Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Edit: Tịnh Hảo

“Các cậu buông Tô Thanh ra, nhanh buông cô ta ra.” Bên trong phòng bệnh, Chiến Vân Không siết chặt tay của Noãn Noãn ra lệnh cho Thiên Lý đang trói Tô Thanh ở trên ghế, lời của anh không ai không thể thả cô ta đi.

Muốn hỏi trong hộp là cái gì mà hù dọa Tinh Tiểu Noãn mất hồn, thật ra chính là một tròng mắt giả có máu.

“Ai kêu cô đưa thứ này tới.” Khuôn mặt của Chiến gia lạnh băng như Bắc Cực có thể toát ra lạnh lẽo đóng băng cả bệnh viện quân khu, tựa như một con dao lạnh xuyên vào từ đầu đến chân của Tô Thanh. 

“Buông tôi ra, buông ra, đám khốn kiếp bỉ ổi này, buông tôi ra.” Tóc tai bù xù như kẻ điên gào lên, trừng mắt la lối om sòm.

“Không nói thì thôi, Thiên Lý, trực tiếp móc con mắt của cô ta ra gửi cho lão Tô.”

Khi Noãn Noãn ôm anh, anh cảm thấy trước một giây đó cơ thể của cô gái nhỏ vẫn ấm áp dễ chịu, nhưng sau một giây chính là lạnh lẽo thấu tim, từng mảnh từng mảnh vỡ vụn xuyên vào máu của anh chuyển động, lơ đãng xé nát cơ thể của anh.

Tô Thanh hoảng sợ nhìn chằm chằm một đám người không phải là đàn ông ở trước mặt, bọn họ từng người đều nở nụ cười kinh khủng, Cổ Thanh Dạ nóng lòng bắt đầu bẻ các đầu ngón tay răng rắc, Thiên Lý càng quá lố hơn, lấy súng ra dùng góc áo lau chùi cán súng, trái tim nhỏ của cô ta muốn nhảy ra ngoài, đây là loại người gì hả, đứng ở trên đất Cổ Thành cũng dám tùy tiện công khai uy hiếp cô ta móc súng ra dọa người, cô ta là danh môn khuê tú, là cháu ngoại của Phó Tổng Lý làm sao có thể chịu được loại đối xử này, mặc dù sợ hãi nhưng cố giả bộ quật cường ngẩng cao cổ. 

“Không biết xấu hổ, uy hiếp một cô gái yếu đuối thì có tài cán gì hả, có bản lãnh thì các anh giết chết tôi rồi, tới đi.”

Nhìn gương mặt liều lĩnh làm ầm ĩ của Tô Thanh, tay Noãn Noãn vịn trán phát đau, trong lòng mắng cô ta 100 lần, cô ta càng kêu lớn thì chuyện càng khó giữ kín, người bên cạnh mình đều là những người gì vậy, sói lang hổ báo hù dọa cô gái nhỏ nhà người ta.

“Thiên Lý, thu súng lại, chuyện có một chút mà làm lớn!” Đánh một đấm vào chân của Thiên Lý, quay đầu trừng mắt nhìn Cổ Thanh Dạ, hai anh trai này có bệnh không, chuyện bé xé ra to.

Cô nhóc biết hai người này chướng tai gai mắt Tô Thanh, nhưng cũng phải cho người ta chút mặt mũi chứ.

“Không cần cậu giả bộ làm người tốt, cũng bởi vì cậu mà học trưởng Giang Ly mới không cần tôi, cậu là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tranh giành với tôi, không nghĩ tới người đàn ông của tôi cậu cũng không buông tha, khỏi cần giả bộ vợ hiền gì cả, đồ hồ ly tinh hồng hạnh vượt tường, cậu lấy gì mà so với tôi…”

Đang tốt đẹp tự nhiên bị mắng xối xả, cô có hồng hạnh vượt tường hay không, người hiểu rõ nhất đương nhiên là Chiến gia anh minh uy phong của cô rồi, cho nên có thể không quan tâm tới những lời phỉ báng của cô ta, có nhiều lúc, Tô Thanh gây họa mở miệng cầu xin cô, Noãn Noãn cũng không sao, đã tập thành thói quen hơn chục năm rồi nhưng Chiến gia thì không, tính tiểu thư trong nhà nổi lên, giống như đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh gia đình tốt đẹp sẽ có sự chênh lệch rất xa.

“Tô Thanh, hôm nay tôi nghiêm túc nói chuyện rõ ràng với cậu.”

