Lâm Tu Duệ ngồi một mình trong đình thủy tạ bên hồ, mùi thơm của rượu cay trên bàn đá trước mặt thoang thoảng, con đường bên cạnh cành lá xum xuê, mát mẻ đến mức không có một tia nắng nào chiếu trên đường nhỏ đó, cành liễu rũ bên hồ bị gió thổi nhẹ, cơn gió oi bức thổi đến, không ngờ lại có chút mát lạnh trong đó.
Đã quá buổi trưa, thời tiết đang là lúc nóng nực nhất, các chủ nhân của mỗi viện đều đã đi nghỉ hết, thậm chí cả người hầu trong phủ cũng trốn vào nơi nào mát mẻ rồi, nhìn chung quanh, cả một tòa Vương phủ rộng lớn dường như chỉ còn có mình hắn.
Lâm Tu Duệ sau khi trải qua nhiều chuyện đả kích, lần đầu tiên trong đời có cảm giác cô đơn.
Chỉ đành nâng ly rượu mạnh uống ừng ực, mới nén được cảm xúc như khiến cho người khác tuyệt vọng kia xuống được.
Uống hết cả một bình rượu nồng, hắn mới vứt cái ly vào trong hồ sau lưng, loạng choạng đứng dậy mà rời đi.
Hắn muốn nhân cơn say mà đi dạo một vòng, nhưng mỗi một góc trong phủ, đều là nơi mà hắn và Lâm Tương đã dắt nhau đi qua, bây giờ cảnh còn mà người đã mất, người đã không còn như xưa nữa, bất chợt khiến hắn hoài niệm lại những ngày tháng khi xưa.
Lâm Tương của lúc đó, dáng vẻ yêu kiều đáng yêu như thế, còn hắn, lại ý chí ngời ngời, chuyện nào cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đều thay đổi hết rồi!
Nói ra thì, đã lâu rồi hắn chưa đến Phù Hương Viện, mấy ngày nay Lâm Tương dường như cũng không có đến tìm hắn làm loạn nữa.
Lâm Tu Duệ thở dài một tiếng, bước chân khựng lại, một lát sau mới xoay người bước đến Phù Hương Viện.
Trong viện yên tĩnh không một tiếng động, ánh mặt trời chói lòa bên trên nướng cháy mái ngói xanh, bốn phía thậm chí còn không có cả gió, không khí yên ắng đến độ gần như là dừng lại, nha hoàn và sai vặt không biết đã trốn đi đâu mất rồi, cửa phòng của Lâm Tương mở hé ra một khe cửa rất nhỏ, bên trong đang có tiếng cười yêu kiều vang lên.
Lâm Tu Duệ nhíu mày lại, trong đầu lắc lư choáng váng.
Hắn nghe tiếng cười bên trong hình như không bình thường cho lắm, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh vào trong phòng.
Nhờ Xích Ẩn Tán, mấy ngày nay tâm trạng của Lâm Tương thoải mái vô cùng, chỉ cần hơi tỉnh táo là nàng ta liền đổ thuốc ra hít liền, tạm thời quên đi vết thương trên mặt, thậm chí lấy những bộ đồ màu mè khi trước của nàng ta ra mặc nữa.
Vẫn là chiếc váy Yên Thủy màu vàng nhạt mà nàng ta thích nhất, ống tay áo thêu hình hoa diên vỹ màu tím đẹp đẽ kiều diễm, điều này sẽ giúp cho suy nghĩ của nàng ta dừng lại ở khoảnh khắc trước khi bị phỏng.
Để giữ cho vết thương khô thoáng, trên mặt nàng ta không quấn vải, chỉ có máu khô, vết thương sắp kết vảy lại mang theo màu đỏ sậm.
Cửa phòng bị đá một cái rầm, Lâm Tương mắt mơ màng ngồi trên giường, cười hề hề nhìn Lâm Tu Duệ: "Ca ca, huynh đến rồi? Mau đến đây đi." Chỉ là một nụ cười yêu kiều như thường ngày, cộng thêm vết thương trên mặt nên nhìn có chút đáng sợ.
Bình sứ chứa Xích Ẩn Tán được nàng ta cầm chặt trong tay, Lâm Tu Duệ vừa nhìn liền thấy có gì đó không ổn, trạng thái bây giờ của Lâm Tương, rất giống với dáng vẻ của những người thử thuốc sau khi được cho uống thuốc rồi.
Ánh mắt mơ màng, nói năng lộn xộn, mặt mày tiều tụy, mắt trũng sâu vào trong hốc mắt, cả người ốm giơ xương.
"Muội đang làm gì?" Giọng nói của Lâm Tu Duệ chợt cất cao, bước nhanh về phía trước, muốn giật lấy cái bình trong tay Lâm Tương ra.
Lâm Tương vừa mới dùng thuốc xong, bây giờ tinh thần của nàng ta đang không tỉnh táo, nhận thấy có người muốn giật lấy bảo bối của nàng ta, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền há miệng ra cắn.
Cánh tay Lâm Tu Duệ bị đau, nghiến răng lớn tiếng nói: "Bỏ ra!"
Lâm Tương vẫn không nghe, nhưng tiếng hét giận dữ này lại khiến cho Tôn Minh Đức đang nằm dưới đất bừng tỉnh.
"Là ông cho muội ấy?" Lâm Tu Duệ nhìn Tôn Minh Đức mà hỏi.
Tôn Minh Đức vội vàng đứng dậy, nhìn Lâm Tu Duệ một cái, trong lòng hoảng hốt, giải thích: "Tiểu thư đã nghiện Ma Phí Tán, nhưng Ma Phí Tán đã không còn nén được cảm giác đau nữa, nên trong thế thân bất do kỷ lão phu chỉ đành dùng hạ sách này thôi."
Lâm Tương vẫn không chịu nhả ra, Lâm Tu Duệ chỉ đành đưa tay dùng ngón trỏ và ngón cái siết lấy cằm của nàng ta, ép nàng ta mở miệng rồi rút tay ra, mới xoay đầu nhìn về phía Tôn Minh Đức: "Thứ này ở đâu ra?"
Tôn Minh Đức chắp chắp tay: "Thứ này lão phu tốn ngàn vàng để mua, mang từ Thương Châu đến đây."
Thương Châu? Đó là vị trí của đợt hàng Xích Ẩn Tán đầu tiên được gưi rđi, không ngờ rằng, quanh đi quẩn lại, thứ đó lại bị đem vào Vương phủ mất rồi!
"Ai bảo ông cho muội ấy dùng!" Lâm Tu Duệ phà hơi rượu nồng nặc mà trầm giọng nói: "Ông còn bao nhiêu?"
Sắc mặt Tôn Minh Đức vẫn không thay đổi, chầm chậm nói: "Ma Phí Tán đã không còn tác dụng với tiểu thư nữa rồi, muốn kiềm lại cơn đau cắt da cắt thịt thì chỉ có thể sử dụng thứ này mà thôi."
Lâm Tu Duệ đang muốn nói chuyện, cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy, tia dữ tợn trong mắt Lâm Tương cuối cùng cũng tan hết, nàng ta lại mang theo ánh mắt sùng bái như xưa mà hắn luôn quen thuộc kia: "Ca ca, muội thích huynh lắm."
Những lời nói khi xưa lọt vào tai, Lâm Tu Duệ như bị sét đánh vậy.
Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi mà hắn chưa được nhìn thấy dáng vẻ như thế này của Lâm Tương nữa?
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nhưng vẫn quay mặt đi mà ngồi lên cái ghế phía đối diện giường.
Sau một hồi im lặng thật lâu, Lâm Tương đã dần tỉnh táo lại, chìm sâu vào trong sự sảng khoái cũng không có nghĩa là nàng ta không biết mọi chuyện bên ngoài, rõ ràng, Lâm Tu Duệ đã phát hiện nàng ta đang sử dụng Xích Ẩn Tán.
"Ca ca." Cổ họng Lâm Tương vẫn khản đặc như thường ngày, chỉ là trạng thái thì đã đỡ hơn khi vừa mới tỉnh dậy đôi chút.
Lâm Tu Duệ siết chặt lòng bàn tay, rồi mới nhìn sang Lâm Tương: "Chuyện gì?"
Lâm Tương lắc lắc cái bình trong tay: "Huynh có muốn thử cái này không?"
"Muội điên rồi hả!" Lâm Tu Duệ đột nhiên đứng bật dậy, cơn say quá mạnh khiến cho hắn có chút không tỉnh táo: "Muội có biết thứ này là gì không?"
Lâm Tương giơ một ngón tay ra vuốt tóc đuôi đằng sau theo thói quen, tay vớ phải khoảng không, cương cứng người một lát rồi mới thong thả nói: "Muội đương nhiên là biết chứ.
Thứ này chính là bảo bối, là tính mạng của muội! Nó có thể khiến cho người ta quên đi phiền não, quên đi mọi điều buồn khổ, mang muội quay về khoảng thời gian vui vẻ nhất!"
Lâm Tu Duệ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích cũng không nói gì.
Tôn Minh Đức đúng lúc nói thêm vào: "Công tử có thể không cần lo lắng, thứ này có thuốc giải, sau khi uống thuốc giải vào thì có thể giải ngay cơn nghiện, nếu như tâm trí vô cùng phiền não thì có thể thử xem, cũng coi như là một cách giải buồn lo."
Hơi men xộc thẳng lên não, khiến cho Lâm Tu Duệ có chút dao động, Xích Ẩn Tán là do người của Nhị Hoàng tử tạo ra, hắn đương nhiên biết là có thuốc giải, lại thêm mấy ngày gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng chất đống, hắn có chút do dự, muốn thử, nhưng lại không dám.
Lâm Tương cúi mắt xuống, kéo môi cười cười, nói: "Ca ca, huynh thử đi, chúng ta cùng quay về trước kia, quên đi những chuyện không vui này, hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ nhất."
Tôn Minh Đức tiếp tục nói: "Công tử không cần sợ hãi, nếu như thuốc giải không có tác dụng, lão phu đương nhiên là có cách khác để khống chế." Rất rõ ràng, lời này ông ta nói ra rất chột dạ, nếu như thật sự có cái bản lĩnh đó, thì bản thân ông ta sao lại lún sâu đến như thế chứ.
Lâm Tu Duệ vẫn không nhúc nhích gì, nhưng Lâm Tương lại lặng lẽ bước xuống giường, cầm lòng bàn tay của hắn lên, đổ một ít bột phấn màu đỏ ra, đặt lên mũi Lâm Tu Duệ.
Mùi gay mũi trộn lẫn với hơi men lại đặc biệt dễ chịu, một chấm đo đỏ trong lòng bàn tay, dường như là mang theo sự quyến rũ chí mạng, hơi men càng nồng, trong đầu Lâm Tu Duệ lại càng không tỉnh táo, ỡm ờ một lát rồi hít chút bột phấn đó vào.
Thử rồi biết mùi, một khi đã dính phải thứ này rồi, thì cho dù có thuốc giải cũng làm được gì chứ.
Cơn nghiện thuốc dễ chữa, nhưng nghiện trong lòng thì khó chữa.
Từ đây mà sa đọa là chuyện tất nhiên thôi.
Lâm Tương liếc nhìn Lâm Tu Duệ đang mơ màng, lại đổ một ít vào lòng bàn tay, lặng lẽ cười.
Trên thế gian này thứ không đáng tin nhất, chính là những lời thề thốt của nam nhân.
Tình bền hơn vàng, trong mắt của Lâm Tương thì chỉ là những lời nói nhảm không đáng một xu, những lời đó chỉ có thể đi lừa mấy thiếu nữ chưa hiểu sự đời mà thôi.
Bây giờ dung mạo của nàng ta đã bị hủy, muốn nắm chặt Lâm Tu Duệ trong lòng bàn tay, thì chỉ có thể dụ dỗ hắn cùng nàng ta sa đọa mà thôi.
Từ đó, Lâm Tu Duệ được thử qua một lần lại càng siêng năng đến viện của Lâm Tương hơn, lão phu nhân cảm thấy hắn bị quỷ mê hoặc rồi, Lâm Tương cũng đã thành ra như thế rồi mà hắn vẫn còn có thể đến nhìn nàng ta mỗi ngày.
Vì chuyện đó lão phu nhân còn cố ý gọi Lâm Tu Duệ đến Thọ An Viện, nhắc nhở dặn dò hắn một phen, nhưng Lâm Tu Duệ không những không thay đổi, mà thậm chí còn siêng đi qua viện của Lâm Tương hơn xưa nữa.
Còn Trương Nghi Lâm thì sau khi đập hết đồ trang trí trong phòng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, một bên dặn Xỏa Tuệ luôn nhìn chằm chằm từng động thái của Lâm Tu Duệ, một bên bào Xảo Tâm gọi Xảo Nhi đến.
Nhân lúc rảnh rỗi khi Cố Hoài Du đang ngủ trưa, Xảo Nhi lén lút chạy đến Sấu Ngọc Các.
"Nô tỳ tham kiến biểu tiểu thư."
Gương mặt vốn đang u ám của Trương Nghi Lâm lại càng âm u thên hai phần, giống như là có thể vắt ra nước vậy, "Hử?"
Xảo Nhi ngây ra, lập tức cúi đầu xuống, đổi xưng hô: "Thiếu phu nhân."
Trương Nghi Lâm vừa ý mà cười cười, dựa vào nhan sắc của ả, làm sao có thể cam lòng chỉ làm một thiếp thất cơ chứ! Tuy rằng thiếp thì không thể làm chính thất được, nhưng ả đã đặt sẵn mục tiêu rồi, muốn để cho mình thành người nói một không ai dám nói hai ở trong Vương phủ này, cho nên lệnh cho tâm phúc của ả lén lút gọi ả là thiếu phu nhân.
"Xảo Nhi, còn nhớ chuyện mà ta từng nói với ngươi không?"
Xảo Nhi gật gật đầu, đến bây giờ trong lòng nàng ta vẫn còn thấp thỏm.
Trương Nghi Lâm cười cười: "Điều kiện mà ta đồng ý với ngươi không thay đổi, còn có thể cho thêm năm trăm lượng bạc nữa."
Trong lòng Xảo Nhi khẽ động, tiền mỗi tháng mà nàng ta làm nô tỳ chỉ có khoảng hai lượng, mấy năm qua cũng không để dành được bao nhiêu, nếu như sau này có thể gả vào Trương phủ, thì không thể bớt được khoản hối lộ, nàng ta nghĩ thế nên chút thấp thỏm trong lòng cũng dần bị sự tham lam che lấp mất.
Trương Nghi Lâm thấy thế liền đưa mắt cho Xảo Tâm, Xảo Tâm hiểu ý, nhấc chân đi đến bên cạnh Xảo Nhi, nắm lấy tay nàng ta, đồng thời nhét vào tay nàng ta hai gói thuốc bột, dịu giọng nói: "Gói đã đánh dấu thì bỏ vào thức ăn của người ở trong Phù Hương Viện kia, còn gói còn lại thì nghĩ cách mà dùng lên người của Thế tử gia.".
Truyện Truyện Teen
Tim Xảo Nhi giật thót, nói: "Bên cạnh Thế tử gia luôn có hộ vệ bảo vệ quanh năm, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư, vốn dĩ đã bị ghét bỏ, làm sao có cơ hội đi bỏ thuốc được!"
Trương Nghi Lâm ngập ngừng, nói chậm rì rì: "Thuốc này không cần bỏ vào trong thức ăn, ngươi chỉ cần để hắn ngửi phải là được."
Xảo Nhi thở hắt ra một hơi, gật đầu liên tục.
"Ngươi có biết hậu quả của việc phản bội ta không?" Trương Nghi Lâm nói.
Xảo Nhi vội nói: "Biết ạ, nô tỳ nhất định không phụ sự trông cậy của thiếu phu nhân."
Trương Nghi Lâm vuốt vuốt tóc mai, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.
Trong một căn phòng bỏ hoang ở phía sau tường Đường Lê Viện, cửa sổ đã được dán một lớp giấy dày mấy tầng không thể thông gió, ánh sáng u tối vô cùng.
Xảo Nhi bị chặn miệng, trói ngược hai tay, quỳ trên mặt đất lạnh lẽo.
Lúc nhìn thấy Cố Hoài Du đẩy cửa ra bước vào, Xảo Nhi đột nhiên mở to đôi mắt, trong miệng phát ra những tiếng ê a.
Nàng ta không ngờ rằng mình vừa bước ra từ Sấu Ngọc Các, thì đã bị Lục Chi và Hồng Ngọc đã ẩn nấp sẵn ở chỗ tối bắt quả tang.
Hai người cứ thế trực tiếp trói nàng ta lại mà không cho giải thích gì cả, áp giải đến trong căn phòng bỏ hoang không ai dùng đến đã lâu này.
Lục Chi nhấc chân bước lên trước, lục soát trên người Xảo Nhi lấy hai gói thuốc ra giao cho Cố Hoài Du, nói: "Tiểu thư, cái này là lục soát được trên người nàng ta ạ."
Cố Hoài Du cầm lên nhìn một lát, rồi nhấc nhấc cằm, Hồng Ngọc liền giật miếng vải nhét trong miệng Xảo Nhi ra.
"Nói đi, đến Sấu Ngọc Các làm gì?"
Xảo Nhi thở hổn hển hai cái, nhổ sợi vải còn sót lại trong miệng ra ngoài, rồi sau đó mới bày ra dáng vẻ vô tội mà nói: "Sáng sớm hôm nay, nô tỳ đang đi trên đường thì gặp phải nha hoàn Xảo Tâm bên cạnh biểu tiểu thư, nàng ta nói có một chỗ hoa không biết thêu như thế nào, muốn nhờ nô tỳ chỉ giúp cho...!Trong lòng nô tỳ nghĩ là dù sao thì trưa nay cũng không có việc gì, nên nhân lúc rảnh rỗi đi sang đó một chuyến, ai ngờ đâu vừa bước ra thì bị Hồng Ngọc và Lục Chi trói lại rồi.
"
Cố Hoài Du rũ mắt nhìn đỉnh đầu nàng ta, siết gói thuốc trong tay xoay xoay hai vòng, thong thả nói: "Bột thuốc trong hai gói thuốc này, thì giải thích như thế nào?"
Xảo Nhi mấp máy miệng, một hồi lâu sau mới nói: "Là nô tỳ lấy cho mình uống."
Cố Hoài Du nhìn Xảo Nhi vẫn đang cố dắng nói dối, bên môi nở một nụ cười lạnh, trong mắt lóe lên ánh sáng chói mắt, nói: "Nếu đã như thế thì, Hồng Ngọc, đi lấy một chén nước nóng đến đây, nhìn nàng ta uống hết thuốc."
Sắc mặt Xảo Nhi nhất thời trắng bệch, dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối, ngũ quan của Cố Hoài Du chìm trong bóng tối, không phân biệt được biểu cảm của nàng.
"Tiểu thư, người tin nô tỳ đi, nô tỳ vẫn luôn trung thành hết mực với người, không hề làm ra chuyện gì có lỗi với người cả!"
Sắc mặt Cố Hoài Du vẫn không thay đổi, cười lạnh nói: "Đương nhiên là ta tin ngươi, chẳng qua chỉ là bảo ngươi uống hai gói thuốc đó thôi, ngươi lo cái gì?"
Xảo Nhi nuốt nước miếng, cổ họng khô đến mức phát đau: "Tiểu thư, nô tỳ vẫn luôn làm tròn chức trách, tại sao người lại đối xử với nô tỳ như thế?"
Cố Hoài Du nói: "Miếng ngọc bội trong tay Trương Dịch Thành hôm đó, là do ngươi trộm đúng không?"
Cả người Xảo Nhi run lên, vốn dĩ không ngờ là Cố Hoài Du đã bắt đầu nghi ngờ nàng ta từ lâu, "Nô tỳ không hiểu tiểu thư đang nói gì cả! Trong viện có nhiều người làm như thế, có lẽ là người khác lấy cũng chưa biết chừng."
Rất nhanh, Hồng Ngọc liền mang một chén nước đến, Cố Hoài Du nói: "Ngươi không hiểu, vậy ta sẽ làm cho ngươi hiểu.
Hồng Ngọc, trộn thuốc với nước lại với nhau, cho nàng ta uống.
Đứa trẻ trong bụng nàng ta có giữ được hay không còn phải xem nàng ta lựa chọn như thế nào!"
Xảo Nhi kinh ngạc kêu lên, hai tay ôm chặt lấy bụng nhỏ, nơi đó đã hơi nhô lên rồi, đứa bé này là quân cờ để nàng ta bước vào Trương phủ, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì tất cả sẽ chấm dứt hết!
"Có lẽ ngươi còn không biết là, sau ngày hôm đó, hai huynh muội Trương Thị đã đi đến bước đường một sống một còn rồi đâu nhỉ? Ngươi nghĩ Trương Nghi Lâm sẽ giúp ngươi sao?" Ánh nhìn của Cố Hoài Du như con dao, cách lớp y phục mà đâm thằng vào bụng nhỏ của nàng ta.
Thấy Hồng Ngọc đã mở gói thuốc ra, đang muốn trộn thuốc vào trong chén nước, trong lòng Xảo Nhi gấp gáp, hét lên: "Đừng mà! Nô tỳ nói, nô tỳ nói hết với tiểu thư."
Cố Hoài Du vẫy vẫy tay, Hồng Ngọc liền dừng tay lại, Lục Chi bước lên trước đặt tay lên bụng nàng ta, thấp giọng nói: "Nếu như còn không nói thực, ta nhất định sẽ móc khối thịt này ra." Nói xong thì đầu móng tay đột nhiên co chặt lại.
Xảo Nhi run lên, liên tục nói:"Nô tỳ không dám ạ! Đều là biểu tiểu thư hết, biểu tiểu thư biết mọi chuyện của nô tỳ, uy hiếp nô tỳ mang hai gói thuốc này hạ lên người Thế tử và Quận chúa, một gói trong đó là thuốc mang thai giả, gói còn lại...!là trợ giúp nam nữ hoan ái với nhau."
Tiếp theo đó, nàng ta kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi, phản bội Trương Nghi Lâm một cách sạch sẽ, sau khi nói xong, thấy Cố Hoài Du không có phản ứng gì, chỉ đành nằm rạp trên mặt đất, dập đầu liên tục kêu bình bịch, "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi ạ, nô tỳ bị quỷ mê hoặc, tiền tài làm mờ mắt, nảy sinh tâm tư không nên có, sau này nô tỳ không bao giờ dám nữa, xin tiểu thư tha mạng."
"Còn có chuyện khác không?" Hồng Ngọc trầm giọng hỏi.
Xảo Nhi lắc lắc đầu: "Không, sau này không dám nữa, nô tỳ đã nói hết tất cả mà mình biết cho tiểu thư rồi, vốn dĩ nô tỳ nghĩ là chuyện này không ảnh hưởng gì đến tiểu thư, nên nhất thời bị quỷ ám mà đồng ý."
"Xin tiểu thư tha cho nô tỳ một lần, nô tỳ sẽ hủy đi gói thuốc này, không dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!"
Đầu mày của Cố Hoài Du suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói: "Không, ngươi dám."
Cổ họng Xảo Nhi nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn nàng, liền nghe thấy Cố Hoài Du thong thả nói: "Ngươi không chỉ là dám, mà còn nhất định phải làm theo những gì mà ả dặn."
Dạo gần đây Lâm Tu Duệ đang là lúc u uất không phấn chấn cho lắm, sau khi mới thử mùi vị của Xích Ẩn Tán thì liền không thể ngừng được, nhưng mà Nhị Hoàng tử đã từng ra lệnh không cho những người bên cạnh dính vào cái thứ này, cho nên Lâm Tu Duệ không dám tùy tiện mua, chỉ đành cách ngày chạy đến Phù Hương Viện, cùng hít với Lâm Tương.
Hôm qua, hắn gửi một lá thư đến phủ Nhị Hoàng tử, nhưng mà vẫn không nhận được hồi âm, trong tình thế cấp bách lòng hắn lại nhớ đến hương vị tuyệt mỹ này, không kịp nghĩ ngợi gì liền chạy đến chỗ của Lâm Tương.
Cả đường không nhìn ngang ngó dọc, gấp gáp chạy đến cửa thùy hoa, một nha hoàn mặc áo màu hồng phấn đang cúi đầu, chạy đâm thẳng vào hắn.
"Thế tử tha tội!" Lặng lẽ giấu cái khăn tay vào trong ống tay áo, Xảo Nhi cúi đầu nói.
Sau khi Lâm Tu Duệ ngẩng đầu nhìn nàng ta, đoán có lẽ là chạy từ trong Sấu Ngọc Các ra, hắn cau mày nói: "Không có mắt hay sao, gấp gáp như thế làm gì?"
Xảo Nhi quỳ bịch một cái xuống đất, cúi đầu còn thấp hơn nữa, cũng không để cho hắn nhìn kĩ mặt mũi: "Thế tử tha mạng, nô tỳ không cố ý ạ."
"Bỏ đi." Lúc này là lúc tâm trạng Lâm Tu Duệ đang ngứa ngáy khó chịu, cũng không muốn để chuyện này làm lở dỡ lâu thì giờ, bèn phất phất tay nói: "Sau này chú ý một chút!" Nói xong, liền xoay người đi.
Xảo Nhi thở hắt ra một hơi, càng cúi đầu thấp hơn, gật đầu như trống bỏi: "Tạ Thế tử tha mạng, nô tỳ biết rồi ạ."
Chân trước Lâm Tu Duệ vừa bước vào Phù Hương Viện, thì chân sau Ỷ Thúy liền mang theo tin tức chạy đến Thọ An Viện.
Lão phu nhân nghe bẩm báo, bàn tay đang xoay chuỗi vòng Phật khựng lại, lạnh lùng nói: "Để ta xem xem, Phù Hương Viện này rốt cuộc là có yêu tinh nào câu dẫn hồn phách của nó!"
Nhắc nhở thế nào Lâm Tu Duệ cũng không nghe, vẫn cứ ngày ngày chạy đến Phù Hương Viện, hai người sau khi ở chung với nhau còn không cho Ỷ Thúy đến gần, cho nên, lão phu nhân chỉ đành hạ lệnh xuống, nếu như Lâm Tu Duệ đến nữa thì báo ngay cho bà.
Bạch ma ma âm thầm thở dài một hơi, cúi người bước lên trước, đỡ lão phu nhân bước ra khỏi Thọ An Viện.