài thành, Tống Thời Cẩn tìm người thăm dò tình hình xung quanh một phen, sau khi sắp xếp sẵn tuyến phòng vệ thì liền cắm trại nghỉ chân tại đây, đợi đến sáng ngày mai liền về kinh.
Những lều hành quân lớn nhỏ khác nhau nhanh chóng được dựng lên, khói bếp chậm rãi bốc lên, trời cũng bắt đầu tối lại, ánh trăng sáng treo trên cao, sao khắp trời, cùng với cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi xung quanh tạo nên một phong vị khác biệt. Nơi này địa thế hơi cao, có thể đưa mắt nhìn về ánh đèn huy hoàng ở kinh thành nơi phương xa.
Trong đó có một ngọn đèn là chiếu sáng người mà hắn luôn thương nhớ.
Trong tay Tống Thời Cẩn cầm một lá bùa bình an, sự dịu dàng trong đáy mắt và khóe môi hơi cong lên, hắn nhìn đến mức ngây người, vốn dĩ chẳng hề phát hiện ra Mạc Anh đã lặng lẽ lui ra ngoài từ khi nào, chỉ để lại mình Cù Điệt đứng ở bên cạnh.
Một lát sau, Cù Điệt thấy thời gian cũng gần đến rồi, bước lên trước hai bước, cao giọng nói: "Chủ nhân, sắc trời không còn sớm nữa, người nên quay về dùng cơm tối rồi."
Tống Thời Cẩn gật đầu, đặt bùa bình an về trong lồng ngực, "Đi thôi."
Sau khi về doanh trại, Cù Điệt mượn cớ đi bưng cơm, nhanh chóng chạy đi như là có ma bám theo phía sau vậy.
Tống Thời Cẩn cảm thấy hắn hôm nay có hơi lạ, chỉ cho là hắn vui mừng, không nghĩ ngợi gì nhiều liền đi thay y phục, vừa mới đặt bộ áo giáp nặng nề lên giá, thì bên ngoài doanh trướng liền vang lên tiếng xin cầu kiến.
"Vào đi." Tống Thời Cẩn vừa cởϊ áσ bào vừa nói.
Người đến vốn dĩ đã lùn còn cúi đầu, mặc một bộ y phục của binh sĩ bình thường, nhìn vào vừa ốm lại còn vừa yếu ớt, trong tay bưng một cái khay, bên trên có chén cháo ngô cùng hai món ăn, hành quân gian khổ, có được đồ ăn như vậy cũng coi như là khá tốt rồi.
"Để đó đi, lát ta ăn." Hắn chỉ đại một cái bàn.
"Đích thân ta làm, không tính nếm thử sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ của binh sĩ nọ vang lên.
Bàn tay siết áo bào của Tống Thời Cẩn chợt khựng lại, có chút không dám tin, chỉ sợ là mình nằm mơ: "Ngươi nói gì?"
Cố Hoài Du ngẩng đầu lên, mái tóc búi thành một cục trên đỉnh đầu hơi tuột ra phía sau, mày liễu bị vẽ cho thô kệch đen thui, một đôi mắt hoa đào tựa như là sâu rượu cong cong thành hình trăng non.
"Ta thử qua rồi, mùi vị cũng được." Nàng cười nói, nhịp tim lại đập như trống gõ. Chuyện điên rồ như vậy, cả hai đời cộng lại thì đây là lần đầu tiên nàng lắm, khiến cho nàng có chút thấp thỏm.
Đã lâu rồi không gặp, vừa nghe nói hắn đã đến bên ngoài thành, Cố Hoài Du liền lập tức bảo Trương Toàn liên hệ với Mạc Anh, dẫn theo Lục Chi cùng mấy người họ chạy thẳng đến Hỗ Thành, đến bên ngoài doanh trại mới phát hiện ra có chút không đúng, ngày mai hắn sẽ đến kinh thành, đợi thêm một ngày thì cũng có sao, suốt đêm chạy thẳng tới đây, cũng không biết là hắn sẽ nghĩ ngợi gì nữa.
"Sao lại đến đây rồi?" Tống Thời Cẩn bình tĩnh hỏi xong liền đi về phía cửa, cột lại y phục đang lỏng lơi thật chặt.
Cố Hoài Du cúi thấp đầu đặt cái khay lên bàn, nghe thấy giọng hắn bình tĩnh như vậy, trong lòng có chút mất mát.
Tuy là bây giờ hai người cùng một mạng, bản thân nàng không có chuyện gì chứng tỏ là Tống Thời Cẩn không bị thương, nhưng mà bất kể là chiến trận lớn hay nhỏ đều có nguy hiểm bốn phía, nàng lo lắng hắn bị thương đồng thời cũng nhớ hắn, cho nên mới chịu không nổi mà chạy đến gặp hắn.
"Có phải là thấy ta làm vậy có gì không ổn không?" Cố Hoài Du thấp giọng nói: "Ta chỉ là nhớ... Ta về trước vậy."
Một tiếng động khẽ vang lên, mành trướng được treo bị thả xuống.
Cố Hoài Du quay đầu lại theo bản năng, còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mặt thì đã cảm thấy eo bị siết chặt, hai tay ôm chặt lấy nàng, hơi thở nóng rực dán chặt sau lưng, bước chân khẽ chuyển, nàng đã bị ấn lên cây cột dựng lên ở bên cạnh.
Tống Thời Cẩn dán sát lấy nàng, cúi người xuống, trói chặt nàng trong vòng tay, nghiêng đầu qua chặn lấy bờ môi hồng hào của nàng.
