Trong Phù Hương Viện, như có một sự u ám bao trùm lấy, ánh mặt trời tuychói chang, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy u uất.
Cả một sân viện chìm trong bầu im ắng chết chóc, thậm chí cả tiếng ve râm ran cũng không có, gió nóng oi bức thổi đến đây, đều khiến người khác sinh ra một cơn ớn lạnh.
Chuyện xảy ra mấy ngày trước vẫn không bị lộ ra ngoài, người làm không biết rõ chuyện nhìn thấy một đám người làm lại bị đuổi, nên khi làm việc lại càng cẩn thận hơn, gần như là không dám làm ra một tiếng động nào cả, thậm chí đến cả đi đường cũng rụt rà rụt rè.
Ai biết được lỡ chọc cho người ở bên trong phòng kia không vui thì người gặp nạn tiếp theo có phải là mình hay không chứ.
Lúc Trương Thị mang theo gương mặt giận dữ đi đến, liền nghe thấy bên trong phòng vang lên tiếng hét thảm thiết.
"Cút đi! Tiện nhân!" Giọng nói của Lâm Tương vang lên qua song cửa sổ, nghe có hơi khản đặc, giống như là bị giấy nhám chà qua vậy, âm cuối bị vỡ giọng, khó nghe đến mức khiến người khác không muốn nghe câu thứ hai nữa.
Cửa đột nhiên bị mở ra, một nha hoàn có mái đầu như bị chó gặm mang theo gương mặt đầy sự hoảng hốt chạy ra ngoài, lúc nhìn thấy Trương Thị thì ngây ra, bụm mặt lại nói: "Nô tỳ tham kiến Vương phi..."
Bị nha hoàn này gọi, Trương Thị đột nhiên cảm thấy cổ họng đau rát, duỗi tay vuốt vuốt cái cổ của mình, bà ta thấy nàng nước mắt chứa chan liền ghét bỏ mà nhíu chặt mày: "Lui xuống."
Tiểu nha hoàn lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy chạy sang một bên, nhìn dáng vẻ đó, giống như là có ma đang đuổi theo nàng ta từ phía sau vậy.
Có con quạ đen nghỉ trên cành cây, kêu quạc quạc hai tiếng như muốn rách cổ họng, kêu đến mức khiến cho lòng của Trương Thị dần lạnh lẽo.
Bà ta siết chặt bình thuốc độc trong ổng tay áo, sau đó mới dần ổn định lại tinh thần.
Lâm Tu Duệ là toàn bộ hi vọng của bà ta, địa vị của Lâm Tương trong lòng bà ta đương nhiên là không bằng hắn rồi.
Bây giờ niềm hi vọng này bị Lâm Tương hủy mất rồi, sự yêu thương khi xưa đột nhiên hóa hết thành hận thù, hận đến mức muốn Lâm Tương tự nhiên đột quỵ chết ngay lập tức!
Lâm Tương làm sai nhiều chuyện như thế, bà ta thực sự khó mà chấp nhận chuyện Lâm Tu Duệ vẫn còn bao che cho nàng ta, nếu như nàng ta tiết lộ chuyện Xích Ẩn Tán ra ngoài, vậy thì Lâm Tu Duệ sẽ tiêu tùng mất!
Mục đích đến đây hôm nay của Trương Thị chính là để giải quyết triệt để Lâm Tương, cho nên bà ta không mang theo nha hoàn.
Dù sao thì Lâm Tương vẫn là con gái của bà ta, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt!
Chỉ cần nàng ta chết, chuyện huynh muội loạn luân với nhau mới có thể giấu được, không có nàng ta ở bên cạnh dụ dỗ, Lâm Tu Duệ mới khỏe lại được!
"Các ngươi lui xuống hết đi, đứng canh ở ngoài cửa viện, ta và tiểu thư có chuyện cần bàn, không được cho người nào vào đây!" Trương Thị đứng ở cửa phòng, không quay đầu lại mà dặn dò người làm trong viện.
Nha hoàn nghe vậy, vội bỏ việc trong tay xuống lui ra ngoài như là được ân xá vậy.
Nếu như không phải là không tự quyết định được, thì ai mà muốn ở lại cái chỗ quái quỷ này chứ!
