Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Bệnh viện quân đội Cổ Thành.

Tám giờ sáng.

Chiến Vân Không kéo Noãn Noãn đến nơi hai người đính ước lần nữa,thoáng một cái đã ba tháng trôi qua, từ tháng chín cuối thu trong lành xẹt qua đến tháng mười một.

“Anh à, em không có bị bệnh không cần phải tới nơi này.”

Nơi này là bóng ma trong lòng cô gái, chỗ này gần như không để lại một chút ấn tượng tốt cho cô.

Tiếng cười trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu, bao lấy toàn thân Noãn Noãn, bàn tay to xoa nhẹ lên tóc đã dài của cô.

“Một lát em sẽ biết.”

Tay ôm chặt trên vai cô, dẫn Noãn Noãn vào thang máy.

Rất thần bí?

Bỗng chốc, Noãn Noãn xoay người, ánh mắt dò xét nhìn người đàn ông, áo khoác màu đen làm nổi bật vẻ anh tuấn cứng rắn của anh, cổ áo dựng đứng lên càng lộ ra vẻ thần bí giống như 007, sức quyến rũ khí vũ hiên ngang của người đàn ông chín canh tỏa ra cả thang máy nhỏ hẹp, cho dù Chiến gia mệt mỏi thế nào cũng mãi mãi làm cho người ta cảm giác là có sức sống, khỏe mạnh. Ngửa mặt lên trời thở dài, Thượng Đế thật bất công, cái gì tốt nhất đều ban cho người đàn ông này.

“Anh—”

Cô nàng đột nhiên kéo dài từ anh, sau đó nhào vào trong ngực Chiến Vân Không, đầu cọ xát.

Chiến Vân Không vững vàng tiếp được cô, lông mày nhíu lại, nhóc con chết tiệt kia lại muốn đùa giỡn cái gì?

“Có chuyện gì thì nói, không có thì đàng hoàng cho anh.”

Ngang hông chặt chẽ, hai chân cách mặt đất, chỉ chớp mắt trời đất quay cuồng, sau lưng chống đỡ ở trong góc thang máy.

Đầu gối bên phải của Chiến Vân Không ngang tàng tách hai đùi của Noãn Noãn ra, thư thế xấu hổ làm Noãn Noãn thật muốn mắng anh là tên sắc lang vô sỉ.

“Không biết xấu hổ!”

Nói nhỏ một câu, không vui cố ý quay đầu sang một bên không nhìn anh.

“Anh chỉ không biết xấu hổ đối với em.”

Đôi mắt đen của Chiến Vân Không mang theo vẻ cưng chiều nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hồng của cô, nhìn hoài không chán.

Cái này không gọi là thổ lộ đâu.

Xì khẽ một tiếng, cô gái liếc anh một cái, “Anh cũng chỉ không xấu hổ với em sao, anh còn muốn đi tìm ai không biết xấu hổ hả, hừ, cẩn thận em đánh anh đến sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo liệu được, nửa người dưới không đứng nổi.”

Ngụ ý của cô nàng là: Nếu anh dám bậy bạ ở bên ngoài, phản bội cô gái, sẽ phục vụ bằng quả đấm.

“Ha ha, Noãn Noãn nhà chúng ta càng ngày càng không dịu dàng, nhưng mà anh thích em mạnh mẽ ở trên giường hơn, yên tâm, cả đời này anh chỉ ăn một mình em đã thỏa mãn rồi.”

Hơi nóng làm nóng lỗ ta của cô, mặt xấu hổ đến tận cổ, giọng nói quyến rũ chết người của người đàn ông như âm thanh của thần tiên trên chín tầng mây, làm cho người ta mê muội, hạnh phúc ngọt ngào nồng đậm giống như mật hoa vừa mới hái xuống, tràn đầy trong lòng.

Tay lớn nắm tay nhỏ, đứng trước phòng bệnh cao cấp, Noãn Noãn ngây ngẩn cả người, cô không hiểu đây là muốn tới thăm ai, thủ trưởng đại nhân cũng không nói, chỉ đẩy cô về phía trước, để lại một câu nói liền đi ra cùng với Quan Lê Hiên, Cổ Thanh Dạ nhẹ nhàng rời khỏi.

Đẩy cửa ra, đi vào, lúc này, máy tạo độ ẩm phun ra che khuất dáng vẻ người nằm trên giường, trong lòng nghi ngờ, là ai nằm ở trong này.

Đi vào, Noãn Noãn kinh sợ, sao lại là Đông Phương chi Dao.

Sắc mặt yếu đuối trắng bệch, đôi môi khô nứt nẻ, ống tiêm của bình truyền nước biển xuyên vào trong mạch máu yếu ớt của cô ấy, cô ấy nhắm hai mắt lẳng lặng nằm ở trong này, không có một chút sức sống.

Noãn Noãn đau lòng, lông mày nhíu lại, tại sao có thể như vậy, lúc cô ấy đi vẫn chạy nhảy rất khỏe, tại sao hai tháng ngắn ngủi Dao Dao lại nằm ở chỗ này.

Còn có một vấn đề càng quan trọng hơn, cô ấy trở về vào lúc nào, tại sao mình không có chút tin tức nào.

Cùng lúc đó, bên trong phòng chứa xác phí dưới tầng ba của bệnh viện quân đội.

Sáu người đàn ông vây quanh bên cạnh một thi thể, toàn bộ đều nhíu chặt mày, độ thối rữa của thi thể rất cao, nửa khuôn mặt bên phải đã không biết bị con chuột hay là loài động vật nhỏ nào gặm cắn, chỉ còn lại xương dính một chút thịt.

“Là một phụ nữ.”

Quan Lê Hiên đột nhiên nói một câu rất không có ý nghĩa, mọi người đều trừng anh ta, nói nhảm, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhìn ra tóc dài phất phới, bộ phận nào đó nở ra, thắt lưng hẹp, mông to chính là phụ nữ.

“Từ mức độ thối rữa của tử thi có thể thấy người con gái xinh đẹp này đã tử vong còn chưa đến 2 tháng đến nửa năm, hơn nữa hung thủ rất tàn nhẫn chặt bỏ tất cả mười ngón tay của cô ta, điều này chứng tỏ điều gì?”

Cố Lưu Niên dẫn ra một câu hỏi vứt cho mọi người.

Nhất thời, ai cũng không nói gì, thi thể người con gái được chú canh giữ phát hiện trong lúc làm vệ sinh dọn dẹp tủ ướp lạnh vào mấy ngày trước, lúc ấy làm cho ông hoảng sợ, theo lý thuyết thi thể trong tủ ướp lạnh nào ông cũng đều biết, hơn nữa không có khả năng thối nát hết.

Sau khi báo cảnh sát, Nguyên Đông Nam và Lâm Tử đi tới hiện trường, tin tức phong tỏa rất nghiêm ngặt, người chú canh giữ kia cũng nhận được một khoản tiền kếch xù bịt miệng.

“Đối phương có mục đích, cắt đứt ngón tay đồng nghĩa với việc cắt đứt mấu chốt phá án của chúng ta.”

Ánh mặt Chiến gia lạnh rét, nói ra một câu đánh thức mọi người.

“Chỉ tay!”

Đôi mắt hẹp dài của Cổ Thanh Dạ nhất thời sáng lên.

“Không có chỉ tay, chúng ta có thể tra mẫu máu.”

Cố Lưu Niên nhìn Quan Lê Hiên lắc đầu một cái, nói, “Tôi đã kiểm tra máu, hồng cầu trong cơ thể của cô ta bị một loại chất độc không biết tên lây nhiễm toàn bộ, căn căn bản không tra ra bối cảnh và thân phận của cô ta.”

“Vậy trong này cũng không phải là hiện trường gây án đầu tiên.”

Hồi lâu, Nguyên Đông Nam mới từ ngoài cửa đi vào, thời gian làm cảnh sát cũng không ngắn, nhưng chứng kiến loại tình huống này vẫn buồn nôn muốn ói.

“Đương nhiên, không phải sao.”

Tháo găng tay xuống, Cố Lưu Niên rút một khăn giấy ướt khử độc từ trong ba lô ra lau tay.

“Đông Nam, tôi đưa Lâm Tử và Thạch Đầu hỗ trợ cậu điều tra vụ án này, còn có tôi hy vọng cậu lập tức dọn dẹp nội bộ nhân viên trong Cục công an, tôi không muốn nhìn thấy chuyện không đáng xảy ra nữa.”

Cơn lạnh rét như ở Bắc Cực cuồn cuộn nổi lên xuyên vào tim, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của Chiến Vân Không ở phòng đông lạnh lướt qua Nguyên Đông Nam.

Bên trong phòng bệnh, Noãn Noãn ngơ ngác nhìn Đông Phương Chi Dao ngủ đến mất hồn.

Thiên An An vừa mới tới, chỉ là nán lại năm phút đồng hồ rồi rời đi, Noãn Noãn mới biết Dao Dao mang thai, tất cả mọi người đều không biết cha của đứa bé là ai. 

Người trên giường có rung động nhỏ, Noãn Noãn vội vàng tiến lên nhẹ giọng nói, “Dao Dao, cậu tỉnh rồi, muốn uống chút nước không?”

Mới vừa mở mắt ra, vẫn còn chưa thích ứng với ánh sáng mặt trời, Đông Phương Chi Dao nghiêng đầu, yếu ớt cười một cái nói, “Sao Noãn Noãn đến đây?”

“Tớ không đến thì cậu còn muốn giấu giếm đến lúc nào?”

Mặt lạnh xuống, Noãn Noãn tức giận.

Khẽ nâng nụ cười gượng suy yếu, nhưng lại mang theo bao nhiêu cảm xúc chắc hẳn chỉ một mình Đông Phương Chi Dao hiểu rõ nhất.

“Tớ không phải muốn đợi tớ khỏe lại, lấy tinh thần và trạng thái tốt nhất để gặp cậu sao.”

“Vậy sao, Đông Phương Chi Dao, cậu có biết lúc cậu nói dối thì gương mặt sẽ đỏ lên, cậu có thể giả bộ sao.”

Cô gái nhỏ Noãn Noãn rất không khách khí khiến Đông Phương Chi Dao á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, mình cũng không phải là người nói dối.

“Ha ha, vẫn bị cậu nhìn thấu, Noãn Noãn, cậu qua đây đi.”

Cố sức ngồi dậy, Dao Dao vẫy vẫy tay với Noãn Noãn ỡ phía xa.

Không đành lòng nhìn dáng vẻ không ngồi dậy nổi của cô ấy, thở dài đi lên trước giúp cô ấy nâng giường lên cao.

“Cha của đứa bé là ai?”

Đi thẳng vào vấn đề, Noãn Noãn lạnh lùng hỏi, chưa kết hôn mà có con là hiện tượng phổ biến rất thường gặp ở xã hội hiện đại này, nhưng đối với đại gia tộc họ  Đông Phương mà nói chính là sỉ nhục.

Nhắm mắt lại, Đông Phương Chi Dao khẽ cười lần nữa, mở mắt ra, “Anh ấy vẫn còn sống.”

“Ai?”

Nhíu mày, Noãn Noãn không hiểu.

Đột nhiên, cô đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị hỏi, “Rốt cuộc cậu ở Pháp đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu tin vào duyên phận trên thế giới này không, rất kỳ diệu, lúc cậu càng muốn quên thì cậu càng đau khổ nhất nhớ tới, đột nhiên sau đó có một ngày có thể ông trời cảm động sự chân thành của cậu, anh ấy thật sự xuất hiện ở trước mặt cậu.”

Nói xong, đôi mắt Dao Dao tràn đầy nước mắt, giống như vòi nước được mở ra không ngừng tuôn ngoài hết.

Chuyện nên tới thì sẽ tới, thật ra thì đã không cần phải hỏi nữa, nếu ước muốn nhiều năm qua thật sự trở thành sự thật, điều đó cũng coi như là hạnh phúc, nhưng bây giờ anh ấy đã sớm không phải là anh ấy lúc ban đầu nữa. 

Còn có thể tiếp tục sao?

“Cậu ở nước Pháp nhìn thấy ai rồi hả?”

“Thành Nham Thâm.”

Thật bình tĩnh, đáp án nằm trong dự đoán của Noãn Noãn.

“Cho nên, cha của đứa bé là anh ấy.”

Đôi mắt Noãn Noãn híp lại lộ tia tức giận, sau khi Thành Nham Thâm từ chết mà sống lại liền trở nên lưu manh, ăn xong rồi còn không muốn phụ trách, đừng mơ tưởng, nắm tay nhỏ bóp lại phát ra tiếng.

Ngoài cửa.

‘Rầm—’

Vách tường trắng hiện ra một đường nhỏ, cơn thịnh nộ trên gương mặt tuấn tú của Đông Phương Nghiêm Hàn tràn ngập lửa giận giết người.

“Lại là anh ta, Thành Nham Thâm chết tiệt kia, hay là hiện tại tôi nên gọi anh ta là Cố Trì!”

Vừa rồi ở ngoài cửa, trong lúc vô tình mấy người nghe được cuộc nói chuyện của Noãn Noãn và Đông Phương Chi Dao, một tuần trước học viện múa ba lê hoàng gia ở nước Pháp gọi điện thông báo với Đông Phương Nghiêm Hàn, nói là em gái của anh ta đã nhiều ngày chưa tới học, phía nhà trường lo lắng xảy ra chuyện gì nên gọi điện thông báo cho người giám hộ.

Chạy tới nước Pháp, Đông Phương Nghiêm Hàn dùng rất nhiều mạng lưới tình báo mới biết được Dao Dao nhập viện, càng khiếp sợ chính là bác sĩ nói cho anh ta biết cô ấy lại mang thai.

“Đông Phương, cậu bình tĩnh một chút, chuyện đã xảy ra, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết, cậu như vậy sẽ dọa sợ Dao Dao.”

Quan Lê Hiên đi tới vài bước, vỗ vỗ bờ vai của anh ta cố gắng an ủi anh ta một chút, người hiểu rõ Đông Phương đều biết cậu chủ của tập đoàn Đông Phương là một thùng thuốc súng, tức giận có thể chọc thủng Trái Đất.

Đôi mắt u ám, sự phẫn nộ quay cuồng thiêu đốt ở trong ngực, “Tại sao nhiều người hỏi như vậy em ấy cũng không nói cha của đứa bé là ai, hôm nay cuối cùng cũng mở miệng, tôi không ngờ tới là đồ tạp chủng kia làm, con mẹ nó, tại sao tôi có thể bình tĩnh, con bé đáng chết còn muốn sinh đứa bé ra, tôi nên ép buộc con bé phá thai ở nước Pháp.”

Hơi thở hổn hển, người đi tới đi lui trên hành lang chần chừ, y tá bị dọa sợ cũng không dám đi qua, vẫn nên đi đường vòng lên lầu xuyên qua hành lang xuống phòng bệnh khách ở tầng này để kiểm tra phòng.

Khó có được một đám người đẹp trai giàu có xuất hiện, bọn bọ cũng muốn thưởng thức một chút, nhưng không khí ngột ngạt bên kia làm cho người ta bước nhanh, áp suất thấp đang phát ra tín hiệu nguy hiểm, không nên tới, bằng không xông vào khu cấm người— sẽ chết.

Chợt, cửa mở ra.

Noãn Noãn từ bên trong đi ra,cô nghe được âm thanh một quyền vừa rồi kia, thật tức giận, thật sự rất tức giận, từng chuyện xấu nối tiếp chuyện xấu mà đến, ngay cả một dấu hiệu cũng không có, nhưng bây giờ chuyện cô muốn làm nhất chính là đến tập đoàn Thiên Vũ đánh tơi bời người đàn ông xấu phụ tình kia một trận, ăn xong không lau miệng còn muốn chiếm tiện nghi.

“Sao hả, sao hả, Dao Dao không có ưu buồn nữa chứ.”

Mọi người vây cô hỏi lung tung không ngừng.

Một đôi mắt đẹp tìm kiếm bóng dáng của Chiến Vân Không, bây giờ rất cần anh, Noãn Noãn cần cái ôm mang theo độ ấm của anh.

Đỡ trán, trước mắt mơ hồ, hai chân mềm nhũn, thân thể ngã xuống…

Đột nhiên, cơ thể nghiêng tới trước, liền ngã vào trong ngực rộng lớn lại quen thuộc, giống như đứa nhỏ đi lạc trải qua trăm nghìn cay đắng rốt cuộc tìm được mẹ, Noãn Noãn nằm trong ngực Chiến gia, ai cũng không để ý, đầu óc rối nùi bởi vì chuyện này vượt qua phạm vi có thể giải quyết của cô, trong lòng luôn suy nghĩ đến lời của Dao Dao vừa mới nói, cho dù chết cô ấy cũng phải sinh đứa bé ra, ai cũng không ngăn cản được, cô ấy nhất định sinh đứa nhỏ này.

Sinh con, không phải là chuyện của một người cô ấy, chuyện này liên quan đến rất nhiều phương diện, chỉ nói đến tập đoàn Đông Phương thôi, tiểu thư của nhà họ Đông Phương chưa kết hôn mà có con, lý do này đủ để các trưởng bối của dòng họ tịch thu tất cả tài sản đứng tên của cô ấy và cổ phần tập đoàn, trong gia tộc có bao nhiêu người mong chờ nắm nhược điểm của anh em bọn họ đá tổng giám đốc Đông Phương Nghiêm Hàn xuống.

“Để cho Dao Dao bồi dưỡng thân thể trước rồi hãy nói tiếp, tôi sẽ sắp xếp người thay phiên chăm sóc cô ấy 24h ở nơi này, Đông Phương, cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt trước đi, Cố Trì bên kia không vội.”

Nói xong, Chiến gia ôm Noãn Noãn rời đi trước.

Vừa lên xe, Noãn Noãn liền ăn vạ gối đầu lên chân dài khỏe khoắn co giãn vô cùng tốt của Chiến Vân Không ở chỗ ngồi phía sau.

Bàn tay to đỡ trán của cô, đầu ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của cô gái nhỏ, da thịt trơn mịn như nước đến con muỗi đậu lên trên cũng trượt xuống, bình thường cũng không thấy cô giống như những người con gái khác chăm chút yêu thương làn da của mình như thế, chính là sáng sớm tối muộn sau khi rửa mặt thì thoa chất lỏng làm trắng đẹp và các loại dung dịch tinh hoa gì đó mà gia không hề biết.

Phòng trang điểm trong nhà vệ sinh trừ sữa rửa mặt, dụng cụ đánh răng thì một chai dưỡng da cũng không có, mình không có trách nhiệm rồi, nhóc con này hoàn toàn là ông trời nuôi dưỡng cô.

Nghĩ tới đây anh chợt có quyết định.

“Hôm nay không đi học, anh dẫn em đi hẹn hò, Hổ Tử, đi đại lộ Sâm Lâm.”

Hẹn hò? Trong lòng lộp bộp, trái tim nhỏ lại bắt đầu đập loạn kịch liệt, đi đại lộ Sâm Lâm hẹn hò nhưng sẽ bị người ta nhìn thấy thật không tốt, còn có thể bị đám người đáng ghét chụp ảnh, ngày hôm sau đăng lên trang đầu gì gì đó, lại nổi giận rồi.

“Hổ Tử có đeo mắt kính sao?”

Noãn Noãn hô một tiếng, để đề phòng chuyện không may xảy ra, bây giờ bản thân mình cũng sắp không khác gì minh tinh, ba ngày bốn bữa lên báo, nhưng mà tranh của cô nhờ hiệu ứng nổi tiếng mà bán được nhiều hơn trước kia, bây giờ cũng đã bán hết rồi.

“Có ạ, tiểu phu nhân muốn hình vuông màu đen hay là màu trà hay là hình tròn.”

Hổ Tử hết lòng giới thiệu kiểu dáng khác nhau và màu sắc khác nhau, còn có công dụng càng tốt càng chống tia cực tím gì đó. 

“Ách —— tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, tôi đeo gì cũng xinh đẹp, đúng không Chiến gia.”

Ngửa đầu cười xinh đẹp nhìn Chiến Vân Không anh tuấn, còn vươn đầu ngón tay chạm vào râu của anh.

Thô ráp, đâm vào tay rất ngứa.

“Thích không.”

Chiến gia thong thả mở miệng, bàn tay tà ác vuốt vuốt hai con tiểu bạch thỏ của cô, vê, bóp, buông ra, mọi thứ đều thông thạo,

Chơi thật là thích.

“Tay cầm đi.”

Vẻ mặt cô gái nhỏ xanh mét, tên đẹp trai lưu manh cũng cần phải phân biệt địa điểm chứ, còn một người cao lớn đang sống ngồi phía trước đấy, vậy mà anh xem như không có việc gì xảy ra ra tay trước mặt mọi người.

Lông mày của Chiến gia nâng lên, đôi môi mỏng bạc tình nâng lên thành một đường cong, “Gây chuyện nữa anh sẽ lột em giải quyết tại chỗ.”

Cổ nhỏ nhắn co rụt lại, thức thời không lên tiếng nữa.

Cô là một con cừu nhỏ làm sao có thể địch được một con hổ chứ, trong lòng bực bội, tại sao mình không phải là đàn ông, than thở ảo não.

Đại lộ Sâm Lâm.

Trung tâm mua sắm quốc tế sầm uất nhất Cổ Thanh, nơi này là nơi tụ họp vật phẩm xa xỉ, trung tâm bắt nguồn trào lưu.

Xuống xe, Chiến Vân Không dặn dò Hổ Tử tự do giải tán.

Hai người đeo mắt kính trên mặt, nhất là mắt kính kia của Noãn Noãn đeo trên mặt của cô đều sắp hơn cả mặt nạ rồi.

Có phải Men in Black không!

“Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt sao.”

Vừa đi Noãn Noãn cũng không quên đùa giỡn vẻ mặt núi băng trăm năm không đổi của Chiến Vân Không.

Cười một cái, cười cười càng thêm thân thiết, nói thật, có thể thả lỏng tản bộ đi trên đường toàn người di chuyển, Noãn Noãn đã cảm thấy Chiến Vân Không tiến bộ rất lớn rồi, nhân vật sống trên đỉnh Kim Tự Tháp như anh, thường ngày trừ đánh trận bắn súng bảo vệ Tổ quốc ra, nếu không thì ở trong phòng làm việc xem tài liệu nghiên cứu chiến lược nên tiếp xúc với xã hội cũng rất ít. 

Không phải đều nói xã hội là tầng lớp lớn nhất của loài người sai,ở chỗ này bạn mới có thể thật sự cảm nhận được cái gì gọi là vui buồn giận dỗi, mới có thể cảm nhận được ý nghĩa thật sự của cuộc sống.

Người đàn ông đẹp trai lui tới đặc biệt gây chú ý, hơn nữa khuôn mặt và khí chất đều ở trên người Chiến gia, có người chỉ trỏ nhìn qua hai người phía bên này, thật ra còn có một nguyên nhân là do Noãn Noãn, hiệu quả thị giác giữa trai xinh và gái đẹp là ngang nhau.

“Anh à, có phải chúng ta không khiêm tốn không.”

Cảm giác sau lưng có từng đợt ánh mắt hướng tới, cô nàng lo lắng nắm chặt bàn tay người đàn ông của cô.

“Sợ cái gì, trời sập xuống còn có anh chống đỡ, muốn mua gì thì nói với anh, hôm nay dẫn em đến để mua đồ.”

Một câu “Trời sập xuống còn có anh chống đỡ” nhẹ nhàng của người đàn ông làm ấm lòng cô nàng, cho đến sau này nhiều năm sau hai người gặp nhau lần nữa, câu nói đó vẫn như cũ cho dù thời gian thay đổi liên tục, gió thổi mây bay. 

Cười hì hì, cái đầu nhỏ dựa vào đầu vai Chiến gia, “Lần đầu tiên chúng ta hẹn hò cũng có chút kỷ niệm chứ.”

“Kỷ niệm? Kỷ niệm như thế nào?”

Chiến Vân Không kiên cường bất khuất rắn rỏi nào hiểu được kỷ niệm là gì chứ, mục đích của anh chính là nàng dâu vui vẻ hài lòng, anh cứ để mặc Noãn Noãn lôi kéo, đi qua các khu xa xỉ cao cấp, sờ vật này, thử vật kia, khuôn mặt người phục vụ cười gượng, mệt mỏi thắt lưng muốn gãy hướng dẫn mua hàng, kết quả hạt thóc cũng không thu được.

Cô nàng trời sinh là móc treo quần áo, mặc cái gì đều đẹp, thử cái gì đều đẹp, nhưng anh không hiểu tại sao cô không mua.

Không nhịn được muốn hỏi, trên mặt xẹt qua vẻ im lặng, tay phải dùng sức kéo Noãn Noãn trở về gần mình, chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp quấn quít cùng một chỗ, giọng nói của người đàn ông khàn khàn quyến rũ.

“Sao không mua, là không thích hay là như thế nào, nếu không chúng ta đổi cửa hàng khác.”

Chưa bao lâu, Chiến Thần lạnh lùng kiêu ngạo, trong đầu chỉ có chiến tranh chết chóc, bây giờ trong lòng cũng biết yêu, cũng sẽ suy nghĩ tại sao rồi, lời nói của anh sẽ không phải là thánh chỉ, mỉm cười, trái tim Noãn Noãn dập dờn như từng đợt sóng gợn, ngàn tầng sóng lớn vỗ vào chỗ sâu nhất.

Ai nói anh là cỗ máy giết người, bạo quân máu lạnh giết người không chớp mắt, nhìn xem, bây giờ anh không biết rất quan tâm đến cảm nhận ý nghĩ của mình đấy.

Hai cánh tay vòng lên cổ người đàn ông, kéo xuống dưới, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đẹp quyến rũ người khác của cô nhóc  nhíu lại, giọng nói nhẹ nhàng đánh tan tầng băng Chiến Vân Không.

“Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ em đấy.”

Hiểu rõ? Mặt anh tối sầm ảo não.

“Giữa ngực của em có một nốt ruồi, trên mông có vết bớt màu hồng nhạt, còn nữa bắp đùi của em…”

Sững sờ, mặt đỏ lên, kinh sợ trừng anh, tay che miệng người đàn ông vẫn muốn tiếp tục nói hết.

Muốn chết, cô nói chính là hiểu rõ cách mặc thường ngày, người đàn ông không có một chút thuần khiết là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới, t*ng trùng lên não.

“Im lặng, biết rõ em không phải nói cái này, biến thái chết đi được, từ giờ trở đi không cho nói chuyện, nhìn hành động chỉ thị của em.”

Ngón trỏ chỉ vào chóp mũi của Chiến Vân Không, hung tợn giận dữ mắng mỏ.

Xoay người, bàn tay nhỏ của cô nàng kéo Chiến gia tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường không nói chuyện, Chiến Vân Không mặc cho cô gái nhỏ dẫn đường ở phía trước, gần như là đi qua mỗi cửa hàng, các chị gái xinh đẹp hướng dẫn mua hàng đều đi ra ngắm nhìn nghênh đón một người đàn ông đẹp trai nhất từ ngày khai trương đến nay đi mua sắm ở cửa hàng quốc tế.

Cao lớn, anh tuấn, vóc người to lớn, da trắng nõn sạch sẽ, mái tóc dày cộp lóe ra hào quang tôn quý, dưới mắt kính thật to là gương mặt anh tuấn khuynh thành tuyệt thế.

Cô gái nhỏ thật làm cho người ta hâm mộ ganh tị, dẫn một vị soái ca tuyệt thế ra ngoài, cẩn thận bị cướp.

Lại đi thật lâu, đôi mắt đen càng ngày càng âm u, đột nhiên, Chiến Vân Không hiểu ý đồ thật sự của nhóc con chết tiệt kia, dẫn anh trên đường diễu hành cho dân chúng xem đấy.

Nghi thức duyệt binh vào ngày lễ Quốc khánh cũng chưa tới, hôm nay cô dẫn anh đi rất nhiều, người đàn ông này, không bao giờ mệt mỏi trên sự nghiệp mà mình mãi mãi yêu quý, nhớ năm đó ở vùng biên giới Russia rừng rậm nguyên sơ giao chiến với quân phản động, anh cũng chưa nói đường đi nhiều, giờ thì tốt rồi, ngược lại là anh kêu dừng trước.

Chân dừng lại, miệng Chiến Vân Không nhếch lên, đứa nhỏ nháo tính tình cáu kỉnh không đi nữa rồi.

“Sao vậy.”

Trong lòng cười thầm, nhìn một chút đi, còn nói vợ vui vẻ thì anh sẽ yên tâm, tất cả đều là đồ bỏ đi.

Biểu tình biết rõ còn hỏi của nhóc con ở trong mắt Chiến gia chính là tìm đường chết, nâng mắt, trong lúc vô tình phát hiện đối diện có một tiệm ăn nhanh.

“Em đói bụng.”

Thì ra là đói bụng, nâng tay xem thời gian trên màn hình di động nhắc nhở, thật đúng là đến thời gian ăn cơm trưa rồi.

Quen sống trong nhung lụa rồi, trừ đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại tác chiến ra, đồ ăn của Chiến gia chúng ta đều là tinh hoa giữa tinh hoa, đồ ăn không phải là dinh dưỡng thì hương sắc mùi vị có đủ toàn bộ.

Nhìn lại hiện tại, cô nàng cho anh ăn cái gì, giữa hai miếng bánh mì là một miếng thịt gà và rau diếp, một tầng salad nước sốt màu trắng— hamburger, một suất lớn dành cho cả nhà, một chai coca lớn, đây chính là thức ăn buổi trưa mà Noãn Noãn cho Chiến Vân Không ăn.

Đây là khẩu vị yêu thích nhất của cô nàng, mở miệng to cắn ăn, khuôn mặt vui vẻ, một tay là hamburger một tay là chân gà, ăn cùng lúc hai cái, ngước mắt phát hiện gương mặt tuấn tú đen sẫm phía đối diện, anh không ăn miếng nào.

“Tại sao anh không ăn?”

Đôi mắt sắc nhọn như chim ưng tức giận đến khép lại, sau đó mở ra, lạnh lẽo bắn ra khắp nơi, “Đây là cho người ăn sao?”

Miệng cứng đờ, khuôn mặt nhỏ liền suy sụp, anh có ý gì, cô đang ăn đấy, nói cô không phải là người sao, một người đàn ông lập dị, nhóc con không tin, không tốn hơi cãi vả, hôm nay không phải bản cô nương không cho anh ăn.

Xì khẽ, con ngươi kiêu ngạo, “Hừ, anh là người thì anh đừng ăn, em không phải là người nên em ăn, chờ anh chết đói thì biết tại sao gọi là đồ ăn cho người.”

“Heo ngốc nhỏ!”

Người đàn ông nhìn thấy miệng cô dính đầy dầu mỡ, không nhịn được vươn tay lấy một tờ khăn giấy muốn lau cho cô.

Nào biết, đầu trốn tránh, Noãn Noãn tránh được người đàn ông tốt bụng, tiếp tục mở miệng ăn vô cùng ngon.

“Tới đây.”

Con người Chiến gia căng chặt, giọng nói lành lạnh.

“Anh có ăn hay không?”

Lên giọng với anh, Noãn Noãn nâng cao cổ, trợn mắt nhìn lại.

Giằng co không xong, đưa tới ánh mắt của rất nhiều người.

Hồi lâu.

“Mở ra cho anh.”

Nói thật lòng, Noãn Noãn không trông mong người đàn ông có thể thỏa hiệp, bị câu mở ra này của anh thì sửng sốt.

Một giây sau.

Cô nàng hài lòng hầu hạ giúp anh cẩn thận mở lớp giấy bên ngoài hamburger, hai tay đưa tới trước mặt thủ trưởng Chiến.

“Mời anh dùng chậm.”

“Người hầu nhỏ.”

Chiến Vân Không nhìn nụ cười xán lạn của cô, lông mày nhíu chặt, há mồm to, không thấy nửa miếng hamburger.

Oa oa, thật là giỏi, vỗ tay vỗ tay, “Cái này đúng rồi nha, thỉnh thoảng ăn một bữa fast food cũng không phải không vui vẻ, cùng lắm thì ăn xong đi ngoài hết (*), anh nếm thử chân gà đi, bánh tart còn có salad hoa quả dễ tiêu.”

(*) Ý của Noãn Noãn là đi vệ sinh.

Noãn Noãn nhiệt tình tiếp đãi đẩy toàn bộ đồ ăn đến trước mặt Chiến gia, lại không biết anh ăn đồ bỏ đi rất gian khổ bị một câu “đi ra ngoài hết” làm cho sặc.

‘Khụ khụ khụ ——’

“Ăn cơm cấm nói!”

Nhỏ giọng quát lớn, ho khan vài tiếng, anh nhắm mắt uống một hớp coca đi xuống bên trong cổ họng, cau mày, đồ uống gì còn khó nuốt hơn thuốc Bắc.

“Gọi điện thoại cho Hổ Tử, gọi cậu ta tới đây giải quyết toàn bộ đồ thừa lại, không cho phép em ăn.”

Lời nói lạnh lùng, Chiến gia không thể nhịn được nữa vứt bỏ hamburger trong tay, tay trái nắm quai hàm của Noãn Noãn, tay phải cầm khăn giấy hung ác lau miệng cho cô, cô gái nhỏ đau rát, lông mày nhíu lại, lau, sắp lau đến da rớt ra.

“Nhẹ một chút, ui~”

“Để xem em có nhớ lâu hay không, nếu để cho anh phát hiện trong miệng em có mùi shit gà thì anh ném em vào trong chuồng gà ngủ.”

Khuôn mặt đầy hắc tuyến, mặt cô nàng ngây ngốc không chút thay đổi, khóe miệng co giật.

Cái gì mà chủ nghĩa bá quyền (*) Phát xít, Noãn Noãn đã cảm nhận được, còn có người đàn ông này tâm tình bất định phúc hắc tà ác.

(*) Dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế người khác.

Không tới ba phút, Hổ Tử cấp tốc chạy tới KFC.

“Hổ giấy, tất cả những thứ này đều là cơm trưa của cậu, mau ngồi xuống ăn đi.”

Vẫy tay, Noãn Noãn ý bảo anh ta ngồi xuống, nhưng Hổ Tử có chút khó xử, ngồi cùng bàn ăn cơm với thủ trưởng, đó là vượt cấp, bị coi là bất kính, anh ta không thể cũng không dám.

“Ngồi, ăn hết đồ ăn.”

Chiến gia mở miệng ra lệnh anh ta ngồi xuống, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh Noãn Noãn.

“Vâng.”

Hổ Tử chưa đánh giặc cùng với thủ trưởng Chiến đương nhiên cũng không trải qua hoạn nạn, ăn uống khổ cực với thủ trưởng, ở trong mắt Chiến Vân Không không có phân biệt cấp bậc, chiến sĩ dưới tay anh chính là anh em của anh, người nhà của anh, ngồi cùng bàn ăn cơm cũng là chuyện bình thường, trước kia Quan Lê Hiên và mấy tên nhóc kia người nào cũng có bộ dáng giống như anh ta bây giờ. 

Hổ Tử cũng đói bụng, ăn như hổ đói, nhìn thấy lông mày của Chiến gia vẫn luôn nhíu chặt, hai miếng bánh mì kẹp một miếng thịt gà, thứ đồ hư này có gì tốt như vậy, đồ bỏ đi ăn vào không có một chút dinh dưỡng.

“Có cần cho cậu một phần nữa không.”

Cô gái quan tâm hỏi, khiêu khích nhìn phía đối diện, hừ, anh không thích ăn nhưng có người thích ăn, bạo quân.

Lắc đầu một cái, Hổ Tử ngây ngô cười một tiếng.

“Ăn ngon không, Hổ Tử.”

Chiến gia lạnh giọng hỏi.

“Báo cáo thủ trưởng, ăn ngon.”

Hổ Tử đến từ nông thôn, trời sanh chất phác thành thật trung hậu, hễ hỏi thì thành thật trả lời.

Trầm tư một giây.

“Ừ, nói nhà bếp trong bộ đội toàn bộ gà đều đem đi rán, ngày mai mọi người có một bữa tiệc gà rán.”

Sau lưng miệng há thành chữ O, mẹ nó.

“Vâng.”

Lúc này, điện thoại của Chiến Vận Không đột nhiên vang lên.

“Chuyện gì?”

“...... Ừ, biết.”

Điện thoại là Nguyên Đông Nam gọi tới, nói là bọn họ phát hiện chút dấu vết, để anh tới xem một chút.

Mà đang muốn đứng dậy, điện thoại vang lên lần nữa, là Phong Trác gọi tới.

“Vân Không, tám giờ tối đến Cực Quang, tôi chuẩn bị cho anh một bữa tiệc lớn…”

Hổ Tử ở phía trước mở đường, một tay Chiến gia ôm sát Noãn Noãn cúi đầu gửi tin nhắn, ba người muốn xuyên qua đại sảnh lầu một đến bãi đỗ xe lấy xe.

Nghiêng đầu, anh vừa đúng nhìn thấy bên cạnh là bán mỹ phẩm, nhíu mày, lôi kéo người con gái nào đó vẫn đang cúi đầu gửi tin nhắn đi tới trước quầy. 

“Đóng gói tất cả mỹ phẩm ở nơi này của các người cho tôi.”

Ngẩng đầu nhìn anh, thu hồi điện thoại di động, cười híp mắt nói với người hướng dẫn mua ở phía quầy, “Không cần làm phiền, cảm ơn.”

“Tại sao?”

Chiến gia nhíu lông mày, hôm nay chính là dẫn cô tới mua đồ, kết quả tay không trở về cái gì cũng không cần, ở chung một chỗ lâu như vậy, Chiến Vân Không thật đúng là không phát hiện nhóc con này còn có đức tính tốt đẹp cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà.

“Phong Tây cho em một đống lớn mỹ phẩm dưỡng da mà anh ấy làm phát ngôn đấy.”

Sau đó, nhón chân lên nhỏ giọng nói bên lỗ tai anh, “So với bất kỳ hãng nào đều tốt hơn.”

“Ngày hôm qua em và Diệu Diệu ở phòng khách chia đồ chính là những thứ đó.”

Huyệt thái dương của Chiến Vân Không nhảy thình thịch, tối hôm qua, dáng vẻ thủ trưởng Chiến chúng ta uy phong ngang ngược chân dài vừa vào cửa liền giẫm lên một cái hộp suýt nữa ngã sấp xuống, Hổ Tử sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh bay đến kéo áo anh lại, tay vịn chặt tay ghế sofa bên cạnh ổn định cơ thể, cả khuôn mặt đen như mực, phẫn nộ trừng mắt nhìn chai lọ đầy đất, nhìn về phía đối diện, không rảnh quan tâm đến vợ của anh, anh đè ép cơn tức giận xuống, khẽ hừ một tiếng, tức giận đá văng cái chai liền đi lên lầu.

“Ha ha, tối hôm qua anh không có xốc hông sao!”

Thật ra thì cô nàng ngay từ lúc nghe được tiếng xe đã biết là ai trở về.

“Muốn biết?” Hơi thở tà mị quét qua bên tai, môi mỏng của người đàn ông để sát vào như là thấp giọng nỉ non.

“Ha, cơ thể anh sắt thép bất bại làm sao có thể bị hư chứ, anh là thần, anh chính là lão tử Thiên Vương, đi nhanh đi.”

Trốn ra sau, khuôn mặt nhỏ cười đến mặt sắp co quắp, nịnh bợ dối trá ôm lấy cánh tay của người đàn ông bước nhanh đuổi theo Hổ Tử cách bọn họ càng ngày càng xa.

Khóe miệng khẽ nâng lên, Chiến Vân Không cười khó hiểu, tay trái vòng qua vai cô nàng buộc chặt vào bên cạnh mình, thân mật hôn lên đỉnh đầu của cô.

Liếc mắt, lúc cô nàng còn muốn nói gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại, chân dừng bước, một giây trước còn dịu dàng như em gái nhà bên, một giây sau thì trở nên giống như một con sư tử nhỏ gần như bùng nổ.

Tránh khỏi tay của người đàn ông, từng bước đi tới phía trước cánh cửa xoay tròn.

Bên cạnh cửa xoay, một người đàn ông nhìn rất quen thuộc đang trò chuyện gì đó, người đàn ông anh tuấn chững chạc, người con gái quyến rũ đoan trang, không thấy rõ khuôn mặt của người con gái, Noãn Noãn lập tức đi đến phía người đàn ông bên kia.

“Chào anh, tổng giám đốc Cố.”

Một câu chào hỏi này của Noãn Noãn mang theo sự châm chọc chua ngoa thành công dời đi tầm mắt của Cố Trì.

Quay đầu, Cố Trì ngẩn người, đáy lòng rất vui mừng hình như rất có duyên với cô gái nhỏ, lúc nào cũng sẽ không hẹn mà gặp.

“Xem ra duyên số giữa tôi và cô Tinh không ngắn.”

Hừ nhẹ một tiếng, mặt Noãn Noãn lộ vẻ khinh thường, tiến lên một bước, con ngươi sắc bén đánh giá người đàn ông nhìn như vô hại trước mặt, “Cố tổng biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”

“Đang nghĩ gì?”

Trên người nhóc con này có một cảm giác rất thân thiết hấp dẫn anh ta, loại cảm giác này rất kỳ diệu, không phải là tình yêu nam nữ, ngược lại là thân tình quen thuộc.

Nhanh như tia chớp giơ quả đấm lên, nhóc con trợn mắt trừng, “Bây giờ tôi rất muốn đánh anh.”

Nói xong hung hăng đánh, ‘Bốp—’ một tiếng, Cố Trì đau đến lùi về sau mấy bước,dưới sự giúp đỡ của thư ký ở phía sau mới đứng vững, cơ thể va chạm vào tấm thủy tinh. 

Đột nhiên, một vệ sĩ áo đen không biết từ đâu ra, một người trong đó dẫn đầu xông lên muốn lôi Noãn Noãn đi, lại bị tay Cố Trì bày tỏ ngăn lại.

“Khụ —— Nhóc con, tôi không có đắc tội với em.”

Mở miệng trách móc, khóe môi bầm tím.

“Có phải anh tới nước Pháp rồi không?”

Hai tay đặt ở trong túi, cô nàng ngạo nghễ bĩu môi một cái, tình thế không thể khinh thường được, ngay cả Chiến gia anh cũng không nói gì tăng cường người bảo vệ ở phía sau.

Cô đâu biết rằng, lực lượng vũ trang anh phái tới sau lưng bọn họ gấp ba Cố Trì chỉ có hơn chứ không kém.

“Đi rồi.”

Nửa tháng trước anh ta nhận được nhiệm vụ đi nước Pháp, sau đó ở lại mấy ngày, chuyện này không liên quan đến chuyện anh ta bị đánh chứ. 

“Đi rồi là được rồi, đánh là vì anh, loại súc sinh ăn xong không chịu trách nhiệm, một quyền này là tôi cảnh cáo anh, lần sau đừng để tôi đụng phải, sẽ hoàn trả gấp mười.”

“Gia, anh không qua giúp sao? Em sợ tiểu phu nhân thua thiệt.” 

Hổ Tử lo lắng thủ sẵn tay, chính là biết tính tình Noãn Noãn dễ nổi giận, đối phương có chuyện gì là xuất hiện nhiều người như vậy, rất có thể chiến tranh bùng phát, đập bể cửa hàng là chuyện rất có thể.

Tròng mắt đen sắc bén như chim ưng, lạnh lẻo lóe lên, khoát tay, “Không cần.”

Từ lúc rời khỏi phòng bệnh, Chiến Vân Không cũng biết cô gái nhỏ nhất định sẽ tìm cơ hội tranh luận với Cố Trì một phen, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải, còn rất thẳng thắn đánh vào người Cố Trì.

Chiến gia cười thầm, đây mới là người phụ nữ của anh, gan dạ và thông minh không sợ trời không sợ đất, bạn bè đầy triển vọng có nghĩa khí giúp bạn không tiếc cả mạng sống, quan trọng hơn là anh thích cô ngang tàng, nhiệt tình, gian xảo mà không ngu xuẩn.

Cố Trì bị đánh là chuyện phải làm, đáng đời, khi anh ta ở trên giường không làm các biện pháp đề phòng tốt, những người có liên quan không biết làm sao lại đến nông nổi này.

“Noãn Noãn, có chừng có mực.”

Một tiếng cưng chìu trách mắng, lạnh lẽo âm trầm kéo tới khiến cho vệ sĩ vân xung quanh chủ động nhường ra một con đường.

Kịch hay xem đủ rồi, Chiến gia ưu nhã đi tới, kéo cô bé vẫn còn tức giận, nắm lấy bờ vai ôm vào trong lòng, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Cố Trì, trong lòng nói cô nàng xuống tay thật đúng là không lưu tình, dù sao Cố Trì cũng ra tay cứu cô nhiều lần.

“Cố tổng, thật ngại quá, là tôi dạy bảo không tốt, tính tình cô nàng này chắc anh rất rõ là gì, còn anh nữa, nên tự kiểm điểm một phen, ở nước Pháp tới cùng đã làm chuyện xấu gì mới khiến vợ tôi nổi giận đùng đùng như vậy, xin phép đi trước.”

Vô cùng cưng chiều, khán giả xem náo nhiệt cũng thổn thức với sự yêu thương có chút phóng túng của Chiến gia, chẳng những không ngăn lại hành động tùy tiện ra tay đánh người xấu này mà còn có vẻ mặt anh ta đáng bị đánh.

Không nói chuyện, rốt cuộc người đàn ông làm chuyện xấu gì mà để cho cô gái nhỏ xinh đẹp bạo lực, cũng không biết được.

Cố Trì hoang mang nhìn bóng lưng hai người rời đi, chân mày nhíu chặt lại, làm chuyện xấu ở nước Pháp? Đột nhiên, đáy mắt anh ta sáng lên, nâng bước chân ra ngoài cửa.

“Nửa tiếng sau, đem tất cả tài liệu của người có liên quan đến Tinh Tiểu Noãn đến cho tôi.”

Người vệ sĩ lên xe lấy hòm thuốc ra chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương của Cố Trì, lại bị anh ta buồn bực khoát tay chặn lại.

Tay phải xoa đầu đau, nhắm mắt tựa vào ghế dựa xe, thở dài một tiếng, đầu óc hiện lại hình ảnh một tuần ở nước Pháp.

Đột nhiên, khóe môi cong lên, trong lòng hình như có chút sáng tỏ, chính là cô gái kia vào đêm mưa ở Provence?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui