Sau khi Cố Hoài Du rời đi, Tống Thời Cẩn nhìn tấm lưng yểu điệu của nàng, trong lòng sung sướng thỏa mãn, đầu ngón tay vuốt ve chùm tua rua dưới miếng ngọc bội mấy lần một cách vô ý thức.
Một hồi lâu sau mới thu lại nụ cười bên khóe môi và đầu mày, lạnh mặt nói với Mạc Anh: "Mấy ngày nay các ngươi cũng cực khổ rồi, mỗi người thưởng ba tháng tiền lương đi."
Mạc Anh cười vui vẻ, nhận lệnh xong liền lui xuống, nhưng lại bị Tống Thời Cẩn gọi lại.
"Còn có một chuyện, gần đây Lâm Châu có một gánh hát được mọi người yêu thích, đi mời gánh hát đó đến đây."
Mạc Anh ngây người: "Đại nhân, là trong phủ có chuyện vui gì chuẩn bị chúc mừng sao?"
Tống Thời Cẩn nhướn nhướn mày: "Không, chỉ là gần đây kinh thành yên ắng lâu rồi, cũng nên náo nhiệt chút thôi."
"Vâng." Mạc Anh chắp tay, hắn không hiểu là Tống Thời Cẩn đang có ý định gì: "Thuộc hạ đi làm ngay đây."
Nghĩ một hồi, Tống Thời Cẩn lại nói: "Đích thân ngươi đi một chuyến, đừng tiết lộ thân phận."
"Vâng!"
Mạc Anh xoay người rời đi, nghĩ đến dáng vẻ lo lắng chờ Cố tiểu thư trả lời của Tống đại nhân khi nãy, nở một nụ cười không thành tiếng.
So sánh với ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, bầu không khí trong Trương phủ lại âm u đến đáng sợ.
Kể từ khi Trương Dịch Thành bị đánh tơi bời rồi đuổi về, đã đuổi một đám người làm mà không có lý do.
Trong lòng Trương Nghi Lâm càng ngày càng buồn bực, ả khó khăn lắm mới thành công, mắt thấy sắp được kiệu nâng rước vào Vương phủ rồi, không ngờ lại bị Trương Dịch Thành phá hỏng chuyện tốt.
Bây giờ Vinh Xương Vương phủ đã hoàn toàn ghét bỏ Trương gia, Lý Thị gửi thiệp qua đó mấy lần nhưng còn chưa đến được tay Trương Thị đã bị trả về, mấy ngày trôi qua rồi, đừng nói là rước ả vào phủ, bây giờ đến cả cái bậc cửa của Vương phủ ả còn không thấy được nữa là.
Càng nghĩ càng tức, Trương Nghi Lâm hận không thể xem cái khăn gấm trong tay là mặt của Trương Dịch Thành, xé nát tan.
Tay đập bình bịch lên bàn, dẫn theo hai nha hoàn đi qua sân của Trương Dịch Thành gây rối.
Vừa bước vào cửa vòm bán nguyệt, hai tên sai vặt nín thở đứng hầu ở cửa vội vàng chạy lên, mấy ngày này tâm trạng của Trương Dịch Thành không thoải mái, khẽ có chút động tĩnh đều sẽ nóng nảy vô cùng, mỗi ngày mắng chửi trong phòng, khiến cho người làm nghe thấy cũng hoảng sợ không thôi.
Thấy sắc mặt Trương Nghi Lâm u ám đi đến, vội vàng cúi người hành lễ với ả, ấp úng nói: "Đại tiểu thư, thân thể Đại thiếu gia vẫn chưa khỏe hẳn...!Người..."
Còn chưa nói xong đã bị Trương Nghi Lâm ngắt lời, ả nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, giận dữ nói: "Cút đi!"
Vết thương trên người Trương Dịch Thành đã kết vảy, hành động đã không còn vấn đề gì từ lâu rồi, nhưng mà hắn mất mặt đến thế trước biết bao nhiêu quyền quý chốn kinh thành, tự biết là không còn mặt mũi gặp người khác, nên sau khi quay về vẫn luôn nhốt mình trong phòng, thời gian trôi qua lâu như vậy cũng không dám bước chân ra khỏi cửa một bước.
Nói xong, Trương Nghi Lâm liền nhấc chân đi vào trong, tên sai vặt muốn đưa tay ra cản lại, nhưng mà bị mắt phượng của ả quét qua, liền lặng lẽ thu tay lại, Xảo Tuệ cùng Xảo Tâm đồng loạt kiềm hắn lại.