Noãn Noãn đứng dậy, đôi tay đặt ở sau lưng, giày đi tuyết giẫm lên mặt thảm dầy không tiếng động đi đến trước mặt cô ta, ngón trỏ nâng cằm của Tô Thanh lên, hai tròng mắt xinh đẹp giống như viên kim cương đen nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô ta, nói thật, Tô Thanh rất đẹp, da trắng mềm mịn như tơ lụa, một đôi mắt anh đào sáng ngời câu hồn người khác, mũi cao, môi trơn bóng, hoàn mỹ phù hợp với một gương mặt trái xoan xinh đẹp, nếu là đàn ông cũng sẽ nhìn cô ta không chớp mắt.

Căm tức nhìn chằm chằm Noãn Noãn, Tô Thanh cười lạnh, “Tôi sớm muốn nói rằng cậu là đồ sao chổi, người có liên quan đến cậu sẽ không có kết quả tốt.”

“À, cái gì tôi cũng tốt, bây giờ chỉ muốn nói tiếng xin lỗi cậu vì những tổn thương mà cậu đã nói trước đó, khi còn bé chúng ta vốn là bạn rất thân, cũng không biết tại sao đột nhiên có một ngày cậu bắt đầu xa lánh tôi, sau đó cùng với đám trẻ khác bắt nạt tôi, mắng chửi tôi là đồ sao chổi, lúc đó tôi vẫn không rõ tại sao các cậu nói tôi là đồ sao chổi, bởi vì chuyện này tôi còn lén ngồi khóc ở góc cây đa sau nhà trẻ. Mãi đến mười năm trước xảy ra chuyện bắt cóc, chúng ta dơ bẩn tanh rình ở trong khoang thuyền, cho đến khi chị Nguyệt vì tôi mà mất đi mạng sống, chốc lát tôi đột nhiên hiểu ra, tôi chính là đồ xui xẻo luôn mang đến phiền toái cho người xung quanh, có lẽ cậu nói rất đúng, người nên chết nhất chính là tôi.”

Tùy tiện ngồi trên thảm trải sàn, Noãn Noãn ngẩng đầu lên không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Thanh, bởi vì những lời nói của cô mà có nét mặt kinh ngạc. Khẽ nâng khóe môi sau đó nói tiếp, “Cho tới bây giờ, mỗi buổi tối tôi đều mơ thấy ác mộng mà tỉnh dậy, mang theo mồ hôi đầy người ngồi dậy từ trên giường, sau đó phát hiện tôi vẫn còn sống, cậu nói cho tôi biết tôi nên làm gì, Nguyệt Chân trở về báo thù, chị ta muốn tôi phải chết mới cảm thấy cam tâm, nhưng tôi không thể, tôi còn có người yêu tôi và người tôi yêu, nếu tôi chết bọn họ sẽ ra sao, cậu hận tôi cũng được, nói tôi ích kỷ cũng được, tôi đều không quan tâm, nhưng tôi chỉ xin cậu buông tha cho mình được không, đời người đều có một ngày sẽ chết, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu đừng ở chung một chỗ với Nguyệt Chân, trái lại sẽ hại chính cậu, thậm chí là…”

Nửa câu sau Noãn Noãn không tiếp tục nói, cô tin tưởng Tô Thanh sẽ hiểu, lời kia cũng không nói ra khỏi miệng là cái gì, chuyện cô có thể làm cũng chỉ có những thứ này, Nguyệt Chân trở về, Giang Niệm Tình trả thù, còn có một thế lực đen tối đang lặng lẽ tiến tới gần, cô có thể cảm thấy vẻ mặt của Chiến Vân Không thoải mái như không có chuyện gì, nhưng thật ra lại rối rắm, khuya ngày hôm trước, cô đã vô tình nghe đoạn đối thoại giữa anh và An An, bây giờ điều cô nên làm chính là để mọi người yên tâm, không gây phiền phức cho ai nữa.

“Đừng có chơi bài hâm nóng tình cảm, tôi sẽ không bị vẻ ngoài của cậu đánh lừa đâu, cậu cho rằng cậu là ai, giả bộ hiểu lý lẽ đạo lý gì hả, tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không chết, ngày mai ngày mốt ngày kia, sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết.”

Nói thật sau khi nghe những lời tâm sự của Noãn Noãn, quả thật lòng của Tô Thanh có hơi buông lỏng, cũng không biết là cố chấp sai khiến hay là đã từng thương tổn quá sâu, muốn làm bản thân mình thay đổi thật rất không có khả năng. 

“Lũ đàn bà thối tha, con mẹ nó, có phải cô nghe không hiểu hay không, có tin tôi cho cô một phát súng răng rơi đầy đất!” Thiên Lý giơ súng lên, thật sự đã nổi giận, đã sớm nhìn thấy cô ta đã khó chịu, cái miệng càng khiến cho cậu thấy phiền.

Lúc này, Chiến Vân Không vẫn không quan tâm đến dựa lên khung cửa, tóc đen dày rơi trước trán làm người khác không thấy rõ sự u ám, bây giờ, chuyện mình muốn giải quyết nhanh chóng nhất chính là vụ án này, mười năm trước ai đã bày ra kế hoạch này, ai là kẻ hung ác của vụ bắt cóc này, có chút rất rõ ràng, nếu không có thực lực và bối cảnh nhất định sẽ không bắt cóc được nhiều đứa trẻ như vậy, có một chuyện đáng hoài nghi, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn bị anh nắm bắt được, một ý nghĩ to gan chợt lóe lên, con ngươi thu lại, có phải có đồng lõa hay không, chính là… 

Bị Thiên Lý và Cổ Thanh Dạ hù dọa kêu loạn oa oa, cả tầng lầu đều được Chiến gia bao hết, cô ta kêu gào như thế này đều phí công, Thiên An An nói bọn họ chính là muông thú làm tổ ở đây, nhưng trong lòng cũng chết cười, chẳng bao lâu sau, đại tiểu thư Tô Thanh chịu đựng loại bực tức này đến hôn mê, buổi chiều lúc ba giờ, rốt cuộc tinh thần và thể xác của Tô Thanh bị hành hạ đến hôn mê rồi.

Phong Tây không chê chuyện lớn, cố ý mang một cái ghế ngồi bên ngoài cửa quan sát còn gọi trợ lý mua một đống đồ ăn vặt lớn, xem mà miệng không có gì ăn thì thật có lỗi với mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Đường Đóa không để ý náo nhiệt bên này, mấy người trợ lý thư ký giống như chuyển nhà mang tài liệu tới lui vào phòng bệnh của Phong Tây, một ngày mà tài liệu đã chất đống như núi chôn Đường tổng vào bên trong.

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên, Đường Đóa bận rộn xem tài liệu cũng không ngẩng đầu trực tiếp trả lời một câu, “Đến rồi.”

“Chuyện rất khó giải quyết?” Giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên, tay ký tên dừng lại, Đường Đóa đẩy mắt kính cận trên mặt nhìn anh, rất lâu rồi anh không để ý đến chuyện của công ty, điều này làm cô cảm thấy buồn bực còn chưa tiêu tan, lửa lại có dấu hiệu bốc lên, bóp bút máy trong tay vỡ ra trên bàn làm việc.

“Tổng giám đốc Chiến, chị có thể từ chức không?”

“Từ chức? Chuẩn bị muốn sinh bảo bảo sao, nếu như là lý do này em có thể cho chị nghỉ phép ba năm.”

Đường Đóa còn muốn nói tiếp, khi vừa nghe thấy chữ bảo bảo, đáy mắt trong suốt đột nhiên mất đi tiêu cự, “Nói bậy bạ cái gì hả, chị muốn bảo bảo với ai, sao hả, em luôn chững chạc đàng hoàng bắt đầu thay đổi rồi sao.”

Chiến Vân Không ra vẻ vô tội nhướng lông mày nói, “Em có sao?”

“Có.” Một chữ cực kỳ khẳng định ép ra ngoài từ trong kẽ răng, hận không được cắn nát ăn sống nuốt tươi anh.

“Em chỉ muốn một đứa cháu nhỏ, không quá đáng chứ.”

Đường Đóa sững sờ, đôi mắt híp lại, nhìn người đàn ông kiêu căng quái dị trước mặt, thằng nhóc chết tiệt trúng gió gì hả, muốn cháu trai nhỏ? Anh muốn hơi nhiều rồi đấy, mà đây cũng không phải là tính cách của anh, bắt đầu học nhàn rỗi quan tâm đến chuyện nhà của người ta rồi sao.

“Em không bị bệnh chứ?” Dám nói thủ trưởng Chiến bị bệnh ngoài ba người phụ nữ của nhà họ Chiến ra dường như không có người thứ tư, Chiến Vân Không tốt tính cười nhạt.

“Không tồi, chỉ là vừa nhìn thấy người khác có cháu nhỏ còn em không có, muốn đến em cảm thấy nhức đầu.” Dứt lời vẫn không quên phối hợp xoa huyệt Thái Dương.

Cơ thể dựa vào lưng ghế ngồi, Đường Đóa cười lạnh, “Chiến Vân Tế cho em lợi ích gì mà khiến em diễn xuất như thế này, chị cho em gấp đôi.”

“Nửa xu liên quan đến lão đại Chiến cũng không có, em thấy mỗi lần phu nhân Chiến nhìn thấy đứa nhỏ của nhà hàng xóm vẻ mặt đều mất hồn, em đang suy nghĩ Đường tổng chị là một người con gái hiếu thảo mọi người đều biết, không phải không biết mẹ chúng ta muốn nhất là cái gì à?”

Mặc dù ngoài miệng Mộ Thanh Nhi nói không gấp gáp, nói bà còn chưa nhàn rỗi chơi đủ, không có thời gian chăm sóc đứa bé, thật sự hiểu bà cũng chỉ có mấy đứa con trai của mình, Chiến Vân Không là người mặt lạnh tâm lạnh còn có thể nhìn thấu lòng của bất kỳ ai, bao nhiêu lần nhìn thấy vẻ mặt của mẹ đều là cười đau lòng, lén lẩm bẩm một mình với tấm hình của cha, bà đau lòng cho Đường Đóa, bằng không cũng sẽ không thúc giục lão đại Chiến bọn họ sinh con, cho Noãn Noãn sinh vào bây giờ thì thật sự không thể, một cô gái còn chưa qua hai mươi tuổi sao nhẫn tâm để cô chịu đau đớn đó chứ, ông nội Chiến quanh năm không ở nhà, không phải du sơn ngoạn thủy mà là kiểm tra xem xét các nơi cả nước, số ngày ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Không có mấy người cùng nói chuyện với bà, khiến mình bận rộn để quên đi cuộc sống hằng ngày của bà.

Sao Đường Đóa có thể không biết mẹ muốn một đứa cháu, muốn người một nhà sống ấm áp cùng nhau, nhưng mà, không phải cô không muốn sinh mà là sợ, đã từng đau đớn mất đi giống như một cây đinh sắc bén rét thấu xương bất ngờ đâm vào trái tim không nhổ ra được, cũng không dám đụng vào vết thương, có trải qua mới biết được đau đớn sống không bằng chết, tê tâm liệt phế.

“Chị nên hiểu chuyện đứa bé trước kia là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn? Bởi vì anh ta lén phén ở bên ngoài nên tiểu tam lái xe đụng mất đứa bé của chị, em lại nhẹ nhàng nói là ngoài ý muốn? A đúng rồi, sao chị lại quên, các người là người một nhà, em muốn nói thế nào cũng được.” Nước mắt dâng lên tựa như sương mù làm ướt đôi mắt, nhắc tới đứa bé mà một năm trước cô bỏ lỡ mất đi, lòng Đường Đoá đau đớn đến ngũ tạng muốn bùng nổ.

Nhíu lông mày, rốt cuộc Chiến Vân Tế anh vẫn còn che giấu chưa nói ra, đáng chết, được rồi, không được tự nhiên xoay tay, làm người tốt thì phải làm đến cùng, hít sâu một hơi, Chiến Vân Không chỉnh tư thế ngồi, hai chân bắt chéo, mở một nút áo len ra.

“Vì tương lai cháu trai của em có thể thuận lợi ra đời, em nghĩ chuyện hiểu lầm giữa hai người, em nhất định phải giải thích rõ ràng.”

“Ha, thủ trưởng Chiến có ý gì, khi nào thì em quan tâm chuyện nhà người ta vậy, Tiểu Noãn Noãn thật sự có công lớn đấy, cải tạo em như vậy, có tình người đấy, nên thưởng cho thật tốt.”

‘Khụ khụ khụ ——’ Tay nắm lại chống đỡ trên bờ môi, Chiến Vân Không che giấu lúng túng, Đường Đoá phát cáu muốn nói cái gì thì nói cái nấy, quan tâm anh là khỉ gió gì sao.

“Em không muốn quan tâm, nhưng vấn đề cá nhân của chị đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của công ty em.”

“Thôi đi, giả bộ làm vẻ ngượng ngùng, ý không tốt thì nói ý không tốt, chị dâu có thể được.”

Lườm cô một cái, Chiến Vân Không cũng biết cô sẽ cười nhạo mình, cũng không quan tâm tới cô, “Hai năm trước, lão đại Chiến nhận một nhiệm vụ bí mật nằm vùng bang Hắc Nham...... Tiểu Tam trong miệng chị thật ra là con gái của Hắc Nham.......”

Màn đen bao phủ ánh nắng hoàng hôn, trên bầu trời đêm có vô vàn ánh sao giống như là đom đóm bay giữa ngân hà, mỗi một ánh sáng đều nói ra nỗi bi thương của bọn họ.

Tính gọi Đường Đoá tới đây ăn cơm với mọi người, lúc đi tới hành lang một nửa lại bị Chiến gia đột ngộ kéo vào phòng vệ sinh. Có làm chuyện thân mật đến đâu vẫn làm cho mặt cô gái nhỏ đỏ tới mang tai, tức giận đánh anh.

“Anh làm gì thế hả, cảnh cáo anh thú tâm quá trớn cũng phải nhịn xuống cho em, bây giờ không phải lúc.” Đầu ngón tay út đặt lên chóp mũi của người đàn ông, thân thể lui về phía sau, nhưng một con cừu nhỏ như cô làm sao có thể thoát được móng vuốt của sói xám lớn.

“Hôn anh một cái sẽ tha cho em.”

Giọng nói dụ dỗ trầm nhẹ mang theo quyến luyến vô cùng, dựa sát vào, râu li ti mọc ra đâm vào gương mặt non mềm của Noãn Noãn làm cô ngứa, trong lòng cô gái nhỏ hoảng loạn giống như một con mèo đang náo loạn.

Còn hôn? Không phải vừa nãy hôn mấy chục lần sao, thủ trưởng đại gia anh lại diễn tuồng nào vậy, ngượng ngùng nhuộm đầy toàn thân, máu nóng chảy thật nhanh, bây giờ da mặt và da đầu muốn tê rần.

“Đừng không biết xấu hổ, nghiêm chỉnh mà nói lúc nào thì thả Tô Thanh đây.”

“Một tuần này không thể thả.” Chiến Vân Không khôi phục lại sự tỉnh táo lúc nãy, thâm trầm nói như thật, một tuần này sẽ không thả? Không phải là một con mắt giả thôi sao, không cần làm lớn chuyện như thế. Còn có hơn mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, bọn họ không nóng lòng nhưng nhà họ Tô thì khác, có chút chuyện nhỏ nhất định phải làm thành chuyện lớn mới coi như xong, hòn ngọc quý của nhà họ Tô mất tích thì sẽ lục lọi cả Cổ Thành này.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Chính là muốn chơi đùa với người của nhà họ Tô thôi.”

Hỏng mất, chơi với nhà họ Tô có gì vui, không nhàm chán sao! “Ông cụ Tô lăn lộn trong ba giới thương nghiệp, chính trị và quân đội, có phải Chiến gia anh cực kỳ rãnh rỗi đến ngốc không, nếu không thì anh chơi với em một chút đi, em phải luyện kỹ thuật cho thật tốt.”

“Chơi cái này cũng không nhàm chán!” Người đàn ông cưng chiều hôn lên đỉnh đầu thơm dịu của cô, hai người ra ngoài tay nắm tay vừa đúng gặp một người đàn ông mắc tiểu bắt quả tang.

“Ôi, cô gái nhỏ giỏi thật, quá mạnh mẽ đấy, bàng quang của anh trai bị em va vào muốn nổ tung, mau mau nhường một chút, đang gấp!”

Người đàn ông nói xong đẩy vào chắn ngang Chiến Vân Không đang ở cửa, cũng không để ý sau lưng còn có một cô gái đang đứng, trực tiếp kéo quần móc vũ khí ra thoải mái phóng thích, thỉnh thoảng còn thở dài dễ chịu.

Đi tiểu thôi hay là quá trình muốn hưởng thụ nhưng bị nghẹn chết giờ mới được thoải mái phóng thích ra.

Ôi, ghê tởm muốn chết, Noãn Noãn liếc qua đẩy Chiến Vân Không chạy ra ngoài, cả ngày đi theo một đám đàn ông xấu ở cùng một chỗ, mình sắp bị đồng hóa rồi.

“Lần tới còn như vậy, em băm anh tàn phế.”

Toàn thân Chiến Tả lạnh lẽo, cả người run lẩy bẩy, Chiến Tả cúi đầu vuốt ve tiểu huynh đệ, lầm bầm lầu bầu nói đừng sợ, anh ta không dám làm như thế với ta đâu.

“Noãn Noãn, rốt cuộc cậu có vào hay không.” An An đi ra ngoài cả ngày, vừa trở về đã nhìn thấy Noãn Noãn chần chừ trước cửa phòng bệnh của Phong Tây, đến gần trước mặt, có vài con dấu kỳ lạ ở sau lưng cô, vẻ mặt của cô rối rắm gì đó.

Chiến gia thả cô ở chỗ này là để cho cô trò chuyện với Đường Đóa một chút, sau đó người liền rời đi, cũng không nói chủ đề nói chuyện là gì, để cô tự do phát huy khả năng chém gió, lỡ hỏi chuyện gì không thể nói ra thì người bị mang vạ không phải là mình sao.

Sau lưng bị cô ấy làm hết hồn, Noãn Noãn xoay người cười ha ha, “Cậu làm tớ sợ muốn chết.”

“Làm gì vậy, cậu đi loanh quanh chỗ này chừng mấy vòng rồi.” Nhìn một mảnh tối om ở bên trong, trong lòng thầm nghĩ Đường Đóa không có ở đây sao?

“Là bạn bè nên nhắc nhở cậu, Chiến Tả tới đây, tránh cho các cậu gặp mặt lúng túng.”

“Anh ta tới thì liên quan gì đến tớ.” Móc ra một điếu thuốc lá từ trong túi xách, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, đôi lông mày nhíu lại, Noãn Noãn không thích nhìn thấy dáng vẻ cô ấy hút thuốc, cứ có cảm giác không giống chuyện một cô gái tốt nên làm, đoạt lấy điếu thuốc màu trắng trong tay cô ấy, giẫm ở dưới chân nghiền nát.

“Cậu ở lại tranh thủ thời gian ăn cơm đi.” Noãn Noãn sắp vào phòng dừng bước quay đầu hỏi lại một câu, “A đúng rồi, công việc của anh mắt kiếng sắp xếp xong chưa.”

“Yên tâm đi, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, khách hàng có chuyện gì sẽ trực tiếp tìm cậu ấy, còn có cậu ấy muốn tớ chính miệng cám ơn cậu, nói đây là cậu ấy.......”

“Bộp ——” Thiên An An còn chưa nói hết lời, cô gái nhỏ còn đứng trước mặt đột nhiên hôn mê bất tỉnh, An An bị sợ hét lên một tiếng, “Người mau tới đi, Noãn Noãn té xỉu rồi.” Sau đó đưa tay ôm lấy cô, đúng lúc này thủy tinh phía sau vỡ nát, sau đó một chuỗi tiếng súng dày đặc vang lên, tất cả đèn trên hành lang bị nổ tung tắt hết, việc đầu tiên chính là An An nhào tới trên người Noãn Noãn bảo vệ cô. Lúc này, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ồn ào và âm thanh gào thét điên cuồng của đám đàn ông.

“An An, đừng sợ!” Đường Đóa ở phía đối diện mở cửa bò tới, mặc dù không thấy rõ nét mặt của cô ấy nhưng An An có thể cảm giác được chắc chắn lúc này Đường Đóa rất khẩn trương nóng nảy, Noãn Noãn đột nhiên té xỉu làm cô ấy không ứng phó kịp.

Tiếng kêu cứu của Thiên An An và tiếng súng gần như vang lên cùng lúc, phút chốc Chiến Vân Không đạp cửa chạy ra khỏi phòng.

“Noãn Noãn!”

Anh gầm thét chạy về phía bên này, Chiến Vân Không nhào lộn ôm đầu né tránh hàng loạt viên đạn quét tới, từng viên đạn và anh giống như lướt qua nhau, nhưng do sức lực của đối phương quá mạnh làm cho anh không có cách nào, chỉ đành phải quẹo vào góc cầu thang né tránh, đột nhiên đối phương nổ súng có lẽ cảm thấy thỏa mãn, một giây sau lập tức yên tĩnh trở lại, hơn nữa nghe thấy rõ âm thanh giống như vật gì đó rơi xuống đất, sau đó một hơi nóng cuốn tới từ đầu đến chân, sự nóng rực trong không khí mang theo những mảnh vụn có hơi nóng, má phải của Chiến Vân Không bị thương, nỗi đau đớn lượn lờ đâu đây, trong lòng chìm xuống tận nơi thấp nhất, đôi mắt đỏ sẫm như dã thú bị đau đớn xâm nhập vào, tay người đàn ông nắm chặt cán súng rống lớn một tiếng, “Noãn Noãn…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui