Edit: Tịnh Hảo
Thời gian rất nhanh, đảo mắt đã là mười lăm tháng giêng rồi, thời tiết càng ngày càng trở nên ấm áp hơn, sức khỏe của cô gái nhỏ nào đó cũng càng ngày càng tốt, thủ trưởng vẫn rất bận, nhưng mỗi ngày đều về nhà, hằng đêm ôm Noãn Noãn ngủ.
Những ngày này, Noãn Noãn nhàm chán, vừa mới rời giường, mẹ chồng Mộ Thanh Nhi cứ tới gõ cửa phòng cô, “Con gái, thức dậy chưa?”
"A, đã dậy rồi ạ, mẹ, mau vào ạ." Ra khỏi phòng tắm đi mở cửa, gương mặt đầy bọt sữa rửa mặt dọa Mộ Thanh Nhi giật mình.
“Ôi, một lát mẹ lấy cho con một chai sữa rửa mặt không bọt tốt lắm, trắng bệch thật đúng là dọa người."
Ôm một đống quần áo vào phòng quần áo, Noãn Noãn đi theo phía sau bà, cười ha ha, "SORRY, mẹ, ah, trong tay mẹ cầm cái gì mà nhiều như vậy."
“Quần áo của con đó, trợ lý vừa mới đưa tới, vừa vặn với con gái, mau rửa mặt sạch sẽ, chúng ta thử quần áo để mẹ xem một chút.” Kéo khăn lông xuống lau mặt Noãn Noãn sạch sẽ, gấp gáp lôi kéo con dâu vào phòng thử đồ
Noãn Noãn bị nhiệt tình của Mộ Thanh Nhi hù sợ, "Mẹ, không...... Không cần gấp gáp như vậy đây."
"Gấp gáp, mẹ rất gấp, mau thử một chút, không thích hợp thì mẹ kêu trợ lý đi đổi."
Cả buổi sáng, Noãn Noãn giống như con búp bê vải thay bộ này đến bộ khác, cô gái nhỏ mệt đến mức nằm trên giường đã ngủ một giấc đến tối.
Lúc Đường Đóa đi lên gọi cô xuống lầu ăn cơm, Noãn Noãn vẫn còn đang nằm mơ bổ nhào vào thủ trưởng đại nhân.
Chị dâu nói cô ấy cũng bị mẹ hành hạ hơn hai tiếng thử quần áo, hoàn hảo đều rất hợp, rất vừa người, kể cả ai đó chắc cũng bị chịu tội rồi.
Mười lăm tháng giêng thả hoa đăng, không có Chiến Vân Không ở bên người, Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì, lúc chị dâu nói dẫn cô đi ra bờ sông thả đèn, cô cũng không hăng hái đồng ý lắm.
Khi hai người đến bờ sông thì người đã rất nhiều, pháo hoa rực rỡ xinh đẹp nở rộ ở trên đỉnh đầu, rơi xuống thành khói, giống như ngôi sao tô vẽ giữa bầu trời đen kịt, như bức tranh thủy mặc mộng ảo tựa tiên cảnh, đẹp đến không chân thật, nháy mắt Noãn Noãn thất thần, thật muốn thời gian ngừng ở giây phút này, nhưng bên người lại thiếu đi anh.
Đường Đóa rất hưng phấn, lấy ra một túi lớn đèn nguyện ước từ trong xe, bảo là muốn cho mỗi người trong nhà một chiếc, Noãn Noãn cười chọc vào cánh tay của chị dâu, “Chị dâu, giải hòa rồi sao!”
"Kiên quyết không tha thứ!" Bỏ lại một câu nói này, Đường Đóa đi nhanh lên trước, "Lấy đồ châm lửa tới cho kịp."
"Dạ." Noãn Noãn méo miệng vội vàng đi theo, rất nhiều người, Đường Đóa đi nhanh xuyên qua đám người, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu.
“Ngại quá, nhường một chút nhường một chút, ngại quá…” Noãn Noãn luồn lên nhảy xuống nhưng cuối cùng vẫn lạc mất Đường Đóa, lấy điện thoại di động ra hồi lâu cũng không có người nhận, gọi lại vẫn không có ai nghe.
Than thở, chị dâu tức giận mới có thể đi nhanh, đây là bí mật trong lúc vô tình cô phát hiện ra, có thể ngay cả chính cô ấy cũng không biết, bởi vì chị dâu rất ít khi tức giận
Dứt khoát trở lại trong xe đợi cô ấy, phát hiện mình không theo kịp sẽ phải gọi điện thoại cho cô tìm cô chứ.
Trở lại trong xe mở máy sưởi, xoa xoa tay hà hơi, rút mặt vào trong khăn quàng cổ, nhìn màn hình điện thoại một chút, bây giờ là chín giờ tối, thật là muốn gọi điện cho thủ trưởng, nhưng bây giờ nhất định anh đang bận không được, không thể làm thủ trưởng thêm phiền toái.
Đèn nguyện ước như là một đốm lửa nhỏ phát ra ánh sáng màu vỏ quýt trong đêm đen, theo cơn gió mà bồng bềnh trôi ở giữa sông từ từ rong chơi, đáy mắt được chiếu sáng, đôi mắt nhìn về ngọn đèn phía chân trời xa, hai tay đan vào nhau thành hình chữ thập, nhắm mắt lại, thầm ước nguyện ở trong lòng…
“Cốc cốc cốc—.” Có người gõ cửa xe ở bên ngoài.
"Chuyện gì?" Noãn Noãn hạ cửa sổ xe xuống một nửa hỏi.
Chỉ thấy một đứa bé trai lắc lắc đèn nguyện ước trong tay, ngọt ngào gọi, "Chị, có thể giúp em châm lửa được không, em không châm được.”
À, thì ra là châm lửa đèn nguyện ước, không nghĩ nhiều liền mở cửa xe xuống xe, “Được, chị châm giúp em.”
Thò tay nhận lấy đèn nguyện ước trong tay đứa bé trai, lấy một cái bật lửa từ trong túi ra, rất nhanh liền châm lửa.
Bé trai vui mừng vô cùng cám ơn Noãn Noãn sau đó chạy đi, đứng thẳng, nhìn từng khuôn mặt vui vẻ trong bể người cô lại không tập trung rồi, một đêm đoàn viên như thế này nếu như có anh ở bên cạnh thì tốt rồi, trước kia không biết yêu một người là như thế nào, đã từng dùng từ xui xẻo để hình dung cuộc gặp gỡ giữa mình và thủ trưởng, chống đối cô khắp nơi, ở đâu cũng quản cô, mặt lạnh giống như ai thiếu nợ anh mấy triệu vậy. Nhưng bây giờ, những ngày không có anh ở bên cạnh lại gian nan đến thế, pháo hoa vẫn nở rộ như cũ, ngửa đầu, đáy mắt đều là hình ảnh pháo hoa tung bay.
Đột nhiên, cảm thấy đau nhói, trước mắt là một vùng tăm tối.
Đường Đóa tức giận xen lẫn vui mừng, người đàn ông đáng chết nói trở về sẽ đi thả chim bồ câu với cô ấy, hừ, tha thứ cho anh ta, kiếp sau đi, đi trên đường như vậy bỗng nhớ lại quãng đường đã đi, đợi cô ấy nhớ tới còn có một cô gái nhỏ cầm diêm quẹt, khi quay đầu lại, đã sớm không thấy người rồi.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn!" Xoay người đi tìm, không có, gọi điện thoại không nhận, chuyện gì xảy ra? Trên mặt Đường Đóa hiện vẻ lo lắng, trong lòng có một âm thanh nói cho cô ấy biết, xảy ra chuyện rồi.
"Chúng ta có cần kêu cô ấy tỉnh không, cũng ngất hai ngày rồi, con mẹ nó, lần đầu tôi nhìn thấy cô nhóc choáng váng như thế.”
"Đừng đụng đến cô ấy, lão đại đã cố ý thông báo trước, nếu cô ấy thiếu một cọng lông tơ thì chúng ta sẽ biến thành hai con cóc.”
"[email protected]#$%[email protected], cô gái này có lai lịch gì vậy, nhìn khá quen." Người đàn ông nói xong liền muốn chạm vào, lại bị đồng bọn rống dọa sợ đưa tay về.
"Đừng đụng cô ấy......."
Đầu óc đang ở trong trạng thái rời rạc nhưng lỗ tai thì bình thường, lời của bọn họ nói mình nghe thấy từng câu từng chữ rất rõ ràng, lão đại của bọn họ? Tại sao là mình? Không có thù oán với người nào đâu mà trả thù, đây là xui xẻo nữa sao, mỗi lần đều cố tình tìm tới mình.
Nghe và cảm nhận từng cử động ở bên ngoài, dáng vẻ làm bộ như chưa tỉnh, cô còn phải tìm biện pháp, anh có kế Trương Lương tôi có thang trèo tường, tùy cơ ứng biến vậy, mình phúc lớn mạng lớn cũng cứng rắn nên sẽ không chết ở đây đâu nhỉ.
Đúng lúc này, cửa mở ra, tất cả mọi người đều đứng lên cung kính cúi người chào, cùng kêu lên, "Lão đại."
"Cô ấy sao rồi, tỉnh chưa?" Người đàn ông cao lớn tiến vào kho hàng, phía sau còn có hai vệ sĩ đầu trọc mặt sẹo, đồ ngụy trang trên người bọn họ dán chặt vào bắp thịt, hơi dùng lực chút sẽ bị bung ra, hung thần ác sát.
"Còn chưa có." Một người đàn ông trong đó nhìn thoáng qua tiến lên một bước nhỏ giọng nói.
"Chưa?" Người đàn ông nhếch môi, hàng ngũ cấp dưới di chuyển cái ghế qua đây.
“Bạn học Noãn Noãn, đừng giả bộ, mấy ngày nay rất lạnh, nếu như bị đông lạnh đến hỏng thì làm sao anh nói chuyện với thủ trưởng Chiến đây.”
Theo giọng nói của người đàn ông, sống lưng cô gái nhỏ nháy mắt căng thẳng, con ngươi xoay chuyển đầu óc bay vòng vòng, giọng nói này nghe rất quen tai.
Nụ cười của người đàn ông mở rộng hơn, khuỷu tay đặt trên đầu gối, khom người nhìn Noãn Noãn cuộn tròn thành một đoàn ở trên nệm rách, còn nói, “Phu nhân Chiến, chẳng lẽ còn chưa nghe ra giọng nói của anh? Em thật sự đã làm tổn thương trái tim của anh đó!”
Lẳng lặng đưa mắt nhìn cô bởi vì sợ hãi mà thân thể khẽ run, Giang Y Trạch cong môi, một hồi lâu sau anh ta ngồi xổm người xuống, đưa tay dò xét trán của cô, trong con ngươi phức tạp có nỗi hận và tình cảm khác thường đang cuồn cuộn.
"Giang Y Trạch, anh khốn kiếp."
Noãn Noãn đột nhiên ngồi dậy, thân thể nghiêng về phía sau, rống to, đầu ngón tay của người đàn ông dừng lại cách chóp mũi cô nàng một cm, một luồng gió lạnh ập tới, thổi bay sợi tóc của cô quấn vào ngón tay của Giang Y Trạch, từng đợt khẽ ngưa ngứa, mùi thơm quấn quít ở giữa ngón tay, thật lâu cũng không biến mất.
"Tỉnh! Anh còn tưởng rằng Tiểu Noãn Noãn cần anh hô hấp nhân tạo đó.” Bất giác lúng túng, cũng không thu tay lại, anh ta chỉ sợ vừa động thì hương thơm mà anh ta nhớ nhung đã lâu sẽ biến mất, thế nhưng ngay cả tư cách níu giữ anh ta cũng không có.
Cau mày, nhìn người đàn ông đang cười từ trên xuống dưới, không có gì khác, không có hung dữ thù hận, giống như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại, nhưng không có đùa giỡn vui vẻ như bình thường, “Là anh bắt cóc tôi sao?”
Giọng điệu lạnh lùng, khí thế cường đại, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn tình hình xung quanh, người đàn ông đáng chết trói cô ở nơi ‘shit chim cũng không có’, không có bóng người, chạy trốn đến hai chân đứt đi cũng nằm trong tay bọn họ, quay đầu nhìn vẻ mặt cười hì hì mãi mãi vẫn như cũ của Giang Y Trạch.
“Noãn Noãn, từ tiểu học đến cấp 2 đến cấp 3, chúng ta đều là bạn học, em còn nhớ rõ không?”
"Hừ, cái này có liên quan gì đến với chuyện anh bắt cóc, bạn học của tôi nhiều như vậy mỗi người đều bắt cóc tôi một lần, tôi không bị giày vò chết cũng bị sợ đến chết đó, Giang thiếu!”
Đại thiếu nhà họ Giang, Giang Y Trạch và Noãn Noãn là bạn học từ tiểu học đến trung học, đã từng có một khoảng thời gian hai người ngồi cùng bàn, ý của giáo viên là muốn Noãn Noãn giúp đỡ Giang Y Trạch tiến bộ trên phương diện học tập, dẫn theo anh ta cùng chơi đùa, khi đó anh ta là một bé trai không thích nói chuyện, thêm nữa là học sinh chuyển đến trường mới, đối với tất cả đều là xa lạ.
Đi đến đâu anh ta đều đi theo phía sau Noãn Noãn, Thiên An An và Đông Phương Chi Dao từng cười nhạo anh ta bám đuôi Noãn Noãn, rất nhiều bé trai khi dễ anh ta, nói anh ta là đồ béo vô dụng, lúc đó Noãn Noãn chính là thủ hộ thiên sứ của anh ta, mỗi lần đều sẽ bất bình thay anh ta, đánh mấy đứa trẻ khác đến đầu sưng lên, mới vừa lòng.
Đảo mắt, thời gian như con thoi, đã từng trôi qua, đã không phải là ngày hôm qua, bé trai từng mập mạp bây giờ đã trở thành một người đàn ông cao lớn khôi ngô, một thương nhân thành công, một người đàn ông bắt cóc cô.
Giang Y Trạch, nhìn cô, cười như không cười, “Ở trong lòng em, anh mãi mãi là đứa mập mạp bị người khác ức hiếp, em chưa từng liếc nhìn anh thêm một cái, anh muốn hỏi, rốt cuộc anh ở trong lòng em có từng lưu lại một chút xíu kỷ niệm nào không.”
Noãn Noãn sững sờ, anh ta có ý gì? Muốn lưu lại ký ức gì trong lòng cô?
“Giang Y Trạch, rốt cuộc anh muốn là gì, muốn tiền? Tôi nhớ anh không thiếu tiền, muốn chết? Chúng ta có thâm thù đại hận gì sao? Không nhớ rõ đó? Có sao?"
Nâng cằm của cô lên, gần mình hơn, Giang Y Trạch lại gần, gần đến mức có thể nhìn thấy mặt cô rõ ràng, trên người anh ta có mùi nước hoa dễ ngửi quanh quẩn xung quanh cô, Noãn Noãn cau mày, muốn tránh thoát, lại không thể động đậy.
“Làm sao anh có thể đụng vào bảo bối của anh chứ, chỉ trách em gả cho Chiến gia, mà Chiến gia là kẻ thù không đội trời chung với anh, mà em, anh nhớ em nhớ đến mười mấy năm, nhớ em đến muốn có được em, em tin không?
“Tin cái đầu anh, anh có bệnh hả Giang Y Trạch, anh với Chiến gia có thâm thù đại hận thì anh đi tìm Chiến Vân Không giải quyết đi, anh trói tôi để làm gì, đừng làm tôi bắt đầu chán ghét anh, thậm chí là hận anh, mau thả tôi ra.”
Đôi tay buộc chặt ở sau lưng, bây giờ mình tựa như một con cá bất cứ lúc nào cũng có thể bị nướng trên lò lửa, trong lòng càng thêm rung động, ý của Giang Y Trạch là gì? Không phải tên nhóc này thích mình đấy chứ?
Giang Y Trạch ra hiệu về phía sau, gã đầu trọc hiểu ý, búng tay hai cái, cửa chính lại mở ra một lần nữa, Noãn Noãn nhìn qua, chỉ thấy một cô gái tóc tai bù xù bị cái giá nâng lên.