Trên song cửa sổ treo tấm màn cửa dày, ánh nắng chỉ có thể chiếu xuyên qua tấm màn một chút xíu, trong phòng âm u khắp nơi, mảnh sứ vỡ trên nằm tán loạn mặt đất, Trương Dịch Thành nằm như một xác chết trên giường, không nhúc nhích gì.
Cánh cửa bị đạp mạnh ra, đập phải bức tường rồi văng về chỗ cũ, phát ra tiếng động cực kì lớn.
Trương Dịch Thành đột nhiên xoay mặt qua, đôi mắt vằn đầy tia máu, đôi môi khô nứt nẻ, vết thương dài màu nâu sậm trên mặt hắn càng làm cho gương mặt hắn thêm tàn ác.
"Cút ra ngoài!" Lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn như là vỏ cây chà qua giấy nhám, khản đặc đến khó nghe.
Không khí trong phòng hỗn tạp lại trộn lẫn với một mùi khó hiểu, Trương Nghi Lâm chán ghét mà cau mày lại, bước nhanh qua đó, nhấc chân lên đá giường: "Ngươi giả người chết gì chứ!"
Trương Dịch Thành cắn răng, tức giận nổi điên nhảy từ trên giường xuống, "Ta bảo ngươi cút ra ngoài!"
Trương Nghi Lâm híp mắt lại, sẵn thế bước lên trước, nhấc tay lên tát cho hắn một bạt tai, vết thương mới kết vảy nứt ra, một chút máu nhỏ thành từng giọt trên mền.
"Ta đã nói là, ngươi đừng có mà phá hoại chuyện của ta!" Sắc mặt của Trương Nghi Lâm u ám, trân châu trên bộ diêu lắc lư khiến cho biểu cảm của ả tựa như là quỷ, "Bây giờ phá hư chyện tốt của ta không nói làm gì, mặt mũi của Trương gia còn bị ngươi làm mất sạch, nếu như ta là ngươi thì chả còn mặt mũi nào mà sống trên đời này đâu!"
Trong cổ họng Trương Dịch Thành phát ra mấy tiếng hộc hộc, đưa tay lên sờ vào vết máu trên mặt, biểu cảm càng ngày càng âm u.
Cuộc đời hắn rất hư vinh, nhưng lại bị một nữ nhân dùng roi quất ngay trước mặt bao nhiêu người, chuyện như vậy đối với hắn chính là lăng trì.
Hắn trốn tránh mấy ngày liền, trong đầu từng giây từng phút vẫn luôn hiện lên tình cảnh của ngày hôm đó, hắn càng nghĩ lại càng hận, tinh thần như muốn nổ tung.
Nhưng đúng vào lúc này Trương Nghi Lâm còn muốn lấy chuyện này ra chọc hắn, điều này không khác gì là rắc một nắm muối lên vết thương của Trương Dịch Thành cả.
Trong đầu lại lóe lên những lời trào phúng và gương mặt khinh bỉ của những người có mặt ngày hôm đó, dần dần trùng khớp với gương mặt của Trương Nghi Lâm, ả còn đang lớn tiếng mắng chửi, mà không phát hiện biểu cảm càng ngày càng trở nên kì lạ của Trương Dịch Thành.
"Vậy thì chết chung cùng nhau đi!"
Hét lên một tiếng, Trương Dịch Thành đột nhiên nhảy phắt dậy từ trên giường, giống như là dã thú đắm chìm vào trong sự điên cuồng, nhào đến chỗ của Trương Nghi Lâm, "Ai cho ngươi đánh ta, ai cho ngươi chê cười ta, đi chết đi...!Đi chết hết đi!"
Trương Nghi Lâm chỉ thấy trước mắt hoa lên, người đã bị hắn đè xuống đất, lúc còn chưa kịp phản kháng gì thì tay của Trương Dịch Thành đã siết chặt cổ ả.
Ả giãy giụa hét lớn: "Trương Dịch Thành, ngươi điên rồi!"
"Đều đáng chết, tất cả mọi người đều đáng chết." Trương Dịch Thành gần như là không nghe thấy, hai tay siết chặt trên cổ ả lại càng dùng sức hơn, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, trong mắt vằn lên tia máu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tiện nhân, tiện nhân, ngươi đi chết đi."
Không khí bị rút đi, sắc mặt của Trương Nghi Lâm dần chuyển thành màu đỏ, trong cổ họng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ê a lẻ tẻ, thậm chí sức lực để kêu cứu cũng không có, chỉ có thể nắm chặt lấy tay của Trương Dịch Thành, hai chân đạp lung tung, muốn đạp người đang đè ả xuống.
Tiếng bước chân hoảng loạn bên ngoài phòng vang lên, "Dừng lại, các con đang làm gì vậy!"
Lý Thị vừa mới nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến Tùng Mậu Viện, ở bên ngoài thì bà ta liền nghe thấy tiếng hét của Trương Nghi Lâm, hấp tấp chạy vào trong phòng.
Chỉ nhìn thấy Trương Dịch Thành đang ngồi đè lên người của Trương Nghi Lâm, bóp cổ ả, thần sắc gần như là phát điên, còn mặt Trương Nghi Lâm đã bị bóp đến nỗi trở thành màu gan heo, Lý Thị bị dọa cho sợ hãi, vội vàng bước lên trước kéo người ra.
"Buông tay, mau buông ra!" Bà ta vừa hét vừa đưa tay ra kéo người, nhưng mà sức lực của Trương Dịch Thành lúc này quá lớn, có cảm giác như là không bóp chết Trương Nghi Lâm thì sẽ không buông tay ra vậy.
Lý Thị gấp đến độ nước mắt muốn ứa ra ngoài, một đứa là con trai, một đứa là con gái, bên nào cũng là đầu quả tim của bà ta, bây giờ lại trở thành kiểu có chết mới bỏ qua như thế này.
Trương Dịch Thành huơ tay đẩy một cái, liền đẩy ngã Lý Thị xuống đất, nha hoàn và mấy tên sai vặt đi theo phía sau bà ta liền chạy lên giúp đỡ, tốn mất bao nhiêu sức lực mới có thể kéo Trương Dịch Thành ra.
Trương Nghi Lâm nằm bò trên mặt đất ho khan liên tục, nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi không thôi, ả tham lam hít thở, vừa nãy ả tưởng rằng bản thân mình sẽ thật sự bị bóp chết rồi.
"Nương, nương." Tóc mai đã tán loạn trong lúc vẫy vùng từ lâu, Trương Nghi Lâm nước mắt ròng ròng, cũng không để ý đến cái cổ đầy đau đớn, tay chân dùng sức bò về phía Lý Thị, hét lớn: "Nương, Trương Dịch Thành điên rồi, hắn ta điên rồi, hắn muốn giết con, người mau nhốt hắn lại đi."
Trương Dịch Thành sau khi bị người làm kiềm kẹp dời qua một bên mới bắt đầu tỉnh táo lại, vừa đặt mông xuống giường liền thở gấp liên tục, nghe thấy Trương Nghi Lâm nói vậy, lại muốn đứng lên đạp ả hai cái, nhưng hắn bị người bên cạnh chế trụ lại.
"Con tiện nhân này!"
Cả người Trương Nghi Lâm run lên, sợ hãi co ro về phía sau Lý Thị, nhô đầu ra chửi: "Thứ mất sạch mặt mũi!"
"Im hết đi!" Gân xanh trên huyệt thái dương của Lý Thị giật giât, "Nhìn lại coi mấy đứa con ra thể thống gì không!"
"Là nó tự tìm đường chết." Hai mắt Trương Dịch Thành đỏ au, vết máu làm nhòa mặt, cau có đáng sợ, làm gì còn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của khi xưa nữa chứ.
Thở dài một hơi, Lý Thị nói với nha hoàn: "Dẫn tiểu thư đi xuống trước đi, mời đại phu đến nhìn xem."
Trương Nghi Lâm vẫn còn muốn nói gì đó, thấy Trương Dịch Thành nhìn qua, không cam lòng mà bước đi theo nha hoàn, để lại Lý Thị ở trong phòng đang nhỏ giọng an ủi Trương Dịch Thành.
Đại phu đến rất nhanh, đợi đến khi Lý Thị quay trở lại từ Tùng Mậu Viện thì cổ của Trương Nghi Lâm đã được quấn một lớp vải băng thật dày rồi.
"Đại phu, vết thương của con gái ta sao rồi?" Lý Thị gấp gáp hỏi.
Lúc nãy khi kéo Trương Dịch Thành ra, móng tay không cắt tỉa nhiều ngày của hắn đã rạch ra vài vết cào trên cổ của Trương Nghi Lâm, Lý Thị còn đang trông chờ Trương Nghi Lâm được gả vào trong Vương phủ, giành lấy sự yêu thương của Lâm Tu Duệ, nếu như để lại sẹo người vậy thì sẽ rất xấu.
Đại phu vừa thu dọn hộp thuốc vừa nói: "Không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi."
"Có để lại sẹo không?" Trương Nghi Lâm sờ sờ cổ, lo lắng hỏi.
Đại phu lấy một cái bình từ trong hộp thuốc ra: "Chỗ này của lão phu vẫn còn chút Ngọc Cơ Cao, đợi khi vết thương lành thì lấy Ngọc Cơ Cao bôi lên mỗi ngày, như vậy sẽ không để lại sẹo.
Mấy ngày nay ăn uống thanh đạm chút là được."
Hai mẹ con thở hắt ra một hơi, sau khi cảm tạ không ngớt thì gọi nha hoàn dẫn đại phu đi rồi lại đi đến Tùng Mậu Viện một chuyến.
Đợi cho người đi rồi, Trương Nghi Lâm mới khóc nói: "Nương, con phải làm sao đây?"
Lý Thị nhìn Trương Nghi Lâm nước mắt đầy mặt, duỗi tay ra lau cho ả, nhẹ nhàng nói: "Đại phu nói rồi, sẽ không để lại sẹo, con đừng lo."
Trương Nghi Lâm khịt khịt mũi: "Con không có lo cái này, lâu như vậy rồi mà di mẫu vẫn còn chưa cho người đến rước con, hay là chuyện này đã bị Trương Dịch Thành phá hư hết rồi?"
Lý Thị thở dài một tiếng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Hai đứa con trai và con gái, một đứa mất đi thanh danh, một đứa vừa mất đi danh dự lại còn bị thương, nếu như cứ từ bỏ như thế, bà ta thật sự là không cam lòng.
"Từ nhỏ đến lớn ta và cha con đã nâng niu con trong lòng bàn tay, muốn gì được nấy, chỉ mong con có thể được gả vào nhà cao cửa rộng, thậm chí bỏ lơ ca ca của con, nương biết trong lòng con ấm ức, nhưng mà con cũng không thể đi tìm ca ca trút giận được."
Trương Nghi Lâm chỉ vào trong cổ của mình: "Là hắn ta muốn giết con trước, nương, người còn nói thay cho hắn!"
Lý Thị ngập ngừng: "Bây giờ đang là lúc trong lòng nó khó chịu, con còn cứ đi chọc nó nổi giận, nương không trông mong gì, chỉ hi vọng hai huynh muội các con hòa thuận với nhau, đợi sau này con gả vào Vương phủ rồi thì không tránh được phải giúp đỡ nhau mà."
Sắc mặt Trương Nghi Lâm thay đổi, mở miệng nói: "Nhưng mà bây giờ đến cổng của Lâm gia chúng ta còn không được bước vào nửa bước, con làm sao mà được gả vào Vương phủ!"
Lý Thị nghĩ một lát, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Đợi con lành rồi nương sẽ đi đưa thiệp một lần nữa, nếu như bọn họ còn vô tình như thế, vậy thì đừng trách ta làm lớn chuyện này lên!"
Trương Nghi Lâm có chút do dự: "Nếu làm như vậy thì chẳng phải Lâm gia càng không thích con hơn sao?"
Lý Thị xoa xoa mái tóc rối bời của ả, nói: "Đứa bé khờ, bọn họ không thích con thì sao? Chỉ cần con có thể nắm lấy trái tim của Lâm Tu Duệ, thì trong Vương phủ không phải là phải nghe lời con hết sao."
"Nhưng mà hắn..
Nhưng mà hắn không có thích con!" Trương Nghi Lâm nói.
Lý Thị vuốt vuốt tóc mai: "Con không hiểu, bây giờ Lâm Tu Duệ vừa không có thông phòng lại cũng không có thị thiếp, nếu như con có thể hành lễ Chu Công* với hắn, sau khi biết được mùi vị thì chắc chắn hắn sẽ đối xử khác với con."
Mặt Trương Nghi Lâm đỏ lên, lặng lẽ gật gật đầu.
Cùng lúc này, Lâm Tu Duệ đang đợi lệnh trong phủ của Nhị Hoàng tử còn không biết rằng hắn đã bị người khác tính kế rồi.
Hắn âm thầm đánh giá Nhị Hoàng tử đang ngồi trên vị trí chủ vị kia, cúi người nói: "Thuộc hạ đến trễ, mong Điện hạ trách phạt."
Vệ Tranh phất phất tay: "Bỏ đi, hôm nay ta tìm người đến là có chuyện muốn giao cho ngươi đi làm."
Sau khi thị vệ trở về báo lại là không thấy Đinh Mang đâu nữa, Vệ Tranh liền biết rằng chuyện không ổn rồi.
Đinh Mang này đi theo bên cạnh hắn ta nhiều năm, với sự hiểu biết của Vệ Tranh, Đinh Mang tuyệt đối không có khả năng phản bội hắn ta.
Lại thêm việc thị vệ bẩm báo lại tiểu viện ngoại ô kinh thành ngoại trừ vài vũng máu chưa khô hẳn thì không còn một chút dấu vết nào hết, như vậy thì nếu như Đinh Mang vẫn chưa chết thì chỉ còn lại khả năng là đã bị người khác bắt đi mất thôi.
Cũng may trước kia hắn ta rất ít khi để Đinh Mang lộ mặt ra ngoài, người biết được Đinh Mang chỉ có một tai đã ít lại càng ít hơn, chuyện này vẫn còn cứu vãn được.
Chỉ là hơn ba mươi đứa trẻ kia Vệ Tranh không biết được là Đinh Mang bắt về từ đâu, bây giờ tất cả đều không còn nữa, lại không giết chết được Vệ Nghiêu, thực sự là có chút đáng tiếc.
Hoàng thượng giao chuyện này cho hắn ta đi đều tra, cũng có khi là do đã nảy sinh lòng nghi ngờ với hắn ta rồi.
Sau khi kề bên tai Lâm Tu Duệ dặn dò một phen, hắn ta nói: "Thời gian Phụ hoàng cho ta không nhiều, ngươi cố gắng làm cẩn thận chút, đừng để kẻ khác nhìn ra điểm đáng nghi."
Lâm Tu Duệ chỉnh lại thần sắc, "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ."
Động tác của Mạc Anh rất nhanh, ngay ngày hôm đó liền giả trang đi Lâm Châu một chuyến, mời gánh hát kia đến Thịnh Kinh.
Gánh hát lớn nhỏ trong kinh thành không thiếu, nhưng mà những khúc hát quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi, mọi người nghe nhiều cũng chán rồi, nhưng mà gánh hát lần này lại khác hẳn, nhưng ca khúc mà họ sử dụng đều không có ai hát trước kia mà là họ do tự sáng tác, nên dựa vào cảm giác mới mẻ này chẳng mất mấy ngày thì liền nổi danh chốn kinh thành.
Cố Hoài Du nghe Lục Chi báo lại những chuyện này, đặt chùm tua rua đã làm xong trong tay xuống, nói: "Đi lấy mấy bản kinh Phật ta đã chép xong mấy ngày trước mang ra đây, chúng ta đi thỉnh an tổ mẫu."
Từ sau khi hai huynh muội xé rách mặt nạ, hai kẻ có tật giật mình cũng đã bớt làm loạn lại nhiều.
Mỗi ngày Lâm Tu Duệ đều đi sớm về khuya để điều tra chuyện mà Nhị Hoàng tử giao cho, còn Lâm Tương bởi vì bị thương mà ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, thậm chí đến thời gian gặp mặt cũng ít hẳn đi.
Trong Thọ An Viện vẫn vắng lặng như thường lệ, Ngu lão phu nhân đang ngồi trên hành lang cho cá chép trong hồ ăn, thấy Cố Hoài Du đến liền vẫy vẫy tay với nàng.
Cố Hoài Du cầm quyển sách kinh Phật đã được đóng thành cuốn cúi người hành lễ: "Tổ mẫu."
"Con đang cầm gì vậy?" Lão phu nhân nhìn một cái rồi hỏi.
"Rảnh rỗi không có việc gì, cháu gái bèn chép kinh Phật, mong tổ mẫu nhận lấy, đừng chê cười con ạ." Vừa nói Cố Hoài Du vừa đưa cuốn kinh Phật qua.
Lão phu nhân lật vài trang, thấy nét chữ đẹp đẽ, không có chút vết bẩn nào, cười nói: "Con thật là có lòng."
Tròng mắt Cố Hoài Du liếc qua liếc lại, cười càng thêm sâu, dịch dịch vào bên người lão phu nhân, lắp bắp nói: "Tổ mẫu, cháu gái có chuyện muốn xin người."
"Hóa ra là có chuyện muốn xin ta sao?" Lão phu nhân liếc nàng một cái, cười đùa: "Tặng một quyển kinh Phật liền đòi lãi liền, nói ra ta nghe thử xem."
Từ khi Cố Hoài Du về phủ, chuyện thỉnh an này bất kể nắng mưa gì cũng không thiếu một ngày nào, tình cảm của con người đều được tích lũy từ trong sự tiếp xúc mỗi ngày, nếu như lúc đầu lão phu nhân chỉ là có chút thương tiếc với nàng, vậy thì đến hôm nay cũng đã mang theo chút thương yêu thật lòng rồi.
Cố Hoài Du chớp chớp mắt, được hời mà nói: "Con nghe nói trong kinh thành gần đây có một gánh hát mới, những ca khúc mà họ biểu diễn rất mới mẻ.
Bây giờ có nhiều phủ đã mời họ đến diễn rồi, cháu gái thấy tổ mẫu bình thường cũng thích nghe hát xem kịch, nên muốn xin tổ mẫu mời họ đến phủ ta biểu diễn."
Gần đây gánh hát này cũng khá là có tiếng trong Thịnh Kinh, lão phu nhân cũng có nghe qua, bà đang muốn mời đến phủ diễn, liền gật gật đầu: "Được thôi, làm theo ý con đi."
Buổi chiều, lão phu nhân liền sai người mới gánh hát Sướng Âm đến phủ.
Sau khi dùng xong bữa tối, liền đặc biệt mời mọi người trong nhà cùng nhau đi đến Lãm Thúy Các.
Vết thương trên người Lâm Tương còn chưa khỏi hẳn, lúc nhìn thấy Cố Hoài Du có chút chột dạ, ngồi ngay dưới vị trí của Trương Thị lại càng bất an hơn nữa.
"Sao vậy?" Bàn tay của Lâm Tu Duệ vừa chạm vào mu bàn tay của nàng ta, liền thấy Cố Hoài Du nhếch miệng cười nhìn qua, hắn lặng lẽ đưa tay đi chỗ khác.
Lâm Tương lắc lắc đầu: "Không sao."
Lão phu nhân ngồi ở vị trí trước nhất, sau khi ho nhẹ hai tiếng, liền ra lệnh bắt đầu.
Trong Lãm Thúy Các đèn đuốc sáng trưng, đợi cho đến khi khúc Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái được hát xong thì kịch hay chân chính phía sau mới chính thức được kéo màn.
Tiếng chiêng trống vang lên leng keng thùng thùng, hoa đán** mặc y phục diễn kịch màu xanh hóa trang liền lên sân khấu, bàn tay lan hoa chỉ, ống tay áo bay bay, cổ họng i i a a bắt đầu hát hí kịch, giọng hát trong trẻo mà cao vút, câu chữ rõ ràng mang đủ chất hát của hí kịch.
Chỉ với một câu hát, lão phu nhân liền rất hài lòng mà gật gật đầu.
Vở kịch nói về, một gia đình phú quý kia, lão gia và phu nhân rất ân ái, bởi vì con cháu không nhiều nên nạp ba phòng tiểu thiếp.
Dung mạo của tiểu thiếp rất đẹp, phu nhân chính thất đã thành hôn nhiều năm đương nhiên sẽ không sánh bằng, nhưng mà bởi vì lão gia và phu nhân là thanh mai trúc mã, nên tiểu thiếp từ đầu đến cuối vẫn không được yêu thương, đúng lúc phu nhân có thai, nên tiểu thiếp liền mua chuộc người làm tráo đổi tiểu thư chân chính ngay lúc phu nhân sinh nở.
Tiểu thư giả mạo kia lớn lên trong tình yêu thương hết mực của gia đình giàu có, còn tiểu thư chân chính lại bị mấy tên người làm ngược đãi đến chết, trong phủ còn có một vị Đại công tử, từ nhỏ đã yêu thương tiểu thư giả mạo, hành vi của hai người hết sức thân mật, không hề giấu giếm, trước mặt người khác thì gọi nhau là huynh muội, sau lưng người khác lại chàng chàng thiếp thiếp.
Công tử nhà giàu vừa lo lắng việc mình mang một trái tim dơ bẩn như vậy, lại vừa không thể khống chế chính mình mà thân mật với muội muội.
Lúc xem đến đây, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, màn biểu diễn này gần như là trùng khớp với phần lớn chuyện xảy ra trong phủ.
Lâm Tu Duệ và Lâm Tương đột nhiên nhìn nhau một cái, nhìn về phía Cố Hoài Du.
Màn kịch này, là nàng đi xin lão phu nhân, bà mới sắp xếp người đến phủ hát đó.
Còn lão phu nhân thì lặng lẽ nhìn hai huynh muội có hành động gần như là đồng nhất với nhau kia một cái, cau mày lại, bà trước nay vẫn luôn cảm thấy Lâm Tu Duệ và Lâm Tương thân mật quá mức, Lâm Tu Duệ không biết thì còn đỡ, nhưng một khi biết được sự thật, không biết hắn sẽ như thế nào.
Trên đài biểu diễn lại chuyển cảnh, tiếng trống nhạc dần dần trở nên gấp gáp, âm mưu của tiểu thiếp bị bại lộ, nhưng công tử nhà giàu kia sau khi biết được thân thế thật sự của tiểu thư giả mạo lại vui mừng ra mặt mà đi tìm phụ mẫu của hắn, làm loạn lên đòi cưới tiểu thư giả mạo, lão gia và phu nhân đương nhiên không đồng ý, một gia đình đang yên đang lành lại loạn đến mức gà bay chó nhảy như vậy, công tử nhất thời giận dữ liền dẫn tiểu thư giả mạo bỏ trốn.
Nhưng mà đáng tiếc chưa trốn được bao lâu liền bị người làm bắt về, phu nhân đó biết được con gái của mình vì tiểu thư giả mạo mà chết, bây giờ lại còn quyến rũ con trai bà phát điên, bèn dùng ba thước lụa trắng lấy mạng của tiểu thư giả mạo, cuối cùng công tử chọn chết chung với tình nhân.
Tiếng trống nhạc dần dần trở nên buồn đau, tiếng khóc bi thương đau đớn vang lên.
Lão phu nhân càng xem thì sắc mặt càng nghiêm trọng, bất giác mà gắn Lâm Tu Duệ và Lâm Tương vào hai vai công tử và tiểu thư giả mạo kia, càng nghĩ lại càng thấy sợ.Lâm Tu Duệ bỏ mặc muội muội ruột thịt không yêu thương, nhưng lại cứ cưng chiều Lâm Tương, lẽ nào sau khi bọn chúng biết được sự thật thì sẽ giống như công tử và tiểu thư giả mạo trong vở kịch này, làm ra những chuyện ti tiện như thế?
"Hay!" Đột nhiên một tiếng khen vang lên, lão phu nhân cau mày nhìn qua, lại thấy là đứa con trai bất tài của bà lên tiếng.
"Đại ca, tỷ tỷ, hai người cảm thấy màn kịch này như thế nào?" Cố Hoài Du nghiêng đầu hỏi.
Lâm Tương cắn chặt răng, không nói một lời, bàn tay giấu dưới bàn siết chặt gấu váy.
Nàng ta không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, đây nhất định là do Cố Hoài Du sắp xếp.
Lâm Tu Duệ chỉnh lại biểu cảm, nhìn Cố Hoài Du hỏi: "Không biết tiểu muội tìm gánh hát ở đâu đến, thật sự là hát rất xuất sắc."
Cố Hoài Du cười cười: "Muội cũng cảm thấy thế.
Quả thực là một màn kịch hay."
Bốn chữ cuối nàng nhấn mạnh đôi chút, lúc cười nhìn hắn, nụ cười trào phúng bên khóe môi và ánh nhìn thăm dò khó nhận ra trong mắt khiến cho Lâm Tu Duệ cảm thấy như hắn chợt rơi vào một hầm băng.
Màn biểu diễn của gánh hát trên dài đã kết thúc, nhưng vở kịch trong Vương phủ, đương nhiên là chỉ mới bắt đầu diễn thôi.
*Lễ Chu Công:Thông thường chỉ chuyện vợ chồng chung phòng, phát sinh quan hệ tình dục.
** Hoa đán: Là một loại vai trong hí kịch xưa, chỉ vai diễn nữ trung niên hoặc nữ còn trẻ.