Hai tay rũ bên ngoài của Cố Hoài Du siết chặt lấy áo bào, trong đầu trống rỗng.
Sự ma sát nhẹ nhàng giữa hai bờ môi không thể nào thỏa mãn được, hắn duỗi tay nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng tách hàm răng nàng ra, nhanh chóng tiến vào tùy ý mà liếʍ ɭáρ quấn quýt, không hề biết mệt mỏi là gì.
Hơi thở nóng rực chạy thẳng vào trong lòng ngực, khiến cho xương cốt tứ chi tê rần, Cố Hoài Du nhấc tay vòng qua cổ hắn, những sợi râu lún phún mọc ra dưới cằm hắn khiến cho nàng có chút ngứa ngáy, nàng hơi lùi lại chút thì bị hắn nắm lấy vòng eo kéo lại.
Đôi chân dài sát lại, hai thân thể gần như là dán chặt lấy nhau, cây cột vừa cứng vừa lạnh sau lưng Cố Hoài Du, còn phía trước lại là sự nóng bỏng tràn lan, nóng đến mức khiến người khác không thể thở được.
Thời gian kéo dài trong một nụ hôn, tất cả nhớ nhung đều được trút xuống cùng nụ hôn này.
Không biết là đã trôi qua bao lâu, có người ở bên ngoài lều khẽ hắng giọng: "Tống đại nhân, trời đã tối rồi, ta đến đón đệ đệ lén chạy khỏi nhà của ta về."
......
Là giọng của Lâm Tu Ngôn.
Cố Hoài Du đột nhiên hoàn hồn lại, nghĩ đến chuyện tự mình trốn ra dây, người đến bắt nàng tại trận lúc này đang đứng bên ngoài doanh trại, nhất thời có chút xấu hổ, nhịp tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng muốn đẩy hắn ra theo bản năng, nhưng hai cánh tay lại có chút mềm nhũn, không có sức phản khắng ngược lại lại có cảm giác như là thích mà còn ngại.
"Ưʍ..." Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đổi lại chỉ là sự quyến luyến càng điên cuồng hơn, trong cơn mơ màng, nàng cảm giác như eo của mình sắp gãy mất rồi.
Người bên ngoài hắng giọng càng lớn hơn, Mạc Anh đứng đợi trong tối muốn bước lên đánh ngất kéo Lâm Tu Ngôn đi, nhưng nghĩ đến công phu của hắn, lại càng cách xa hơn. Ai bảo hắn là ca ca của phu nhân chứ, là Đại cữu ca* tương lai của chủ nhân, không thể đụng vào, không thể đụng vào.
"Ca ca đến rồi..." Nhân lúc nghiêng đầu qua, Cố Hoài Du yếu ớt nói.
Tống Thời Cẩn cắn cắn bờ môi hơi sưng của nàng, động tác nhẹ nhàng hơn, môi lưỡi giống như là an ủi mà khẽ hôn lên, ý thức của Cố Hoài Du dần mơ màng lại dần tỉnh táo hơn.
Hồi lâu sau, nàng mới cảm thấy sự kiềm cặp ở eo thả lỏng ra một chút.
Tống Thời Cẩn chôn đầu bên cổ nàng, hơi thở nóng rực khiến cho cả người run rẩy. Lát sau, hắn mới kéo áo bào đã chuẩn bị sẵn bên cạnh ra, khoác lên người nàng che đi sắc xuân trên mặt nàng, mới dời ra hai bước.
"Vào trong đợi ta trước."
Cố Hoài Du ngây người gật gật đầu, hoảng loạn vén màn bước vào bên trong. Bên trong trừ một cái giường gỗ đơn giản thì cũng không có gì khác, nàng ngồi bên giường vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng, giấu đầu vào trong chăn để ổn định lại tâm trạng, đối với âm thanh ở bên ngoài nàng coi như là không nghe thấy.
Còn có chuyện gì xấu hổ hơn như vậy nữa không?
Cũng không biết là hai người đã nói gì, lúc Lâm Tu Ngôn bước vào thì mặt đã đen như đít nồi, "Không ở yên trong nhà còn chạy lung tung, muội có biết như vậy là nguy hiểm lắm không?!"
"Muội có mang hộ vệ mà... Một người đánh mười người không có vấn đề gì hết." Cố Hoài Du mím mím môi, gồng mình lên nhìn hắn: "Hơn nữa, khoảng cách cũng không có xa."
Hàng mày đen thui của nàng đã bị vò cho rối tung, trên mặt cũng nhòe ra, thực sự là giống như một tên hề hát kịch, nhìn vào khiến cho Lâm Tu Ngôn không biết nên khóc hay nên cười, "Ý mà ta nói là chuyện đó sao?"
Cố Hoài Du chớp chớp mắt, Lâm Tu Ngôn hắng hắng giọng: "Muội còn là nữ nhi chưa xuất các, nếu như bị người khác biết được thì họ sẽ nói gì muội biết không?!"
"..." Cố Hoài Du nhỏ giọng lầm bầm: "Kệ người ta nói gì chứ, miệng của họ mà..."
Mày Tống Thời Cẩn nhướn lên, lại nghe thấy Lâm Tu Ngôn nói: "Tốt xấu gì, muội cũng nên đợi đến ngày mai chứ! Ta đưa muội đi còn không được sao?"
Cô nam quả nữ, đêm khuya thật dài, sao đứa nào đứa nấy đều khiến người khác không yên tâm vậy trời!
"..."
*Đại cữu ca: Là anh trai của vợ, đồng nghĩa với từ anh vợ trong thời nay.