Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Dù rằng trong lòng có muôn vàng gào thét, cùng sự tiếc nuối, nhưng Trịnh Diệp cũng không có biểu thị ra ngoài... Cô đây chỉ là có cảm thấy tiếc thương một chút dành cho một người đàn ông có vẻ ngoài" tốt" như vậy mà lại là... chứ không hề kì thị hay xem thường họ.

Đối với Trịnh Diệp, luôn là một người lạnh nhạt với chuyện đời, với những thứ không quá liên quan tới cô thì sẽ chẳng bao giờ để ý lâu. Cho nên những thứ suy nghĩ miên mang chỉ xuất hiện trong đầu cô giây lát, rồi cũng biết mất...

Trịnh Diệp im lặng ngồi trên ghế, để cho Hoả Cung Dịch thoa thoa đánh đánh lên mặt mình... Tuy bên ngoài thì Trịnh Diệp không làm gì, nhưng cô chẳng lúc nào là bỏ không đầu óc của bản thân.

Khẽ nheo mắt nhìn vào bóng dáng phản chiếu qua gương, trong mắt cô trong một khoảng khắc lóe lên tia quang mang không dễ phát hiện.

- Oa, mắt nhìn của Hoắc Vĩ Triệt quả rất tốt, chọn bạn gái khéo như vậy ạ... Em chưa trang điểm đã đẹp thế này, chắc chắn sau đó sẽ càng đẹp hơn ha...

Tay của Hỏa Cung Dịch vẫn làm việc không ngừng nghĩ, lúc này lại buông ra một câu tán thưởng, trong đó không giấu nổi tia ngạc nhiên.

Còn Trịnh Diệp, đang miên man với mấy lập luận trong đầu, vừa nghe lời nói của Hỏa Cung Dịch thì không hề có vẻ vui mừng, mà ngược lại hiện lên sự không vui, cô lắc đầu phủ nhận:

- Không phải, tôi và Hoắc Vĩ Triệt chẳng có quan hệ như anh nghĩ đâu!

- Vậy thì đáng tiếc quá...chặc chặc...

Hỏa Cung Dịch lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, chặc lưỡi liên tục... Nhưng trên thực chất, trong lòng anh ta lại đang vô cùng hả hê... chính xác là cười trên nỗi đau của người khác...

Ha ha... Hoắc Vĩ Triệt a...hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Lần này cho cậu sút đầu mẻ trán a...

Trịnh Diệp có phần khó hiểu trước thái độ của Hỏa Cung Dịch... hình như có phần hơi quá thì phải?

...

Cuối cùng sau gần một giờ chờ đợi thì Trịnh Diệp cũng được tân trang xong, từ khuôn mặt, mái tóc, cho tới trang phục... Khẽ xoay người nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cô chặc chặc lưỡi. A... cũng không tệ!

Nhưng khi nhìn xuống dưới, váy xòe, giầy cao gót, rất khó hoạt động đây... Sự thật mà nói, số lần cô mặc váy, trang điểm, mặc váy sau khi tốt nghiệp đến bây giờ có thể đếm trên đầu ngón tay... Không phải Trịnh Diệp quê mùa, không biết làm đẹp bản thân, mà là bởi vì cô cực kỳ không thích mặc váy... cực kì vướn bận, còn trang điểm ư... không hề cần thiết!

Hoả Cung Dịch từ trước đến nay luôn rất tự hào về tay nghề và mắt nhìn của bản thân... Cho nên khi mà thấy Trịnh Diệp vừa soi gương và trưng ra vẻ mặt nhăn nhó không hài lòng, trong phút chốc, tâm trạng của Hỏa Cung Dịch cũng không ổn... Chẳng lẽ tay nghề của mình không tốt?

Nhưng rất nhanh, cảm xúc của Hỏa Cung Dịch đã biến đổi từ không ổn đến há hốc mồm khi mà anh ta nhìn thấy... Trịnh Diệp từ trong chiếc áo khoác mà cô mặc lúc nãy lấy ra... một khẩu súng, rồi thành thạo cố định trên đùi, bên trong váy bằng một túi chuyên dụng.

Trịnh Diệp nhìn biểu cảm hóa hốc mồm của Hỏa Cung Dịch, ngược ngùng cười trừ, rồi liền đi ra ngoài...

- Lão đại...

Trong thời gian chờ đợi Trịnh Diệp trang điểm, Hoắc Vĩ Triệt cũng không rảnh rỗi mà bàn bạc một số vấn đề với Tần Nguyên... Lúc này đây, khi Tần Nguyên vừa mở miệng muốn nói tiếp, thì bất ngờ Hoắc Vĩ Triệt đưa tay lên ra hiệu. Ngay lập tức, Tần Nguyên cũng im lặng, lui ra, đứng sau lưng của Hoắc Vĩ Triệt...

Trịnh Diệp chậm rãi đi về phía Hoắc Vĩ Triệt, ánh mắt có đôi chút suy tư... Nếu như cô nghe không lầm thì... rồi còn thái độ của bọn họ?

Trên môi Hoắc Vĩ Triệt treo nụ cười như có như không, ánh mắt mang vẻ tán thưởng nhìn về phía Trịnh Diệp, gật gật đầu:

- Không tệ!

Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng cũng vô cùng xúc tích... nhưng với người nghe thì hai từ này chỉ có một nghĩa là khen ngợi vẻ bề ngoài hiện tại của Trịnh Diệp. Chỉ có một mình Hoắc Vĩ Triệt mới rõ, hai từ của anh ngoài nói về vẻ bề ngoài của Trịnh Diệp... còn nhận xét về sự nhạy bén của cô!

Mọi lúc mọi nơi, mọi hoàn cảnh đều không bỏ qua lời nói, thái độ của đối tượng... rồi anh đã phản ứng nhanh như thế còn bị cô nghi ngờ! A...con mèo nhỏ này càng lúc càng khiến anh thích thú không buông bỏ được!

- Hoắc tổng... có thể đi được chưa?

Không phải bên ngoài luôn nói rằng anh ta là một kẻ quả quyết lạnh lùng hay sao? Sao cô lại chẳng cảm giác được chút nào thế, thà là anh ta giống như lời đồn... cô nghĩ còn tốt hơn!

Nghĩ thì nghĩ, nhưng vẫn như mọi khi, Trịnh Diệp sẽ chẳng bao giờ để lộ cảm xúc thật của bản thân ra ngoài... ngoại trừ mấy lần cô không thể kiềm chế thêm được bởi bị Hoắc Vĩ Triệt chọc tức trong ngày hôm mà thôi!

- Tốt, nhưng em trước tiên nên chú ý lại cách xưng hô nhé... nếu không thì?

Hoắc Vĩ Triệt nhìn đồng hồ trên tay anh, biết tới giờ phải đi rồi, nên cũng không đứng, nhưng với bản tính của mình, anh cũng không bỏ qua, mà vừa  đi vừa thổi khí bên tai của Trịnh Diệp...

A...con mèo nhỏ này, xem ra anh phải hảo hảo dành thêm thời gian dạy dỗ mới được! Thật là không ngoan mà...

... Hỏa Cung Dịch đứng nhìn hai bóng dáng cùng nhau rời khỏi chỗ của anh mà không nói một lời từ biệt, nhất thời thở dài ảo não...

- Đúng là...

Đúng là quá xứng! Cái tên Hoắc Vĩ Triệt này có sở thích quả thật...đặc biệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui