"Bảo người của ngươi đừng qua đây! Nếu không ta lập tức bẻ gãy cổ nàng ta, muốn chết thì chết chung!" Lý Tứ thét lên.
Cổ của Cố Hoài Du đã bị bóp đến xanh tím, hô hấp cũng bị cản trở, từ mũi lên não của nàng rất hỗn loạn, nhưng nàng lại luôn nhắc nhở chính mình phải duy trì sự tỉnh táo, đây là núi Hương Tích, nàng chỉ là bị kẻ xấu uy hiếp chứ đây không phải đời trước!
Mắt thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng đỏ, Tống Thời Cẩn gần như là muốn cấu rách lòng bàn tay mình, hắn cố gắng đè nén lại từng cơn sóng dâng trào trong lòng, trầm giọng nói: "Dừng hết lại!"
Tiếng bước chân trong rừng chợt im bặt, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây kêu xào xạc, ánh mặt trời chiếu từ trên tán cây giao nhao xuống tạo thành từng chỗ sáng tối, Cố Hoài Du siết chặt cây trâm trong tay, đây là cơ hội duy nhất của nàng.
Đối với thái độ ném chuột sợ vỡ bình của người đeo mặt nạ bạc, Lý Tứ rất bất ngờ.
Vốn dĩ hắn chỉ định bắt đại một người về giao cho bên trên, không hề ngờ rằng cô nương này lại trở thành cọng rơm cứu mạng hắn, lẽ nào những người này có liên quan đến nhau thật?
"Ngươi, gỡ mặt nạ ra!"
Có con tin trong tay, hắn căn bản không nghĩ đến chuyện sẽ thả người khi hắn có thể sống mà thoát khỏi đây, thậm chí, hắn còn định mang cô nương này đến trước mặt chủ nhân để lấy công chuộc tội.
Ánh mắt thăm dò của Lý Tứ đánh giá người đeo mặt nạ bạc, hắn muốn biết, rốt cuộc là ai mà lại có bản lĩnh cao tận trời như thế, có thể phá hư chuyện tốt của chủ nhân!
Ánh mắt của Tống Thời Cẩn lướt qua Cố Hoài Du, tạm thời không nhúc nhích.
Lý Tứ lại bước về phía trước nửa bước, gần như là dán sát vào người Cố Hoài Du, vẫn luôn đề phòng người xung quanh nhân lúc hắn không để ý mà tấn công hắn.
"Gỡ mặt nạ ra, nếu không nàng ta sẽ chết ngay!" Dường như là để cho người khác tin tưởng hắn thật sự sẽ làm như thế, hắn vừa nói vừa kéo tóc phía sau gáy của Cố Hoài Du, ép nàng ngẩng đầu lên, để lộ ra cái cổ đã bị bóp đến mức xanh tím.
Cảm giác nóng rực truyền đến từ phía sau lưng, cả người Cố Hoài Du nổi hết da gà, sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu nàng gần như là đứt đoạn, bụng nàng không ngừng cuộn sóng, nàng chỉ đành lấy đầu trâm sắc nhọn đâm vào đầu ngón tay, nhờ vào cơn đau thấu tim đó nàng mới có thể nhịn xuống cảm giác buồn nôn ngay lúc này.
Cố Hoài Du không muốn chết, lúc người đeo mặt nạ nói ra câu đầu tiên thì nàng đã biết đó là giọng nói của Tống Thời Cẩn rồi.
Nàng thấy ánh mắt của hắn rơi trên người nàng, nên nàng dựa vào chút lí trí còn sót lại, cố gắng lặng lẽ để lộ cây trâm trong tay nàng ra.
Đầu cây trâm đã có chút đỏ, vết thương trên ngón trỏ vẫn còn đang nhỏ máu, mắt Tống Thời Cẩn lóe lên, trong lòng khó chịu, nhưng hắn lại thấy Cố Hoài Du chớp mắt với hắn.
Miệng nàng nói không thành tiếng: "Dẫn dắt sự chú ý của hắn ta!"
Đối với việc nàng vẫn có thể bình tĩnh như thế, mấy người họ rất là bất ngờ, trong lòng Lâm Chức Yểu liền hiểu ngay mọi chuyện, nàng cắm cây kiếm vào thân cây, khóc lóc với Lý Tứ: "Ta cầu xin người, đừng làm hại muội muội của ta, nhà ta có nhiều tiền lắm, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, ngươi thả muội ấy ra được không?"
Lý Tứ không thèm quay đầu lại, Lâm Chức Yểu lại tiếp tục khóc: "Ngươi cần gì cứ nói, bọn ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đừng làm hại muội ấy."
"Im miệng!" Lý Tứ bị tiếng khóc ồn ào của nàng làm phiền, nhưng mắt vẫn không hề dời đi mà chỉ lạnh giọng nói.
Cuối cùng, Tống Thời Cẩn nhúc nhích ngón tay, chầm chậm nhấc tay trong cái nhìn chăm chú của hắn.
Động tác của Tống Thời Cẩn rất chậm, một tay siết chặt viền mặt nạ, một tay vòng ra sau đầu, lúc gỡ sợi dây buộc mặt nạ thì nhanh chóng làm một dấu tay.
Sau đó, khi Tống Thời Cẩn gỡ mặt nạ xuống một nửa, để lộ cái trán ra.
Lý Tứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, tập trung toàn bộ sự chú ý lên gương mặt của Tống Thời Cẩn.
Thanh danh của Tống Thời Cẩn quá vang dội, gương mặt của hắn có rất nhiều người biết, chỉ lộ ra một nửa thôi mà Lý Tứ đã cảm thấy không hay, không biết sao mình lại chọc trúng phải vị thần chết này nữa.
Chính là vào lúc này!
Cảm nhận được hô hấp của người phía sau lưng đột nhiên trở nên nặng hơn, Cố Hoài Du cắn đầu lưỡi, cánh tay nhanh chóng chuyển động, đầu trâm bén nhọn mang theo tia máu vẽ ra một đường cong trong không khí, đâm mạnh về phía sau.
Cây trâm bén nhọn đâm vào da thịt, Lý Tứ vẫn còn đang ngây người thì cả cây trâm đã đâm sâu vào eo hắn, khoảnh khắc mà hoa trên trâm nở ra thì lại chợt bị rút ra.
Nỗi đau thấu xương đột nhiên dâng lên, cả người Lý Tứ nghiêng đi, thoe bản năng mà kéo người vào lòng muốn bảo vệ chính mình.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Tống Thời Cẩn đã giật lấy cây kiếm mà Lâm Chức Yểu cắm trên thân cây kia rồi di chuyển đến trước mặt hắn trong nháy mắt.
Không ai nhìn rõ được động tác của Tống Thời Cẩn, ánh kiếm lóe lên, Lý Tứ kêu thảm thiết, máu tươi bắn ra như sông, bay ra rất xa.
Một bàn tay đứt lìa rơi trên đống lá khô, vết thương chỉnh tề, đầu ngón tay còn đang giật giật.
Không còn bị kìm kẹp nữa, Cố Hoài Du nhanh chóng thoát ra khỏi lòng của Lý Tứ, phía trước ngực nàng bị máu của Lý Tứ bắn lên, mùi máu tanh đậm đặc xộc vào mũi nàng chạy thẳng lên não, hai tay đứt rời trên mặt đất, tất cả đều kích thích chút lí trí còn sót lại của nàng.
Thời gian giao thoa với nhau, từng cảnh của đời trước trùng khớp với hiện tại, nàng không phân biệt được là hôm nay hay là quá khứ, tay chân đứt rời, máu tươi tung tóe, mùi nam nhân tanh tưởi, ánh chiều tà bên góc trời, không có thứ gì mà không nhắc nhở nàng về cái chết trong đời trước!
Trong đầu nàng dường như có thứ gì đã vỡ nát, tay chân nàng giống như là bị đông cứng lại, cố gắng chạy sang một bên theo bản năng, Cố Hoài Du dựa vào một hòn đá lớn bên đường mà liên tục nôn khan.
Chỉ trong nháy mắt như vậy thôi, Lý Tứ đã bị chặt đứt hai tay, chém đứt gân chân, sau đó bị các ám vệ phía sau khóa chặt lại, đối với người làm tổn thương Cố Hoài Du, Tống Thời Cẩn xuống tay không chút do dự nào.
Lâm Chức Yểu vội vàng chạy qua, thấy sắc mặt Cố Hoài Du xám xịt, môi trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, nàng có chút lo lắng vỗ vỗ lưng Cố Hoài Du.
"Không sao chứ?"
Tay vừa chạm đến y phục sau lưng nàng, Cố Hoài Du thét lên giống như là bị bỏng vậy, đột nhiên xoay người lùi về sau mấy bước, dựa người vào trên hòn đá lớn.
Sự sáng suốt trong đôi mắt nàng dường như không còn nữa, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chức Yểu chỉ còn lại hận ý và sợ hãi xen lẫn vào nhau!
Nói cho cùng thì, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ được nuôi lớn lên trong khuê phòng, cho dù là có sống lại một đời, có nhẫn tâm với kẻ địch ra sao đi chăng nữa, thì vết thương trong lòng nàng vẫn còn đó.
Chẳng qua chỉ là thường ngày cố ý không đi nhắc lại vết thương đó, không nghĩ về nó nữa, đắp lên một lớp vảy giả dối cho vết thương đó mà thôi.
Bây giờ lớp vảy đã bị xé rách, vết thương bên dưới vẫn thấm đẫm máu tươi như cũ.
Lâm Chức Yểu bị ánh mắt của Cố Hoài Du dọa cho hết hồn, ngây người ra không biết làm gì, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sau lưng Lâm Chức Yểu, lông trên người cũng dựng đứng lên, khiến cho nàng muốn bỏ trốn theo bản năng.
Nàng thậm chí còn cảm thấy, Cố Hoài Du trước mặt này, là muội ấy những cũng không phải là muội ấy, lạ lẫm đến mức chỉ có gương mặt là giống nhau mà thôi, cảm giác đó rất kì lạ, nhưng lại mạnh mẽ đến mức nàng không thể ngó lơ nó được.
Lắc lắc đầu, nàng cố gắng vứt cảm giác kì lạ kia ra sau đầu, Lâm Chức Yểu chỉ đành xem là mình bị Cố Hoài Du dọa, nàng lại duỗi tay ra muốn an ủi Cố Hoài Du, nhưng thấy muội ấy cứ nhìn nàng chằm chằm giống như là nhìn kẻ thù vậy.
Khóe mắt nàng chợt tối lại, là Tống Thời Cẩn đã gỡ tấm mặt nạ ra, hắn bước chân đến gần Cố Hoài Du, đưa tay ra dịu giọng nói: "Đừng sợ, có ta ở đây!"
Cố Hoài Du nhìn chằm chằm người trước mặt, là cái tên râu quai nón dơ bẩn kia! Dưới ánh chiều ta hắn ta cầm con dao găm, giơ về phía nàng: "Ngươi cũng đừng trách bọn ta, chết rồi thì làm ma mù đi, đừng về tìm bọn ta trả thù!"
"Quận chúa nói rồi, muốn chặt đứt tay chân của nàng ta khi nàng ta còn sống!"
Nàng không cam lòng, không cam lòng cứ chết đi như thế!
Giãy giụa tránh khỏi bàn tay kia, trên mặt nàng chợt thấy lành lạnh, viên châu hình cánh hoa lan trên bộ diêu lướt qua gò má của nàng, phải rồi, nàng còn bộ diêu!
Mùi máu tanh vẫn còn quanh quẩn trong đầu, khiến cho hai mắt nàng đỏ au, sự oán hận trong lồng ngực hóa thành dũng khí liều chết một phen, nàng giật bộ diêu trên đầu xuống, liều mình đâm về phía người nam nhân chặt đứt tay chân của nàng kia.
Tiếng hự nhẹ vang lên, lực đạo trên tay bị kìm lại, đầu trâm xé rách da thịt đâm một nửa vào vai của Tống Thời Cẩn, máu tươi thấm ra ngoài.
"Chủ nhân!" Mạc Anh sợ hãi kêu lên, muốn bước lên trước.
Nhưng Tống Thời Cẩn nhấc tay lên, không quay đầu lại mà nói: "Lui lại."
"Nhưng mà ngài!" Mạc Anh không nhúc nhích, hiếm lắm mới có một lần hắn dám làm trái lệnh của Tống Thời Cẩn.
Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra là cảm xúc của Cố tiểu thư rất không ổn định, nếu như không cẩn thận để cây trâm kia đâm vào tim thì hậu quả không ai có thể gánh vác được.
"Ta nói rồi, lui lại!"
Nỗi đau trên vai cũng không sánh bằng nỗi đau trong tim hắn, hắn không biết tại sao Cố Hoài Du lại kì lạ như thế, trong lòng hắn âm thầm có một suy đoán, nhưng hắn không dám để mình nghĩ như thế.
Có vài kí ức, chỉ cần mình hắn biết đã là đủ rồi!
Bàn tay nắm chặt cây trâm không hề buông lỏng, bởi vì dùng sức nhiều, nên máu trên đầu ngón tay đã không còn nữa, nhưng thần sắc của Cố Hoài Du vẫn hoảng hốt như thế, thậm chí còn mang theo mấy phần tuyệt vọng.
"Đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám làm hại muội."
Tống Thời Cẩn mặc kệ cây trâm đâm vào vai hắn, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tin được.
"Ta không có tên, cũng không có nhà, muội đặt một cái tên cho ta có được không?"
"Quên không nói với muội, kẹo hạt dẻ mà muội cho ta ăn rất ngon, là đồ ăn ngon nhất mà cả đời này ta được ăn."
" Ác Cẩn Hoài Du*, muội xem, tên muội đặt cho ta thật là hay! Muội nói, Cẩn và Du đều là ngọc tốt, ta xem hết điển tịch, thích nhất vẫn là câu này."
Lâm Chức Yểu ngồi bên cạnh nghe, cảm xúc dần dần khựng lại.
Trong đầu nàng chỉ có một câu nói không ngừng vang lên, nàng đang nghe thấy gì vậy? Nàng đang nghe thấy gì vậy?
Mấp máy miệng, muốn nói chuyện nhưng lại bị Trần Uyên kéo lại, lắc lắc đầu với nàng.
Tình hình bây giờ của Cố Hoài Du, lúc Trần Uyên đi theo sư phụ đã từng gặp rồi.
Nàng đang bị rơi vào trạng thái mê man, rất khó để tỉnh lại, nếu như làm phiền vào lúc này, có thể khiến cho người đó phát điên, không bao giờ tỉnh lại được nữa, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, cố gắng thoát ra mà thôi.
Giọng nói của Tống Thời Cẩn tiếp tục vang lên: "Ngân lượng mà muội cho ta mượn, ta không định trả nữa rồi.
Bởi vì ta nợ quá nhiều, ta sợ ta trả không hết..."
"Ta có tiền đồ rồi, bây giờ, để ta bảo vệ muội, có được không?"
Tiếng gió dần lặng đi, ám vệ dã lui ra bên ngoài thành một vòng để đề phòng bắt trắc.
Không ai dám nói gì, thậm chí cả hít thở cũng chậm đi, dù gì thì với giọng điệu bây giờ của Tống Thời Cẩn, với những người đã đi theo hắn nhiều năm như thế, họ cũng chưa bao giờ nghe thấy hắn dùng giọng điệu này nói chuyện với ai cả.
Hắn rất kiên nhẫn, chậm rãi nói từng câu từng chữ, đem sự ấm áp mà nàng từng mang đến cho hắn sưởi ấm nàng.
Thời gian dần trôi đi, không ai để ý là đã trôi qua bao lâu, thần sắc của Cố Hoài Du dần dần thả lỏng ra, nàng thấp giọng thì thầm gì đó, tan vào trong tiếng gió.
Tống Thời Cẩn nhếch khóe miệng trắng bệch, cười cười: "Phải, ta đến đón muội về."
Vừa nói xong, cả người Cố Hoài Du mềm nhũn, chưa kịp ngã xuống thì đã bị Tống Thời Cẩn ôm vào lòng, hắn thở hắt ra một hơi thật dài, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chức Yểu và Trần Uyên.
Trần Uyên hiểu ý, nói: "Yên tâm, ta biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói."
Sắc mặt Lâm Chức Yểu có chút khó coi, trong giọng nói của Tống Thời Cẩn, nàng có thể đoán được hai người họ đã quen biết từ lâu, nhưng nàng không muốn lo chuyện này, nàng chỉ để ý là một nam nhân như hắn lại ôm Cố Hoài Du vào lòng thực là có chút không ổn.
Nghĩ một lát nàng nói: "Ta sẽ không nói lung tung, nhưng mà, cứ giao người để ta ôm về đi."
"Không cần." Tống Thời Cẩn lạnh giọng nói.
Nói xong, liền cúi người xuống, vòng tay qua gối của Cố Hoài Du, đưa tay ôm nàng lên.
Ánh mặt trời chiếu xuống kéo dài bóng của hai người, Lâm Chức Yểu thấy vậy, định ngăn cản, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
*: Chỉ những người có phẩm đức cao thượng