Vết thương trên người Lâm Tương lại đóng một lớp vảy dày, bây giờ nàng ta đang ngồi trước bàn trang điểm soi gương, hai tay nâng lên, làm một động tác chải đầu, nhưng mà nàng ta không có tóc, vết thương trên đầu không có bị rách ra nhiều lần nên gần như là đã lành hẳn, sau khi một mảng vảy dày tróc ra, để lộ ra một khối thịt đo đỏ.
Hai tay cứ giơ lên rồi chầm chậm mà chải xuống, một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, cảnh tượng có một sự quỷ dị khó tả.
Nàng ta hận tất cả mọi người, hận Cố Hoài Du và Trương Nghi Lâm khiến nàng ta bị phỏng thành như thế, hận Lâm Tu Duệ không thể giữ lại dung mạo cho nàng ta, hận lão phu...!
Không, mụ đàn bà ác độc đó, thế mà lại muốn giết nàng ta!
Nàng ta không biết những lời nói của mình có dọa được mụ đàn bà đó hay không, nếu như không, vậy thì thời gian của nàng ta cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa!
Chết ngay không bằng sống dở, nàng ta sợ chết lắm!
Kế sách hiện nay, vẫn phải nghĩ cách khác mới được.
Nàng ta không phải là không nghĩ đến chuyện bảo người nói chuyện của nàng ta và Lâm Tu Duệ ra ngoài, nhưng nếu như thế, người đời cũng sẽ mắng chửi nàng ta luôn mất.
Làm ra chuyện xấu đến mức này, nói không chừng ngay cả chức Quận chúa cũng không giữ nổi đó chứ! Hơn nữa, gương mặt này của nàng ta đã bị hủy hoàn toàn, trừ việc bám chặt vào Lâm Tu Duệ ra, e là không ai dám cưới nàng ta nữa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại thì, nhất thời cũng không có cách gì tốt cả.
Lại nhìn gương mặt trong gương một lần nữa, mở miệng ho nhẹ một tiếng, Lâm Tương đột nhiên đứng dậy, nhấc tay lấy cái gương khảm trên bàn xuống, vứt xuống đất.
Dường như vẫn không hả giận, nàng ta lại dùng chân đạp mấy cái, mới thở hồng hộc mà ngồi lên giường, vén một góc chăn trên giường lên.
Chỉ còn nửa bình Xích Ẩn Tán thôi! Thị vệ sai đi mua thuốc mãi vẫn không thấy về, Tôn Minh Đức thì lại chẳng thấy đâu, nàng ta phải tiết kiệm lại, nếu không thì không chịu nổi đến hai ngày quá.
Đúng ngay lúc này, Trương Thị đẩy cửa bước vào, bước nhanh đến rồi ngồi xuống cái ghế bên cửa sổ, không hề để ý đến một đống hỗn loạn trong phòng.
Quay đầu nhìn lên bàn, vẫn còn để mấy hũ thuốc, có cái là để Lâm Tương uống, có cái là để bôi lên vết thương, bên cạnh còn có một bình không, dưới đáy chén còn có một ít vụn thuốc, nhìn giống có vẻ là thuốc đã dùng rồi.
Bà ta vốn dĩ còn định lén lút bỏ thuốc độc vào trong chén thuốc khi nàng ta chuẩn bị uống, nhưng mà bây giờ đã lỡ mất cơ hội, thực là có chút đáng tiếc!
"Nương." Lâm Tương đột nhiên nhìn thấy Trương Thị, toét miệng cười với bà ta, sau đó bước người lên trước: "Người đến thăm con sao?"
Nụ cười quỷ dị đó kết hợp với dáng vẻ bây giờ của nàng ta thì có đáng sợ biết bao, nhưng mà nụ cười đó còn là dành cho bà ta nữa chứ, chuyện này nhất thời khiến Trương Thị nổi da gà hết toàn thân.
Lúc Lâm Tương nghiêng người, trên giường có thứ gì đó lóe lên, mãi cho đến khi nàng ta cách bà ta càng ngày càng gần rồi bà ta mới nhìn rõ được.
Trên giường rõ ràng đang để một bình Xích Ẩn Tán.
Thấy Trương Thị nhìn chằm chằm sau lưng mình, Lâm Tương cũng nhìn theo ánh mắt của bà ta, lúc này mới chợt phát hiện ra nàng ta quên giấu cái bình đi mất rồi.
Vừa mới muốn quay lại giấu cái bình đi, thì khóe mắt liếc thấy chân váy tung lên, Trương Thị đã bước lại gần, tát cho nàng ta một bạt tai.
"Nương!" Lâm Tương ôm mặt: "Sao lại đánh con? Người không thương con nữa sao?"
Trương Thị chán ghét mà nhìn nàng ta, cơn lửa giận bốc lên phừng phực lấn át hết nỗi sợ và gớm ghiếc với những vết thương trên người Lâm Tương, bà ta chỉ vào cái bình nói: "Con nói cho ta biết, đó là cái gì?"
Ánh mắt Lâm Tương lóe lên, nhưng hai mắt ầng ậng nước, chuyển chủ đề, nói: "Nương, người cứu con đi mà.
Lão phu nhân nhất định là muốn giết con, người thương con như thế, nhất định sẽ không nỡ đâu, đúng không?"
Nói xong liền bước lên nắm lấy tay của Trương Thị: "Con không muốn chết, con còn chưa gả cho ca ca, chuyện của chúng con người đồng ý mà, nương, người nhất định sẽ có cách, đúng không?"
Trương Thị bị mùi hôi thối trên người nàng ta xộc lên mũi làm cho muốn ói, đây là lần thứ hai bà ta gặp Lâm Tương sau khi nàng ta bị phỏng.
Thấy dáng vẻ gớm ghiếc như thế của nàng ta còn nắm lấy tay của mình, trên người Trương Thị run hết cả lên, đột nhiên bà ta giật phắt tay ra, sắc mặt trầm xuống, nghiêm giọng nói: "Con còn có mặt mũi đến xin ta à? Con nói cho ta biết, cái thứ đó có phải là con đưa cho Duệ Nhi không?"
Tiếng rơi lộp bộp vang lên, bởi vì động tác quá mạnh, mà cái bình sứ Trương Thị giấu trong tay áo văng ra lăn lông lốc dưới đất.
Lúc bà ta cúi người xuống nhặt, vừa mới cúi xuống thì Lâm Tương đã nhanh hơn bà ta một bước mà nhặt cái bình lên.
Nhặt cái bình sứ thanh hoa dưới đất lên, Lâm Tương liền rút cái nút gỗ của cái bình ra, bột phấn bên trong tỏa ra mùi đăng đắng, nàng ta siết cái bình xem một hồi lâu, sắc mặt chợt thay đổi, nói với Trương Thị: "Nương, đây là cái gì?"
Cái gương đồng trong phòng lóe lên ánh sáng chói mắt, ánh nhìn của Lâm Tương rơi trên người bà ta, u ám khó mà phân biệt được, trái tim của Trương Thị chùng xuống từng chút một, nhất thời sơ ý, lại để thứ đó lộ ra ngoài.
Thuốc độc này có độc tính chậm, chỉ cần hôm nay bà ta thành công, thì Lâm Tương sẽ dần trở nên yếu đi, đợi đến mười ngày nửa tháng sau mới chết, vậy thì cái chết của nàng ta cũng thần không biết quỷ không hay rồi.
"Đến cả bà cũng muốn giết ta, đúng không!" Không phải là một câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Sự u ám bám vào trong cổ họng khản đặc, lại thêm cái điệu kéo dài đầy u uất của nàng ta, Trương Thị có ảo giác như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, sống lưng lạnh toát, khiến cho bà ta run lẩy bẩy.
Bà ta liếm bờ môi khô ráp, cứng miệng cười: "Làm gì có.
Ha ha.
Đó...!chỉ là thuốc bột dưỡng nhan mà thôi, ta đặc biệt mang đến để tặng cho con đó."
Liếc thấy sự chột dạ trong mắt bà ta, Lâm Tương gần như có thể xác định được là, bà ta nhất định biết chuyện Xích Ẩn Tán của Lâm Tu Duệ là do nàng ta đưa, cho nên không để ý chút nào đến tình cảm xưa, muốn giết chết nàng ta.
Chuyện làm loạn đến mức này như ngày hôm nay, Lâm Tương cũng không hề hối hận chút nào.
Nàng ta chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với mình, hận ý với mọi người bất chợt bùng lên, Còn Trương Thị nữa, không ngờ bà ta lại máu lạnh vô tình đến như thế, mình đối tốt với bà ta như thế, làm đứa con gái ngoan của bà ta biết bao nhiêu năm, vậy mà bà ta lại đành lòng xuống tay giết mình.
Trong đầu lóe lên, Lâm Tương đột nhiên nghĩ, nếu như Trương Thị đã có lòng muốn giết nàng ta, vậy thì sao nàng ta không xuống tay trước cho rồi.
Bà ta mà chết, chuyện tổ chức tang lễ phải mất rất nhiều ngày, bây giờ Lâm Tu Duệ bị nàng ta khống chế trong lòng bàn tay, nói không chừng mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
Chỉ là, bây giờ thời cơ không ổn, nếu như Trương Thị chết trong phòng nàng ta, vậy thì, nàng ta cũng không tránh khỏi liên quan.
Lâm Tương dùng gương mặt không biểu cảm mà nhìn Trương Thị: "Nếu như thứ này tốt như thế, thì mẫu thân dùng trước cho con xem đi!"
Trương Thị kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, đôi đồng tử co rút lại, cứng cổ mà xoay đầu đi: "Đó là thuốc cho người bị thương uống, sao nương có thể dùng thay cho con chứ?"
Lâm Tương cười khặc khặc hai tiếng, đóng nắp bình lại, vứt lên giường: "Con đùa với nương thôi, nương thương con như vậy, sao lại nỡ lòng hại con chứ?"
Nàng ta vừa nói vừa bò đến bên giường, cầm lấy bình Xích Ẩn Tán siết trong lòng bàn tay.
Nếu như bây giờ bà ta không thể chết, vậy thì nàng ta phải để cho Trương Thị chịu chút ít khổ cực mới được!
Vừa nói dứt lời, Lâm Tương liền nhảy phắt lên người Trương Thị, Trương Thị xưa nay vẫn luôn sống trong nhung lụa, bị đụng một cái như thế, liền loạng choạng hai ba bước rồi ngã xuống đất.
Nhấc chân ngồi lên người Trương Thị, Lâm Tương dùng đầu gối đè chặt cánh tay bà ta, một tay bóp chặt cằm Trương Thị, tay còn lại thì nhắm miệng bình đổ thẳng vào miệng bà ta.
Trương Thị điên cuồng lắc đầu, thứ bột đỏ đó vương đầy trên mặt, có một chút đã rơi vào miệng.
Nhưng Lâm Tương vẫn không chịu tha cho bà ta, miệng bình gõ gõ lên răng hai ba cái, đổ hết toàn bộ thuốc trong bình vào miệng Trương Thị.
Trương Thị bò trên đất ho sặc sụa, cảm giác chính mình hình như đã bắt đầu không thở nổi rồi, hai tay siết chặt lấy cổ áo, mở to miệng, như là một con cá chết.
ngôn tình sủng
"Cứu ta! Cứu ta!"
Bà ta đã sai nha hoàn lui hết ra ngoài từ lâu, động tĩnh trong phòng cũng không có ai nghe thấy, lúc này Trương Thị vô cùng hối hận, sao bà ta lại đến đây một mình chứ.
Lâm Tương nhìn bà ta, dần dần quỳ xuống, nói từng câu từng chữ: "Nương nói đùa rồi, thứ này là đồ tốt đó, cũng không gây hại đến tính mạng con người, sao lại phải dùng cái từ là "cứu" chứ?"
"Lâm Tương, trái tim của ngươi sao lại ác độc như thế!" Trương Thị hét lên.
"Ác độc?" Lâm Tương bắt đầu cười: "Thứ tốt như thế này, bản thân ta còn không dám xài mà cho bà hết, sao bà lại nói ta ác độc chứ?"
Có lẽ, sau này bà còn phải đến cầu xin ta đấy!
Trong đầu bắt đầu xoay vòng vòng, mắt của Trương Thị dần mơ màng, hai mắt lâng lâng, trực tiếp ngất luôn.
Lâm Tương đạp đạp bà ta hai cái, thầm than nàng ta quá tay rồi, lượng thuốc lớn như thế, cũng không biết là có để lại hậu quả gì không.
Nhưng mà, nàng ta dùng nhiều như vậy, cộng lại cũng nhiều hơn cái đống đó, bây giờ nàng ta cũng chẳng có vấn đề gì cả, chắc là Trương Thị cũng không có chuyện gì đâu!