Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Lục Thành tỏ ra bất ngờ trong giây lát, sau đó thì lấy điện thoại ra gọi... Theo như anh ta biết, thì với quan hệ của Trịnh Diệp với Chương Tuấn An, thì cô ấy tới bệnh viện giờ này có thể là vì ông ấy chứ không phải là đến xem đám người Mặc Phong!

- Xong chưa, có cảnh sát đến!

Tên " cảnh sát" canh giữ ở bên ngoài nhận được điện thoại của Lục Thành thì ngay lập tức mở cửa vào phòng thông báo cho tên còn lại biết. Tên kia cũng khá bất ngờ vì nhanh như vậy đã có người tới, còn tưởng là hai người cảnh sát lúc nãy đã phát hiện ra điều bất thường, vội vã lên tiếng:

- Xong ngay đây!

Vừa nói hắn cũng vừa lúc bom thuốc vào chai nước biển...

Lúc này ở bên ngoài Trịnh Diệp vừa ra khỏi thang máy, cũng đúng lúc kết thúc cuộc gọi, vừa để điện thoại vào túi áo xong, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì chỉ thấy hành lang trống trơn.

Lập tức phát hiện ra điều bất thường, cô thầm than một tiếng không ổn sau đó ngay lập tức lấy súng lên đạn và chạy nhanh về phía trước. Hiện tại Chương Tuấn An đang nằm trong danh sách đối tượng khả nghi cho nên trước cửa phòng bệnh luôn luôn có cảnh sát canh giữ... Vậy mà hiện tại không có ai?

Không chút chần chừ sợ hãi, Trịnh Diệp nhanh tay mở cửa phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy một tên vừa rút ống tiêm ra khỏi chai nước biển, tức thì mặt Trịnh Diệp biến sắc, không nói bất cứ tiếng nào mà nổ súng...


Đoàng...

- A...

Do bất ngờ trước sự xuất hiện của Trịnh Diệp nên hai tên cảnh sát giả không kịp phản ứng thì một tên đã bị Trịnh Diệp bắn trúng vào chân và nhất thời kêu lên và hơi khuỵ chân xuống...

Rất nhanh hai tên liền bình tĩnh lại, lập tức né người và lấy súng ra bắn trả lại Trịnh Diệp.

Tiếp theo đó là một loạt tiếng súng vang lên không dứt, Trịnh Diệp linh hoạt né đạn bắn trả, nhưng cũng không quên nhìn về Chương Tuấn An... Cô không có nhìn lầm, vừa rồi bọn chúng vừa tiêm gì đó vào chậu nước biển, thứ đó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, xem ra phải nhanh chóng kết thúc, nếu không ông ấy sẽ xảy ra chuyện mất. Nhìn nhìn chai nước biển, Trịnh Diệp đột nhiên đưa ra một quyết định, cô giơ súng nhắm thẳng vào chai mà bóp cò...

Bóp...

Một tiếng vỡ nát giòn tan van lên, chai nước biển vỡ vụn và dây chuyền cùng lúc rơi xuống đất, nước chảy lênh láng...

Hai tên kia thấy như vậy thì có chút điên cuồng, cái bọn chúng muốn chính là tạo ra một cái chết thật " tự nhiên" cho Chương Tuấn An. Nhưng hiện tại đã thất bại, lại còn bị phát hiện, nếu đã như thế, bọn chúng đành phải dùng biện pháp trực tiếp thôi...

Trịnh Diệp nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của bọn chúng, liền nả đạn quyết liệt hơn khiến chúng không thể có cơ hội ra tay với Chương Tuấn An. Một đấu hai, dù một trong hai tên bị thương ở chân duy chuyển bất tiện nhưng  Trịnh Diệp vừa phải tấn công vừa phải tìm cách bảo vệ ông Chương Tuấn An, nên không phát huy hết được khả năng của mình, tình huống dần dần trở nên bất lợi đối với cô...

- Mẹ kiếp!

May cho Trịnh Diệp, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tên cảnh sát giả không bị thương nhịn không được liền chửi thề một tiếng... Ở bệnh viện có không ít bệnh nhân là tội phạm nguy hiểm, cũng vì việc mà lực lượng cảnh sát có ở bệnh viện là không ít. Ngay khi tiếng súng đầu tiên của Trịnh Diệp vang lên thì họ đã nghe thấy, cho nên lập tức lần theo âm thanh nhanh chóng tìm tới.

Bước chân dồn dập càng lúc càng gần, tinh thần của hai tên cảnh sát giả càng thêm căng thẳng, tên bị Trịnh Diệp bắn bị thương ở chân vô cùng lo lắng, cộng thêm cơn đau ở chân khiến cho khuôn mặt của hắn có phần hơi nhăn nhó, quay qua tên bên mời:

- Chúng ta phải làm sao gì đây?

Kế hoạch của bọn chúng hoàn hảo đến thế, nếu không phải có người bất ngờ xuất hiện thì đã hoàn thành rồi... Mà ở đâu lại xuất hiện một đứa cảnh sát "trâu" như vậy chứ? Phải chi là hai  người cảnh sát trước thì bọn chúng cũng không rơi vào hoàn cảnh như vậy!


Tên còn lại nghe tên kia hỏi thì vẻ mặt có hơi suy tư nhìn về phía giường Chương Tuấn An, rồi lại nhìn cửa sổ phòng gần đó...

Cuối cùng, hắn ta không trả lời, mà đột ngột nắm lấy cổ áo tên kia lôi hắn cùng đứng dậy... Và ngay lập tức, không cần nghĩ cũng biết tên kia ngay lập tức ăn chọn đạn của Trịnh Diệp vào đầu! Không hề nghĩ rằng sẽ bị đồng bọn đem ra làm lá chắn, đến lúc chết hắn cũng không kịp kêu lên tiếng nào!

Không quan tâm đến cái chết của tên đồng bọn xấu số, tên còn lại nhân cơ hội liền nổ súng, bắn thẳng về phía Chương Tuấn An. Trịnh Diệp phản ứng nhanh, giơ súng lên nhắm về viên đạn đang bay tới...  Tuy nhiên, đúng lúc này súng của cô lại hết đạn, không còn cách nào, cô đằng nghiên người, dùng bản thân làm lá chắn cho ông ấy!

Tên kia thấy vậy, liền không tiếp tục ở lại dây dưa, buông tên đồng bọn đã chết ra, còn bản thân thì nhặt cây súng của tên kia, sau đó nhào về phía cửa sổ, nghiên người tông mạnh vào...nhảy ra ngoài!

Cũng ngay lúc này, cảnh sát cũng xông vào, đi cùng còn có bác sĩ...

- Đối tượng nhảy qua cửa sổ rồi, các anh mau đuổi theo...bác sĩ, kiểm tra cho ông ấy mau lên!

Trịnh Diệp nhìn về phía mấy người cảnh sát mới xông vào lên tiếng, thấy mấy người bác sĩ tiến vào liền sốt ruột. Những người cảnh sát kia gật đầu với Trịnh Diệp rồi có người nhảy theo ra ngoài cửa sổ, lại có người chạy trở ra, cũng không quên liên lạc thông báo với cảnh sát ở dưới tiến hành truy bắt...

Mấy vị bác sĩ y tá nhìn tình hình hỗn loạn ở trong phòng, cũng không giám chậm trễ, tiến lên kiểm tra... chỉ vài giây sau người bác sĩ đã hét lên:

- Tim bệnh nhân có dấu hiệu suy yếu dần, mau đưa vào phòng cấp cứu!


Trịnh Diệp đã đoán trước được hậu quả phần nào, nghe vậy liền nhanh tay giúp bọn họ đẩy giường ra khỏi phòng, điểm đến chính là phòng cấp cứu!

Lại nói đến tên nhảy ra cửa sổ tẩu thoát kia, khi hắn nhảy xuống thì rớt xuống toà sân thượng của tòa nhà kế bên... Phát hiện có cảnh sát đuổi theo liền nả đạn tấn công... Hắn ta cũng chỉ có một mình, còn cảnh sát thì lại điều động lực lượng bao vay chặt chẽ. Nhưng cuối cùng, trước khi bị cảnh sát tóm lấy, hắn ta lại chọn con đường tự sát, tự kết liễu đời mình bằng một viên đạn vào thái dương!

Trịnh Diệp giúp đỡ các bác sĩ đưa ông Chương Tuấn An vào phòng cấp cứu, chỉ có điều, hình như bản thân cô chẳng được ổn... Ngay khi cánh cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại, thì cũng là lúc Trịnh Diệp đưa một tay xuống ôm lấy eo mình, trên khuôn mặt tái nhợt của mình, cô khẽ nở nụ cười khổ:

- Xem ra... được nghỉ ngơi rồi... đây!

Áo khoác bên ngoài của cô là áo jacket màu đen, cho nên mấy bác sĩ y tá lúc nãy tiếp xúc với cô không hề phát hiện ra điều bất thường, mà hiện tại, khi Trịnh Diệp đặt tay lên eo, ngay lập tức dưới bàn tay trắng nõn đó, màu đỏ bắt mắt lập tức hiện ra cực kì rõ ràng!

- Cô ơi...cô làm sao vậy... Bác sĩ, bác sĩ...

Trịnh Diệp chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo, cô chỉ biết là trước tầm mắt mờ dần của cô xuất hiện một cô y tá với vẻ mặt cực kì hoảng hốt, rồi tiếng gọi, tiếng bước chân cứ thế dồn dập... Sau đó, sau đó... Trịnh Diệp đã chẳng còn biết gì của sau đó...

Một đêm này... sẽ không biết là có bao nhiêu người phải mất ngủ nữa đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận