Cửa Ngự Thư Phòng, Đức Phi vừa bước ra ngoài liền thấy Tống Thời Cẩn đang đứng hầu ngoài cửa, ánh mặt trời màu vàng kim chiếu từ trên mái ngói xuống, có hơi chói mắt.
Đức Phi nheo nheo mắt, trong ánh nhìn mơ hồ, Tống Thời Cẩn đứng ngược sáng, ngũ quan chìm trong bóng tối, nhìn không rõ ràng, y phục của hắn bị ngọn gió ở hành lang thổi qua, tựa như tiên mà cũng có cảm giác như là đã từng quen biết.
Hắn nhìn Đức Phi cười cười, giống y hệt như là năm xưa.
"Tống đại nhân, Hoàng thượng tuyên ngài vào điện."
Giọng nói bén nhọn của Lý Ngọc vang lên bên cạnh, cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của Đức Phi, bà ta chớp chớp mắt, lại nghiêng đầu nhìn Tống Thời Cẩn một cái, nhưng cảm giác quen thuộc khi nãy không thấy đâu nữa rồi.
Tống Thời Cẩn gật đầu, trầm giọng nói: "Làm phiền Lý công công rồi."
Lý Ngọc cười nói: "Ngài khách sáo rồi."
Lướt qua nhau, trong không khí lưu lại một mùi thơm nhàn nhạt, cánh cửa mạ vàng dày nặng dần khép lại trước mắt Đức Phi, bóng dáng của Tống Thời Cẩn cũng đã hoàn toàn biến mất, trong lòng Đức Phi bỗng nhiên kêu lộp bộp.
Tĩnh Thu cô cô vội vàng bước lên, cúi người gọi: "Nương nương."
"Về cung." Đức Phi xoay người, đặt tay lên tay bà ta, bước xuống bậc thầm bằng ngọc trắng, lập tức có thái giám nâng kiệu vội vàng chạy đến.
Đức Phi huơ huơ tay, cho lui tất cả thái giám và cung nữ đi theo, để cho Tĩnh Thu cô cô dìu bà ta bước chầm chậm về Chiêu Hoa Điện.
Con đường đá dài dằng dặc bị ánh mặt trời chiếu đến mức có hơi nóng, mặt đá bằng phẳng rộng rãi nhưng lại khó đi, con đường kéo dài đến mức phảng phất như là không nhìn thấy điểm cuối.
Tĩnh Thu ngẩng đầu nhìn Đức Phi một cái, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, tâm trạng của người không tốt sao?"
Bàn tay của Đức Phi đột nhiên trầm xuống, một hồi lâu sau, như là than thở mà nói: "Đã biết bao nhiêu năm qua rồi, ngài ấy vẫn không quên được con tiện nhân đó."
Trong lòng Tĩnh Thu run lên, cẩn thận nhìn xung quanh một cái, thấy cung nữ và thái giám đứng cách ở đằng xa, lại quay đầu lại nhưng không dám tiếp lời.
"Khi nãy, ngài ấy lại cầm lấy chân dung của nàng ta mà xem." Đức Phi vẫn thong thả mà nói, giọng điệu bình thản, nhưng tay đột nhiên bóp chặt lại: "Một người chết, mà ngài ấy lại nhớ nhung biết bao nhiêu năm!"
Tĩnh Thu cúi đầu càng ngày càng thấp, mu bàn tay bị móng tay màu hồng nhạt không hề nhuộm móng của Đức Phi cấu thành một đường thật sâu, cũng không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, từng bước từng bước đều khẽ tung váy lên, rồi lại giấu vào trong chân váy.
Một hồi lâu sau, Đức Phi buông tay ra: "Bỏ đi, ta nói với ngươi những chuyện này làm gì chứ."
Trong cung sâu thăm thẳm không biết bao lâu, hồng nhan chôn xương chất thành đống không bao giờ hết, trời sinh Đế vương vốn bạc tình, nhưng nếu như đối xử bình đẳng thì Đức Phi đã không hận sâu đến thế, chỉ sợ là, chỉ chung tình với duy nhất một người, đến chết mới nhận ra.
Làm sao mà tranh giành với một người chết!
Cái gì không có được mới là vĩnh hằng, lúc còn trẻ không hiểu, bây giờ hiểu rồi thì lại chẳng thể nào thay đổi được, bà ta có chút hối hận, đến cả cái nốt ruồi son trong lòng ngài ấy là do chính tay bà ta tạo nên! Nếu như là bây giờ, bà ta sẽ không bao giờ gấp gáp động thủ như thế đâu!
Sự xinh đẹp của tuổi trẻ chẳng còn nữa, xem thử xem ngài ấy còn yêu ngươi cái gì nữa!
Trong Chiêu Hoa Điện, sắc mặt Vệ Thanh Nghiên trắng bệch, hoảng sợ mà nhìn Vệ Tranh đang yên lặng không nói lời nào bên cạnh, chợt cảm thấy sợ hãi.
Lúc nàng ta tỉnh lại, đã có người thu dọn sạch sẽ cho nàng ta rồi, tuy là đã tắm qua, thay một bộ y phục được xông hương rồi, nhưng mà nàng ta vẫn cảm thấy, mùi hôi thối vẫn còn trên người khiến nàng ta buồn nôn.
Những chỗ mà khi nãy máu bẩn chảy qua, giống như là có một lớp sần sùi bao lấy, cảm giác đó, thật sự giống như là máu đông cứng lại thành một lớp vảy trên vai và đầu, trong lòng ghét bỏ vô cùng.
Còn chưa kịp hiểu ra Quế ma ma đi đâu mất rồi thì đã bị Vệ Tranh sai người dẫn thẳng về Chiêu Hoa Điện.
Bầu không khí im ắng, chính vì thế nên nàng ta mới thấy hoảng sợ.
Bất kể là Đức Phi hay là Vệ Tranh, đều đã nói rất nhiều lần với nàng ta là không được tùy tiện làm bậy, nàng ta không chỉ làm bậy rồi, mà người còn chưa dạy dỗ được chút nào thì chính mình cũng đã bị liên lụy vào rồi.
Sợ hãi, ấm ức nhất thời tràn ngập trong tim nàng ta, sắc mặt Vệ Thanh Nghiên lại trắng bệch ra vài phần.
Vệ Tranh liếc nàng ta một cái, hận không thể bổ não Vệ Thanh Nghiên ra mà xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, có não hay không nữa không biết!
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Đức Phi bước vào trong, nhìn thấy hai huynh muội sắc mặt đều không tốt lắm, khẽ ngây ra, hỏi: "Đứa nào đứa nấy kìa, sao vậy?"
"Mẫu phi." Vệ Tranh buông chén trà trong tay xuống, cung kính gọi một tiếng, sau đó đứng dậy nói với ngoài cửa: "Mang người vào đây cho ta."
Ánh nhìn của Đức Phi lướt qua Vệ Thanh Nghiên đang rụt cổ lại, để cho Tĩnh Thu dìu đến vị trí chủ tọa rồi ngồi xuống.
Một lát sau, Quế ma ma đã bị cắt lưỡi, hai tay bị trói ngược ra sau được hai hộ vệ của Vệ Tranh áp giải vào trong điện, lúc nhìn thấy Đức Phi, Quế ma ma đang đau đớn đến mức mệt mỏi đột nhiên vùng vẫy quỳ xuống.
Nhưng Đức Phi không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Sao lại cắt lưỡi?"
"Nhi thần sai người làm." Vệ Tranh liếc mắt qua Vệ Thanh Nghiên, nói: "Mẫu phi, chuyện ở Vinh Xương Vương phủ, ngươi đã biết hết rồi phải không?"
Biểu cảm của Đức Phi khẽ nghiêm nghị lại: "Chuyện gì?"
Lúc Quế ma ma sai người báo tin cho Đức Phi nương nương, đúng lúc bà ta đang ở trong Ngự Thư Phòng, nên vẫn chưa biết chuyện Vệ Thanh Nghiên chạy đến Vinh Xương Vương phủ.
Vệ Tranh huơ huơ tay, cho lui tất cả thái giám và cung nữ trong Chiêu Hoa Điện, mới nói: "Sao người lại để cho muội muội chạy đến Vinh Xương Vương phủ làm loạn chứ? Còn để cho thứ cẩu nô tài này diễu võ giương oai, không chỉ mình Cố Hoài Du, đến cả lão phu nhân mà bà ta cũng không để vào trong mắt, nếu như không phải Lâm Tu Duệ bắt người đưa đến chỗ nhi thần trước, bây giờ chắc là lão phu nhân đã dẫn người đi tìm Phụ hoàng rồi!
Tình thế bây giờ của nhi thần, không phải là người không biết, bây giờ đang là lúc cần dùng người, muội ấy làm loạn như thế, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như..."
Hắn ta không nói tiếp nữ, nhưng Đức Phi lại hiểu rõ, vốn dĩ gương mặt còn đang thản nhiên, sau khi nghe xong lời hắn nói liền thay đổi sắc mặt, cau mày nhìn về phía Vệ Thanh Nghiên, nói: "Những lời ta nói với con hai ngày trước, quên hết rồi?"
Đức Phi trước giờ vẫn luôn cưng chiều Vệ Thanh Nghiên, cho nên sau khi thấy bà ta về, trong lòng Vệ Thanh Nghiên liền mạnh mẽ hơn hẳn không còn thấy sợ nữa.
Vốn cho rằng Đức Phi sẽ nói đỡ cho mình, nhưng mà bây giờ nghe bà ta trách tội như thế, sự ấm ức trong lòng lại càng lớn hơn.
Hôm nay rõ ràng là nàng ta chịu thiệt thòi, bị hắt máu bẩn đầy cả người, nhưng mà không chỉ ca ca không bảo vệ nàng ta, mà bây giờ ngay cả mẫu phi cũng muốn trách tội nàng ta.
Thấy nàng ta có bị đánh chết cũng không nhận sai, Vệ Tranh trầm giọng kể lại chi tiết những chuyện xảy ra trong Vinh Xương Vương phủ, sau đó nghiêm giọng nói: "Quế ma ma là người của mẫu phi, xử lý thế nào, toàn quyền quyết định nằm ở mẫu phi."
Đức Phi cong cong khóe một, đưa mắt cho Tĩnh Thu: "Mang xuống dưới."
Quế ma ma mở to cái miệng đen thui, kêu ô ô vài tiếng, liền bị người mà Tĩnh Thu dẫn đến mang xuống dưới, tiếng gậy đánh vào da thịt vang lên ngoài cửa, một lát sau, Tĩnh Thu với gấu váy dính chút máu bước vào trong.
"Chỉ đánh hai mươi roi, thì chết rồi ạ."
Cả người Vệ Thanh Nghiên run lên, cương cứng trên ghế.
Mẫu phi thế mà chẳng để cho Quế ma ma giải thích điều gì liền xử lý luôn rồi.
Vệ Tranh nhìn nàng ta một cái, cảm thấy có vài lời nhất định phải nói ra để nhắc nhở nàng ta, nếu không thì Vệ Thanh Nghiên vẫn còn chưa nhận ra được tình thế bây giờ là như thế nào, cứ tùy ý làm bậy theo tính tình, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ phá hỏng chuyện của hắn ta.
"Chuyện của Vệ Nghiêu, tuy là nhi thần đã giao kết quả điều tra cho Phụ hoàng, nhưng mà nhi thần biết, Phụ hoàng đã bắt đầu nghi ngờ nhi thần rồi.
Bây giờ Biện Lương, Thương Châu, Kinh Châu đều đồng loạt xảy ra chuyện, trong chuyện này chưa chắc là không có sự tham dự của Phụ hoàng." Vừa chuyển chủ đề, hắn ta nhìn về phía Vệ Thanh Nghiên, trầm giọng nói: "Hiện nay, thế cục chưa rõ, ta vẫn chưa thể khẳng định được là chuyện này Thời Cẩn có tham dự hay không, ta không hi vọng muội có thể giúp gì cho ta, nhưng xin muội đừng có kéo chân ta!"
Bình thường Vệ Thanh Nghiên được bảo vệ rất tốt, những chuyện mà Vệ Tranh làm nàng ta không biết chút gì, nên nghe vào hai mắt đều ngơ ngẩn, hoàn toàn không hiểu được là hắn đang nói chuyện gì.
Có điều, chuyện Vệ Nghiêu lúc trước bị kẻ xấu bắt cóc thì nàng ta có biết, giờ nghĩ lại, trong đầu dường như có một tia sét rạch ngang, chuyện này vậy mà lại do ca ca của nàng ta gây ra!
Thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của nàng ta, Vệ Tranh nghiêm giọng nói: "Những lời này, nghe thấy rồi thì muội hãy quên liền cho ta, nếu không, nếu không thì vị trí Công chúa này của muội, e là cũng chẳng ngồi được bao lâu nữa đâu! Không chỉ muội, còn có ta và mẫu phi, hậu quả muội tự mình suy nghĩ đi."
Giọng điệu của hắn quá nặng nề, ánh nhìn gay gắt đến mức Vệ Thanh Nghiên không chịu nổi, sau khi run rẩy cả người thì liền đứng dậy chạy ào vào lòng Đức Phi.
"Mẫu phi..."
Trước mắt Đức Phi hoa lên, trong đầu thoáng chốc, gương mặt của Vệ Thanh Nghiên biến thành người xưa, bà ta né tránh theo bản năng khiến cho Vệ Thanh Nghiên đụng trúng cái ghế.
"Mẫu phi!" Vệ Thanh ôm cằm, khó tin mà Đức Phi.
Đức Phi nhắm mắt mấy lần, tất cả mọi thứ trong điện đều bình thường, bà ta đưa tay kéo Vệ Thanh Nghiên vào trong lòng, vuốt vuốt cái lưng của nàng ta.
Vệ Thanh Nghiên ngẩng đầu lên, tóc mai lướt qua cằm của Đức Phi.
Đức Phi đang muốn nói chuyện, đầu mũi chợt có một mùi đắng bay vào, tất cả những màu sắc trong mắt đều nhạt đi, giống như mây đen giữa bầu trời vậy, đột nhiên tối đen hết lại.
Vệ Tranh nhìn thấy biểu cảm của bà ta khác lạ, vội vàng hỏi: "Mẫu phi, người sao vậy?"
Đức Phi đưa tay ra xoa xoa huyệt thái dương, lắc lắc đầu, trong đầu choáng váng, mở mắt ra lần nữa thì tất cả mọi thứ lại bình thường trở lại.
Bà ta thở hắt ra một hơi: "Có lẽ là khi nãy phơi nắng một lát, nên bây giờ có chút nóng."
Nói xong, trong bụng lại cuộn trào, vội vàng đẩy Vệ Thanh Nghiên ra, chạy sang một bên, ọe một tiếng mà nôn ra ngoài.
Vệ Thanh Nghiên bị dọa cho hết hồn, vội vàng chạy đến vỗ vỗ lưng cho Đức Phi.
Nhưng bất chợt Đức Phi lại đau đến mức muốn nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy mỗi nơi mà Vệ Thanh Nghiên vỗ qua, đều giống như là bị phỏng, đau tận xương tủy.
Thấy mẫu phi bình thường vẫn luôn yên tĩnh dịu dàng bỗng biến thành như thế, Vệ Tranh cảm thấy không bình thường, hét lớn lên: "Nhanh, mời Ngự Y đến đây!"
Đêm hôm đó, tin tức Đức Phi thân mang bệnh lạ truyền khắp các nhà các phủ trong Thịnh Kinh, Ngự Y trong cung cũng bó tay, mạch tượng của Đức Phi bình thường, không thấy có bất kì điều gì bất thường, nhưng mà cả người bà ta từ trên xuống dưới đều đau ghê gớm, thậm chí cả y phục cọ vào da cũng thấy đau, càng đừng nói đến ngồi hay nằm đè lên da thịt nữa.
Thậm chí, dùng tay vỗ nhẹ một cái sẽ mọc mụn nước, Hoàng đế sau khi biết chuyện, lại chợt nổi giận, kì lạ là lục soát khắp cả Hoàng cung cũng không tìm thấy được điều gì.
Tôn thần y ngồi trên cái ghế trong sương phòng, ngọn đèn dầu trước mặt le lói chiếu sáng, một ngọn khói xanh cuối tim đèn tỏa vòng ra, biến mất trong bóng đêm nơi mà ánh sáng không chiếu đến.
Có cơn gió thổi lên trong phòng, đèn dầu lập lòe, phụt, tắt ngúm rồi!
Trong bóng tối, có người hỏi: "Là người làm?"
Tôn thần y không nói chuyện mà lấy một mồi lửa từ trong ngực ra, thắp ngọn đèn dầu lên một lần nữa, ông nhìn về phía Tống Thời Cẩn nói: "Hôm nay, Lục Công chúa đã đến đây."
Tống Thời Cẩn vén áo bào ngồi xuống, nói: "Con biết, cho nên hôm nay con đã đốt nén hương mà sư phụ đưa."
Tôn thần y cười cười, chuyển chủ đề: "Con đưa miếng ngọc cho Tiểu Ngư Nhi?"
Tống Thời Cẩn nhướn mày: "Không phải là người đã thấy rồi sao?"
"Được thôi." Tôn thần y thở dài: "Thật tốt, Tiểu Ngư Nhi là một cô nương tốt, con nhất định phải trân trọng con bé."
"Đó là đương nhiên."
Tôn thần y lại chậc chậc hai tiếng: "Nha đầu đó, mắt cũng tinh quá đi, hôm nay ta cảm thấy là đã làm đến mức thần không biết quỷ không hay, nhưng mà con bé lại thấy hết, thậm chí đến cả cái chén mà ta điều chế ra, cũng bị con bé nhận ra ngay."
Trong mắt tống Tống Thời Cẩn có bóng đêm lập lòe, hắn hỏi ra chuyện mà hắn đã nghi ngờ trong lòng từ lâu: "Người có quen biết với Đức Phi?"
Tôn thần y nhếch nhếch khóe môi: "Thân thiết lắm nha..."